CHƯƠNG 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

Ngắn ngủi mờ mịt qua đi, Thương Lộc rốt cuộc cũng tìm về đầu óc, lại nhớ tới lần trước gặp mặt tiểu trạm tỷ ở trường học.

Tiểu trạm tỷ xin chữ ký của cô cho một người bạn, nhưng khi cô hỏi tên bạn thì nhất định không nói, chỉ vẽ một mặt trăng cong đơn giản.

Hình mặt trăng kia chắc chắn là đại diện cho Trích Nguyệt Lượng.

Đi đón cô tan làm, tổ chức tiếp ứng, nói cách khác Trích Nguyệt Lượng không chỉ là fans cô, có khi còn là người phụ trách quản lý, là đầu tàu trong đàn fan của cô luôn rồi.

Thương Lộc đã gặp qua rất nhiều fans của mình, lần nào các fan tới tiếp ứng cô đều cố gắng nhớ kỹ diện mạo của mỗi người và ID của họ, nhưng có một fans tiêu tiền nhiều nhất, ủng hộ nhiều nhất, lại chưa từng tới trước mặt cô soát sự tồn tại và ghi nhớ, tên là Không thích thái dương.

Không thích thái dương.

Trích Nguyệt Lượng.

Đáp án rất rõ ràng.

Trích Nguyệt Lượng đại não trống rỗng, há mồm muốn giải thích: "Đây là ngoài......"

Ba chữ "ngoài ý muốn" còn chưa kịp nói ra.

Thương Lộc ngắt lời: "Không thích thái dương."

Trích Nguyệt Lượng: "?!"

Sao mà cô lại biết?

Trình Bảo Kiều ở một bên đứng nhìn, không hiểu bầu không khí kỳ quái này là do đâu mà có, liền trực tiếp hỏi: "Lộc Lộc, mấy đứa quen nhau à?"

Thương Lộc cũng không biết làm sao để giải thích rõ ràng, chỉ trả lời: "Vâng, cũng coi là thế ạ."

Trình Bảo Kiều gật đầu tỏ vẻ minh bạch, chỉ nói: "Vậy mấy đứa đi trước đi, cô đi lấy xe, chờ em dưới lầu nhé."

"Vâng ạ." Thương Lộc đồng ý, Trình Bảo Kiều rời đi, trong phòng học chỉ còn lại ba người các cô.

Trích Nguyệt Lượng hơi xấu hổ.

Cô nhớ lại khoảng thời gian yêu thầm người ta lúc cao trung, trước mặt nam sinh mình thích ra vẻ lạnh lùng kết quả lại bị lộ bức thư tình cô trộm viết cho người đó, rất khó xử.

Thương Lộc rất bất ngờ, nhìn chằm chằm Trích Nguyệt Lượng đang càng ngày càng đỏ mặt, chỉ hỏi: "Muốn chụp ảnh chung không?"

Trích Nguyệt Lượng sửng sốt, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, chờ cô nàng ý thức được thì đã thấy bản thân giơ di động chụp xong một tấm với Thương Lộc rồi.

Với Thương Lộc mà nói, tiểu trạm tỷ chuyển từ CP fan Khương Diệc Ninh Lâm sang fans cô cũng đã đủ bất ngờ lắm rồi, cô không nghĩ tới Trích Nguyệt Lượng cư nhiên cũng là fans mình.

Hơn nữa cái ID "Không thích thái dương" này cô đã biết từ đầu, vậy có thể nói Trích Nguyệt Lượng hẳn là đã thành fans cô từ sớm.

Thương Lộc nhịn không được tò mò hỏi: "Cô thích tôi ở điểm nào?"

Trích Nguyệt Lượng buột miệng thốt ra: "Xinh đẹp!"

Tiểu trạm tỷ lập tức tới làm chứng lời của Trích Nguyệt Lượng là thật: "Lúc chị ấy kéo em làm fan chị chỉ nói một câu : Thương Lộc đúng là rất xinh đẹp lại xinh đẹp còn xinh đẹp!"

Thương Lộc: "......?"

Thật là lời khen chân thành nhất cuộc đời này cô được nghe.

Thương Lộc không nhịn được cười ra tiếng, Trích Nguyệt Lượng mặt càng đỏ hơn.

Bởi vì công việc và gia thế, Trích Nguyệt Lượng cũng từng tham dự không ít buổi tiệc và sự kiện, quen biết không ít minh tinh, nhưng duy nhất chỉ khi đứng trước mặt Thương Lộc, hô hấp của cô nàng không tự giác nhẹ hơn rất nhiều.

Thẳng đến khi Thương Lộc rời đi, cô nàng mới chậm rãi nghẹn ra một câu: "Thật ra tôi còn là fan mẹ cơ!"

Hu hu, thật sự quá đáng yêu, nói chuyện cũng mềm mại, cười rộ lên lại càng siêu cấp ôn nhu, đứa con gái ngỗng đáng yêu của mẹ ơi!

Tiểu trạm tỷ một tay xoa cằm, tự hỏi: "Còn em đây là Cp fan."

Trích Nguyệt Lượng: "?"

Trích Nguyệt Lượng dùng biểu tình nghi hoặc nhìn tiểu trạm tỷ: "Em lại cắn cái gì rồi?"

"Thực ra ban đầu em cắn Thương Lộc và Hứa Tắc, quỷ mã thiếu nữ X nội liễm trung khuyển, sau đó em lại cắn chị ấy và Âu Dịch, quý nhân may mắn cùng mê tín đại cẩu, nhưng hiện tại em phát hiện một đôi nhiều đường để cắn hơn." Tiểu trạm tỷ cực kỳ nghiêm túc nói: "Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan, em muốn gia nhập đàn CP của hai chị ấy."

Tuy Thương Lộc nói đó là bạn trai, đối phương rất thích giả gái, nhưng tiểu trạm tỷ đâu có ngốc, lúc ấy cô đã nhìn ra được đối phương không có hầu kết.

Hôm nay ban đầu lúc cô hỏi là "Bạn gái", Thương Lộc cũng không phủ nhận, vậy thì còn người bạn gái nào có thể cùng xuất hiện với Thương Lộc vào lần trước nữa? Chỉ có thể là Lâm Nhan Nhan!

Tuy tiểu trạm tỷ biết hai người chỉ là nói giỡn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô nàng cố chấp cắn sống cắn chết!

Trích Nguyệt Lượng vô pháp lý giải: "Sao em cứ nhất định phải cắn CP?"

Tiểu trạm tỷ nghiêm túc trả lời: "Truy tinh không cắn CP, lạc thú thiếu một nửa."

Trích Nguyệt Lượng: "......"

Fan only như cô cảm thấy rất cạn lời.

Bên kia.

Thương Lộc và Trình Bảo Kiều tới một nhà hàng gần đó, hai người chọn một phòng bao.

Trong thời gian chờ đợi đồ ăn, Trình Bảo Kiều liền giúp Thương Lộc xem kịch bản, sau đó nhận xét: "Kịch bản rất hay, nhưng không thích hợp với em."

Thương Lộc buông nhẹ cái ly trong tay, nghiêm túc nhìn Trình Bảo Kiều.

"Tuy là nói về quá trình nữ sinh viên gây dựng sự nghiệp, trong đó có đoạn tới nông thôn giúp đỡ người nghèo, nhưng thực ra đây chỉ là phần phụ, cốt truyện quan trọng vẫn ở phía sau, mà đoạn này nhân vật của em đã trải qua mười năm sau rồi."

Trình Bảo Kiều cúi đầu lật kịch bản, nói: "Cuộc sống của em rất khác với hai nhân vật này, nếu em muốn diễn chắc chắn đã hạ quyết tâm phải tận lực làm thật hoàn hảo, mà cách tốt nhất là đi tìm hiểu về cuộc sống sinh hoạt ngoài hiện thực của những con người có hoàn cảnh tương đồng với nhân vật...... Nhưng mà thời gian còn quá ít, không kịp rồi. Từ góc độ cá nhân của cô, tuy đây là đoàn phim của Hàn Thành, nhưng cô thấy nó cũng không phải lựa chọn tốt nhất hiện tại của em. Nếu diễn còn không làm vừa lòng nổi chính bản thân mình, thì thật sự không bằng đi diễn phim thần tượng."

Trình Bảo Kiều nói, lại nhìn Thương Lộc: "Em cũng chưa tới tuổi phải vội vã chuyển hình, thanh xuân rất tốt đẹp, em nên diễn nhiều nhân vật phù hợp tuổi này một chút, những thứ đó sau này đều là tích lũy của em, cô cảm thấy em đã làm rất tốt rồi."

Những điều Trình Bảo Kiều nói kỳ thật cũng là suy nghĩ trong lòng Thương Lộc.

Nhân vật trong kịch bản này khác biệt rất nhiều với bản thân cô, cho nên Thương Lộc mấy ngày nay ở trong nhà lúc diễn thử đều cảm thấy không ổn lắm, nhưng bởi vì thành viên tổ chế tác quá có năng lực, là mơ ước của mỗi diễn viên, cho nên cô vẫn luôn do dự.

Hiện giờ nhờ những lời khuyên của Trình Bảo Kiều mà Thương Lộc hoàn toàn hạ quyết tâm.

Đi đường bền là phải đi từng bước một, không cần phải sốt ruột.

Hiện giờ bỏ lỡ, chờ đến một ngày bản thân cô đủ ưu tú, cô sẽ nắm bắt thật chặt những cơ hội trời cho này.

Cho nên cuối cùng Thương Lộc vẫn quyết định lễ phép từ chối Dư Kỳ, tỏ ý bản thân mình không thích hợp với kịch bản này, về sau có cơ hội rất mong lại được hợp tác.

Buổi tối, Tống Trạch Khiêm đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

Thương Lộc đang luyện yoga, nghe thấy chuông di động vang lên, thấy tên người gọi là "Tống Trạch Khiêm" thì có chút bất ngờ.

Đây hình như là lần đầu tiên Tống Trạch Khiêm chủ động gọi điện thoại cho cô, à không...... là lần đầu tiên chủ động liên hệ.

Ngoài chuyện của Gạo kê nên bọn họ có trao đổi qua lại 2 lần, còn lại hoàn toàn không nhắn tin liên lạc gì cả.

Vì thế Thương Lộc lập tức nhận điện thoại, hỏi: "Tống đạo?"

"Ừ." Bên kia lên tiếng, vẫn là phong cách luôn luôn đi thẳng vào vấn đề của Tống Trạch Khiêm, hắn trực tiếp hỏi: "Cô từ chối kịch bản mới của Hàn Thành?"

"Đúng vậy." Thương Lộc trả lời, sau đó khó hiểu hỏi: "Sao anh lại biết?"

"Buổi tối chúng tôi cùng nhau ăn cơm, bởi vì việc này mà ông ấy buồn bực uống rượu, nói từ "nhân sinh lộ" đã muốn mời cô diễn, không nghĩ cô lại từ chối."

Tống Trạch Khiêm nói tới đây dừng một chút, lại bình luận: "Nhưng mà từ chối cũng tốt, hai nhân vật kia đều không thích hợp với cô, cũng không biết vì sao ông ấy lại tín nhiệm cô như vậy, kinh nghiệm diễn của cô quá ít."

Tuy Thương Lộc cũng cảm thấy thế, nhưng nghe được từ miệng Tống Trạch Khiêm lại thấy hơi khó chịu, mồm miệng không chịu thua nói: "Tống đạo xem thường tôi vậy à?"

Tống Trạch Khiêm trả lời: "Tôi coi trọng cô, ít nhất thì tôi cũng tán thành những vai diễn thuở ban đầu của cô."

Thương Lộc: "......"

Thôi, người bình thường sẽ không cãi nhau với Tống Trạch Khiêm, thắng cũng tức, mà thua thì lại càng tức.

Vì thế Thương Lộc trực tiếp hỏi: "Tống đạo gọi điện thoại có việc gì sao? Không phải là để tới trào phúng tôi đấy chứ."

Tống Trạch Khiêm trầm mặc một hồi, mới nói: "Chỗ tôi có một kịch bản, có nhân vật rất thích hợp với cô, muốn thử không?"

Nói xong, Tống Trạch Khiêm lại cố tình bổ sung một câu: "Nói trước, tôi chỉ là cho cô một cơ hội thử vai thôi."

Thương Lộc tự hỏi một hồi, sau đó cũng cười nói: "Được thôi, nhưng mà tôi cũng phải nói trước, nếu kịch bản không được hoặc là nhân vật không thích hợp, tôi có thể từ chối đạo diễn Hàn Thành, cũng có thể từ chối Tống đạo ngài."

Tống Trạch Khiêm cười khẽ một tiếng, lại cực chắc chắn nói: "Cô nhất định sẽ thích kịch bản này."

Thương Lộc "Ồ" một tiếng, thái độ cũng không thay đổi quá lớn, nói: "Vậy xin rửa mắt mong chờ."

Đương nhiên, Thương Lộc bình tĩnh là giả vờ thôi.

Điện thoại vừa ngắt, cô liền vỗ vỗ mặt mình.

Đau, không phải nằm mơ.

Cô vừa mới từ chối đoàn phim Hàn Thành xong, còn đang mải tiếc ngẩn tiếc ngơ những thành viên xuất sắc trong tổ chế tác kia, kết quả Tống Trạch Khiêm lại chủ động tìm tới cửa? Vận may của cô tốt như vậy từ bao giờ thế?

Tuy Tống Trạch Khiêm nói chỉ là cho cô một cơ hội thử vai, nhưng chỉ cần là kịch bản và nhân vật mà cô thích, vô luận khó cỡ nào, cô cũng nhất định sẽ làm tốt nhất.

Rất nhanh, Thương Lộc liền nhận được kịch bản Tống Trạch Khiêm gửi qua.

Cùng với một tin nhắn.

【vẫn chưa sửa xong các chi tiết, nhưng hướng đi của cốt truyện cơ bản là như thế 】

Thương Lộc click mở kịch bản, đập vào mắt là tiêu đề, 《 ác 》.

Cô lật kịch bản.

Rất nhanh Thương Lộc đã ý thức được Tống Trạch Khiêm nói không sai, cô xác thật là rất thích kịch bản này.

Kịch bản hai năm trước khiến dân mạng lên men thảo luận đồn đoán, hiện tại đã sắp thành dạng thành hình.

Kịch bản khai thác bối cảnh ở một thôn trang bần cùng lạc hậu xa xôi, rất nhiều gia đình sinh con gái ra đều dứt khoát không nuôi mà dìm chết, bọn họ một bên ghét bỏ đứa nhỏ không phải con trai không thể kế thừa hương khói, một bên lại bởi vì con gái khan hiếm, những gia đình bần cùng không thể cưới vợ cho con trai mà mà cảm thấy phiền não.

Cũng bởi thế, ở một thôn trang như vậy, tình trạng "Mua vợ" "Đổi vợ" thậm chí "anh em chung vợ" xảy ra như chuyện cơm cháo thường tình.

Nhưng không có ai cho đây là sai cả, bởi vì nhà nào cũng thế, cơ hồ đều dựa vào phương thức như vậy để kéo dài hương khói.

Thôn này thật sự quá mức xa xôi, đi bộ lên thị trấn thôi cũng đã mất mấy giờ, phụ nữ bị bán tới nơi này cho dù dưới tình huống không người ngăn trở thì cũng bởi vì đường núi vờn quanh phân không rõ đông tây nam bắc, cho nên không có khả năng chạy trốn.

Có thể ví nơi đây như một nơi "Thế ngoại đào nguyên", cũng không phải bởi vì nó đẹp, mà là bởi vì nó bị ngăn cách với thế nhân.

Cho nên, có rất nhiều phụ nữ bị lừa bán từ thành phố đến tận đây, dựa theo diện mạo cùng với dáng người "có mắn đẻ hay không" mà tiến hành niêm yết giá rõ ràng, như mớ rau con cá ngoài chợ vậy.

Thôn rất lớn, cách mấy nhà lại có một nhà có "vợ" "Con dâu" "mẹ" là bị lừa bán tới nơi này.

Mấy người này ban đầu cũng ra sức chống cự muốn chạy trốn, có người bị đánh gãy chân, có người bị khóa vào cột trong kho chứa củi, tóm lại mỗi nhà đều có cách đối phó với những người phụ nữ mà với họ là không nghe lời không biết điều này.

Cốt truyện của 《 ác 》 xảy ra trong một gia đình rất bình thường.

Chủ nhân nhà này là một người đàn ông đã độc thân lâu năm, họ Vương, tích cóp nửa đời người đều dùng để mua vợ, bởi vì vận khí tốt nên mua được người phụ nữ xinh đẹp nhất trong đám, nghe nói cô gái vẫn còn đang đi học, là sinh viên khoa chính quy đại học hàng đầu, cho nên phải bỏ thêm hai trăm tệ.

Sau nhiều năm, người phụ nữ kia sinh cho hắn được năm người con.

Cũng có thể là nhiều hơn, dù sao cuối cùng cũng chỉ sống sót được năm đứa, thân thể của bà gần như hoàn toàn hỏng mất, không thể tiếp tục sinh dục, hàng năm bị người chồng tàn nhẫn dùng xích sắt trói trên giường.

Câu chuyện khai thác chủ yếu giai đoạn 20 năm sau.

Sống trong sơn thôn cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, năm đứa trẻ chậm rãi trưởng thành.

Có lẽ là được kế thừa gien tốt của mẹ, con gái cả thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp nhanh chóng ổn định công việc trong thành phố, trở thành tinh anh bản lĩnh có công ty niêm yết mà mọi người hâm mộ.

Mà lúc con gái cả học cao trung không những được miễn phí toàn bộ còn có thể mang tiền học bổng về cho cha, khiến ông ta cực kỳ vui vẻ.

Sau khi tốt nghiệp con gái cả cũng làm rất nhiều công việc, tiền kiếm được tất cả đều gửi về nhà.

Bởi vì tiền đủ nhiều, trong hoàn cảnh dị dạng như vậy mà cô ấy vẫn có thể khiến cho người cha thất học của mình ý thức được tầm quan trọng của việc đọc sách, cũng làm thay đổi vận mệnh của mấy người em còn lại.

Người con trai cả trầm mặc ít lời, lại có thiên phú học hành giống chị gái, trở thành top2 sinh viên hệ tiến sĩ y học.

Con gái thứ ba là người duy nhất không hòa hợp được với gia đình này, diện mạo xinh đẹp hướng ngoại rộng rãi, từ nhỏ đã được vô số gia đình trong thôn chấm làm con dâu, muốn lấy cô về sinh đẻ duy trì nòi giống càng sớm càng tốt.

Con gái thứ ba học hành không giỏi, nhưng lại có một khuôn mặt xuất chúng, lúc làm nhân viên phục vụ may mắn được người săn minh tinh để mắt đến, từ đó bước vào giới giải trí.

Tuy không tính là đỉnh lưu, cô ấy cũng có mức độ nổi tiếng nhất định, nhưng vì ít học, bị công ty quản lý động tay động chân trên hợp đồng, chỉ có thể được chia phần trăm ít ỏi từ số tiền mình vất vả kiếm được.

Nhưng số tiền này cũng là số tiền một người làm công bình thường có khi cả đời này cũng không kiếm được, vậy là đủ rồi.

Đứa con trai thứ tư và con gái út, bọn họ là một cặp sinh đôi khác trứng.

Người anh tính cách bất hảo, từ nhỏ đã là tiểu bá vương trong thôn, còn người con út lại hoàn toàn tương phản, yếu đuối đến cực điểm.

Hai người cùng đi học cao trung trong thành phố, anh trai ghét bỏ em gái tính cách mềm yếu, em gái lại sợ anh trai gây thị phi, cho nên hai người dứt khoát làm bộ không quen biết nhau.

Hai anh em đều là học sinh nghệ thuật, một người am hiểu thể dục, một người am hiểu hội họa, đều là người xuất sắc trong cuộc thi tỉnh, chỉ cần thi đỗ cuộc khi năng khiếu liền có thể tùy tiện chọn trường đại học để theo học.

Đây là năm người ngoài mặt thoạt nhìn không hề liên quan đến nhau, nhưng bọn họ lại cùng đến từ một gia đình, cùng chung hoàn cảnh.

Những người khác trong thôn cũng rất hâm mộ lão Vương, may mắn mua được người phụ nữ gien tốt như vậy, mấy đưa trẻ sinh ra đều thông minh, nửa đời sau chỉ cần ngồi hưởng phúc.

Tháng sáu năm này, con tư và con út cùng tham gia thi đại học, sau khi thi xong lại nhận được tin dữ : mẹ chết bệnh.

Khi bọn họ chạy về đến nhà, thấy thi thể người mẹ đã bốc mùi phân hủy, không phải do bệnh chết mà là do bà tự nhảy sông, trên người đầy những miệng vết thương còn mới, chứng tỏ trước khi chết bà đã bị ngược đãi.

Nhưng năm người con, trừ con gái út bên ngoài đang khóc thút thít, những người khác đều không có phản ứng quá lớn.

Con gái cả từ trước đến nay bình tĩnh, con trai cả trầm mặc ít lời, phảng phất hết thảy sự tình trên thế giới này họ đều không có cảm giác, còn con gái ba, chỉ đang trấn an cảm xúc của em út.

Người con trai thứ tư là hỗn đản duy nhất tồn tại trong nhà này, dù là sinh đôi khác trứng, nhưng hắn tựa hồ lại kế thừa gần như toàn bộ gen ác liệt của cha, ngoại trừ với người em gái song sinh cùng mẹ đẻ ra còn tính là chiếu cố một chút, đối với những người khác gần như là hoàn toàn không thèm để ý.

Ngay cả mẹ chết hắn cũng không thể hiện chút bi thương nào, ngược lại còn quay qua chị cả, sốt ruột dò hỏi kế tiếp đi học đại học mỗi tháng chị hắn sẽ cho bao nhiêu sinh hoạt phí.

Rất nhanh, lễ tang của người mẹ dựa theo kế hoạch tổ chức bình thường.

Tất cả tựa hồ cũng không có khác thường gì quá lớn, đến khi lễ tang kết thúc, khách khứa đang chuẩn bị rời đi lại bàng hoàng phát hiện thi thể lão Vương nằm ở cửa nhà.

Hắn bị móc một mắt, đứt bộ phận sinh dục, cả người bị đâm mười tám đao, sớm đã tắt thở.

Cảnh sát lập tức triển khai điều tra, cũng kinh ngạc phát hiện ở một gia đình nông thôn nhìn bình thường đến cực điểm lại sinh được năm người con ưu tú xuất chúng như vậy.

Trải qua một phen điều tra của cảnh sát, người tình nghi sát hại lão Vương chính là năm đứa con ngoan của lão.

Kế tiếp đó là phương thức tự thuật《 Rashomon 》, cũng không kể lại chuyện ở góc nhìn của thượng đế nữa, mà thông qua từng góc độ của từng người con để kể lại câu chuyện của họ, trong quá trình kể đều không ngừng thăm dò, nhưng chân tướng lại càng thêm khó bề phân biệt.

Mỗi một lần sắp tra ra manh mối, lại có chứng cứ mới xuất hiện làm xoay chuyển cục diện.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Bởi vì tất cả năm người đều nói dối.

Ngay cả con thứ tư, sự ác độc và ngu xuẩn cũng chỉ là ngụy trang, để cha càng tin tưởng hắn chính là đứa con giống ông ta nhất nhà, như vậy mới có thể giúp mẹ và em gái giảm bớt đòn hiểm.

Chân tướng như thế nào đã không còn quan trọng nữa, thông qua tự thuật của bọn họ, người xem có thể được chứng kiến những thương tổn và ám ảnh thơ ấu của những đứa trẻ phải lớn lên trong một gia đình dị dạng như vậy.

Cuối cùng.

Tái hiện hình ảnh trong hồi ức, bọn nhỏ rời khỏi thôn tới thế giới bên ngoài, ai đi trước cũng đều ra sức dặn dò em trai em gái ở nhà phải cố gắng chăm sóc bảo vệ mẹ .

Cuối cùng, là một cảnh đặc tả con dao.

Một bàn tay mang bao tay màu đen, khẽ chạm từng ngón tay vào lưỡi dao, như chơi đùa, như vờn mồi, cuối cùng năm ngón tay cùng nắm chặt lưỡi dao.

Thương Lộc khép kịch bản lại.

Đây vĩnh viễn là chân tướng không thể vạch trần. Lại giống như mọi thứ đều sáng tỏ.

Năm ngón tay cầm lưỡi dao kia, chính là đại diện cho năm đứa con, mà cuối cùng nắm lấy lưỡi dao lại là cả một bàn tay năm ngón.

Cho dù người ra tay giết chết người cha đến tột cùng là ai, cũng đều là do sự phẫn nộ và dồn nén của năm người con sau cái chết của người mẹ, chung tay hoàn thành cuộc mưu sát này.

Thẩm phán có lẽ vẫn sẽ tiếp tục, nhưng câu chuyện dừng lại tại đây.

Rốt cuộc, ngừng ở chỗ này, khán giả muốn xem thêm cũng không thể xem, đây chính là kết cục tốt nhất, cho người xem một chút hy vọng.

Tống Trạch Khiêm nói không sai, đây đúng là kịch bản cô thích.

Thương Lộc cũng đột nhiên thông suốt, lời nói buổi tối hôm đó Tống Trạch Khiêm nói với cô ở sơn thôn, hẳn là từ trước đó rất sớm hắn đã ấp ủ quay chụp kịch bản này.

Thương Lộc xem xong kịch bản đã là bốn giờ sáng, cô lập tức nhắn tin cho Tống Trạch Khiêm.

【 tôi nhận 】

Tống Trạch Khiêm hình như cũng không ngủ, trả lời ngay.

【 khẩu khí thật lớn】

Thương Lộc cũng trả lời hắn.

【 tôi sẽ khiến cho anh chọn tôi 】

Tống Trạch Khiêm: 【 rửa mắt mong chờ 】

Thương Lộc: 【 cho nên anh định để tôi thử vai nào? 】

Tống Trạch Khiêm: 【...... Con gái ba hoặc con gái út đều được, nhưng tôi cảm thấy cô thích hợp với nhân vật con gái út hơn 】

Thương Lộc cũng biết, nhưng cô có một băn khoăn.

【 hình tượng con gái út với hình tượng những nhân vật tôi diễn trước kia có chút giống nhau thì phải 】

Tống Trạch Khiêm trả lời luôn.

【 yên tâm, hoàn toàn khác nhau. Nếu cuối cùng chọn cô, tôi sẽ cho cô tận mắt tới gặp một đứa trẻ như vậy, đến lúc đó cô sẽ biết. 】

Đây tuy là một bộ phim không có vai chính, nhưng nhân vật kể chuyện chủ yếu vẫn là dựa trên góc nhìn của con gái út, tương đối mà nói nhân vật này cũng là chủ tuyến xâu chuỗi kịch bản, suất diễn cũng nặng nhất.

Tống Trạch Khiêm cho Thương Lộc một tuần chuẩn bị, sau đó tới thử vai.

Thương Lộc rất thích các nhân vật trong kịch bản này, rất nhanh liền đọc một lèo hết kịch bản, bắt đầu toàn tâm toàn ý nghiên cứu luyện diễn.

Cùng lúc đó, tại Thương gia.

Người đàn ông ngồi trong phòng tối, nhắm mắt lại, nhấp chặt môi.

Sự việc phải kể từ năm ngày trước.

Bởi vì hắn không đưa được Thương Lộc về nhà, cha Thương rất tức giận, muốn túm lấy gậy để đánh hắn.

Mà lúc này, Thương Mộ lại duỗi tay cầm lấy cây gậy đang giáng xuống người hắn, mê man hỏi: "Vì sao từ nhỏ đến lớn, đều là em gái làm sai, nhưng người chịu phạt lại là con."

"Hỏi cái thứ nhàm chán vô nghĩa này làm gì? Muốn trách thì trách gương mặt này của anh với khuôn mặt của mẹ anh không có điểm nào giống cả." Cha Thương nói lời này với thần sắc lạnh nhạt, chán ghét nhìn con trai mình: "Làm anh trai thì phải dạy bảo em gái, chút việc nhỏ này còn không làm được, thì em gái phạm sai lầm anh phải chịu phạt cũng là lẽ đương nhiên, như vậy mới có thể cho anh nhớ kỹ giáo huấn."

Cha Thương nói, lại lần nữa giơ gậy lên.

Nhưng Thương Mộ vẫn như cũ không buông tay, đáy mắt thần sắc phức tạp, tựa như gom hết dũng khí cả đời, thanh âm kiên định hỏi: "Nhưng em gái đã làm gì sai sao? Con đã làm gì sai sao?"

Cha Thương bị hành động phản kháng của hắn chọc giận đến mức mãnh liệt ho khan, một tay chống trên mặt bàn, cong eo, ho như muốn lôi cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Thương Mộ đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, đưa qua.

Cha Thương nhận khăn tay bưng kín miệng mũi, ho khan nửa ngày mới dứt.

Thương Mộ rũ mắt, hắn thấy trên tấm khăn tay kia dính đầy máu tươi.

Thân thể cha Thương mấy năm gần đây ngày càng không tốt, nhưng tin này được bảo mật rất nghiêm, không cho phép lộ ra ngoài, bao gồm cả con trai ruột của mình ông ta cũng giấu.

Giờ phút này, cha Thương cười lạnh nhìn Thương Mộ: "Tôi là cha của hai đứa, tôi nói hai đứa sai chính là sai, nào đến phiên anh nghi ngờ vớ vẩn? Nếu anh cảm thấy không cam lòng bị đánh thay em gái, được rồi, tôi sẽ không đánh anh nữa, anh tới căn phòng kia ngồi đợi giống em gái anh trước đây đi, như vậy anh mới cảm thấy công bằng đúng không."

Cho nên hắn liền bị giam lỏng trong căn phòng này.

Chỉ có một khung cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng đã bị tấm ván gỗ đóng đinh kín mít.

Đèn trong phòng bị dỡ bỏ, toàn bộ thế giới chỉ có một mảnh hắc ám.

Hắn là một người trưởng thành, chỉ bị giam ở chỗ này năm ngày, đã cảm thấy cảm xúc như sắp hỏng mất.

Không nhìn thấy ngày đêm, chỉ có thể dựa vào lúc người làm mang cơm tới để phán đoán thời gian.

Hắn đột nhiên nghĩ tới Thương Lộc.

Một cô gái nhỏ như vậy, bị nhốt trong căn phòng tối tăm mịt mùng này, sẽ cô độc bất lực đến cỡ nào.

Con bé khi đó chắc đã khóc rất nhiều, nhưng lại không có bất kỳ ai tới an ủi cả.

Một tuần kia, rốt cuộc có bao nhiêu gian nan chứ.

Trách không được sau khi được ra ngoài con bé dường như ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng nói nhiều so với trước kia, thậm chí đến hắn còn cảm thấy ồn ào phát bực.

Mỗi lần em gái nhút nhát sợ sệt mà gọi hắn hai tiếng anh ơi, hao hết tâm tư tìm những đề tài để nói chuyện với hắn, hắn lại chỉ cảm thấy nhàm chán đến cực điểm.

Là bởi vì ở chỗ này quá cô độc sao? Cho nên sau khi ra ngoài mới muốn tìm người giãi bày, bức thiết hy vọng được chia sẻ với ai đó.

Nhưng hắn thì sao?

Hắn chưa từng đáp lại cô, một lần cũng không có.

Mấy tập tổng nghệ gần đây Thương Lộc tham gia hắn đều xem.

"Chị trước kia cũng rất thích nhìn kiến."

"Bởi vì khi còn nhỏ trong nhà không có ai nói chuyện cùng, chị rất chán, cho nên cũng chỉ có thể đi tìm con kiến nói chuyện thôi."

Hai câu này đã biến thành bóng ma ám ảnh hắn hàng đêm.

Thương Mộ lại nghĩ tới lần gặp mặt trước đó.

Cô nói cô có chút hận hắn, nhưng cuối cùng vẫn nói với hắn một câu không sao cả.

Hắn biết rõ, đó không phải tha thứ, mà là buông xuôi.

Hóa ra mỗi một ngày trôi qua ở nơi này đều gian nan như vậy, cũng không giống suy nghĩ của hắn khi còn nhỏ cho rằng chỉ ở trong phòng vài ngày thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Hắn đã từng hâm mộ, lại không nghĩ đây cũng là hình phạt.

Chỉ là hắn đau đớn về thân thể, mà em gái thì bị tra tấn về tâm lý, khi ấy con bé mới bao tuổi chứ?

Hắn có thể làm gì đây?

Hắn cần phải làm gì đó.

Hắn biết một bí mật.

Cha sở dĩ vẫn còn sống trên thế giới này, là bởi vì ông ta vẫn còn một lời hứa hẹn với mẹ.

Mẹ trước khi chết có nói qua: "Anh phải chờ tới ít nhất 50 tuổi mới có thể tới gặp em, trong ngực đứa nhỏ này em có chuẩn bị cho anh một phong thư, nhiều năm sau này mới có thể gửi cho anh, anh phải chờ tới khi nhận được lá thư kia."

Cha rưng rưng gật đầu đáp ứng.

Nhưng Thương Mộ biết, lá thư kia kỳ thật không tồn tại, chỉ là mẹ muốn cho cha một hy vọng để sống tiếp thôi.

Mà từ giờ đến sinh nhật 50 tuổi của cha, chỉ cách không tới nửa tháng.

Hắn sẽ cho cha Thương nhận được lá thư ông ta vẫn hằng mộng tưởng.

Hai ngày sau.

Sáng sớm, nhìn thấy tin nhắn Trì Yến gửi cho mình chỉ có một dấu chấm, Thương Lộc liền đi gõ cửa nhà Trì Yến.

Trì Yến thoạt nhìn có vẻ cũng thức cả đêm, tóc tai hiếm khi lộn xộn, bị ép tới xù lên, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, híp mắt nhìn cô, hỏi: "...... Nhà cậu hay là nhà tôi?"

Thương Lộc thói quen định trả lời: "Nhà tôi."

Sau đó cô liền nhìn Trì Yến tới toilet đánh răng xong, lấy nước lạnh rửa mặt, theo thói quen duỗi tay lấy tạp dề, hỏi cô: "Ăn gì?"

Thương Lộc: "......"

Không, cô thật sự không phải tới kêu Trì Yến làm bữa sáng.

Đặc biệt là cái bộ dáng chưa tỉnh ngủ của Trì Yến, thoạt nhìn giống như cô là một nhà tư bản áp bức công nhân vậy.

Vì thế Thương Lộc lập tức từ trong phòng ôm ra một đống bánh mì sữa bò đặt trên bàn, phất tay ý bảo Trì Yến qua đây.

Lúc Trì Yến đi tới kéo ghế ra ngồi xuống, đã thấy Thương Lộc mở một hộp sữa bò đặt trước mặt hắn, lại đứng lên cong eo đem một túi bánh mì nhỏ đã mở đưa tới bên miệng hắn, bộ dáng ân cần.

Trì Yến không quen cái bộ dáng cố tình lấy lòng này của Thương Lộc, không ăn bánh mì, mà trực tiếp vươn ngón trỏ dí vào mũi cô, nhìn cô ngửa đầu ra sau, rồi nói: "Được rồi, có việc cứ nói."

Tâm tư của Thương Lộc hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, dù sao cô cũng không định che giấu, chỉ lẩm bẩm nói: "May mà mũi tôi là mũi tự nhiên đấy, nếu không cậu xong đời rồi."

Thương Lộc nghĩ tới lần trước đánh bài Poker, lúc Diệp Lục dán giấy lên mũi Lâm Nhan Nhan có ấn một chút thôi mà Lâm Nhan Nhan đã tức giận đuổi theo hắn điên cuồng mắng: "Cậu mà còn dùng sức nữa thì mau chuẩn bị tiền đền cho tôi đi!"

Nghe Thương Lộc nói như vậy, Trì Yến vẫn không buông tay, thậm chí còn cố ý đẩy đầu mũi cô lên trên: "Phải không? Thế làm cái mũi heo tôi xem nào."

Thương Lộc ngồi trên ghế, lần này đến lượt Trì Yến cong eo nhìn cô.

Thương Lộc cố ý dọa Trì Yến: "Không buông ra là tôi cắn cậu đấy."

Trì Yến không chút để ý đáp lại: "Tôi sợ quá đi mất."

Thương Lộc liền ngẩng đầu làm bộ muốn cắn tay Trì Yến, mà Trì Yến vừa lúc muốn thu tay, ngón trỏ chệch xuống.

Lúc miệng cô ngậm lấy ngón tay Trì Yến, hai người đồng thời sửng sốt.

Khoang miệng ấm áp vây lấy ngón tay lạnh băng, đầu lưỡi vô tình va chạm vào đầu ngón tay, bầu không khí nóng bỏng kỳ dị dày đặc trong không khí.

Thương Lộc phản ứng lại, lập tức nhả ra, vội vàng nói: "Tôi không cố ý!"

"Ừm." Trì Yến lên tiếng, thoạt nhìn không quá để ý việc này, hắn giơ ngón trỏ lên nhìn kỹ dấu răng Thương Lộc lưu lại, nhàn nhạt khen một câu: "Răng chắc nhỉ."

Nói xong, hắn liền khom lưng, duỗi tay vỗ má Thương Lộc một cái bép, cười tủm tỉm: "May mà tôi đại nhân đại lượng, miễn cưỡng tha cho cậu đấy."

Hắn không dùng nhiều sức, nhưng làn da Thương Lộc thật sự là quá mức kiều nộn, vỗ nhẹ như vậy đã đỏ lên rồi.

Lực chú ý của Thương Lộc bị phân tán, nhịn không được bĩu môi: "Thế cậu vỗ má tôi làm gì? Nào có người vừa nói tha thứ xong lại nhân tiện trả thù chứ? Lòng dạ hẹp hòi!"

Trì Yến trả lời đương nhiên: "Rửa tay."

Thương Lộc: "......"

Thế mà cô lại không thể phản bác câu nào.

Sau đó cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Trì Yến, nói: "Rửa tay."

Trì Yến không nhận, chỉ hỏi: "Được rồi, nói đi, sáng sớm ngày ra rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Thương Lộc lúc này mới nhớ tới chính sự, nghiêm túc hỏi hắn: "Hôm nay cậu rảnh không?"

Trì Yến ra vẻ suy nghĩ hai giây, trả lời: "Buổi sáng thì rảnh."

Nghe thế, Thương Lộc liền gấp không chờ nổi từ trên bàn trà với kịch bản qua, hỏi: "Vậy cậu bồi tôi diễn chút nha nha?"

"Có thể, nhưng sao lại là tôi?" Trì Yến khó hiểu, sau đó hỏi: "Tôi đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, sao cậu không đi tìm...... Hứa Tắc ấy."

Bị hỏi đến vấn đề này, Thương Lộc nghĩ ngợi một chút vẫn thành thật trả lời: "Tôi cảm thấy tính cách của cậu hình như có chút tương đồng với nhân vật này."

Thương Lộc đóng vai nhân vật con gái út, anh trai song sinh là tiểu bá vương vô pháp vô thiên, nhân vật này vô tình lại làm Thương Lộc nghĩ tới Trì Yến hồi cao trung.

Nghe Thương Lộc nói như vậy, Trì Yến cũng thấy hứng thú, duỗi tay về phía cô muốn xem kịch bản.

Sau khi lấy được kịch bản, hắn lật vài tờ, nói thẳng: "Có thể, đến đây đi."

Thương Lộc lại bóc hai túi bánh mì đưa cho Trì Yến, nói: "Không vội, chúng ta ăn sáng xong rồi nói tiếp."

Thương Lộc nói, lại mở thêm một hộp sữa bò cho mình, vừa muốn đưa lên uống lại bị Trì Yến nắm lấy cổ tay.

"Đợi chút, làm nóng đã." Trì Yến nói liền cầm lấy bình sữa bò kia đi vào bếp.

Thương Lộc ngơ ra.

Bụng ẩn ẩn đau đớn, nhắc nhở kỳ sinh lý của cô đã đến.

Chứng đau bụng kinh của Thương Lộc từ trước đến nay rất nghiêm trọng, cho nên tháng nào cô cũng uống thuốc giảm đau từ sớm, lúc này cảm giác vẫn còn ổn.

Nhưng mà......sao Trì Yến lại biết?

Thương Lộc cảm thấy kỳ quái, con người cô từ trước đến nay không phải người nén được tò mò, nhịn không được trực tiếp hỏi: "Sao cậu lại biết dì cả của tôi tới?"

Trì Yến nhàn nhạt trả lười: "Hồi cao trung tôi đã mua thuốc giảm đau cho cậu vài lần rồi."

Thương Lộc: "!?"

Có việc này nữa hả?

Từ từ, hình như cô nghĩ ra rồi.

Tuổi dậy thì kinh nguyệt tới cũng không đúng ngày, đôi khi cô không kịp mang theo thuốc giảm đau, tới phòng y tế của trường học xin thuốc thì lại phải liên hệ với người nhà, quá phiền phức, cho nên cô đành dứt khoát chịu đựng.

Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần cô quên thuốc, cứ sau khi đi lấy nước ấm về lại thấy trong ngăn kéo đã để sẵn loại thuốc giảm đau cô hay dùng, còn có...... nước đường đỏ ấm mua ở cửa hàng tiện lợi.

Lúc ấy cô không có bạn bè gì, còn tưởng là do bạn cùng bàn tốt bụng mua giúp cô, lại không nghĩ là Trì Yến.

Thương Lộc cảm thấy kỳ quái: "Cậu lấy lý do gì để chạy đến phòng y tế xin thuốc giảm đau?"

Trì Yến thản nhiên trả lời: "Trên đùi bọc cái băng vải, làm bộ gãy chân, tới diễn kịch với bác sĩ ở phòng y tế."

Thương Lộc: "......"

Trâu bò, kỹ thuật diễn này của Trì Yến không vào giới giải trí đúng là tổn thất lớn của ngành.

Nhưng Thương Lộc vẫn không hiểu: "Vậy sao cậu không trực tiếp đưa cho tôi?"

"Đại tiểu thư à." Trì Yến đem sữa bò nóng đặt trước mặt Thương Lộc, không nhìn vào mắt cô, ngữ khí tận lực ra vẻ đúng lý hợp tình trả lời: "Lúc ấy tôi có hẳn một đám thủ hạ dưới trướng đó, giáo bá đó cậu hiểu không? Cái loại việc như thế rất không phù hợp với hình tượng kiêu ngạo của tôi không phải sao?"

Thương Lộc bị hắn chọc cười: "Trì thiếu gia khi ấy lại còn phải giữ hình tượng nữa cơ à? Mà cũng đúng nhỉ, cao trung cũng có không ít nữ sinh yêu thầm cậu."

Nghe những lời này của Thương Lộc, Trì Yến rất muốn hỏi cô: Vậy còn cậu?

Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng lúc này.

Vì thế Trì Yến không trả lời nữa, chỉ nói: "Mau ăn đi, ăn xong đối diễn với cậu."

"Được." Thương Lộc lên tiếng, sau đó lột vỏ quả quýt, lột được một nửa lại sợ hỏng móng tay, liền đưa cho Trì Yến, để hắn lột nốt một nửa còn lại.

Sau khi ăn xong.

Trì Yến bồi cô diễn, thanh âm ngả ngớn của người đàn ông vang lên, mang theo vài phần lười biếng nói không nên lời, nhưng lại rất dễ nghe.

"Để ý cái nhà kia làm gì, đó đâu phải là nhà."

"Có cái gì mà khóc, người đàn ông kia đã đi rồi."

"Được rồi, lau nước mắt đi, rơi ướt bức tranh bảo bối kia thì đừng tìm tao đòi bồi thường đấy nhé, sinh hoạt phí của tao hết lâu rồi."

Thương Lộc cũng tận lực diễn nhân vật này, yếu đuối rũ đầu, thập phần do dự mà khuyên anh trai: "Nhưng mà chúng ta không thể không quay về, nếu không người đàn ông kia sẽ đánh chúng ta, cũng sẽ đánh cả mẹ."

"Ông ta chỉ là một tên súc sinh thôi, đừng sợ." Trì Yến đứng dậy, lại không dựa theo kịch bản mà trực tiếp ôm Thương Lộc, duỗi tay che kín đôi mắt cô: "Ông ta sẽ chết, nhất định."

Trước mắt là một mảng tối đen.

Sau đó đó là một cái ôm rất nhẹ.

Ký ức về tới mùa hè cao trung năm đó, Trì Yến lần đầu tiên tới ngăn cản cô tiếp tục chờ đợi Khương Diệc.

Lúc ấy trời đã tối rồi, ngoài cửa trường học đột nhiên xuất hiện một con chó dữ.

Mà trong bốt an ninh không có người, cổng trường cũng đã đóng.

Khi đó cô rất muốn chạy trốn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc con chó hoang kia tới gần, cô sợ tới mức muốn khóc, chạy không nổi, thì Trì Yến xuất hiện.

Hắn lúc đó cũng như thế này, duỗi tay che kín đôi mắt cô, một tay khác nhẹ nhàng vỗ bả vai cô trấn an.

"Súc sinh thôi mà, sợ cái gì? Phiền quá...... Đừng khóc nữa, nắm tay áo tôi đi, tôi đưa cậu về nhà."

"Ông ta chỉ là một tên súc sinh thôi, đừng sợ. Ông ta sẽ chết, nhất định."

Một thật một giả, một là hiện thực một là kịch bản.

Nhưng hai luồng thanh âm tựa hồ cứ quanh quẩn trong đầu cô, cuối cùng nhập lại thành một, mà chủ nhân của giọng nói kiêu ngạo này, vẫn là Trì Yến.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro