CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Lộc cũng không biết mình đã khóc bao lâu.

Tóm lại là khóc đến mệt mỏi, khóe mắt vì chà xát quá nhiều nên hơi đau, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Cuối cùng cô ghé vào vai Trì Yến, để hắn cõng đi.

Lúc ngồi trên xe.

Thương Lộc ngồi ở ghế phụ lái, tùy ý để Trì Yến cúi người cột đai an toàn cho mình, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch những vệt nước mắt còn sót lại.

Thương Lộc há mồm muốn nói gì đó, lại cảm thấy yết hầu khô khốc phát đau.

Trì Yến vặn một chai nước khoáng đưa tới trước mặt cô, Thương Lộc muốn nhận, rồi lại bởi vì đã khóc quá nhiều mà cánh tay vô lực, rơi xuống bên người, nện ở trên đùi có chút đau, cũng có mảng lớn nước trào ra thấm ướt áo tây trang của Trì Yến đang đặt trên người cô, sau đó bình nước khoáng lăn xuống sàn xe.

Lý trí cuối cùng cũng vì chút đau đớn này mà trở lại, Thương Lộc có chút mờ mịt nhìn hết thảy trước mắt, tựa như lúc này mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.

Thương Lộc thanh âm khàn khàn nói: "...... Xin lỗi."

Cái gì cũng làm không tốt, ngược lại còn làm dơ quần áo cùng xe của hắn.

Trì Yến không nói gì, chỉ là đột nhiên xuống xe.

Cửa xe bị đóng lại.

Thương Lộc có chút mờ mịt nhìn hướng hắn rời đi.

Tức giận sao? Cũng đúng thôi, rốt cuộc Trì Yến cũng coi như đã rất chiếu cố cô rồi.

Cô nhắm mắt lại.

Không ngừng nói cho chính mình đừng khóc nữa, nhanh dừng lại đi.

Mềm yếu như vậy không có ý nghĩa gì cả, tội gì phải lãng phí thời gian chứ, đây không phải tác phong của cô.

Nhưng mà càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy khóe mắt chua xót.

Rất nhanh, cửa xe lại bị mở ra.

Trì Yến trong tay cầm một chai nước khoáng mới cùng một cái khăn lông đưa cho cô.

Hắn đem tây trang vướng bận ném ra ghé sau, lấy khăn lông lau chùi vạt áo dính nước của Thương Lộc, lại lần nữa mở chai nước khoáng ra.

Chỉ là lần này hắn không đưa cho Thương Lộc, mà trực tiếp đưa đến bên môi cô, nói: "Há miệng."

Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến.

Hắn đã trở lại, hắn không rời đi.

Thương Lộc hơi hơi chu môi, nước mát theo cánh môi tràn vào trong miệng, hơi cố sức nuốt xuống, cổ họng đau đớn rốt cuộc cũng đã giảm bớt.

Sau đó cô vươn tay nắm thân chai, muốn giơ lên cao để uống nhiều hơn, Trì Yến cũng không buông tay ra.

Hắn một tay nắm chai nước, mà tay cô lại đang bóp nhẹ bên trên bàn tay hắn.

Sau khi uống mấy ngụm nước lớn, Thương Lộc đột nhiên bị sặc, mãnh liệt ho khan.

Trì Yến thu tay về, đem chai nước đặt ở một bên, cái tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Thương Lộc cảm thấy có chút khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng giống như chân chính sống lại, sau khi hòa hoãn một lúc liền nhìn về phía Trì Yến, có chút khẩn trương hỏi vấn đề kia: "Âu Dịch...... Hắn thế nào rồi?"

"Người không có việc gì, bị thương một chút ngoài da thôi, để ngừa vạn nhất vẫn là làm kiểm tra toàn thân, hiện tại vẫn đang chờ kết quả." Trì Yến trả lời, thấy Thương Lộc vẫn luôn nhìn mình, lại nói: "Tôi dẫn cậu đi xem hắn."

"Được." Thương Lộc vội vàng gật đầu, sợ nói chậm một chút thì Trì Yến sẽ đổi ý.

Trên đường.

Trì Yến có thể cảm nhận được Thương Lộc nhìn hắn vài lần.

Vì thế nói thẳng: "Muốn hỏi cái gì cứ hỏi."

"Nhưng trên người hắn có rất nhiều máu, tôi thấy, rất nhiều rất nhiều." Thương Lộc nói xong liền nhắm hai mắt lại, nỗ lực hồi tưởng lại hình ảnh lúc ấy.

Mà Trì Yến lại trả lời: "Yên tâm, những vết máu đó đều là của Hạ Duyên, Âu Dịch thật sự không có việc gì, đợi lát nữa cậu cũng có thể xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cậu ta."

Nghe được lời này, Thương Lộc cảm thấy tảng đá đang đè nặng trong ngực rốt cuộc cũng rơi xuống.

Cô trầm mặc vài giây, sau đó hỏi: "Vậy còn cậu? Thoạt nhìn cũng không tốt lắm."

"Tôi lại càng không có việc gì." Trì Yến chỉ vào vết máu trên người mình, cười nói: "Cũng là của Hạ Duyên."

Thương Lộc tỏ vẻ đã biết, lại hỏi: "Mấy người đánh hắn?"

"Cũng không hẳn." Trì Yến nói lời này lúc chờ đèn đỏ, cũng rất bất đắc dĩ nhún vai nhìn về phía Thương Lộc, giải thích cho cô tình huống khi đó.

Lúc hắn đi vào thấy Âu Dịch cùng Hạ Duyên đang xáp vào đánh nhau, Hạ Duyên ở thế hạ phong.

Quả nhiên như thế.

Âu Dịch ấn Hạ Duyên trên mặt đất đấm cho mấy quyền, Hạ Duyên cũng từ bỏ chống cự nằm bất động tại đó, không nhúc nhích giống như cá chết.

Trì Yến tới ngăn trở trận ẩu đả này, nói thẳng: "Cảnh sát đang tới rồi, chỉ cần khống chế hắn là được."

Nhưng mà khi nghe thấy hai chữ "Cảnh sát", Hạ Duyên lại đột nhiên phát điên, tránh thoát trói buộc của Âu Dịch, bò dậy muốn chạy về phía mặt tường không có người bên kia.

Âu Dịch cùng Trì Yến không hiểu hắn muốn làm cái gì, hai người chỉ có thể một trước một sau vây quanh hắn, phòng ngừa hắn chạy trốn.

Mấy người qua đường xem náo nhiệt đang vây quanh như một bức tường người, không cho Hạ Duyên cơ hội trốn đi.

Hạ Duyên cũng không chạy trốn, mà giống như đã điên rồi, nắm tay nện ở trên mặt tường, đánh vỡ lớp kính bên trên tủ đựng bình chữa cháy, một quyền lại một quyền rơi xuống tựa hồ không cảm giác được đau đớn.

Hắn trong miệng không ngừng nhục mạ Thương Lộc Âu Dịch Tưởng Tinh, cao tầng công ty, có cả đồng đội thậm chí là trạm tỷ và cha mẹ hắn.

Những người khác đều bị bộ dạng phát điên của hắn dọa sợ tới mức không dám phát ra âm thanh, Âu Dịch cùng Trì Yến vốn cũng không khống chế Hạ Duyên quá chặt, mặc kệ hắn nổi điên, chờ cảnh sát đến là được, nhưng hắn lại đột nhiên đập đầu vào tường.

Trán bị đập vỡ, máu tươi chảy xuống, khi ý thức được Hạ Duyên có ý định tự sát, Âu Dịch cùng Trì Yến ngăn hắn lại, để khống chế được hắn hai người thật sự đã phải dùng không ít sức lực.

Sau đó bọn họ liền phát hiện đã suy nghĩ nhiều, Hạ Duyên không phải muốn tự sát, mà giống như xuất hiện ảo giác nào đó.

Hắn đối diện với không khí mắng chửi, dùng chân đá vào mặt tường, dùng hết thảy phương thức để phát tiết phẫn nộ, phảng phất như những thứ hắn ghét đang đứng trước mặt hắn.

Thân thể hắn run rẩy, hô hấp dồn dập, thậm chí thoạt nhìn như sắp lâm vào hôn mê.

Nhưng cũng may cảnh sát lúc này đã tới, kịp thời mang Hạ Duyên đi.

Trì Yến kể lại làm Thương Lộc phảng phất như tưởng tượng ra hết thảy, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mà chờ đến khi thấy Âu Dịch.

À không, là ở cửa phòng bệnh thấy cha Âu Dịch vừa đi lấy nước trở về.

Bởi vì diện mạo hai người có đến tám phần tương tự, chỉ là cha Âu béo hơn một chút, cho nên Thương Lộc liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Mà cha Âu khi nhìn thấy Thương Lộc liền vui vẻ ra mặt, "Là Thương Lộc lão sư? Nghe tiểu tử nhà ta nhắc tới cháu đã lâu, tôi là cha nó! Cháu cứ kêu ta lão Âu là được! Hôm nay nhìn thấy cháu thực sự quá vinh hạnh!!"

Tay Thương Lộc bị đối phương nắm lấy quơ quơ, cô miễn cưỡng cười một chút, sau đó hỏi: "Âu Dịch ở bên trong sao? Cháu có thể vào xem một chút không?"

"Đương nhiên được chứ, mau mau mau, đi bên này!" cha Âu nói liền mở cửa ra.

Cửa bị mở ra, bốn mắt nhìn nhau.

Âu Dịch mặc trang phục bệnh nhân màu xanh lam đang ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh, trên cánh tay trái dán một khối băng gạc, trên mặt lại đang dán đầy giấy note, trong tay còn giơ một bộ bài poker.

Mà mép giường của hắn đang đặt hai cái ghế, Lâm Nhan Nhan cùng Diệp Lục đang ngồi ở đó, sắc mặt cũng không tốt lắm, khổ đại cừu thâm mà giơ bài poker, bị dán giấy note đến mức nhìn không thấy ngũ quan.

Âu Dịch mắt sáng rực lên, theo thói quen phất tay với cô: "Thương Lộc lão sư......"

Âu Dịch còn chưa nói xong, bài poker trong tay liền lả tả rơi xuống thậm chí còn có một tấm bay tới trên mặt Diệp Lục, hắn sờ sờ đầu nhìn Thương Lộc, lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Sau đó thanh âm phẫn nộ của Diệp Lục vang lên: "Sao chơi đểu vậy? Thấy sắp thua liền ném bài đi? Có biết xấu hổ không vậy?"

Thương Lộc: "......"

Hắn đang làm gì? Bọn họ là đang làm gì?

Âu Dịch thoạt nhìn rất vui vẻ, uống công cô còn khóc lóc hoảng loạn lâu như vậy!

Lúc này còn không tới phiên Âu Dịch nói chuyện, thanh âm khoa trương từ cha Âu Dịch phía sau bọn họ vang lên: "Thương lão sư cháu quả nhiên là quý nhân của Âu Dịch nhà chúng ta a, gần đây nó chơi bài toàn thắng thôi!"

Sau đó.

Cha Âu Dịch đem giỏ trái cây ở trước bàn gọt vỏ sạch sẽ đặt trước mặt Thương Lộc, thần sắc phi thường chờ mong.

Nếu không phải Âu Dịch hiện tại cũng coi như là người bệnh, cha Âu còn hận không thể đá hắn từ trên giường xuống để lấy chỗ cho Thương Lộc nằm.

Thương Lộc trầm mặc duỗi tay, cầm lấy quả táo được gọt vỏ sạch sẽ, "Cảm ơn chú."

Âu Dịch lại phi thường bất mãn: "Tốt xấu cũng cho con một miếng chứ?"

Sau đó hắn bị cha già trừng mắt một cái, thành thành thật thật ngồi xếp bằng ở trên giường không dám nói lời nào.

Rất mau đã có kết quả kiểm tra cơ bản, bác sĩ đánh giá: "Các người yên tâm đi, thân thể hắn so với mọi người còn khỏe mạnh hơn."

Sau đó Diệp Lục liền bất mãn, trực tiếp đứng lên tỏ vẻ muốn đi kiểm tra sức khoẻ, cùng Âu Dịch tỷ thí.

Đương nhiên, sau khi nhận được ánh mắt mang theo cảnh cáo của Lâm Nhan Nhan, hắn vẫn là thành thật ngồi xuống.

Lâm Nhan Nhan kéo một bên tay Thương Lộc, làm nũng nói: "Tôi cũng muốn đi thăm cô, nhưng Trì Yến nói chúng ta tới nhìn Âu Dịch cô sẽ càng yên tâm hơn, cho nên tôi ở chỗ này chờ cô."

Thương Lộc cười cười, sau đó nhìn về phía Âu Dịch nói: "Thực xin lỗi, hôm nay có rất nhiều thứ tôi làm không tốt."

Nếu cô có thể bình tĩnh một chút, có thể chuẩn xác nói ra tình huống cụ thể bên trong với nhóm người qua đường, bọn họ cũng có thể đi vào hỗ trợ sớm hơn.

Âu Dịch còn chưa kịp trả lời, ba hắn đã chen vào nói trước, thanh âm phi thường phù hoa lại chân thành nói: "Thương lão sư ngài nói cái gì thế? Động tác giơ bình chữa cháy lên đập hỗn tiểu tử kia quả thật quá dứt khoát lưu loát a! Quá soái khí! Lão già này nhìn mà tim còn đập thình thịch! Còn có con dao kia cũng là cháu lấy được rồi mang đi, thời gian báo nguy cũng phi thường nhanh chóng, nếu không có cháu bình tĩnh làm nhiều như vậy, Âu Dịch cũng sẽ không dễ dàng chiếm thế thượng phong."

"Ba, ba có thể nói ít vài câu được không?" Âu Dịch cau mày, bất mãn hỏi: "Ba đều khen xong rồi thì con còn biết khen cái gì?"

Cha Âu vẫy tay, nói: "Người một nhà, con khen hay ta khen đều giống nhau."

Âu Dịch lại nhìn về phía Thương Lộc, hiếm khi nghiêm túc nghĩ nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ, nói: "Hôm nay chúng ta đều đã làm tốt nhất trong phạm vi năng lực rồi, cho nên cô ngàn vạn không cần tự trách, tôi vẫn cảm thấy ngài chính là quý nhân của tôi."

Thương Lộc còn chưa kịp cảm động, Âu Dịch lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Thương Lộc lão sư, nghe nói cô còn vì tôi mà khóc?"

Thương Lộc: "......?"

Đây mà là trọng điểm à?

Nhưng cô vẫn gật đầu thừa nhận.

Âu Dịch thoạt nhìn càng vui vẻ, hắn trực tiếp duỗi tay che mặt: "Tôi có tài đức gì a! Hôm nay nhất định là ngày kỷ niệm quý nhân vì tôi mà rơi nước mắt!"

Âu Dịch cúi đầu, Thương Lộc cũng vào lúc này thấy trên trán hắn có một vết sưng đỏ, nhịn không được duỗi tay xốc tóc của hắn lên xem xét, hỏi: "Đây cũng là do hôm nay sao?"

"Hạ Duyên kia sở trường là cào." Âu Dịch nói, lại đem cái trán đụng vào lòng bàn tay Thương Lộc, nói giỡn: "Cô sờ sờ xem, miệng vết thương này nhanh lành lắm, nếu cô không nhìn thấy thì nó sẽ khỏi hẳn đấy, tiếc lắm!"

Mà vào lúc này, hắn cảm nhận được một tầm mắt mang chút nguy hiểm.

Ý cười trên mặt Âu Dịch cứng đờ, nhìn qua, sau đó đối diện với tầm mắt Trì Yến.

Bốn mắt nhìn nhau.

Âu Dịch cũng không có đầu óc thông minh, thế cho nên đến bây giờ hắn mới chú ý tới Trì Yến.

Hình như là đi theo quý nhân của hắn cùng vào, hắn nghĩ lại, đây là người thứ nhất tiến vào gara ngầm hôm nay mà!

Âu Dịch hậu tri hậu giác cảm nhận được tầm mắt vị này tựa hồ vẫn luôn dừng trên người Thương Lộc, hắn chuyển động đại não tự hỏi một hồi, nhìn về phía Thương Lộc hỏi: "Đây là bạn trai cô sao? Các người thoạt nhìn rất xứng đôi a!"

Thương Lộc sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đừng nói bậy."

"Ồ." Âu Dịch lên tiếng.

Mà một giây sau, Âu Dịch lại cảm giác được ánh mắt của nam nhân trước mắt này đã xảy ra biến hóa.

Không hề mang theo đề phòng cùng tìm tòi nghiên cứu giống như vừa rồi, mà đột nhiên trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, Trì Yến thậm chí còn cười tủm tỉm đưa cho Âu Dịch một quả táo đã gọt vỏ, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, người tốt sẽ có báo đáp."

Mà kế tiếp, dưới sự rủ rê của Lâm Nhan Nhan cùng Diệp Lục, Thương Lộc thậm chí còn gia nhập với bọn họ, cùng nhau đánh mấy ván bài poker mới rời đi.

Rời khỏi phòng bệnh, Trì Yến nâng đồng hồ xem thời gian, không nhìn Thương Lộc mà nói: "Lần trước đã nói rồi, nơi này cũng không có người khác, không muốn cười thì không cần cười."

Ý cười trên mặt Thương Lộc trầm xuống, thay thế là thần sắc mỏi mệt.

Trì Yến cũng không an ủi cô, chỉ nói: "Đi về trước đã, ăn chút gì đó, nghỉ ngơi sớm một chút."

Thương Lộc đi theo Trì Yến trở về nhà.

Cô ngồi trên sô pha chờ đợi, còn hắn đang ở trong bếp nấu một chén mì.

Tiểu ngoan trước sau như một đáng yêu nghe lời tới cọ tay cô, Thương Lộc sờ sờ nó, theo thói quen muốn tươi cười, lại suy nghĩ đến câu "khi không muốn cười thì không cần cười" kia, động tác dừng lại.

Cô vuốt đầu Tiểu ngoan, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Làm chó có mệt không?"

Tiểu ngoan hẳn là nghe không hiểu cô đang nói cái gì, kể cả có nghe hiểu cũng không thể trả lời, chỉ phe phẩy cái đuôi kêu một tiếng "Gâu"!

Đương nhiên, Thương Lộc cũng nghe không hiểu nó nói.

Chờ đến khi Trì Yến bưng bát mì từ bếp đi ra, đập vào mắt là hình ảnh Thương Lộc đang dựa vào trên sô pha ngủ.

Trì Yến đi lên trước, do dự có nên đánh thức Thương Lộc hay không, nhưng đến khi nhìn thấy màu đỏ ửng mất tự nhiên trên mặt cô mới ý thức được vấn đề.

Trì Yến duỗi tay nhẹ nhàng đáp ở trên trán Thương Lộc, cảm nhận được độ ấm hơi cao truyền đến lòng bàn tay cũng không do dự nữa, khom lưng trực tiếp bế Thương Lộc đi về phòng.

Bác sĩ gia đình đến rất nhanh, làm xong kiểm tra thì thông báo chỉ là sốt nhẹ mà thôi, uống thuốc xong ngủ một giấc thì không có việc gì nữa, lại dặn dò Trì Yến chăm sóc người bệnh rồi mới rời đi.

Ngọn đèn đầu giường đang mở, Thương Lộc uống thuốc xong nặng nề ngủ.

Trì Yến ngồi ở chỗ ghế đầu giường, cánh tay chống má đặt ở mép giường, cứ cúi đầu nhìn cô như vậy.

Trong suy nghĩ của hắn, Thương Lộc ngày thường phần lớn thời gian như dường như chỉ là con nhím nhỏ, cho dù nhìn thì có vẻ không thèm để ý nhiều chuyện, nhưng lại vĩnh viễn đề phòng hết thảy trên thế giới này.

Mà cô bây giờ lại là bộ dạng yếu ớt cần người bảo vệ, bất lực lâm vào mê mang.

Hắn chỉ có thể chăm sóc cô đến mức này, lại tựa hồ cái gì cũng làm không được.

Cuộc sống của Trì Yến mấy năm nay không thiếu nhất đó là lời khen của người khác, từ nhỏ đến lớn cái gì hắn cũng là nhất, bắt đầu tiếp nhận gia nghiệp cũng có thể trong thời gian ngắn nhất làm nhóm cáo già đối với hắn vốn không phục cũng phải khom lưng uốn gối.

"Thiếu niên thiên tài" "Thương nghiệp kỳ tài", đây là những đánh giá hắn thường nghe thấy nhất, nhưng trên thực tế hắn cũng không có nhiều thiên phú khoa trương như vậy, chỉ là từ cao trung đến khi xuất ngoại, hắn chấp nhận hy sinh toàn bộ thời gian giải trí, hoàn toàn vùi đầu vào học tập cùng công tác.

Bởi vì biết người khi dễ cô quá cường đại, cho dù là cha hắn chung quy đối với Thương gia cũng vẫn phải kiêng kị vài phần.

Nào có cái thiếu niên thiên tài thương nghiệp kỳ tài gì chứ, ít nhất hắn cũng không phải. Hắn chỉ là trưởng thành nhanh một chút, mới có thể chân chính bảo vệ cô.

Hắn cho rằng mình cũng có đủ năng lực, nhưng vào giờ phút này lại vẫn cảm thấy bó tay không biện pháp, bởi vì hắn không biết làm thế nào mới có thể khiến cô sống vui vẻ vui sướng.

Hôm nay ở phòng bệnh, Âu Dịch chỉ nói mấy câu đã có thể làm cô bật cười, mà hắn lại không có cái năng lực kia.

Đột nhiên, hắn cảm giác tay mình được ấm áp bao vây.

Trong lúc ngủ mơ, Thương Lộc không biết vì sao lại cầm tay hắn, cô cau mày, thần sắc tựa hồ có chút hoảng loạn, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Trì Yến đến gần chút, mới nghe rõ lời cô nói.

"Vĩnh viễn sẽ không có người để ý đến tôi sao......"

Hắn nắm chặt tay cô, không có nửa phần do dự thấp giọng nói: "Tôi để ý em."

Trì Yến nói xong, Thương Lộc cũng an tĩnh lại.

Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Trì Yến cảm giác lòng bàn tay mình tựa hồ đều toát mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Thương Lộc, sợ cô mở mắt ra, rồi lại chờ mong cô mở mắt ra.

Một hồi lâu sau.

Thương Lộc cuối cùng chỉ là lẩm bẩm một câu.

"...... Mẹ ơi."

Hai mắt rõ ràng đã nhắm chặt, nhưng lại có nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

Thương Lộc cảm thấy mình đang ở trong mộng, rồi lại mâu thuẫn như đang tỉnh.

Giống như đèn kéo quân cuối cùng của nhân sinh, từng hình ảnh của đời này đều không ngừng chiếu trong đầu.

Những thống khổ trong quá khứ tưởng như đã chôn sâu trong ký ức, trong nháy mắt lại xuất hiện, giống như nhà giam đem cô vây trong đó.

Cô sợ phải sống tiếp, cũng sợ hãi phải chết.

Càng sợ có người vì mình mà chết.

Thẳng đến khi những hình ảnh đó toàn bộ biến mất, cô cũng đã xem hết cuộc đời mình, sau đó lại đi tới một không gian trắng xóa, trước mặt chỉ còn lại một quả cầu bạc đang sáng lên.

Cầu bạc trong không trung nhảy nhót, còn chào hỏi cô: "Ký chủ, rốt cuộc cô cũng tới."

Thương Lộc: "?"

Đây là thứ gì? Nhưng mà thanh âm rất quen thuộc.

Thương Lộc thử hỏi: "Hệ thống?"

"Chúc mừng ký chủ, đoán đúng rồi." Âm thanh của hệ thống nghe cũng thực nhẹ nhàng, nói: "Hoan nghênh ký chủ đi vào không gian công tác của tôi."

Cầu bạc nói xong, phía sau nó liền xuất hiện hai quyển sách rất lớn.

《kế hoạch cứu vớt nữ phụ》

《kế hoạch xoay người của nữ chủ》

Hệ thống thanh âm nhẹ nhàng, tiếp tục nói: "Bởi vì ký chủ thay đổi hướng đi của nguyên cốt truyện, nam nữ chủ tâm tồn khúc mắc không thể tiếp tục thật lòng yêu nhau, không gian đã tan vỡ. Cho nên hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là ký chủ tới trở thành nữ chính của quyển sách này, làm hết thảy trở lại quỹ đạo."

Nó nói xong, quyển sách ghi 《kế hoạch cứu vớt nữ phụ》liền trực tiếp bị tiêu hủy, chỉ còn lại cái《kế hoạch xoay người của nữ chủ》.

"Có ý gì?" Thương Lộc không thể lý giải những lời này của hệ thống, hỏi: "Muốn tôi làm cái gì?"

"Ngài cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đồng ý tiếp thu đổi mới của chúng tôi, ngài từ mệnh nữ phụ sẽ biến thành nữ chủ, hết thảy sau này đều sẽ trở nên phi thường trôi chảy. Có kịch bản truy thê hỏa táng tràng của nam một Khương Diệc, nam 2 Trì Yến thanh mai trúc mã yên lặng bảo hộ, cùng với kịch bản chó con bắt được ánh mặt trời Âu Dịch." Cầu bạc trong không trung không ngừng bay múa, thoạt nhìn cao hứng phấn chấn tiếp tục giới thiệu: "Nhưng mà ngài yên tâm, lần này chúng tôi sẽ không cưỡng chế ngài cùng Khương Diệc ở bên nhau, căn cứ giả thiết thăng cấp của hệ thống, chúng ta sẽ trở thành một quyển tiểu thuyết đại nữ chủ, hết thảy hướng đi của cốt truyện đều do ngài tự mình lựa chọn, cũng sẽ không phải chịu can thiệp cùng khống chế của hệ thống, cho dù ngài muốn chọn người qua đường Giáp thượng vị cũng có thể."

Thương Lộc nói thẳng: "Tôi cự tuyệt."

Cái này nghe quỷ dị như vậy, sao lại còn có cả Âu Dịch a?

Hệ thống tựa hồ vô pháp lý giải Thương Lộc vì sao lại cự tuyệt, hỏi: "Vì cái gì?"

"Để họ làm người bình thường không tốt sao, vì sao phải làm nhân vật trong truyện chứ." Thương Lộc nói xong tạm dừng vài giây, lại nói: "Tôi đã đảm đương vai phụ nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại muốn bọn họ cũng giống tôi sao?"

"Lần này không giống nhau đâu ký chủ, chúng ta toàn bộ đều thăng cấp." Hệ thống tiếp tục khuyên nhủ: "Chúng ta tồn tại với vai trò là nữ chủ, sẽ không khống chế tư tưởng bọn họ."

Thương Lộc vẫn cự tuyệt: "Tôi không cần, trời rớt bánh có nhân tuyệt không phải là chuyện tốt."

Thấy Thương Lộc cố chấp như thế, hệ thống cũng không khuyên bảo nữa, nhưng mà hình ảnh trong không gian lại chậm rãi biến hóa, từ thuần trắng biến thành cảnh trong nhà Thương gia.

Trước bàn dài.

Chung quanh đều là bầu không khí sinh nhật, trong nhà mời rất nhiều khách, lễ vật cũng chất đầy nhà kho.

Trong tiệc sinh nhật, Thương Lộc nhìn "Chính mình" nắm góc áo Thương Mộ đi ra, có chút thẹn thùng đứng giữa đám người, nhìn bánh kem trước mặt.

Mà cha cô trên mặt cũng treo tươi cười hiền từ, nói: "Hôm nay là sinh nhật con gái bảo bối của tôi, cảm tạ mọi người tới tham gia."

Dưới sự chúc phúc của mọi người, cô vui vẻ ước nguyện rồi thổi tắt nến.

Cha nói cô vĩnh viễn là con gái bảo bối ông ta yêu nhất, anh trai nói hắn vĩnh viễn sẽ bảo hộ em gái.

Hình ảnh lại lần nữa thay đổi.

Trong lúc chờ nhóm anh họ, cô bắt lấy tay Thương Mộ, Thương Mộ lại không ném tay cô ra như trong tưởng tượng, mà kiên nhẫn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Anh họ đã đến, Thương Mộ đứng chắn ở trước người cô, đuổi bọn họ cút ra khỏi Thương gia.

Còn rất nhiều rất nhiều, những tiếc nuối không có được của mấy năm nay cứ thế lướt qua, xuất hiện trong mộng của cô.

Cô đã từng ao ước có được hết thảy những thứ này.

Sau đó nữa.

Chính là sự việc sẽ xảy ra trong tương lai.

Cô dựa vào《 kế hoạch cứu vớt》 bắt lấy giải "nữ phụ xuất sắc nhất", trực tiếp tham gia các lễ trao giải điện ảnh lớn, sự nghiệp một đường trôi chảy.

Hôn lễ của cô.

Đối diện với chú rể không thấy rõ khuôn mặt, Thương Mộ và cha Thương cùng nhau nắm tay cô, đi trên con đường trải đầy hoa hồng, giao cô cho một nửa kia.

Hình ảnh đột nhiên dừng lại rồi tan biến, trở lại không gian trắng xóa.

Hệ thống nói: "Chỉ cần cô nguyện ý trở thành nữ chủ, có thể nhẹ nhàng đạt được hết thảy ước mơ mà mình đã tha thiết mấy năm nay, tất cả mọi người sẽ như cô mong muốn, bọn họ sẽ để ý cô cũng sẽ yêu cô, không có gì tốt hơn so với những thứ này nữa, ký chủ, cô có lý do gì để cự tuyệt chứ?"

Tất cả mọi người sẽ để ý cô, sẽ yêu cô.

Cô đã từng nỗ lực muốn có tất cả nhưng lại không đạt được, thật sự có thể dễ như trở bàn tay sao?

Thương Lộc cũng đã sống hơn hai mươi năm, tuy chưa có người nào tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng năm nào cô cũng hướng lên bầu trời gứi gắm hết thảy nguyện vọng.

Cô hy vọng có một ngày cha cùng anh trai có thể tiếp nhận cô, có thể cho cô một chút tình thương, có thể cùng cô trải qua sinh nhật.

Nhưng mong muốn này không liên quan gì đến Khương Diệc cả, cũng không chịu ảnh hưởng của cốt truyện, đó chỉ là nguyện vọng không cam lòng cùng hy vọng xa vời của một người con gái, một người em gái chưa từng được nhận tình yêu thương của cha và anh trai mà thôi.

Nhìn ra nội tâm Thương Lộc bắt đầu dao động, hệ thống tiếp tục nói: "Ngài nguyện ý như vậy vượt qua cả đời sao? Vĩnh viễn không được yêu thương không được để ý, đây là cuộc đời đáng buồn lại không có ý nghĩa cỡ nào chứ."

Thương Lộc lẩm bẩm hỏi: "Vĩnh viễn sẽ không có người để ý tôi sao?"

Đột nhiên, cái quyển sách 《kế hoạch xoay người của nữ chủ》cũng bay xuống trước mặt Thương Lộc, mở ra trang đầu tiên.

Mặt trên đại khái là cốt truyện, chính là tên của nhân vật.

Hệ thống tiếp tục nói: "Ký chủ, rất đơn giản, cô chỉ cần đặt tay vào chỗ trống trên giấy, khế ước sẽ đạt thành. Cô có thể trở thành nữ chính, thay đổi tất cả hơn nữa có được hết thảy. Đây là cơ hội duy nhất, rốt cuộc cũng chẳng có ai đi để ý một nữ phụ ác độc."

Thanh âm hệ thống trở nên phá lệ ôn nhu, giống như là thiên sứ khuyên bảo.

Ma xui quỷ khiến, Thương Lộc vươn tay, muốn đặt tay lên, rồi đột nhiên ở giữa không trung dừng lại.

Vẫn là câu nói kia, bầu trời sẽ không tự nhiên rớt bánh có nhân, cô chưa bao giờ là người may mắn như vậy.

Trong này rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp?

Vào giờ phút này, một giọng nam khàn khàn vang lên.

"Tôi để ý em."

Giống như sấm sét giữa ngày xuân, đánh vỡ thế gian tịch liêu.

Vạn vật sống lại, lý trí cũng hoàn toàn trở về, đáp án cũng xuất hiện.

Là thanh âm của Trì Yến.

Trong đầu Thương Lộc hiện lên vô số hình ảnh, là ba năm cao trung hắn làm bạn với cô, hiện giờ hắn vẫn ở bên cô như thế.

Cùng lúc đó cô lại nghĩ tới càng nhiều thứ.

Tỷ như Lâm Nhan Nhan rõ ràng là tính tình công chúa lại luôn đối với cô phá lệ chiếu cố, Diệp Lục tính tình quật cường mấy con trâu cũng kéo không lại lại nguyện ý nghe cô an bài, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng quà thậm chí còn nhờ bạn tốt chiếu cố cô Vương Vinh Tiết Tử San, còn cái người tuy có hơi đột ngột nhưng lại vô cùng chân thành, cho dù gặp phải kẻ điên như Hạ Duyên cũng có thể che chắn cho cô - Âu Dịch, Mạnh Trí Xuyên ở bên người cô mấy năm, chẳng sợ cô bị toàn giới ghét cũng chưa từng nói một lời nặng, chưa bao giờ có ý định một ngày sẽ từ bỏ cô.

Tống Trạch Khiêm ngoài miệng nói không hài lòng nhưng trên thực tế lại đề cử cơ hội thử vai cho cô, quan hệ với Tưởng Tinh hiện tại tuy rằng hơi có chút khó nói, nhưng khi ở đoàn phim《 nhân sinh lộ 》,Tưởng Tinh cũng rất tận tâm tận lực chỉ cô diễn, phim mới của đạo diễn Hàn Thành cũng muốn tìm cô, biên kịch Dư Kỳ còn khen cô là diễn viên có linh khí nhất mà mình từng gặp qua, đoàn phim《kế hoạch cứu vớt》mọi người cũng đối xử với cô rất tốt, ngay cả Trình Triết cũng chủ động tìm cô đối diễn, sau đó còn cho trợ lý đưa một phần điểm tâm ngọt qua để cảm tạ.

Các fan sẽ tỉ mỉ chuẩn bị tiếp ứng cho cô, mỗi một hoạt động công tác đều sẽ xuất hiện cổ vũ, ngay cả tiểu trạm tỷ cũng trở thành fans của cô rồi.

Làm gì có chuyện không có người để ý cô không có ai yêu cô?

Bên cạnh cô hiện tại rõ ràng có rất nhiều người tốt, đã hơn rất nhiều so với quá khứ, vì sao còn muốn tự tìm phiền não?

Thương Lộc thu hồi tay mình, nhìn về phía hệ thống: "Tôi vẫn phản đối."

"Vì sao?" thanh âm hệ thống lúc này trở nên bén nhọn, thậm chí có chút xa lạ.

"Bởi vì cậu gạt tôi." Thương Lộc xác định, cô nói: "Cho dù là nữ phụ ác độc, cũng vẫn luôn có người để ý tôi.

Hiện tại tôi cũng đã rất vừa lòng, cũng rất thích cuộc sống bây giờ, tôi không cần trở thành cái người mà cậu gọi là nữ chủ, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, cho nên vô luận cậu có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời của tôi vẫn sẽ là từ chối."

Thương Lộc nói xong, liền trực tiếp xé nát quyển sách trước mặt này.

Mà trong nháy mắt, cô cũng từ trong không gian đó đi ra ngoài.

Trước mắt là bóng tối vô tận, cùng với thanh âm của hệ thống.

【 chúc mừng ký chủ, cô đã thành công trải qua khảo nghiệm, cô được tự do rồi 】

【 tôi chỉ là hệ thống cứu vớt nữ phụ thôi, không có năng lực trợ giúp cô trở thành nữ chính 】

Thế giới trong truyện bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể kéo dài, như vậy cũng chỉ có hai lựa chọn: một là tiêu hủy ký chủ, hai là hệ thống rời đi.

Vượt qua khảo nghiệm chính là vế sau, không qua được khảo nghiệm thì chính là vế trước.

【 ký chủ, tôi nên rời đi rồi, từ bây giờ ngài sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ thế giới trong truyện nữa. Ngài là người tốt, cũng sẽ tìm được chân ái của mình sớm thôi. 】

Mà lúc này, Thương Lộc thật sự hoàn toàn ngủ mê man, giống như đã ở trong hệ thống cả một ngày.

Đây là một giấc mộng rất dài rất dài.

Trong mộng cô gặp được mẹ, ôn nhu hệt như trong ảnh chụp, dịu dàng vuốt má cô nói bà rất yêu cô.

Đây cũng là lần đầu tiên sau 20 năm, người mẹ không thấy mặt của cô xuất hiện, nhưng cũng chỉ là trong mộng.

Mà hết thảy những thứ này, hóa vàng tất cả phiền muộn trong lòng cô.

Tỉnh lại đã là ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, có chút chói mắt.

Thương Lộc từ trên giường ngồi dậy, cả người có chút mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy thập phần thanh tỉnh.

Hoàn cảnh lạ lẫm khiến cô sửng sốt, khi nhìn thấy tập văn kiện đầu giường viết tên Trì Yến, cô mới xác định được chỗ mình đang ở, tự nhiên lại thấy yên lòng.

Sau khi gọi hệ thống mấy lần mà không thấy trả lời, cô ngắn ngủi trầm mặc một hồi, sau đó dẫm lên dép lê đi ra ngoài, vừa mở cửa ra đã ngửi được hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.

Tiểu ngoan cũng ở cách đó không xa vùi đầu ăn cơm, cái đuôi xoay tròn.

Đây là một ngày rất bình thường, cũng là một ngày rất tốt đẹp.

Không có cốt truyện lung tung rối loạn, không có hệ thống, cái gì cũng không có.

Trì Yến trong tay cầm sữa bò, nói: "Người đại diện gọi điện thoại qua đây, nói đạo diễn Nhạc Tề cho cậu một ngày nghỉ ngơi cho tốt. Đi toilet rửa mặt đi, rồi lại đây ăn cơm."

"Trì Yến." Cô đột nhiên kêu tên của hắn, cũng coi như để cổ vũ dũng khí.

"Làm sao vậy?" Hắn nhìn về phía cô, đôi mắt hẹp dài mang theo chút nghi hoặc.

Ánh mặt trời dừng ở trên người hắn, khiến khuôn mặt kia ôn nhu hơn rất nhiều.

Thương Lộc nhìn đôi mắt Trì Yến, trực tiếp hỏi: "Cậu thích tôi, đúng không?"

Khi Thương Lộc cảm thấy hoang mang thậm chí còn tưởng mình đã lựa chọn sai, cô lại phát hiện một lỗ hổng, cũng không phải là một câu kia của Trì Yến, mà là ba năm hắn chân chính làm bạn với cô.

Trong cốt truyện, cũng không cần thiết phải an bài một nhân vật như này.

Thế thì Trì Yến làm như vậy, thật sự chỉ là vì chiếu cố vị hôn thê của hảo huynh đệ sao?

Nếu chỉ là như thế, cô cùng Khương Diệc cũng không còn lui tới nữa, vậy tại sao hiện tại hắn vẫn xuất hiện trước mặt cô?:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro