Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắn ngủi không đến mười giây, Lệ Trầm đã toàn thân đẫm máu, lúc bị túm lên trần xe, anh giống như đã hao hết khí lực, sắp ngã sang một bên.

Anh ngã xuống, người đang ngồi vội vàng tản ra, Mặc Sơ tay mắt lanh lẹ vươn tay đỡ lấy anh, để anh dựa vào trên vai.

Lúc này, phía trước hiện ra được một con đường trong bầy zombie bao phủ, xe bọn họ như một mũi tên cực tốc chạy ra ngoài, bỏ đám zombie sau lưng, nhưng lại không ai reo hò, cả xe im lặng đến lạ thường.

Mặc Sơ mặt cũng không ngẩng lên, cô vươn tay, trên tay ngưng tụ ánh sáng xanh nhỏ bé, thân thiện ấm áp, từng chút từng chút chữa trị vết thương trên người Lệ Trầm.

Lệ Trầm nhắm mắt lại, cũng không biết có phải hôn mê hay không, nhưng hô hấp coi như bình ổn.

Mặc Sơ liền nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, cô nghe thấy Sở Minh thâm độc nói: "Cô coi như đem anh ta cứu lên thì sao? Anh ta bị zombie cắn, hoặc là chết, hoặc là biến thành zombie."

Thanh âm ác độc dinh dính, như rắn độc đang thè lưỡi.

Mặc Sơ tỉnh táo ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Cho nên, anh vì sao đẩy anh ấy xuống?"

Khi Mặc Sơ hỏi câu này, khuôn mặt Sở Minh biểu lộ chút vặn vẹo.

Hắn cười lạnh nói: "Tôi đẩy anh ta thì thế nào? Anh ta hiện tại đã là phế nhân, các người mới vì anh ta mà ra mặt."

Hắn nói xong, ánh mắt đảo qua đám người.

Không ai dám cùng hắn đối mặt, hắn liếc nhìn chỗ nào, đám người liền lặng ngắt như tờ, nhao nhao cúi đầu, không biết là bởi vì e ngại hay bởi vì chột dạ.

Hắn cuối cùng nhìn về phía Mặc Sơ, "Cho nên, A Sơ, cô cũng sẽ không để tôi thất vọng, đúng không?"

Mặc Sơ lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì, nhưng trong lòng thì lại rõ ràng, kí ức đời trước bị cô tận lực lãng quên cũng ngóc đầu trở lại.

Mới bắt đầu tận thế, mấy người bọn họ đều là người chơi ở một phòng leo núi nhân tạo, hầu hết mọi người là du khách hoặc là viên chức, cô cùng Tần Tuyết sinh viên tới tham gia náo nhiêt, mà Lệ Trầm cùng Sở Minh là anh em tốt.

Khi các cô đến, hai người họ thi đấu leo núi, cuối cùng Lệ Trầm dẫn trước.

Sau đó tận thế đến, những người bên cạnh bọn họ không hề báo trước mà biến thành một đám quái vật biết cắn người, rất nhiều rất nhiều người ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị người bên cạnh cắn chết.

Khi đó, là Lệ Trầm phản ứng nhanh nhất, anh mang theo những người còn sót lại trốn ra khỏi phòng leo núi nhân tạo.

Có thể nói, ban đầu, tất cả mọi người đều là được anh cứu.

Cho nên, Lệ Trầm tương đương như đội trưởng của bọn họ, tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của anh.

Nhưng là từ hai ngày trước, sự tình đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Hai ngày trước, Mặc Sơ cùng Sở Minh đều lần lượt xuất hiện triệu chứng sốt, cuối cùng Mặc Sơ đã thức tỉnh trị dị năng trị liệu, Sở Minh đã thức tỉnh dị năng "Quấn quanh" .

Dị năng trị liệu của Mặc Sơ rất yếu, cho tới bây giờ chỉ có thể trị liệu vết thương bị dao cắt qua, vết thương hơi sâu một chút cô đều bất lực, càng đừng đề cập đến trị liệu hệ dị năng có thể trị virus zombie.

Đám người phi thường thất vọng, có người thậm chí cảm thấy Mặc Sơ là đã thức tỉnh một dị năng phế, không có chút tác dụng gì.

Khi đó, chỉ có duy nhất Lệ Trầm an ủi Mặc Sơ, anh nói, hết thảy dị năng ban đầu đều yếu ớt.

Trên thực tế, Lệ Trầm nói đúng. Đời trước, trị liệu hệ dị năng bởi vì không thể trị liệu virus zombie, một mực bị người cho rằng là dị năng phế, dị năng trị liệu bọn họ không có tính công kích, có rất ít đoàn đội dị năng giả cần bọn họ, vậy nên rất khó thu hoạch được tài nguyên, cũng rất khó thăng cấp.

Thẳng đến năm thứ ba tận thế, có dị năng giả đột phá bậc ba có được năng lực trị liệu virut zombie, dị năng giả trị liệu lúc bấy giờ mới được coi trọng, mỗi tiểu đội nhao nhao bắt đầu bồi dưỡng dị năng giả trị liệu.

Nhưng không ít dị năng giả trị liệu đã buông xuống vào mấy năm đầu của tận thế, khi đó, có rất ít dị năng giả trị liệu.

Về sau, dị năng phế Mặc Sơ, bắt đầu được người tôn xưng là bác sĩ Mặc.

Mãi sau này cô mới biết dị năng của mình càng đặc thù hơn.

Nhưng hiện tại, dị năng trị liệu trong mắt mọi người chính là dị năng bỏ đi.

Cho nên, tuy cùng nhau thức tỉnh dị năng, nhưng lại thức tỉnh dị năng có tính công kích, địa vị của Sở Minh lại càng có thân phận đặc biệt hơn.

Sở Minh lợi dụng hắn có dị năng thù, bắt đầu trong sáng ngoài tối cùng Lệ Trầm tranh đoạt quyền chủ đạo, mỗi lần đều bị Lệ Trầm hời hợt ngăn cản trở về.

Tất cả mọi người rõ ràng Sở Minh trong bóng tối nhằm vào Lệ Trầm, nhưng không ai rõ vì sao anh em tốt trước đây, giờ lại vì thức tỉnh dị năng mà xung đột như nước với lửa.

Hơn nữa cũng không ai nghĩ đến hắn sẽ ngoan độc đến trình độ này.

Tận thế vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều giữ tư duy như trước đó, nhưng có ít người, lại rất dễ dàng vì có được sức mạnh mà bắt đầu không chút kiêng kị cái gì.

Những ký ức này cuồn cuộn ra, Mặc Sơ mới phát giác, những thứ ban đầu cô cố gắng quên lãng đều nhớ lại vô cùng rõ ràng.

Mà Sở Minh trước mắt còn cười nhẹ nhàng nhìn cô, mang theo chắc chắn, tựa hồ đang chờ đáp án.

Dù sao, tại trong ấn tượng của bọn hắn, cô chính là một cô gái ôn nhu yếu ớt, làm sao khả năng vì một người không liên quan mà can thiệp vào.

Cô nâng bả vai Lệ Trầm, nhìn khắp bốn phía.

Những người cùng cô đối mặt đều thi nhau cúi đầu, Tần Tuyết ngay tại lúc cô nhìn đến liền cuống quýt lùi lại hai bước, giống như sợ cùng cô dính líu.

Những người này, đều là những người Lệ Trầm đã từng cứu.

Đã từng, Mặc Sơ cũng là một thành viên như bọn họ.

Nhưng bây giờ, cô không muốn đi lại con đường ngày trước đã đi qua nữa, cũng không muốn làm những chuyện khiến mình sẽ hối hận.

Cô cuối cùng nhìn về phía Sở Minh, gằn từng tiếng nói: "Anh bây giờ có thể không có lý do gì mà giết anh em của anh, tương lai chắc chắn cũng có thể giết chúng tôi."

Mặt Sở Minh trong nháy mắt trở nên phi thường khó coi, không cam lòng lại ghen ghét, dữ tợn tựa như ác quỷ.

Mà người khác nghe được lời nói của Mặc Sơ, biểu lộ tràn đầy bất an.

Bọn họ trước kia không nghĩ tới, hoặc là không dám nghĩ, nhưng Mặc Sơ lại thách thức sự sợ hãi của bọn họ.

Mặc Sơ nói cũng không sai, bởi vì tương lai không xa, hắn xác thực đã đẩy người khác ra làm là chắn, khiến tình nhân của hắn, Tần Tuyết chết dưới móng vuốt của zombie.

Hắn chính là tình nhân mà Tần Tuyết dựa vào, cũng chính người từ sau khi Lệ Trầm rời đi đều mơ tưởng đến Mặc Sơ, nhưng lần này, Mặc Sơ không định lại cùng đôi nam nữ tâm lý vặn vẹo này dây dưa tiếp.

Cô nhìn về phía Tần Tuyết, Tần Tuyết liền chạy nhanh lui về sau một chút.

Mặc Sơ dời ánh mắt, đảo mắt đám người, nói: "Tôi muốn cùng Lệ Trầm rời đi, các ngươi ai muốn đi."

Không ai trả lời, nhưng lại đúng với dự kiến của Mặc Sơ.

Cô cắn răng cõng Lệ Trầm, liền muốn nhảy xuống xe.

Phía sau cô, Sở Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Mặc Sơ, cô một dị năng giả không có tác dụng gì lại mang theo một phế nhân bị zombie cắn, cô cho rằng cô có thể sống bao lâu? Cô cảm thấy cô sẽ chết bởi zombie bên ngoài, hay là chết trong tay Lệ Trầm sau khi biến dị đây?"

Hắn cười một tiếng, có chút thần kinh nói: "Cô bây giờ đem Lệ Trầm ném xuống, từ nay về sau đi theo tôi, tôi cam đoan có thể cho cô sống tốt!"

Mặc Sơ cười khẽ một tiếng.

Thanh âm của cô kiên định lại bình tĩnh: "Tôi cam đoan sống được lâu hơn anh."

Mặc Sơ nắm chắc Lệ Trầm, thấp giọng nói: "Lệ Trầm, chúng ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe