Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Sơ ngã xuống đất, lúc hấp hối nhìn thấy người quỳ trước mặt cô với vẻ mặt phiền muộn, hai mắt đỏ hoe

Anh khàn giọng nói: "Em, em không được chết!"

Mặc Sơ nói không nên lời, cô cũng không nghĩ tới cuối cùng lúc sắp chết, người duy nhất đến cứu cô lại là anh.

Sau khi bức tường ngoài cùng của căn cứ bị phá vỡ, toàn bộ căn cứ ngay lập tức trở thành tu la trận.

Tiếng kêu thảm thiết cùng với tứ chi rơi xuống đất, một cô gái nhỏ tuổi không lớn đột nhiên té xuống trước mặt Mặc Sơ, phía sau của cô bé là móng vuốt đang giơ lên của zoombie bậc sáu.

Mặc Sơ một cước đá văng zombie phía sau mình, xoay người, cơ hồ là có chút thô bạo kéo cô gái nhỏ lên, đẩy cô ấy về phía sau, lạnh lùng nói: "Chạy!"

Cô gái nhỏ giống như là bị sợ ngây người, không kịp phản ứng, cô gái nhỏ bị đẩy lên trên tường, nhìn người chắn trước mắt mình, lắp bắp kêu lên: "Mặc, bác sĩ Mặc."

Mặc Sơ lúc này không có tâm trạng cùng cô ta nói nhảm, cô như lâm đại địch nhìn con zombie cấp sáu trước mặt, lập lại lần nữa nói: "Chạy!"

"Nhưng mà. . ."

Nhưng mà, chị là dị năng giả trị liệu.

Nhưng cô cuối cùng cô ta cũng không nói thêm gì nữa.

Người đứng trước mặt cô bé, là được người tôn xưng là "Bác sĩ Mặc", người thời thời khắc khắc đều trong tư thái ưu nhã, là đóa hoa cao lãnh hàng ngàn vạn năm trong lòng mọi nam nhân ở căn cứ, giờ phút này toàn thân đều là vết bùn đất cùng máu, chật vật vô cùng, không giống như bác sĩ mà là một nữ chiến binh.

Nửa giờ trước, bởi vì tiểu đội bọn họ nhất quyết tham gia vào chiến dịch bao vây và trấn áp zombie, bác sĩ Mặc luôn cùng tiểu đội bọn họ hợp tác tốt lại cùng đội trưởng trở mặp, đội viên của bọn họ tập hợp cùng một chỗ mắng bác sĩ Mặc nửa giờ, cô bởi vì nhàm chán, đã lẻn ra ngoài chơi.

Sau nửa giờ, người bị cô ta cùng đồng đội của ta mắng, đã cứu cô ta.

Nhưng lúc này, cô ta cái gì cũng không làm được, bởi vì cô ta chỉ là dị năng giả bậc một mới vừa thức tỉnh, ngay cả dị năng trị liệu của bác sĩ Mặc cũng không bằng.

Cô ta cắn chặt răng, quay người lại, liều mạng chạy.

Cô ta vừa chạy qua con đường này, qua bên tường được lấp kín, nghe được rõ ràng âm thanh móng vuốt của zombie xuyên qua da thịt.

Thanh âm quen thuộc kia, cùng với thanh âm lúc trước anh trai cô ta giết zombie giống nhau như đúc.

Nước mắt của cô ta lập tức trào ra, nhưng cô ta cũng không dám quay đầu.

Chạy! Liều mạng chạy!

Mặc Sơ cầm đoản đảo mới vừa nhặt được ở bên đường, đang lấy tinh hạch, con kia zombie cùng lúc tung móng vuốt đâm qua ngực cô.

Không biết có phải hay không là quá mức đột ngột, cô trong lúc nhất thời thế mà không cảm nhận được chút đau nào.

Cô vứt đoản đao, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, biết là chính mình đã không cứu nổi.

Cô là cái bác sĩ, không ai so với cô hiểu rõ điều này hơn.

Mặc Sơ dựa vào tường ngồi xuống, cơn đau bất tri bất giác xâm nhập, là một bác sĩ, cô cuối cùng lại lấy phương thức là một chiến sĩ như này mà chết đi, cô thế mà không cảm thấy hối hận, chỉ là có chút tiếc nuối.

Sức sống đang dần mất đi, sinh mệnh giống như cát lún trôi đi khỏi tầm tay, Mặc Sơ ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, không khỏi lại nhớ đến quá khứ.

Cô nhớ từ khi mạt thế buông xuống tới nay, cô sống an toàn cả đời.

May mắn là, cô đã thức tỉnh dị năng, tại thế giới nguy hiểm này có được tư cách sống tiếp, cùng người bình thường giãy dụa cầu sinh mà so sánh, cô có thể coi như là sống rất tốt.

Thật không may, cố tình dị năng mà cô thức tỉnh lại là dị năng trị liệu, phải dựa vào sự bảo hộ của người khác mới có thể sống, rất nhiều chuyện đều không được như ý muốn của mình.

Trước khi trở thành "Bác sĩ Mặc", cô vẫn luôn là bộ dạng ốc không mang nổi mình ống.

Lúc mới bắt đầu đầu tận thế, khi đóchưa thức tỉnh dị năng, Lệ Trầm ở trước mặt cô bị đẩy vào zombie triều, trong lòng cô phẫn nộ, nhưng lại bất lực phản kháng, chỉ có thể giống như một phế vật, cùng hung thủ giết người rời đi.

Mặc Sơ không biết lúc đó Lệ Trầm đã trải phải qua cái gì, nhưng về sau, hắn trở thành đại ác ma làm cho nhân loại chỉ nghe tên đã sợ mất mật, mang tiếng xấu so với zombie còn đáng sợ hơn.

Sau đó là người bạn tốt, những người qua đường, những người cùng kề vai chiến đấu.

Bởi vì sự yếu ớt của cô, một đám bọn họ lần lượt rời đi, chỉ còn lại duy nhất mình cô một mình.

Cuối cùng, "Mặc Sơ" trở thành "Bác sĩ Mặc".

Bác sĩ Mặc có thể sống càng tùy ý, bác sĩ Mặc không cần lo lắng an nguy, nhưng một chút vui sướng cô cũng không cảm nhận được.

Mà lần này, vì cứu một cô bé không quen biết mà chết, từ đáy lòng cô lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Cô rốt cục có thể theo ý mình mà làm.

Mặc Sơ cô trong mạt thế vùng vẫy sáu năm, rốt cục có cũng có thể kết thúc rồi.

Khi ý thức bắt đầu mơ hồ, đột nhiên phát giác có một thân ảnh cao to ngồi trước mặt, che đi toàn bộ ánh sáng trước mắt.

Người kia hô hấp nặng nề, thân ảnh cao lớn có chút run run, giống như đang cố đè nén cảm xúc mãnh liệt, lại giống như ấn chứa bi thương.

Sẽ là ai?

Cô đến bây giờ đều một thân một mình, sẽ có ai sẽ vì cô mà đau khổ?

Mặc Sơ cố gắng mở mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ lắc lư, cô đưa tay muốn đi bắt lấy, nhưng ngón tay vừa nâng lên lại vô lực rơi xuống.

Một bàn tay tay mạnh mẽ bắt lấy tay cô, bàn tay so với người sắp chết như cô còn lạnh hơn.

Mặc Sơ ánh mắt ngày càng trở nên rõ ràng, cô mở to hai mắt, thấy một nam nhân cao lớn mang khăn mặt đen quỳ gối trước mặt mình.

Giống như đã từng quen biết.

Hầu kết nam nhân giật giật, thanh âm kiềm chế nói: "Cô, không cho phép chết."

Anh ta là ai?

Vì sao không được phép chết?

Mặc Sơ há miệng thở dốc, theo bản năng hỏi: "Anh. . . Là ai?"

Nam nhân kia chỉ cố chấp nói: "Không cho phép cô chết!"

Anh muốn ôm Mặc Sơ lên, nhưng anh vừa mới động, trước ngực Mặc Sơ liền trào ra một đống huyết nhục. Khí tức quanh nam nhân càng thêm áp lực, vội vàng đứng dậy, nói: "Tôi đi tìm bác sĩ!"

Mặc Sơ không biết khí lực từ nơi nào, mạnh mẽ kéo lại tay anh, nói: "Tôi chính là bác sĩ."

Nam nhân sững người.

Mặc Sơ nhìn anh, loại dự cảm kia trong lòng càng ngày càng rõ ràng, thanh âm nhẹ tưởng chừng không thể nghe thấy, lại chắc chắn nói: "Anh đã cứu tôi."

Sáu năm qua, một lần lại một lần không hiểu nổi lại từ cõi chết trở về.

Cô nghe thấy nam nhân thanh âm khàn khàn thấp giọng đáp: ". . . Ừ."

Mặc Sơ trong lòng có một cảm giác hết thảy đều kết thúc, sinh mệnh chết đi cảm giác cũng càng thêm rõ ràng.

Cô hỏi lần nữa: "Anh. . . Là ai?"

Nam nhân không nói lời nào, như thể có một cơn bão khủng khiếp đang ngưng tụ xung quanh anh.

Mặc Sơ nhìn anh, chậm rãi giơ tay lên, tháo xuống khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cô nghe thấy anh nói: "Tôi là Lệ Trầm."

Mặc Sơ nhìn anh, trong lòng dâng lên một cỗ hoang đường to lớn.

Lệ Trầm, thế nào lại là Lệ Trầm?

Năm đó, cô cùng những người đó bỏ lại anh, đến bây giờ, đến cuối cùng người cứu cô lại là anh.

Mí mắt Mặc Sơ nặng nề, nhịn không được nhắm mắt lại, sau đó cô cảm nhận Lệ Trầm nhẹ nhàng đỡ mình dậy, để cô dựa vào vai anh.

Cô nghe thấy thanh âm mình hỏi anh: "Vì sao?"

Lệ Trầm trầm mặc trong chốc lát.

Ý thức của cô càng ngày càng mất dần, cô biết rõ rằng mình không chịu nổi được nữa rồi.

Trong lòng Mặc Sơ có chút tiếc nuối.

Nghi vấn cuối cùng của cô có khả năng không được giải đáp rồi.

Sau đó, cô nhìn thấy nam nhân trước mắt chậm rãi cúi đầu xuống, tại trán mình ấn xuống một cái hôn, nặng nề kiềm chế. Anh khàn giọng nói: "Bởi vì, anh thích em."

Mặc Sơ nhất thời cho là mình bởi vì ảo giác mà nghe lầm.

Nhưng . . . Vì cái gì đây?

Mặc Sơ ý thức dần dần mất đi, lại cũng không hỏi được câu này.

. . .

"Lệ Trầm, phía dưới đồ vật nhiều lắm, xe của chúng ta không đi nổi!"

"Trừ bỏ người điều khiển, tất cả mọi người lên đỉnh xe." Một giọng nói trầm ổn, không nóng không vội, so với người sự khủng hoảng của người hỏi, làm đám người đang hoang mang không biết phải làm sao dần dần ổn định lại.

Khi ý thức Mặc Sơ thanh tỉnh, chợt nghe thấy thanh âm này, trong lòng run lên.

Lệ Trầm. . .

Cô còn chưa mở to mắt, đã bị người bế lên, người kia vững vững vàng vàng ôm cô nhảy lên mui xe, hai tay rất quy củ chỉ chạm eo cô, trừ cái đó ra không có bất kỳ động tác dư thừa nào, đem cô đặt trên trần xe, liền lập tức buông lỏng tay ra.

Mặc Sơ trong lòng run lên, trực tiếp mở mắt, theo bản năng bắt được hai cái tay kia.

Người kia kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô một cái, là gương mặt so với trước khi cô chết nhìn thấy trẻ hơn nhiều, trông ngây ngô hơn rất nhiều, giống với Lệ Trầm trong ấn tượng của cô hơn.

Vòng tay ấm áp.

Chân thực đến mức cô không thể tin tưởng đây là ảo giác xuấ hiện trước khi chết.

Lệ Trầm hồi trẻ chần chờ nhìn cô một cái, há miệng: "Cô. . ."

Mặc Sơ đột nhiên lấy lại tinh thần, dừng một chút, buông lỏng hai cái tay kia ra, dưới ánh nhìn kinh ngạc của anh, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, nói: "Cám ơn."

Lệ Trầm chỉ liếc nhìn cô một cái, lại tiếp tục bận rộn.

Mặc Sơ hít sâu một hơi, nhìn khắp bốn phía.

Cô đang ngồi trên trần của một chiếc xe việt dã, cùng chen chúc tại trần xe còn có sáu bảy người, có nam có nữ, tất cả đều biểu lộ vẻ hoảng sợ khó tả, mà những người này, rất nhiều người cô đều có ấn tượng sâu sắc.

Trong bọn họ có một phần nhỏ chết tại tận thế năm thứ nhất, phần lớn người là khi tận thế năm thứ hai chết trên tay Lệ Trầmd, tuyệt đối không có khả năng đến bây giờ còn đứng trước mặt cô.

Mặc Sơ cúi đầu nhìn tay mình.

Tinh tế, thon dài, mềm yếu mà không có lực, là một đôi tay được nuông chiều từ nhỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cao ốc thành thị như cũ ngăn nắp xinh đẹp đứng sừng sững, không suy sụp, hoang vu như tận thế đến năm thứ sáu. Cảm giác gió tạt vào mặt thật rõ ràng, cùng người chung quanh hoảng sợ thét đến đinh tai nhức óc, mà tại tận thế năm thứ sáu, đến đứa bé năm tuổi cũng sẽ không ở thời điểm đối mặt zombie mà lên tiếng, bởi vì âm thanh là nhân tố thứ hai định vị để quái vật phát hiện ra bạn.

Cô mờ mịt nhìn lên bầu trời thời điểm, nữ sinh bên cạnh đột nhiên dùng sức bắt lấy tay cô, thanh âm nghẹn ngào hỏi cô: "Mặc Sơ, chúng ta. . . Làm sao bây giờ?"

Mặc Sơ thiếu chút nữa liền hất cô ta ngã xuống.

Dù rằng cô có chút khống chế được chính mình, nhưng nữ sinh nắm cô tay cô vẫn cứ quá phận dùng sức, ánh mắt rét lạnh kia nhìn về phía nữ sinh liền đem tiếng khóc của cô ta nhét lại vào bụng.

Nữ sinh kia sợ hãi nhìn cô, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: "Mặc Sơ, Cậu sao vậy? Cậu làm tớ đau đấy."

Mặc Sơ buông ra tay cô ta ra, một lát sau mới từ sâu trong kí ức nhớ ra tên của cô gái này.

Tần Tuyết.

Cô không quá nhớ kỹ cô ta, bởi vì Tần Tuyết đã chết vào năm thứ nhất tận thế.

Cô gái không có ý chí tại thời điểm tận thế này cuối cùng lựa chọn trở thành tình nhân của một người trong đội ngũ dị năng giả, không biết có phải là tâm lý không bình thường hay không, cô ta năm lần bảy lượt giúp người tình, cái tên luôn mơ ước Mặc Sơ, mà hại cô, cuối cùng trong lúc nguy cấp Tần Tuyết liền bị hắn ta đem ra làm lá chắn rồi chết.

Mặc Sơ cũng không còn vì sự kiện này mà phẫn hận, cô nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, dời ánh mắt, nhìn chung quanh bốn phía, rồi xác nhận một điều.

Đây không phải thế giới khi cô chết.

Đây là. . . thế giới khi mới bắt đầu bước vào tận thế.

Tận thế ngày thứ năm, cô thức tỉnh dị năng trị liệu.

Còn có. . .

"Sở Minh! Cậu điên rồi sao? Cậu đang làm gì vậy!"

Mặc Sơ đột ngột quay đầu lại, giống như lịch sử đang được tái diễn, cô nhìn thấy biểu cảm hung ác, nhanh hiểm của hắn ta, đột nhiên đẩy Lệ Trầm xuống đàn zombie, khi Lệ Trầm ngã xuống, từ ánh mắt có chút không thể tin được trở nên tĩnh mịch, băng lãnh.

Đây là khi Lệ Trầm bị đẩy xuống đàn zombie!

Đầu Mặc Sơ trống rỗng, cô theo bản năng xông đến, bám vào xe bên cạnh, nắm thật chặt cánh tay vừa bắt được kia!

Lần này, tôi giữ được anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe