Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên vừa nãy tấu đàn ở dưới sảnh giờ đây đang nhìn cô, trên môi nở nụ cười thập phần vô lại!

" Không biết tiểu thư cảm thấy mùi vị của thức ăn thế nào?"

Cô cũng đáp lại hắn bằng nụ cười mà không lấy một ý cười. 

"Rất ngon. Quả thực là mỹ vị."

" Ha. Tiểu thư quá khen rồi. Quán của chúng tôi nằm trong con ngõ nhỏ, lại mang kiến trúc cổ đại, không biết ngọn gió nào đưa tiểu thư đến với Túy Quán? "

" Vô tình tìm thấy mà thôi."

Hắn "A " lên một tiếng rồi phe phẩy chiếc quạt trong tay, lại bày ra nụ cười ban nãy.

" Thật có duyên! "

" Đúng là có duyên. Nghiệt duyên a!"

Tôn Ngã Huynh đưa mắt trừng nam nhân đối diện. 

Nhân viên không cho khách dùng bữa là thể loại nhân viên gì?

Mặc dù người nam nhân trước mặt này quả thực là cực phẩm, nhưng bổn cô nương đây không vã đến nỗi ăn trai thay cơm!

Cô bận trừng mắt với thứ sinh vật trước mặt đến không ăn được đồ ăn. Cho đến khi điện thoại trên mặt bàn cô rung lên, màn hình hiện hai chữ " Tiểu tỷ" mới thu lại tầm mắt.

" Alo? "

" Tọa Tọa, em ra ngoài đi đâu?"

Trong điện thoại truyền ra thứ âm thanh mang cho cô cảm giác ngọt hơn mật ong. Giọng nói này là của một nữ cường nhân sao?

"Em có chút nhàm chán, ra ngoài đi dạo một chút. Chị đi làm về chưa?"

" Bây giờ chị về. Em cứ đi chơi đi, ở trong nhà mãi cũng không tốt."

Mẹ ơi! Một người chị tâm lý!

" Thôi ạ, bây giờ em về, chị không phải mua đồ ăn đâu, em mua cho."

" Được."

Bên kia phát ra một vài tiếng cười đầy ôn nhu rồi tắt máy.

Cô mải chìm trong đường mật của Khũy An Ti mà quên luôn nam nhân đang ngồi đối diện.

Đặt điện thoại xuống, cô học các nam nhân kia mà nở nụ cười.

" Cảm ơn về món ăn, cho tôi xin chiếc hộp để mang thức ăn về."

" Cô đi ngay sao? Thật tiếc quá, tôi rất mong cô có thể quay lại đây."

Gói đồ xong, hắn tiễn cô ra tới tận đầu ngõ rồi vẫy tay tạm biệt, vứt cho cô thêm câu nói.

" Tên tôi là Hãn Xích!"

Tôi quan tâm anh tên gì sao?

Cô đón một chiếc xe taxi đi về.

Trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không ngờ trong một buổi chiều chính mình có thể đi xa đến thế. Ước chừng 7 cây số đi?

Hai bên đường toàn những tòa nhà xa lạ, những con người xa lạ của một thế giới xa lạ.

Ai mà ngờ được bỗng một ngày mở mắt ra chính mình ở một thế giới khác? Có khi đó là một thế giới không có thực.

Quả thực vô cùng kì lạ, tại sao cô có thể đi tới thế giới này? Tại sao cô lại bên trong cơ thể này? Cô nên đối với các quan hệ của cơ thể này như thế nào?

Quá phi khoa học!

Ngồi phân tích khoa học một hồi cũng về đến nhà.

 Dưới sân lớn của tòa nhà đều là những đứa trẻ được bố mẹ dỗ ăn, những cụ già tập thể dục buổi tối. Yên bình làm sao.

Lên đến căn hộ, vừa đặt tay lên tay nắm cửa, cánh cửa đã mở ra.

" Tọa Tọa về rồi sao?"

Không như cô nghĩ là Khũy An Ti ra mở cửa, mà là một người đàn ông tầm 27 tuổi. Dáng người cao ráo, khuôn mặt thư sinh, mang kính đầy vẻ tri thức.

Chắc hẳn là bạn trai của Khũy An Ti đi?

Trong ký ức của chủ thân thể này, người đàn ông trước mắt cô tên là Liên Tự, là người đồng sáng lập và quản lý của công ty mỹ phẩm và thời trang Xuyên An mà Khũy An Ti đang làm việc.

Tỷ tỷ của cỗ thân thể này lên duyên với người trước mặt cô quả thực như một câu chuyện ngôn tình. Hai người gặp nhau ở trong thư viện khi còn học cấp 3, cùng chung lý tưởng về sự nghiệp, cùng suy nghĩ trong nhiều mặt rồi nảy sinh tình cảm, cùng nhau sáng lập lên Xuyên An.

Tính ra đến này tình cảm của bọn họ đã được 10 năm, hai người cũng đã có kế hoạch kết hôn. Chắc chỉ chọn ngày lành tháng tốt.

Giang đình Liên Tự là một gia đình tri thức, ba làm giảng viên trong một trường đại học, mẹ là nhà nghiên cứu lịch sử có tiếng. Dù thế nhưng ba mẹ Liên Tự không có suy nghĩ cổ hủ mà vô cùng tâm lý.

Một gia đình nhà chồng đáng mơ ước!

Tôn Ngã Huynh cười tươi rồi đưa số thức ăn trên tay cho Liên Tự.

" Vâng ạ, đây là đồ ăn em vừa mua, còn nóng đó ạ."

" Anh dọn đồ ra ngay." Liên tự đáp lại cô bằng nụ cười ôn nhu tỏa nắng.

Mẹ ơi! Chói quá!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro