chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



'reng reng reng' tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa đã đến, tại ghế đá ven sân bóng có một tiểu nam sinh với dáng vẻ nhỏ nhắn hơi lắc lư (? bản gốc là thế chứ tôi không biết tại sao lại dùng từ như này =)))), mái tóc rối bù xù nhưng tạo cảm giác mềm mại chỉ muốn xoa, đôi mắt lim dim hơi ngấn nước với hiệu ứng gió thổi bay bay tạo cảm giác rất chi là thần tiên!!

nhưng tiểu nam sinh chỉ là đang buồn ngủ tới chảy cả nước mắt mà thôi! toàn bộ đều là lừa tình, không có một chút thần tiên nào hết! tiểu nam sinh thực chất đang gật gà gật gù như gà mổ thóc, miệng còn hơi hé như trực tuôn ra cả chậu nước miếng, cái bánh cầm trên tay sắp rơi ra đến nơi.

chỉ là do tối qua cậu mải xem phim hoạt hình quá thôi! hại cậu đi học muộn lại bị nhịn đói tới trưa mới được, tất - cả - là - tại - phim - quá - hay!

đại nhân từ xa đang đá bòng cừng bạn đã sớm thu vào trọn toàn bộ hình dáng của tiểu nam sinh vào mắt, dường như anh không tập trung vào trái bóng mà ánh mắt dán chặt vào hình dáng kia

thật đáng yêu, ngồi cũng có thể ngủ gật được, tay thì vẫn đang cầm bánh kìa. anh nghĩ rồi cười  cười, đi đến thật gần tiểu nam sinh đang ngủ gật kia vẫn không nhận ra. điều này càng làm cho ý cười trên mắt anh thêm đậm hơn

thanh duy đang ngủ ngon lành bỗng cảm thấy có thứ gì lay động trên tay, cưỡng chế mở mắt ra thấy miếng bánh trên tay đang bị đại nhân ngoạm mất một miếng lớn, nhìn từ ngoài vào tưởng như cậu đang đút cho anh ăn

mọi thứ xung quanh thanh duy như hóa đá...

chim chóc xung quanh như ngừng bay...

gió ngừng thổi...

aaaaaaa bánh mì của taaa!

nhịn đói từ sáng, giờ cái bánh mì cũng bị cướp mất T.T

tại sao lại là học trưởng này chứ, thật phiền phức, mấy ngày nay học trưởng đại nhân này luôn xuất hiện xung quanh cậu, cậu muốn trốn đi đâu cũng không được, mấy lần muốn tẩu thoát rồi cũng gặp lại nhau một cách 'tình cờ' ở một chỗ khác khiến cậu cũng quen dần với sự xuất hiện 'đột ngột' của vị học trưởng này

thật ra, nếu thanh duy biết đại nhân cố tình sắp xếp để gặp mặt cậu chắc cậu sẽ tức điên lên mất. chỉ là cậu sẽ không bao giờ biết mà thôi 

"chào con trai, xin lỗi, tại ba ba quá đói, nhìn thấy bánh của con trai ngon quá liền muốn ăn" đại nhân cười rất ôn nhu và thản nhiên nói như thể đó là chuyện đương nhiên

mặt thật dày a! thanh duy cảm thán "đã kêu anh đừng gọi em là con trai nữa mà" tuy nói vậy nhưng cậu lại không hề tức giận, cậu đã sớm quen với cách gọi này 

"anh sao lại ăn bánh của em, em ăn như vậy không đủ a..." cậu bĩu môi, không hề nhận ra hành động của mình chính là đang làm nũng khiến tâm đại nhân ngứa một chút, hệt như một chú mèo cào nhẹ, lại càng thêm rung động ấm áp khi thấy thanh duy không kì thị miếng bánh mà mình đã cắn qua 

"đi thôi, ba ba đưa con đi ăn, đền bù cho con" đại nhân tâm trạng vui sướng cầm tay thanh duy kéo đi, không để cho cậu có cơ hội từ chối

tại canteen đại nhân quả thật như một ba ba. không, phải là một ma ma mới đúng chứ!

"con trai tại sao lại gầy thế này, ăn nhiều vào một chút"

"ăn cái này đi, ăn thêm cái này nhiều vào, nhìn con gầy thế ba ba xót lắm"

"ăn cái này không tốt, con muốn ăn cái này không? ba ba đút cho con" đại nhân không hề quan tâm ánh mắt nóng bỏng của hàng trăm con dân hủ nữ xung quanh mà chỉ quấn quít bên thanh duy 

con trai ngoan thật dễ thương, ba ba sẽ vỗ béo con, hảo hảo chăm sóc con, con trai của ba ba

"a... không cần, quá nhiều rồi a...cảm ơn anh học trưởng" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro