Chương 11: Giang Lăng Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Giang Lăng Vân.

____

Lục Trầm cùng Lâm Thiên nâng chén đổi chén, mãi đến khi mặt trời đã lặn dần ở trân trời phía tây.

(Hai anh uống rượu giao bôi hay gì vậy. - Edit)

Trong lúc trò chuyện, Lục Trầm hỏi về chuyện Lâm Thiên bị thương một năm trước.

Lâm Thiên không giấu diếm, kể rằng đã phát hiện ra một động phủ ẩn mình sâu trong dãy núi yêu thú, còn đề cập đến con yêu thú Bạch Viên cấp Võ Tướng.

Nghe đến đây, khóe miệng Lục Trầm hiện lên một nụ cười quỷ dị.

"Ơ, Lâm huynh nói con Bạch Viên đó, có phải là con dài hơn mười thước, trên đầu có một nhúm lông xanh không?"

Lâm Thiên nghe vậy liền kinh ngạc:

"Đúng, đúng rồi!"

"Lục huynh làm sao biết được?"

Lục Trầm liền nói rằng hôm đó sau khi chia tay với Lâm Thiên, mình đã gặp con Bạch Viên này sâu trong dãy núi yêu thú.

Nhưng không hiểu sao, con Bạch Viên ấy hình như bị trọng thương, thực lực chỉ tương đương Võ Sư đỉnh phong.

"Bị trọng thương? Võ Sư đỉnh phong?"

Lâm Thiên cúi đầu trầm ngâm.

Đây quả là tin tốt với hắn.

Một năm trước hắn đã phát hiện ra nơi đó có động phủ của cường giả, hơn nữa còn có tiếng gọi hắn, biết đâu bên trong có cơ duyên.

Cái gọi là phú quý trong nguy nan, yêu thú Võ Sư đỉnh phong đối với hắn không phải không thể chiến đấu.

"Lục huynh, thực không giấu giếm, con Bạch Viên đó chính là yêu thú hộ động của một cường giả trong động phủ, nay nó đã bị trọng thương, huynh đệ chúng ta sao không liên thủ thám hiểm động phủ ấy, biết đâu có thể gặp được cơ duyên, truyền thừa."

Nhìn Lâm Thiên có vẻ hưng phấn, trong lòng Lục Trầm cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ: Thằng nhóc này thật không coi ta là người ngoài, cơ duyên, kỳ ngộ đều muốn chia sẻ, không hổ danh là đầu lĩnh chính đạo sau này.

Nhưng mà, Lục thiếu gia ta đã đi qua đó rồi, cái gì cần lấy đều đã lấy, những thứ không nên lấy thì để dành cho đứa con trai tốt ngươi.

Thế là Lục Trầm từ chối, lý do là còn có việc quan trọng, thực sự không thể phân thân.

Lâm Thiên thấy vậy cũng có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng càng nhiều phần hưng phấn.

Hắn có thể đi báo thù rửa nhục rồi.

Tiễn Lâm Thiên ra về, Lục Trầm cầm ấm rượu lắc lư bước về phía khách điếm.

Thỉnh thoảng nhìn thấy thông cáo tìm người của Lâm gia dán bên đường, còn đứng lại xem một lúc.

Nhìn vào hình vẽ trên đó là một tiểu tử có vẻ ngoài đặc biệt, Lục Trầm cười khẩy một tiếng:

"Nếu vẽ đẹp trai một chút, có khi đã tìm được ta rồi."

Uống một ngụm rượu, quay người rời đi.

Lục Trầm vừa đi vừa nói với cái bóng bên cạnh:

"Tiểu Thanh à, ngươi trở về động phủ của mình, viết lại những chữ đã viết trước đó, để lại phương pháp tu luyện cho con trai tốt của ta."

"Nhân tiện đi xung quanh một vòng, đừng để đám ruồi muỗi quấy rầy con trai tốt của ta."

Lời vừa dứt, cái bóng bên cạnh Lục Trầm bỗng nhiên vặn vẹo.

Sau đó một lão già mặc áo choàng xanh cúi gập người từ trong bóng bước ra.

Lão già này đội mũ trùm đầu, tay buông thõng, mắt vô thần.

Nhưng toàn thân lại phát ra khí thế thuộc cấp bậc Võ Vương.

Chính là Thanh Phúc Vương đã bị luyện chế thành khôi lỗi!

Tiểu Thanh, là cái tên mới mà Lục Trầm đặt cho hắn.

Thanh Phúc Vương khẽ gật đầu, thân hình thoắt cái đã biến mất tại chỗ.

Lục Trầm tiếp tục đi về phía khách điếm.

Vừa đi vừa suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ hệ thống đưa ra là: Giải quyết việc từ hôn một cách thỏa đáng.

Đề bài này thật mơ hồ, không biết là muốn thúc đẩy từ hôn, hay ngăn cản từ hôn.

Nhưng nghĩ đến mục đích chính là tăng cảm tình của Lâm Thiên, việc này phải làm khiến Lâm Thiên hài lòng mới được.

Vì vậy Lục Trầm mới hỏi kỹ Lâm Thiên về ý kiến của hắn với hôn sự này.

(Lục Trầm nghĩ thầm: Nuôi con trai thật là quá khó.)

"Nghe Lâm Thiên nói vậy, hắn chắc chắn không muốn từ hôn, hoặc nói là không muốn bị từ hôn."

"Trời ơi, khó xử quá, sao lại dính vào chuyện phiền phức này chứ." Lục Trầm bực bội gãi đầu.

Chuyện kết hôn, đối với một người từng sống hai kiếp như Lục Trầm, là một vấn đề cực kỳ nan giải.

Hay là đi xem tiểu nương tử kia thế nào, nếu không có gì đặc biệt, chắc cũng không phải nhân vật quan trọng,

Trực tiếp giết luôn, chẳng phải sẽ tiện hơn sao.

Nghĩ đến đây, Lục Trầm ngẩng đầu lộ ra nụ cười âm u.

"Khặc khặc khặc......"

Trong con hẻm vắng vang lên tiếng cười khiến người ta rợn tóc gáy.

......

Ba ngày sau, Lục Trầm ngủ một giấc đến tận chiều, vừa mới dậy chuẩn bị xuống tầng một khách điếm ăn chút gì, thì nghe có người đang nói về chuyện của Lâm Thiên.

Nghe ngóng một chút mới biết, Lâm Thiên vào sáng sớm nay đã trở về Lâm gia, khắp người đầy vết thương.

Nhưng khí thế của hắn, đã đột phá đến Võ Sư trung kỳ.

Điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Chỉ trong vòng một tháng, Lâm Thiên đã từ Võ Sĩ hậu kỳ tiến thẳng lên Võ Sư trung kỳ.

Tốc độ tu luyện này, không thể không khiến người ta thán phục: Thiên tài Lâm Thiên, đã trở lại!

"Đinh! Lâm Thiên đã nhận được truyền thừa từ Thanh Phúc Vương, trong lòng rất cảm kích thông tin mà ký chủ cung cấp, thiện cảm +1."

"Thiện cảm của khí vận chi tử hiện tại: 10/100."

A, thật là sung sướng.

Thiện cảm ngoài nhiệm vụ quả thật dễ lấy.

Lục Trầm cao hứng ăn liền ba bát lớn, nhưng trong lòng vẫn mặc niệm cho con Bạch Viên kia một giây.

Ăn no uống đủ, Lục Trầm quyết định tối nay sẽ đi thăm dò Giang Lăng Vân.

"Bắt đi hay giết luôn?"

"Tiểu Giang à, ngươi đoán thử xem vận mệnh của mình sẽ ra sao nào?"

"Khặc khặc khặc..."

......

Đêm đến, trăng mờ gió lớn.

Đúng là thời điểm tốt để làm việc xấu... à không, để hành hiệp trượng nghĩa.

Với tu vi Võ Vương đỉnh phong của Lục Trầm, hắn ra vào Lâm gia như chỗ không người.

Vài lần chớp thân đã đến khu vực khách phòng người nhà họ Giang ở.

Đang chuẩn bị dùng thần thức tìm kiếm Giang Lăng Vân, thì từ dưới chân có tiếng cãi vã vọng lên.

"Ồ? Có trò vui để xem rồi."

Lục Trầm lập tức có hứng thú, liền thả thần hồn lực ra để nhìn trộm.

Trong phòng, một lão đầu râu trắng đối diện với một thiếu nữ mặc hồng y đang ngồi xếp bằng nhắm mắt, nói:

"Tiểu Vân, ngươi quá nóng nảy rồi!"

"Chuyện từ hôn nên làm từ từ, trước khi xuất phát chúng ta đã nói rõ, lần này đến đây là để thuyết phục Lâm gia hủy bỏ hôn ước."

"Còn ngươi thì tốt rồi, vừa đến đã nói muốn từ hôn, chẳng phải là đánh vào mặt Lâm gia sao?"

"Bây giờ làm cho Giang gia chúng ta rất bị động, một khi lão gia tử Lâm gia xuất quan không đồng ý từ hôn, chúng ta sẽ bị kẹt ở đây."

Thiếu nữ mở mắt, lộ ra đôi mắt màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy kiên nghị và quyết đoán.

Một thân hồng y rực rỡ, toàn thân toát lên sự tự tin mạnh mẽ.

"Tam trưởng lão không cần nhiều lời, Lăng Vân vốn dĩ đến đây để từ hôn, hủy bỏ hôn ước so với từ hôn, chẳng qua chỉ là cách nói uyển chuyển hơn."

"Cho dù lão gia tử Lâm gia không đồng ý, ta cũng nhất định từ hôn!"

"Cùng lắm là bồi thường nhiều hơn mà thôi."

Tam trưởng lão tức đến nỗi râu run lên: "Ngươi nói năng hồ đồ!"

"Ngươi hung hăng như vậy, chẳng phải làm cho hai nhà Giang Lâm xung đột sao?"

Giang Lăng Vân nghe vậy cười khẩy: "Không hung hăng thì sẽ không xung đột sao?"

"Tam trưởng lão, hôn sự này đã không thể thành, việc xung đột với Lâm gia là không thể tránh khỏi, chi bằng nói thẳng ra."

Tam trưởng lão cứng họng, một lát sau mới lên tiếng:

"Tiểu Vân, đợi lão gia tử Lâm gia xuất quan, chúng ta lấy lý lẽ và tình cảm mà nói chuyện, được không?"

"Hiện tại tuy Lâm Thiên đã khôi phục tu vi, nhưng đã lỡ mất một năm, không xứng với ngươi, lúc đó chúng ta lấy lý do này thuyết phục lão gia tử Lâm gia, chắc chắn sẽ hợp tình hợp lý."

"Hơn nữa, một trong tám đại tông môn của Đại Tĩnh vương triều, Huyền Phong Cốc ngoại môn trưởng lão Tần, đường đường là cường giả cảnh giới Võ Vương, đã cầu thân với gia chủ."

"Tần trưởng lão có cháu trai là Tần Phong, năm nay mới hai mươi tuổi, đã là cao thủ cấp bật Đại Võ Sư."

"Hắn đối với ngươi là một lòng say đắm."

Tam trưởng lão càng nói càng hăng, đôi mắt đục ngầu sáng rực lên, dường như đã nhìn thấy những ngày tươi đẹp của Giang gia khi kết thân với Huyền Phong Cốc.

"Có lý do Lâm Thiên không xứng, còn có nguyên nhân Huyền Phong Cốc cầu thân, mềm rắn đều bày ra, tin rằng lão gia tử Lâm gia sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước."

Tam trưởng lão nói xong liền vuốt vuốt bộ râu hoa râm, rõ ràng rất hài lòng với lời lẽ thuyết phục từ hôn của mình.

Nhưng Giang Lăng Vân lại đột ngột đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, giận dữ nói:

"Ta, Giang Lăng Vân đến nhà họ Lâm từ hôn, không phải vì Tần Phong của Huyền Phong Cốc, cũng không phải vì Lâm Thiên hiện tại thế nào."

"Mà là vì hôn sự này từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi ý kiến của ta."

"Ta đời này chỉ nguyện truy cầu Võ Đạo đỉnh phong, bảo ta làm một nữ tử chỉ biết phụng dưỡng người khác."

"Tuyệt đối không thể!"

Nói xong, Giang Lăng Vân mở cửa phòng, phất tay áo rời đi.

Gió lạnh ban đêm lập tức ùa vào phòng, để lại tam trưởng lão sững sờ như tượng gỗ, rối bời trong gió.

......

Trong góc tối, Lục Trầm chầm chậm ló đầu.

"Tiểu nương tử này, cũng thú vị đấy."

Chỉ thấy hắn thân hình thoắt cái, liền hóa thành một cái bóng đen lặng lẽ bám theo Giang Lăng Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro