Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Khoảng thời gian mới bắt đầu tận thế, zombie hành động chậm chạp, nhưng lực lượng to lớn, có điều bọn chúng chỉ có dục vọng nguyên thủy nhất là ăn, như những con dã thú.

Lệ Trầm một khi rơi xuống, liền giống như một khối thịt rơi vào giữa bầy sói, zombie vây quanh ở xe bọn họ cơ hồ đều vọt tới bên người anh mà cắn xé.

Trước khi bị đẩy ngã xuống đàn zombie, Mặc Sơ rõ ràng nhìn thấy Lệ Trầm nhìn thoáng qua phía bọn họ, cái nhìn kia ánh mắt lạnh lùng chết chóc, không biết đang nhìn ai, cũng không biết đang nhìn cái gì, sau đó anh rất nhanh liền nhắm nghiền hai mắt, che lại bộ phận quan trọng, dường như chẳng sợ đang bị cắn xé, cũng chỉ có từ trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp kêu.

Đầu Mặc Sơ trống rỗng.

Đây là lần thứ hai chuyện này xảy ra, lần trước khi thấy chuyện này xảy ra cô ngay lập tức dùng tay che lấy đầu, như thể không nghe không nhìn thấy một màn tội ác này, cô không rõ khi đó Lệ Trầm phản ứng như thế nào, vậy mà rất nhiều năm về sau, anh nghĩ gì khi đã cứu một người đã từng làm lơ khi thấy anh bị đẩy vào đàn zombie.

Cô thậm chí nghi ngờ những gì cô nghe thấy khi mình chết kia là do mình tự tưởng tượng ra, hoặc là chút thiện ý của Lệ Trầm đối với người sắp chết, bằng không làm sao có thể giải thích Lệ Trầm kiêu ngạo kia vì sao lại thích một người mà từng trơ mắt nhìn anh bị rơi vào bầy zombie như thế.

Lần này, Mặc Sơ cơ hồ không cho chính mình cơ hội phản ứng, ngay khi Lệ Trầm mới bị zombie bao vây, Mặc Sơ đầu óc trống rỗng đã bổ nhào qua bắt được tay anh.

Trong nháy mắt đó, trên cánh tay trọng lực dồn về phía cánh tay, như vô số zombie xé rách anh muốn đem anh túm nhập vào vực sâu, thiếu nữ chưa được huấn luyện qua căn bản chịu không nổi trọng lượng này, Mặc Sơ một nháy mắt đã bị kéo xuống, hơn nửa người trực tiếp lơ lửng ở ngoài khung xe.

Bề ngoài là thân thể của thiếu nữ nhu nhược, yếu đuối, nhưng bên trong lại là linh hồn Mặc Sơ đã từng lặn lộn ở tận thế sáu năm.

Cô cấp tốc dùng tay kia bám vào trần xe, ổn định lại thân thể có xu hướng trượt xuống phía dưới.

Sau đó chống đỡ trần xe cưỡng ép mượn lực, dồn hết sức bình sinh đem cơ thể Lệ Trầm bị bao phủ ở đám zombie kéo ra phần lớn.

Lệ Trầm lúc này toàn thân đẫm máu, nháy mắt khi bị túm lại, anh đột nhiên mở mắt, thần sắc có chút dao động, sau đó gắt gao nhìn Mặc Sơ, con ngươi đen ngầm như vực sâu.

Mặc Sơ nhìn cặp mắt kia, đột nhiên nhớ tới ánh mắt nhìn cô trước khi chết của Lệ Trầm.

Thâm trầm, kiềm chế, giống như cơn bão sắp ập đến, lại có một chút trở nên tê liệt như nước đọng.

Tâm Mặc Sơ giống bị người rạch ra một lỗ hổng, gió lạnh thấu xương một mực thổi vào trong lòng, thổi thành một cánh đồng băng, đau đớn không thể chịu nôtr.

Cô biết ở kiếp trước, dù anh bị rơi vào đàn thây ma và bị trăm ngàn zombie cắn xé, dù tất cả mọi người cho rằng anh chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng anh cuối cùng vẫn là sống tiếp được, đồng thời trở thành sự tồn tại làm cho cả thế giới sợ hãi.

Không ai biết anh vì sao có thể sống tiếp, lúc đó đã trải qua những gì, nhưng anh chính là trong sự ngoài dự liệu của mọi người mà vẫn còn sống.

Mặc dù biết anh sẽ không chết, nhưng cũng không đại biểu cho việc Mặc Sơ có thể thờ ơ đối mặt với Lệ Trầm toàn thân đẫm máu.

Cô đột nhiên quay đầu lại, rống to: "Còn ngây ra đó làm gì! Mau tới hỗ trợ!"

Từ lúc Lệ Trầm bị người đẩy xuống đến Mặc Sơ túm lấy Lệ Trầm, hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, đám người như ở trong mộng mới tỉnh, nhưng phần lớn người chỉ kinh nghi bất định nhìn Sở Minh đẩy Lệ Trầm xuống dưới, không có nhúc nhích, một phần nhỏ người có ý thức tiêu sái hướng tới giúp.

Vừa có người tiến lên phía trước, chỉ nghe thấy tiếng Sở Minh ngoan lệ nói: "Tôi xem ai dám tiến lên hỗ trợ."

Mọi người sững lại.

Có người như là gặp như bệnh dịch vội vàng thối lui, cũng có quay đầu nhắm mắt lại, do dự một lúc.

Nhưng bọn họ có thể do dự, Mặc Sơ lại không thể do dự.

Cô cũng không liếc mắt nhìn Sở Minh một cái, nắm chắc nóc xe, dùng tới cách mà một dị năng giả đã dạy cô cách dùng sức.

Phía sau Mặc Sơ, Sở Minh với vẻ mặt u ám, tức giận và ghen tị nhìn cô.

Mặc Sơ coi như không cảm nhận được gì, chỉ dùng lực giữ chặt Lệ Trầm.

Sau đó, cô nhận thấy tay mình đột nhiên bị siết chặt.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Lệ Trầm với thanh âm khàn khàn nói: "Nắm chặt tôi.

Mặc Sơ giật mình, theo bản năng càng thêm dùng sức nắm chặt tay anh, ngay sau đó cô nhìn thấy Lệ Trâm bị treo giữa không trung không thể dùng sức đột nhiên rút chân ra khỏi đám zombie, Mặc Sơ nhân cơ hội dùng sức, trực tiếp kéo anh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe