CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nhan Nhan hôm nay rất an tĩnh, từ lúc đi vào biệt thự vẫn luôn đứng ở bên cạnh Thương Lộc.

Bởi vì Thương Lộc vừa rồi mới thì thầm với cô một câu——

"Thành thực mà nói, cô chính là người bạn đầu tiên của tôi đó."

Lâm Nhan Nhan liều mạng ức chế khóe môi đang cong lên, nhịn xuống xúc động, nỗ lực làm cho mình trông bình tĩnh một chút.

Phải biết rằng, thời cao trung Lâm Nhan Nhan chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ trở thành bạn của một cô gái như Thương Lộc.

Khi đó Thương Lộc xinh đẹp như vậy, tựa như toàn thế giới lực chú ý của mọi người chỉ đều dồn vào người cô.

Mà Lâm gia khi đó sự nghiệp còn chưa lớn, Lâm Nhan Nhan tuổi dậy thì lại hơi béo phì, cả thời thanh xuân đều hai cằm, cô cũng không phải tiểu công chúa nổi danh như hiện giờ, chỉ là một nữ sinh vô cùng bình thường trong trường học mà thôi.

Nhưng cha mẹ vẫn yêu chiều cô như bây giờ, khiến cho Lâm Nhan Nhan tràn đầy tự tin thổ lộ tình cảm cùng bạn học nam đẹp trai nhất lớp, lại bị đối phương lấy đó thành chuyện đen đủi mang đi nói bậy, lúc đó cô mới ý thức được...... hóa ra mình chỉ tầm thường như vậy, chỉ là đối tượng ngu ngốc trong câu chuyện bát quái của nam sinh mình thích mà thôi.

Thương Lộc lại là người hoàn toàn tương phản với cô, cô ấy là nữ sinh xinh đẹp có tiếng trong trường học, gia thế tốt thành tích tốt, mọi người khi nhắc tới tên Thương Lộc thì luôn kèm theo đó là một loạt danh hào chói tai.

Thương Lộc chính là niềm ao ước cũng là cái gai nhỏ trong mắt cô, Lâm Nhan Nhan coi thường cô chán ghét cô, nhưng kỳ thật cũng rất hâm mộ cô.

Mà hiện giờ những quá khứ đó tựa hồ cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì bây giờ hai người đã là bạn.

Thương Lộc vươn tay về phía cô.

Cô cũng cầm lấy không chút do dự.

Diệp Lục hôm nay cảm thấy không thể hiểu được.

Đến điểm thu, vừa xuống xe đã bị fans nhà mình nói mình mắt mờ, dưới ánh mắt cưỡng bức của hắn mà các fans vẫn miệng câm như hến không chịu nói cho hắn biết cái gì đang xảy ra.

Lại sau khi vào biệt thự, đập ngay vào mắt là hai người vốn trước giờ không hợp nhau lắm - Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc thế mà lại đang ngồi cạnh nhau, hai người thoạt nhìn còn rất...... Hài hòa?

Diệp Lục nhìn thoáng qua hai người, lại nhìn về phía Hứa Tắc bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi: Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cũng không biết vì sao, Diệp Lục với Hứa Tắc đột nhiên tâm linh tương thông, bởi vì Hứa Tắc chỉ nhìn hắn lắc lắc đầu.

Các võng hữu cũng cực kỳ khiếp sợ.

【 Diệp Lục với Hứa Tắc đang làm gì ta? Không phải hai người bọn họ cũng muốn trở thành bạn bè đấy chứ? 】

【 đằng trước nghĩ nhiều rồi, Hứa Tắc chắc là không hiểu Diệp Lục muốn hỏi cái gì, cho nên chỉ cần lắc đầu là có thể cự tuyệt trăm phần trăm mọi câu hỏi trên thế giới này】

Tống Trạch Khiêm và Tưởng Tinh cũng tới sau đó không lâu, hai người chân trước chân sau tiến vào biệt thự.

Người đã đến đông đủ, phân đoạn thứ nhất của hôm nay chính là tuyên bố khách mời của tập này.

Lâm Nhan Nhan rất cạn lời: "Sáng sớm nôm nay tên của Hạ Duyên đã treo trên hot search rồi đấy, mấy người cũng đừng cố làm ra vẻ thần bí nữa đi, không cần thiết."

Trong cuộc bầu chọn khách mời, người được chờ mong nhất là Hạ Duyên.

Mà giờ phút này, làn đạn đã có không ít fans Hạ Duyên tụ tập chờ đợi.

Bởi vì lịch trình mấy ngày gần đây của Hạ Duyên chưa được công khai, cho nên các fan cảm thấy khả năng lớn nhất chính là tới tham gia chương trình này.

Rốt cuộc với nhiệt độ hiện tại của chương trình, các nhóm lưu lượng đều rất thèm muốn, cho dù là đỉnh lưu như Hạ Duyên cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Tổ tiết mục cũng không trực tiếp cho khách mời lên sân khấu, mà mở di động gọi video trực tiếp cho Hạ Duyên, rất nhanh đã thấy Hạ Duyên mặc áo ngủ xuất hiện trên màn hình.

Các fan Hạ Duyên rất kích động.

【 a a a a mát mẻ quá! 】

【 tôi thật sự rất thích Hạ Duyên, nhưng vì để xem Hạ Duyên mà phải tới để nhìn Diệp Lục với tôi mà nói cũng là một loại tra tấn 】

【SN nếu không có Diệp Lục thì thật hoàn hảo】

【 hoàng tử quỷ hút máu xứng đáng bị ghim trên cột sỉ nhục! 】

Nếu nói tập trước khách mời là Ninh Lâm thì đối tượng bị mọi người xem kịch vui là Thương Lộc, như vậy khả năng tập này có Hạ Duyên tham gia, đối tượng bị nhắm vào chính là Diệp Lục.

Video kết nối.

Hạ Duyên cười ôn nhu, phất tay với màn ảnh: "Chào mọi người, tôi là Hạ Duyên, đã lâu không gặp. Nghe nói 《 Ai cũng là người xấu 》đã bắt đầu thu tập ba, tôi cũng rất muốn tham gia, nhưng bởi vì thân thể không khỏe nên không có cách nào tới được, thật sự xin lỗi mọi người. Cho nên bây giờ tôi sẽ giới thiệu một chút khách mời của tập này, một thành viên khác trong SN của chúng ta, Dụ Tô ~ mọi người vỗ tay!"

Ngay từ đầu các khách mời đã không có ai để ý đến hắn, cho nên hiện giờ cũng chỉ có vài tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Các fan đang xem phát sóng trực tiếp tỏ vẻ rất thất vọng, nhưng kỳ thật có người xem kỹ lịch trình của Hạ Duyên thấy không khớp với tập thu hôm nay thì cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là bọn họ còn muốn ôm hi vọng thôi.

Cùng lúc đó cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao gầy đi vào.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, vóc dáng rất cao, có thể nhìn ra ít nhất 1m9, dáng người tỷ lệ cực kỳ chuẩn, là tỷ lệ người mẫu quốc tế.

Đường cong cằm hoàn mỹ giống như được đo lường chính xác, môi mỏng hơi nhấp, mũi cao thẳng, lại nhìn lên trên ...... Ách, một đôi mắt rất nhỏ siêu siêu nhỏ, giống như nét bút hỏng trên khuôn mặt hoàn mỹ.

Dụ Tô trong SN nhân khí tương đối thấp, nhưng hắn am hiểu sáng tác, cho nên phần lớn fans của hắn đều là những người bị tài năng này hấp dẫn.

Lúc này, thanh âm Hạ Duyên lại lần nữa vang lên, còn mang theo tươi cười: "Dụ Tô của chúng ta trời sinh mắt nhỏ, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm, cậu ấy không phải là không mở mắt nhìn mọi người đâu, cậu ấy rất tôn trọng mọi người đó."

Làn đạn là một mảnh ha ha ha.

【 tôi dám nói, toàn bộ giới giải trí...... À không, toàn bộ thế giới cũng không tìm thấy người thứ hai mắt nhỏ hơn Dụ Tô! 】

【 tôi vẫn thường xuyên cảm khái, Dụ Tô dáng người hoàn mỹ và tứ quan hoàn hảo, sao lại nảy nòi ra một đôi mắt thế chứ, thật là quá đáng tiếc 】

【 cho nên nói SN không nghĩ tới việc đưa Dụ Tô đi cắt mắt hai mí sao? Làm xong không phải sẽ trở thành thứ nhan sắc không đối thủ ở giới giải trí à? 】

Thấy Dụ Tô đến, Diệp Lục thân là đồng đội nhưng trên mặt co thể nhìn rõ sự kinh ngạc.

Bởi vì hắn biết Hạ Duyên đã ký hợp đồng rồi, sao cuối cùng người tới lại biến thành Dụ Tô?

Vì thế Diệp Lục đi một mạch lên trước ôm Dụ Tô, sau đó thấp giọng hỏi: "Hạ Duyên đâu?"

Dụ Tô cũng làm bộ sửa sang lại tóc, thấp giọng trả lời: "Hắn nói có việc, tôi cũng phải tạm thời tới thế chỗ."

Diệp Lục vỗ vỗ vai Dụ Tô tỏ vẻ thông cảm.

Dù sao Hạ Duyên xưa nay vốn đã là cái kiểu muốn làm cái gì thì làm cái đó như vậy, đồng đội khác đều không tránh được phải thay hắn giải quyết hậu quả.

Diệp Lục và Dụ Tô quan hệ cũng không tồi, vì thế hắn tùy tiện ôm lấy bả vai Dụ Tô giới thiệu với những người khác: "Dụ Tô và Hứa Tắc đều giống nhau, không thích nói chuyện, mọi người cũng không cần cố gắng giao lưu hàn huyên với cậu ấy, có việc cứ nói thẳng là được."

Diệp Lục nói xong ánh mắt lại hướng về phía Hứa Tắc, thậm chí còn rất thiếu đạo đức mà nghĩ nếu đem Hứa Tắc và Dụ Tô nhốt cùng nhau có phải bọn họ cả đời sẽ không mở miệng nói chuyện hay không.

Diệp Lục lại phiêu và phiêu......

Ách, ánh mắt bay tới trên mặt Thương Lộc, sau đó liền trở nên mê man.

Bởi vì giờ phút này Thương Lộc đang trừng lớn đôi mắt nhìn Dụ Tô, đầy mặt khó tin.

Dù không ở hiện trường, Hạ Duyên cũng chú ý tới biểu tình khoa trương của Thương Lộc, vì thế hắn cười nói: "Thương Lộc là lần đầu tiên gặp Dụ Tô nhỉ? Kinh ngạc vậy sao, đôi mắt cậu ấy có phải so với trên TV còn nhỏ hơn  không?"

Các võng hữu vui vẻ, bọn họ cũng giống Hạ Duyên cho rằng Thương Lộc là bởi vì đôi mắt của Dụ Tô mà khiếp sợ.

【 Thương Lộc ới có thể thu liễm một chút biểu tình hay không ai dà 】

【 tôi đã nhìn ra, Thương Lộc nhắm mắt so với đôi mắt Dụ Tô còn to hơn】

【 trong ánh mắt của Thương Lộc là đại đại khiếp sợ 】

Tất cả mọi người đều cho rằng Thương Lộc là bởi vì đôi mắt Dụ Tô quá nhỏ mà cảm thấy khiếp sợ, Lâm Nhan Nhan không nhìn nổi nữa, duỗi tay túm túm ống tay áo Thương Lộc, định nhắc nhở cô tém lại chút.

Thương Lộc lúc này mới phục hồi lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, bởi vì miệng so với đầu óc còn nhanh hơn phun ra một câu ——

"Ui vãi đạn, đẹp trai quá."

Mọi người: "???"

Hạ Duyên ở đầu bên kia sửng sốt một chút, ngay sau đó hắn tươi cười càng thêm xán lạn: "Cảm ơn, lần trước lúc hợp tác tôi cũng cảm thấy cô rất xinh đẹp."

"Tôi không nói anh." Thương Lộc chỉ cảm thấy lời này của Hạ Duyên quả thực không thể hiểu được, sau đó lại nhìn về phía Dụ Tô, trực tiếp hỏi: "Xin hỏi chúng ta có thể chụp ảnh chung không?"

Dụ Tô: "......?"

Mọi người ở đây: "???"

Làn đạn trầm mặc vài giây, ngay sau đó bạo phát.

【 ha ha ha ha ha Thương Lộc đang nói cái gì thế? Là cái ý mà tôi hiểu sao? Cổ là đang khen Dụ Tô soái sao? 】

【 thật ra Dụ Tô cũng không xấu, dù sao cái thân hình hoàn mỹ còn ở kia, ngũ quan cũng chỉ bị đôi mắt kéo chân, nhưng chỗ này rõ ràng còn có Hứa Tắc và Diệp Lục mà, Thương Lộc lại cảm thấy Dụ Tô đẹp trai? 】

【 cho nên Thương Lộc mới vừa rồi phát ngốc là bởi vì bị khuôn mặt kinh diễm của Dụ Tô làm cho choáng váng sao ? Nói gì thì nói tôi cảm thấy rất vui vẻ ha ha ha ha 】

Hiện trường cũng có người cảm thấy rất vớ vẩn, người này chính là Diệp Lục.

Diệp Lục nhìn nhìn khuôn mặt mình rồi chất vấn Thương Lộc: "Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao? Sao từ trước đến nay không thấy cô khen tôi một câu? Dựa vào cái gì chứ?"

Diệp Lục đối với khuôn mặt này của chính mình cực kỳ tự tin, hắn biết mình đẹp trai từ khi sinh ra, dù là dưới tình huống bị nhân khí bị Hạ Duyên nghiền áp như bánh bột lọc thì với hắn visual của nhóm phải là mình mới đúng, hắn chưa bao giờ thừa nhận đó là Hạ Duyên.

"Giống nhau." Thương Lộc liếc mắt nhìn Diệp Lục một cái, là soái ca, nhưng giới giải trí đã bao giờ thiếu soái ca đâu.

Dụ Tô không giống thế, ngay khi nhìn thấy hắn, Thương Lộc cảm thấy đại não của mình trống rỗng, thậm chí còn có cảm giác bị một tia điện lưu đánh trúng.

Hệ thống 【......】

Chột dạ, nhưng không dám phát ra tiếng.

Thương Lộc rất nhanh liền tìm thấy đáp án ——

Bãn ngã và ý thức của cô do hệ thống cốt truyện khống chế nên sinh ra đối kháng, trong nhật ký của cô tràn ngập dòng chữ "Nam nhân có đôi mắt nhỏ xứng đáng trăm triệu", đây còn không phải là Dụ Tô sao!

Tuy không tính là nhất kiến chung tình, nhưng Thương Lộc đích xác cảm thấy Dụ Tô là người mà cho dù cô có gặp qua trăm người vẫn cảm thấy——

Đẹp trai nhất!!

Đương nhiên, Thương Lộc cũng không muốn biểu hiện khoa trương đến vậy, nhưng mới vừa rồi không khống chế được, hiện tại lại càng không thích hợp để giả vờ rụt rè.

Vì thế Thương Lộc nhìn về phía Dụ Tô, lại lần nữa hỏi: "Có thể chứ?"

Dụ Tô rũ mắt nhìn về phía cô gái trước mắt, bầu không khí khó xử trước đó vốn đang bao vây hoàn toàn trái tim hắn, làm hắn chân tay luống cuống, nhưng mà khi đối diện với ánh mắt chân thành của Thương Lộc hắn lại ngây ngẩn cả người.

Không có cười nhạo, cũng không có nửa phần dấu vết biểu diễn loè thiên hạ, đôi mắt này thật sự quá mức sáng ngời thanh triệt, trong ánh mắt nhìn về phía hắn cũng chỉ có chờ mong và một chút ngượng ngùng, đúng, chỉ có như vậy.

Giống như lời cô nói, cô thật sự cảm thấy hắn rất đẹp, không mang theo một tia ác ý.

Dụ Tô có chút không biết làm sao.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trên thế giới này lại có người chân thành ca ngợi dung mạo của hắn như thế, gương mặt này đã mang tới cho hắn vô số trào phúng làm hắn rất tự ti.

Vẫn là Diệp Lục một bên mắng Thương Lộc ánh mắt không tốt, không cảm thấy hắn là đại soái ca, một bên thay Dụ Tô trả lời, thanh âm căm giận nói: "Chụp! Bây giờ chụp luôn! Tôi chụp cho mấy người!"

Diệp Lục trực tiếp đi hỏi tổ tiết mục để mượn lại di động của Thương Lộc, đẩy Dụ Tô ngồi xuống bên người Thương Lộc, giơ máy lên hướng về phía bọn họ chụp hai tấm.

Sau đó Diệp Lục lại đi qua ngồi ở bên kia Thương Lộc, đưa điện thoại di động giơ lên cao mạnh mẽ tham gia vào, ba người lại chụp mấy tấm ảnh.

Toàn bộ hành trình Thương Lộc vui vui vẻ vẻ giơ tay chữ V, trên đầu Diệp Lục thoạt nhìn như đang bốc hỏa, Dụ Tô lễ phép mỉm cười, nhưng nhìn lại có chút cứng đờ và mờ mịt.

Các võng hữu bị phản ứng của Diệp Lục chọc cười.

【 Diệp Lục đêm nay nhất định sẽ mất ngủ, nước mắt dính ướt gối đầu cũng không rõ Thương Lộc vì sao không chịu kêu ảnh một tiếng soái ca 】

【 Thương Lộc thoạt nhìn tâm tình rất tốt...... Tôi bắt đầu tin tưởng cổ thiệt tình cảm thấy Dụ Tô là đại soái ca, ít nhất ở trong lòng cổ Dụ Tô so với Diệp Lục hay Hạ Duyên đều đẹp trai hơn 】

【tổ hợp SN, visual chính thức: Hạ Duyên, visual tự tuyên: Diệp Lục, visual trong lòng Thương Lộc: Dụ Tô, thế là thế nàooo! 】

【 fans Dụ Tô đây, chúng tôi còn không dám trái lương tâm nói dối mà Thương Lộc lại dám nói, còn chân thành như vậy】

Lâm Nhan Nhan dùng một biểu tình hoảng sợ nhìn Thương Lộc.

Cô không phải cảm thấy Thương Lộc thẩm mỹ kỳ lạ, mà trong đầu óc lúc này chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi, Thương Lộc không phải lại muốn rơi vào bể tình đấy chứ?

Nghĩ đến Thương Lộc trước mắt ...... đương nhiên là bạn tốt nhất hiện tại của cô, đã từng yêu đương não tàn thành cái dạng gì, Lâm Nhan Nhan liền cảm thấy mình cũng sắp ngơ theo cô luôn rồi ——

Không! Muốn! Đâu!!!

Tống Trạch Khiêm là người duy nhất ở đây có thể tiếp thu được mấy việc này, điềm nhiên lột vỏ quýt, hứng thú nhìn náo nhiệt, dù sao bọn họ cũng là người làm nghệ thuật, có cái trường hợp gì mà chưa thấy qua đâu, hắn thấy nhiều minh tinh lớn lên còn khó coi hơn nhưng toàn bộ đều có thể nhắm mắt khen bừa đấy thôi.

Tưởng Tinh hôm nay trạng thái rõ ràng không quá thích hợp, cô thậm chí còn không chú ý bên này đã xảy ra cái gì, thoạt nhìn có chút xuất thần, cũng không biết suy nghĩ gì.

Hứa Tắc an tĩnh ngồi ở trong góc, không giống những người khác đang chú ý Thương Lộc và Dụ Tô, mà nhìn về phía Hạ Duyên trên màn hình.

Giờ phút này hiện trường nháo thành một đoàn, cũng không ai chú ý tới Hứa Tắc.

Đến Diệp Lục không thể tiếp thu, Hạ Duyên tất nhiên cũng không thể hiểu nổi, đây là lần đầu tiên cảm giác được mình lại bị bỏ qua.

Vì thế khi tổ tiết mục thu hồi di động của Thương Lộc, Hạ Duyên liền làm bộ thương tâm nói: "Không nghĩ tới thẩm mỹ của Thương Lộc lại thế này, thật kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên Dụ Tô của chúng ta được tán thành như vậy."

Lâm Nhan Nhan trợn trắng mắt nhìn Hạ Duyên trên video, nói thẳng: "Anh quản cô ấy thích ai à?"

Tuy Lâm Nhan Nhan cũng không cảm thấy Dụ Tô là đại soái ca gì, nhưng cũng chưa tới phiên Hạ Duyên khoa tay múa chân với thẩm mỹ của Thương Lộc!

Cùng lúc đó Thương Lộc rốt cuộc cũng hiểu vì sao mình vad Hạ Duyên khí tràng không hợp.

Thoạt nhìn thì có vẻ nói chuyện ôn hòa, nhưng kỳ thật ngẫm lại cũng không khác gì phiên bản nam của Ninh Lâm, chẳng qua đối tượng hắn nhằm vào không phải cô mà thôi.

Thương Lộc nghe nhiều lại cảm thấy có chút phiền, vì thế cũng nói thẳng: "Tôi cảm thấy mắt nhỏ rất đẹp, có một câu mà cứ anh lặp đi lặp lại chẳng thú vị gì cả."

Y thức được Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc đều không cho mình mặt mũi, Hạ Duyên có chút không nhịn được, tươi cười cứng đờ nhưng vẫn nói: "Chúng tôi là đồng đội, là bạn bè tốt, không có vấn đề gì cả."

Có người cũng nghĩ giống Thương Lộc, cảm thấy như vậy rất không tôn trọng Dụ Tô.

【 Hạ Duyên làm trò trước mặt nhiều người ngoài như vậy là tốt sao? Xác thật có chút quá mức 】

【 vô tình nói một lần thì không sao, bây giờ mới vài phút mà đã đề cập đến mấy lần rồi? Thương Lộc không phiền tôi cũng phiền 】

Lập tức có fans Hạ Duyên tới phản bác.

【 đây là bởi vì bọn họ quan hệ tốt, vui đùa giữa bạn bè với nhau thôi mà, làm sao vậy? Lầu trước cũng giống Thương Lộc không có bạn bè đúng không, biết cái gì đâu 】

【Dụ Tô đã tức giận chưa? Xin lỗi chứ tôi thật sự thấy không rõ ánh mắt hắn luôn】

【 Đàn ông đùa giỡn với nhau đều thế này mà không phải sao? Có cần phải trịch thượng thế không? 】

Diệp Lục biết rõ fans Hạ Duyên sức chiến đấu có bao nhiêu khủng bố, hắn là đàn ông nên không sao cả, nhưng Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan nói thế nào cũng là con gái, nếu nói thêm thì đối với bọn họ không có chỗ tốt.

Vì thế Diệp Lục từ trước đến nay không đáng tin lại khó có khi online EQ một lần, hắn đứng dậy trực tiếp phất tay tạm biệt Hạ Duyên, kết thúc video nói chuyện phiếm này: "Hoan nghênh cậu lần sau tới tham gia chương trình của chúng tôi."

Hạ Duyên cũng cảm nhận được bầu không khí hơi không đúng, tiếp tục video cũng không còn gì để nói, liền nương theo bậc thang mà Diệp Lục đưa cho, tạm biệt mọi người, tắt video.

Video kết thúc, thành viên đã đông đủ, tập hôm nay cũng chính thức bắt đầu thu.

Mà Diệp Lục cũng ý thức được một ngày xui xẻo của hắn không phải đã kết thúc, mà là bây giờ mới chân chính bắt đầu.

Bởi vì hôm nay phân đoạn trò chơi thứ nhất là ——

Nhà ma.

Bọn họ phải tới nhà ma tìm kiếm những mảnh nhỏ trong trò chơi xếp hình, tổ nào tìm được đủ mảnh nhỏ trước, xếp thành hình vuông hoàn chỉnh sẽ thắng.

Bởi vì tim Tưởng Tinh không tốt lắm, không thể tham gia trò chơi khủng bố thế này được, cho nên trò này cô không tham gia, phụ trách ở lại biệt thự làm cơm trưa chờ mọi người trở về.

Còn lại sáu người chia làm hai tổ, mỗi tổ hai người phụ trách tiến vào nhà ma tìm kiếm, một người còn lại ở bên ngoài chờ đồng đội gom đủ mảnh ghép để ghép thành hình.

Các thành viên sẽ được phát bộ đàm, có thể liên lạc liên tục không gián đoạn, tổ thua sẽ phải uống nước khổ qua để trừng phạt.

Quyền phân tổ giao cho Tưởng Tinh, cô có thể tùy ý chia nhóm, đem thẻ tên của mỗi thành viên dán vào hai bên trái phải trên bảng trắng đại biểu cho thành viên của mỗi tổ.

Vì thế Tưởng Tinh liền hớn hở mà đem tên Thương Lộc và Dụ Tô đặt ở cùng bên.

Phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ.

【 ha ha ha ha Tưởng Tinh lão sư đang đi ăn đường cp đó hả! 】【 trước đấy thì chụp ảnh Thương Lộc và Dụ Tô, giờ thì xếp vào chung một tổ, này quá rõ ràng rồi còn gì? 】

【 Tưởng Tinh chị đừng để bị bọn họ dạy hư! Đừng quên mình chính là tiền bối thành thục! 】

Sau hai tập phát sóng, Tưởng Tinh cũng ý thức được toàn bộ lưu lượng từ tiết mục đều là lót đế cho Thương Lộc, chỉ có tương tác với Thương Lộc mới có thể chiếm được nhiều thời gian lên hình, tăng độ chú ý và độ thảo luận.

Sau đó Tưởng Tinh nghĩ nghĩ lại dán tên Diệp Lục lên.

Diệp Lục: "?"

Sao vẫn không buông tha cho hắn vậy? Muốn cho hắn nhìn Thương Lộc tiếp tục khen mỹ mạo Dụ Tô sao? Trời xanh ơi! Hắn không phục!!!

Có người dùng một câu sâu sắc tổng kết cái tổ hợp này.

【 Thương Lộc cùng nam nhân mà mình thấy đẹp trai nhất - Dụ Tô, ở cùng với đồ ăn thừa - Diệp Lục 】

【 fans Diệp Lục tỏ vẻ: Ý là tôi vẫn muốn phản bác nha, nhưng quyết định cười xong rồi nói 】

Đương nhiên mặc dù Diệp Lục giờ phút này có không vui vì cùng hai người này một tổ đi nữa thì kết quả phân tổ cũng không thể sửa đổi.

Lâm Nhan Nhan cũng không quá cao hứng, bởi vì cô nàng muốn cùng đội với Thương Lộc, chứ không phải trở thành đối thủ.

Hơn nữa ——

Cô không muốn đem Thương Lộc đặt bên người Dụ Tô!

Được Thương Lộc một đại mỹ nữ như vậy chủ động tiếp cận, Dụ Tô động tâm thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ yêu nhau làm sao bây giờ? Nếu Dụ Tô là tra nam thì không phải Thương Lộc lại giẫm lên vết xe đổ sao? Làm sao bây giờ?

Cô nhìn Thương Lộc, lại nhìn Dụ Tô, sau đó bắt đầu vò đầu bứt tai.

Lâm Nhan Nhan suy nghĩ gì đều viết hết trên mặt, làn đạn cũng đều bị cô ấy làm cho dở khóc dở cười.

【 nếu toàn ngành người thứ nhất đồng ý hôn sự này mà thậm chí còn hết lòng tác hợp là Tưởng Tinh, thì người thứ nhất phản đối hiển nhiên chính là Lâm Nhan Nhan ha ha ha ha 】

【 Lâm Nhan Nhan trông rất là tức giận a ha ha ha có một loại cảm giác  cải trắng nhà mình nuôi bép mập lại bị heo ủn mất】

Trước khi tới địa điểm thu, tuy không cùng một đội, nhưng Lâm Nhan Nhan vẫn cương quyết ngồi trên xe tổ Thương Lộc.

Dụ Tô ngồi ở ghế phụ, Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc Diệp Lục cùng nhau ngồi ở hàng phía sau.

Thương Lộc cảm giác được Lâm Nhan Nhan nắm lấy tay cô, có chút kỳ quái quay đầu nhìn qua.

Lâm Nhan Nhan không nhìn Thương Lộc, chỉ lặng lẽ dùng đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay Thương Lộc viết xuống một câu ——

[ idol yêu đương là bị chém đầu. ]

Cho nên Thương Lộc không thể thích Dụ Tô đâuuu! Cái loại nhất kiến chung tình nông cạn như vậy tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!

Thương Lộc: "......"

Lâm Nhan Nhan đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy?

Cô chỉ cảm thấy đối phương lớn lên đẹp trai, giống như là thấy một đóa hoa xinh đẹp thì thường thức mà thôi, không liên quan gì đến thích hay không thích hết.

Vì thế Thương Lộc cũng cầm Lâm Nhan Nhan tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng viết chữ đáp lại cô nàng.

[ mục tiêu của tôi là ảnh hậu, không phải yêu đương ]

Lâm Nhan Nhan: "!"

Quá được!

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thương Lộc, cô liền yên lòng.

Diệp Lục - người hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mình bị xa lánh: "?"

Thật là kỳ quái, sao hôm nay Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan đều an tĩnh như vậy?

Lúc tới nơi, Lâm Nhan Nhan cũng chỉ có thể trở về với đội của mình.

Hai tổ lần lượt tiến hành phân công nhiệm vụ, hai người đi vào tìm kiếm mảnh xếp hình, một người ở bên ngoài chờ.

 Thắng thua ở những nhiệm vụ trước đó cũng không quan trọng như vậy, nhưng Thương Lộc không muốn uống nước khổ qua, vì thế nhìn về phía Diệp Lục, trực tiếp sắp xếp: "Cậu ở bên ngoài chờ."

Diệp Lục lập tức không phục: "Tại sao?"

Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan cùng nhau thì thôi đi, như thế nào Dụ Tô vừa tới cũng có thể thay thế được vị trí của hắn chứ?

Thương Lộc trưng ra khuôn mặt "Cậu toàn nói lời vô nghĩa" nhìn Diệp Lục: "Cậu đi vào có thể tìm không? Vào thì tự đi ra thì phải khiêng?"

Diệp Lục: "......"

Ờ ha, hắn sợ ma.

Nhưng ý thức được Thương Lộc hình như là đang quan tâm mình, Diệp Lục lúc này mới đồng ý phân công.

Thương Lộc lại nhìn về phía Dụ Tô, xác định nói: "Cậu không sợ đúng chứ? Bằng không hai người các cậu ở đây chờ một mình tôi đi tìm cũng được."

Dụ Tô lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình có thể.

Mà bên kia, Lâm Nhan Nhan cũng bị xếp ở bên ngoài giống Diệp Lục, chờ đồng đội lấy mảnh ghép ra phụ trách xếp hình.

Bên cạnh có một cái bàn, trên mặt để khay trò chơi xếp hình có màu sắc khác nhau, cũng là cung cấp cho các khách mời gợi ý về màu sắc mảnh ghép mà đội mình cần tìm.

Thời gian rất nhiều, ở bên ngoài chờ cũng nhàm chán.

Mỗi lần Lâm Nhan Nhan đối diện với Diệp Lục, tâm tình lập tức liền không tốt.

Đều do Diệp Lục quá phế vật! Nếu hắn không sợ ma thì có thể đi vào tìm mảnh ghép cùng Dụ Tô, để Thương Lộc chờ ở ngoài nói chuyện phiếm với cô!

Mà Diệp Lục cũng đang dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn lại.

Diệp Lục cảm giác được Lâm Nhan Nhan khó chịu với mình, nhưng mà hắn đã làm gì đâu chứ.

Có người đánh giá.

【 đây là không đầu óc cùng không cao hứng trong truyền thuyết sao? 】

【 đều là phụ tá đắc lực của Thương Lộc ( bushi ) 】

【 Thương Lộc: Phúc khí của tôi đó [ cười không nổi jpg. ] 】

Lúc này, trong nhà ma.

Đến đoạn này thì ưu thế của Thương Lộc được thể hiện tuyệt đối, cô thắng ở chỗ thị lực tốt, trong cái nhà tối thui tối mù này cũng vẫn có thể nhìn được, đối mặt với các loại trang trí khủng bố chung quanh lại càng không biểu cảm, dù NPC đóng vai quỷ đột nhiên nhảy ra, cô cũng có thể bình tĩnh cùng đối phương nói một câu chào buổi sáng.

Nhân viên nhà ma sau vài lần đe dọa Thương Lộc thất bại liền cảm thấy khổ sở khôn cùng, đem mục tiêu chuyển ngay sang người còn lại.

Tống Trạch Khiêm thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh, cho dù là ở trong mật thất hắn cũng không tháo kính râm xuống, bị dọa hai lần thì lúc sau cũng thích ứng được phương thức đe dọa của bọn họ, bắt đầu tìm các mảnh xếp hình.

Mà Dụ Tô và Hứa Tắc thoạt nhìn đều không tốt lắm.

Hai người bọn họ đều bị NPC đột nhiên vụt ra làm sợ tới mức thân thể cứng đờ, lúc tìm kiếm thậm chí thân thể còn run rẩy.

Nhưng hai người kia tính cách giống nhau, đều không thích nói chuyện, cho nên dù đã sợ hãi lắm rồi cũng không dám kêu ra tiếng quấy rầy người khác.

Cho nên trong gian nhà ma này, trừ bỏ nhóm NPC tận lực rống gào biểu diễn, thì chỉ còn lại một mảnh an tĩnh quỷ dị.

Làn đạn tổng kết như thế này.

【 Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm không sợ hãi, Hứa Tắc và Dụ Tô sợ hãi cũng sẽ không phát ra âm thanh, hình ảnh thật hài hòa, thật là sự an bài sáng suốt 】

【 tổ đạo diễn: Tôi cực cực khổ khổ an bài trò chơi không phải để cho các người bình tĩnh vượt qua như vậy ôi giời! 】

【 nếu đem Lâm Nhan Nhan hoặc là Diệp Lục ném vào, chắc là hét nứt trần nhà luôn mất? Có chút đáng tiếc 】

Thương Lộc rất nhanh tìm thấy mấy mảnh ghép màu tím của đội mình, sau đó cùng Dụ Tô hợp lại, hai người ở trong phòng liều mạng tìm kiếm, kết quả lại phát hiện còn thiếu một khối cuối cùng.

Sau đó bọn họ lật tung nhà ma lên tìm, cũng không thấy khối xếp hình cuối cùng rơi xuống.

Mà bên kia thanh âm Tống Trạch Khiêm vang lên: "Chúng tôi bên này cũng thiếu một khối, hẳn là do tổ tiết mục an bài."

Sự thật cũng là như thế, tổ tiết mục không thể nào để cho bọn họ thuận lợi từ nhà ma rời đi như vậy, trong này còn có thêm một nhiệm vụ ——

Nhà ma hai người ba chân thi đấu.

Trò chơi vẫn là quy tắc cũ, chỉ là chơi dưới tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hai đội đều có thể lấy được mảnh xếp hình cuối cùng, nhưng đội thắng có thể ra trước một phút để cùng đồng đội ghép hình.

Một phút của trò chơi xếp hình có thể tạo ra rất nhiều khoảng cách, trên cơ bản cũng tương đương với việc hiện tại đội nào thắng, đội đó không cần uống nước khổ qua.

Bởi vì bọn họ đã ở lầu một tìm kiếm nửa giờ, trên cơ bản cũng đã thăm dò rõ ràng kết cấu nơi này nên hiện tại, địa điểm thi đấu là ở tầng hai.

Đây là một căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ, so với phòng dưới lầu còn tối tăm hơn, mọi người căn bản không thấy rõ hoàn cảnh cụ thể nơi này, chỉ có Thương Lộc nheo mắt lại mới có thể miễn cưỡng thấy một chút.

Kỳ quái chính là nơi này rất trống vắng, giống như không có thứ gì.

Nhưng lúc Thương Lộc cúi đầu liền phát hiện có điểm không thích hợp, bởi vì trên mặt đất hình nhu có rất nhiều nút cùng loại.

Thương Lộc vươn chân dẫm dẫm.

"Thêm ba giây."

Giọng nữ máy móc vang lên.

PD lúc này mới giải thích cho bọn họ quy tắc trò chơi, mỗi cái nút trên mặt đất đều có các giá trị khác nhau, bọn họ yêu cầu mỗi tổ đi từ chỗ cửa sổ đến cửa phòng, mỗi lần dẫm phải nút thì nó sẽ sáng lên, trên mỗi nút biểu hiện số giây tương ứng bị cộng thêm vào, số giây bên nào thấp hơn thì đội đó thắng.

Số giây ở mỗi nút đều không giống nhau, dẫm ít không có nghĩa số giây cuối cùng sẽ ít.

Thương Lộc nghiêm túc tự hỏi, nhìn về phía PD: "Cho nên mấu chốt quyết định thắng thua của chúng tôi không phải là đi mất bao nhiêu thời gian, mà là thời gian của số nút giẫm phải trên mặt đất?"

PD gật đầu tỏ vẻ cách nói của Thương Lộc không sai, hơn nữa khi nhân viên công tác của tổ tiết mục đi thử năm lần, tính trung bình ra, thấp nhất một lần là cộng thêm 25 giây, tối đa có thể đạt tới trăm giây.

Nhân viên công tác vội vàng đi lên trước, đưa cho hai đội dây cột chân.

Bởi vì đây là một trò chơi hoàn toàn dựa vào vận khí, Tống Trạch Khiêm cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, liền nói với Hứa Tắc: "Bắt đầu đi."

Hứa Tắc gật gật đầu.

Không thể không nói hai người kia vận khí thật sự không tồi, bọn họ cũng không có sách lược gì, cứ như vậy tùy ý đi qua, cuối cùng nhân viên công tác thống kê số nút sáng lên thế mà chỉ có mười bảy giây, so với kỷ lục thấp nhất của tổ tiết mục năm lần đi thử còn thấp hơn tám giây.

Nhân viên công tác rất khiếp sợ, các võng hữu cũng rất khó tin.

【 đây là cái gì vận khí quỷ gì vậy? 】

【 quá trâu bò, áp lực ùa tới Thương Lộc và Dụ Tô bên này! 】

Thương Lộc có chút buồn rầu, bởi vì cô cũng biết khả năng thắng không lớn.

Nhưng cô vẫn nhìn về phía Dụ Tô, nghiêm túc nói: "Tôi muốn thắng."

Dụ Tô gật gật đầu, sau đó nói: "Cô có thể đạp lên mu bàn chân tôi."

Diện tích tiếp đất nhỏ hơn, khả năng giẫm phải nút cũng ít hơn.

Thương Lộc không trả lời Dụ Tô, mà xác định lại lần nữa cùng nhân viên công tác: "Chỉ cần chân chúng tôi cột vào cùng nhau, từ nơi này đi tới bên kia, dùng phương thức nào cũng được?"

Nhân viên công tác gật đầu: "Đúng vậy."

Thương Lộc lại nhìn về phía Dụ Tô, hỏi hắn: "Lực cánh tay của cậu thế nào?"

Dụ Tô không rõ Thương Lộc hỏi vấn đề này làm gì, nhưng cũng vẫn gật đầu: "Khá tốt."

Trong đầu Dụ Tô giờ phút này có chút loạn, Thương Lộc sẽ không......

Muốn hắn ôm cô đấy chứ?

Cũng không phải không được, nhìn cô có vẻ gầy, một bàn tay hẳn là cũng có thể nhấc lên được.

Ngắn ngủn vài giây, trong não Dụ Tô đã bắt đầu tự hỏi làm thế nào để có thể một tay đem Thương Lộc nâng lên mà vẫn làm cô thoải mái một chút.

Nghe được Dụ Tô khẳng định, Thương Lộc không vội vã lôi kéo Dụ Tô bắt đầu tiến hành khiêu chiến, mà mang theo hắn đi về hướng cửa sổ.

Rèm cửa bị kéo ra, ánh trăng chiếu vào, cũng lộ ra một thanh xà đơn trên đầu bọn họ.

Thương Lộc cũng không biết cụ thể nó là cái thứ gì, dù sao lúc ở tầng một có vài NPC treo ở trên này sáp tới dọa cô, hẳn là phương tiện lao động của nhà ma.

Vì thế Thương Lộc duỗi tay bắt được xà đơn, lại nhìn về phía Dụ Tô bên cạnh, nói: "Chúng ta đi đường ngang tới...... Nhanh, tới bắt trụ, chân nhấc lên. Nghe khẩu lệnh của tôi, một hai một, một hai một, một hai một ——"

Dụ Tô: "......"

Đây là cái thao tác gì?

Tuy Dụ Tô hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng vẫn nghe Thương Lộc phân phó đi theo cô bám lên xà đơn bên cạnh, hai người giống như hai con cua, sau đó cùng song song nhích lên.

Trên đường, trừ Dụ Tô bởi vì vóc dáng quá cao chân vẫn có lúc không cẩn thận dẫm phải nút hai giây ra, hai người không chạm vào bất kỳ cái nút nào, thành công tới đích.

Mọi người: "?"

Phương thức thông qua ngoài dự đoán xuất hiện.

Các võng hữu cũng hoàn toàn không nghĩ tới.

【 ha ha ha ha Thương Lộc trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy! 】

【 mấu chốt là biểu tình rất nghiêm túc nha! Tôi cười đến mức con cẩu nhà tôi suýt chút nữa gọi 120 tới bế tôi đi】

【 lạ he, 】

【lần đầu tiên tôi thấy Thương Lộc muốn chiến thằng từ ngày quay show đến giờ, Thương Lộc về sau có thể có dục vọng chiến thắng nhiều hơn không, tôi muốn xem cổ dùng cái phương thức kỳ cục kẹo gì để thắng game ghê =)))】

【 đã nhìn ra, Thương Lộc là thật sự không muốn uống nước khổ qua mà nỗ lực, tôi khóc đây】

【 đã chụp lại, rất thích hợp làm meme 】

【 hai con cua mất đi mộng tưởng jpg.】

Tống Trạch Khiêm & Hứa Tắc: "......"

Bọn họ cũng chịu thua.

Thương Lộc và Dụ Tô thắng, thành công lấy được mảnh xếp hình cuối cùng, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên đùi, lợi dụng một phút ưu thế này chạy nhanh xuống tầng.

Xa xa thấy Thương Lộc chạy tới, Diệp Lục còn rất kỳ quái hỏi: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Chó đuổi hả?"

Các võng hữu sôi nổi cảm khái Diệp Lục "Đơn thuần".

【 Diệp Lục không biết vì một phút này mà Thương Lộc đã phải trả giá cái gì đâu】

【 đừng có mà hỏi ngốc nữa đi, mau mau xếp hình, nếu mà thua Thương Lộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâuu! 】

Tuy Diệp Lục không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối mặt với ánh mắt uy hiếp của Thương Lộc liền lập tức cầm lấy các mảnh trò chơi xếp hình, bắt đầu liều mạng xếp.

Một phút trôi qua.

Tống Trạch Khiêm và Hứa Tắc cũng xuống dưới, Diệp Lục vẫn đang chăm chú xếp hình.

Lâm Nhan Nhan cũng đã bắt đầu xếp.

【 ha ha ha ha tay Diệp Lục bắt đầu run lên rồi! Tôi nhìn ra được! 】

【nóng nảy rồi nóng nảy rồi nóng nảy rồi! 】

【 Thương Lộc không muốn uống nước khổ qua thì còn phải xem thực lực của Diệp Lục! 】

Ba phút trôi qua.

Diệp Lục càng nhanh càng ẩu lại càng sai nhiều, mà càng sai lại càng cuống cuồng làm nhanh.

Thương Lộc mặt không biểu tình nhìn Diệp Lục, cái gì cũng chưa hề nói, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói hết.

Một tiếng còi báo hiệu hết giờ của nhân viên công tác vang lên, Diệp Lục vẫn không cam lòng, còn cầm mảnh xếp hình nhỏ không ngừng đổi đi đổi lại, nhưng vẫn không có cách nào đem chúng nó xếp thành một cái hình vuông.

Mà bên kia, thanh âm căm giận của Lâm Nhan Nhan vang lên ——

"Sao lại không ghép được chứ? Trò chơi này chắc chắn có vấn đề?"

Diệp Lục cũng lập tức lộ ra một biểu cảm "Gặp được tri âm", đi theo phụ họa: "Đúng không! Tôi cũng cảm thấy là trò chơi xếp hình này có vấn đề!"

Mà đột nhiên kết quả mà tất cả mọi người không thể tưởng được xuất hiện ——

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục vẫn còn chưa ghép xong, hai người đồng thời ở bước cuối cùng rớt dây xích, toàn bộ rơi xuống.

【 đụ má cái quỷ gì vậy, sao tự nhiên đổ hết xuống rồi, cười chết 】

【 nội tâm Thương Lộc: biết được thể nào cũng thua mà, cái thứ gì đâu 】

【Ha ha ha tôi không hiểu nổi nữa, đây chỉ là một trò chơi xếp hình mà thôi, có thể khó như vậy sao?】

【 Thương Lộc đừng tức giận mà ha ha ha ha—— lão fan 5 năm của Diệp Lục bất đắc dĩ thở dài 】

Thương Lộc nhịn xuống xúc động, nhưng khóe môi không ngừng run rẩy, cô thật sự nhịn không nổi nữa.

Chỉ có bốn mảnh ghép thôi đấy! Sao mà còn có thể sáng tạo ra mấy cái hình quỷ quái gì được cơ chứ? Bộ trò chơi xếp hình đắc tội gì với hai cái người này hả?

Vì thế Thương Lộc từ trong tay Diệp Lục lấy mảnh ghép qua, mất nửa phút đem nó xếp thành một cái hình vuông ngay ngắn.

Sau đó cô lại đi tới bên người Lâm Nhan Nhan, lặp lại hành động một lần nữa.

Nhìn hình vuông được lắp ngay ngắn trước mặt, Lâm Nhan Nhan cùng Diệp Lục đều mở to hai mắt nhìn, cảm thấy thập phần khó tin.

Lâm Nhan Nhan: "Trời ơi Thương Lộc thật thông minh ghê!"

Diệp Lục: "Sớm biết thế này nên để cô đứng ở ngoài!"

Đối mặt với lời khen chân thành của hai người trước mắt——

Thương Lộc: "......"

Hai người bọn họ thực sự nghiêm túc đấy hả???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro