CHƯƠNG 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khóc thút thít, không nước mắt lã chã như trong kịch bản viết, ngược lại Thương Lộc chỉ "phụt" cười một tiếng.

Trì Yến thu tay lại, quay đầu cầm kịch bản lên xem, có chút khó hiểu, xác định không phải chính mình nhìn lầm mới hỏi cô: "Sao lại không theo kịch bản?"

Thương Lộc cười trả lời: "Bởi vì cảm thấy rất hạnh phúc, nên tạm thời không muốn khóc."

Thương Lộc nói xong liền lấy kịch bản từ trong tay Trì Yến qua, lật vài tờ, đổi đoạn khác, nói: "Đoạn này đi."

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Buổi chiều Trì Yến phải tới công ty, cho nên bữa trưa chỉ làm vài món đơn giản.

Trước khi đi, Trì Yến không quên hỏi cô: "Buổi tối hôm nay Gạo kê trở về sao?"

"Ừ." Thương Lộc đếm đầu ngón tay tính thời gian, nói: "Lát nữa chắc tôi tranh thủ ngủ trưa một chút, sau đó buổi chiều tới Tây thành mua bánh kem, rồi mới đón con bé."

Trường tiểu học Gạo kê học hơi xa, một đường này phỏng chừng phải tốn không ít thời gian.

Trì Yến nói: "Buổi chiều tôi cũng tới Tây thành xem một miếng đất, có thể thuận tiện đi đón cậu, sau đó chúng ta cùng đi đón Gạo kê."

"Được thôi." Thương Lộc đồng ý ngay, lại nghĩ hai ngày trước hình như đã nghe Trì Yến nói qua việc này, liền hỏi: "Là ở gần chỗ trung tâm kia sao?"

Nghe thấy Trì Yến nói đúng, cô buông chiếc đũa trong tay xuống, chân thành nhìn hắn: "Trong trung tâm thương mại gần đó mới mở một quán trà sữa, đây là cơ sở đầu tiên ngoài cơ sở chính ở miền Nam, nghe nói trà sữa ở đó uống đặc biệt đặc biệt ngon."

Cô liên tiếp nói hai chữ "Đặc biệt", nhấn mạnh cường điệu, ngữ khí rất khoa trương.

Trì Yến với cái thói ham ăn của Thương Lộc cũng đủ hiểu biết, cố ý lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, miễn cưỡng nói: "Hiêu rồi, tôi mua rồi qua đón cậu."

"Vạn tuế!" Thương Lộc hoan hô một tiếng, lúc này cũng đã ăn no, lau miệng rồi lại ngồi trên sô pha tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Trì Yến thu thập đồ ăn thừa xong, dọn rửa sạch sẽ mới rời đi.

Thương Lộc xem kịch bản mệt rồi, dứt khoát nằm luôn trên sô pha.

Lúc trước còn cảm thấy Lâm Nhan Nhan mua cái sô pha này thật sự quá lớn, nhưng lúc cần nghỉ ngơi mà lười về phòng mới cảm giác được chỗ tốt của nó.

Tùy thời tùy chỗ nằm xuống, còn có thể lăn lộn, quả thực là quá hoàn hảo cho người lười như cô.

Vì thế Thương Lộc chuẩn bị hiện thực hóa cái việc mà lần đầu tiên nhìn thấy cái sô pha này cô đã muốn làm.

Cô thành kính quỳ vững, lòng bàn tay đặt trên sô pha, đầu cúi xuống, chống trán vào đệm sofa.

Lộn về đằng trước một cái.

Lại một cái nữa.

Tới rồi.

Chân treo ở thành sofa, Thương Lộc ngồi lên, trước mặt chính là ban công nhìn ra đường phố.

Quả nhiên, ban đầu cô nghĩ không sai, so với việc đi bộ, thì lộn nhào trên sofa mới là cách tiện nhất.

Vì thế tính chơi bời của Thương Lộc nổi lên.

Cô lại thay đổi phương hướng, bắt đầu lộn trở về.

"Rắc ——"

Cửa bị mở ra từ bên ngoài.

Thương Lộc lộn được một nửa: "......?"

Âm thanh mở cửa bất thình lình khiến Thương Lộc nghĩ hẳn là Trì Yến trở về hoặc là Lâm Nhan Nhan qua đây, bởi vì khoá cửa cũng chỉ có vân tay của bọn họ và Gạo kê mới mở được.

Thương Lộc theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn, cho nên chân cô đang giơ lên giữa không trung lại rơi xuống.

Eo...... đau quá.

Thương Lộc giãy giụa một chút, mới điều chỉnh lại tư thế, mái tóc dài có chút hỗn độn, nửa ghé vào trên sô pha ngẩng đầu lên.

Người đứng ở cửa đúng là Trì Yến, lúc Thương Lộc thấy tập công văn rơi trên bàn mới biết được hắn là trở về lấy đồ.

Nhưng mà......

Vì sao Văn Nhân Ngôn lại đứng ở bên cạnh Trì Yến!

À không đúng, cô nhớ rồi, nhà Văn Nhân hình như kinh doanh bất động sản.

Lần đầu gặp mặt, cặp mắt đối phương bởi vì quá buồn ngủ căn bản là không mở ra được, mà hiện giờ đôi mắt kia lại bởi vì kinh ngạc mà trừng đến tròn xoe.

Rốt cuộc ai có thể nghĩ được, nữ minh tinh ở nhà lại yêu thích nhào lộn trên sô pha chứ? Mẹ nó quái lạ quá đi.

Thương Lộc từ trên sô pha bò lên, duỗi tay vén lọn tóc hỗn độn trước mặt, giải thích: "Tôi...... tôi chỉ là, hoạt động thân thể một chút."

Trì Yến liếc mắt nhìn Văn Nhân Ngôn một cái.

Văn Nhân Ngôn khi tỉnh ngủ có vẻ rất có nhãn lực, lập tức nói: "Rèn luyện thân thể là tốt mà! Được! Tôi xuống dưới lầu chờ cậu!"

Trì Yến đi vào, cầm lấy tập công văn bị hắn đánh rơi, nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ cậu đang ngủ trưa, sợ quấy rầy cậu nên mới không gõ cửa."

Thương Lộc vẫy vẫy tay: "Không sao, dù sao bình thường tôi qua nhà cậu cũng có gõ cửa bao giờ đâu."

Ánh mắt Trì Yến nhìn về phía sô pha, lại hỏi cô: "Rất thích sao?"

"Ừm." Thương Lộc cười một chút, lại giơ tay đập đập vào ghế sô pha, hừm, thật mềm.

Dù sao cũng không có người ngoài, Thương Lộc dứt khoát đứng hẳn lên sô pha nhảy hai cái, như suy tư hỏi: "Rất có lực đàn hồi, đệm nhảy ở công viên giải trí chắc cũng như này nhỉ."

"Không giống đâu, nếu cậu muốn thử chúng ta có thể mang Gạo kê cùng đi." Trì Yến nói, ánh mắt lại dừng trên bàn chân trần trụi của cô, nói: "Chú ý đừng để cảm lạnh."

Nghe Trì Yến nói như vậy, Thương Lộc cúi đầu, cũng cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh.

Cho nên cô vẫn ngoan ngoãn xuống dưới xỏ dép lê, đáp: "Biết rồi biết rồi, cậu mau đi đi, lát gặp."

Trì Yến lần này là đi thật sự.

Thương Lộc ngồi trên sô pha, cả người nằm ngửa nhìn trần nhà.

Mềm thật, thoải mái ghê.

Thời gian còn sớm, ngủ một lát rồi đi xếp hàng mua bánh vậy.

Bên kia.

Văn Nhân Ngôn tất nhiên rất muốn hỏi mấy vấn đề liên quan đến Thương Lộc, nhưng hắn biết vị kia trong lòng Trì Yến có bao nhiêu quan trọng, cho nên cũng không dám mở miệng, sợ bản thân lỡ hỏi câu nào vô tri, hắn dám cá ít nhất trong vòng một tháng tới chắc chắn Trì Yến sẽ không để hắn dễ chịu.

Văn Nhân Ngôn bắt buộc phải tự khống chế lý trí.

Nhưng bản tính bát quái khiến tâm hắn ngứa ngáy như có vô số con kiến đang bò.

Vì thế Văn Nhân Ngôn quyết định phải làm gì đó phân tán lực chú ý.

Lúc hắn vừa lấy một lon nước ngọt từ trong túi ra, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trì Yến.

"Thực xin lỗi." Văn Nhân Ngôn xin lỗi ngay lập tức, hắn đã quên mất thói quen của Trì Yến, từ trước đến nay Trì Yến không cho phép bất luận kẻ nào ở trên xe hắn ăn uống gì cả, trừ nước uống ra cái gì cũng không được.

Nước cũng không cho uống, hắn không nhịn được nữa, nghẹn cả nửa ngày mới rặn ra một câu: "Giữa hai người hiện tại là sao?"

Trì Yến rũ mắt, trả lời: "Cũng không khác trước kia lắm, giờ thì là...bạn thân."

Văn Nhân Ngôn: "?"

Văn Nhân Ngôn vốn đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nghe thấy thế thì sửng sốt ngồi bật dậy: "Cậu đùa đấy à người anh em? Cố ý chuyển nhà tới đây, ngày nào cũng tan tầm sớm hơn cả nhân viên, gấp gáp trở về chỉ vì muốn nấu cơm cho cô ấy, tôi nói cậu này, cái tay nghề nấu ăn của cậu sắp đuổi kịp dì giúp việc nhà tôi rồi đấy. Khương gia Thương gia cậu cũng không động tới, thế mà lâu như vậy còn không có tí tiến triển nào? Rốt cuộc là cậu đã làm gì vậy hả?"

Trì Yến tự hỏi một lúc, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sau đó hắn nói: "Muốn để cô ấy sống vui vẻ một chút."

Công việc xử lý rất thuận lợi.

Sau khi đối tác rời đi, Văn Nhân Ngôn ngáp một cái, hiển nhiên sau hàng giờ ngồi nghe đống số liệu kia thì cảm thấy rất đau đầu.

Hắn nhìn Trì Yến, nói: "Buổi tối đi......"

Trì Yến ngắt lời: "Không rảnh."

Văn Nhân Ngôn khó hiểu: "Tối nay cậu còn chuyện gì à?"

"Đón trẻ tan học." Trì Yến ném xuống một câu, sau đó trực tiếp rời đi.

Hắn đã tra trên mạng rồi, tiệm trà sữa kia chỉ bán số lượng có hạn, còn không đi mau chỉ sợ là không mua được.

Tuy loại chuyện này hoàn toàn có thể giao cho trợ lý, nhưng những việc liên quan đến Thương Lộc hắn vẫn thường theo thói quen đích thân làm.

Văn Nhân Ngôn bị bỏ rơi: "???"

Ha? Hắn nghe thấy cái gì vậy?

Trẻ con? Trẻ con ở đâu ra!?

Trước cửa hàng bánh kem vẫn là một hàng dài chờ đợi.

Nhưng hôm nay thật sự là hơi lạnh, cho nên số người xếp hàng so với lần trước ít hơn nhiều.

Thương Lộc xoa xoa tay hà hơi, đợi thêm mười phút đã đến lượt.

Chỉ là hơi đáng tiếc, vị xoài đã bán hết rồi, Thương Lộc chỉ có thể mua những vị còn lại.

Nhìn thấy khay bánh kem vị xoài trống trơn, Thương Lộc thậm chí có chút hối hận buổi tối đó sao lại không nhận bánh kem xoài Thương Mộ đưa, đã không được ăn lại còn tốn calo đi giải thích.

Kia chính là bánh kem ngon nhất của cửa hàng đó, hơn nữa cô lại rất thích xoài. Thương Mộ không ăn ngọt, khối kem bánh kia cô khẳng định hắn đã ném vào thùng rác.

Đáng giận! Lãng phí bánh kem mỹ vị như thế!

Thương Lộc cầm theo bánh kem, đứng ở giao lộ gọi điện thoại cho Trì Yến, chờ hắn lái xe qua đây.

Mà lúc này.

Tiếng khóc của một bé gái vang lên.

"Hu hu...... mẹ ơi con muốn ăn bánh kem vị đào."

Người mẹ trông hơi mệt mỏi, nhẫn nại giảng đạo lý cho con bé: "Không phải mẹ không cho con mua, mà là người ta đã bán hết vị đào rồi, chúng ta mua vị khác được không?"

"Không cần! Vị đào cơ! Mẹ nói không giữ lời! Mẹ là kẻ lừa đảo!" Bé gái khóc lớn hơn, dứt khoát ngồi phịch xuống đất.

Hàng chờ còn rất dài, có tiếng oán giận vang lên.

Người mẹ cảm thấy rất xấu hổ, duỗi tay đánh vào mông bé gái: "Mẹ đang xếp hàng mua cho con đây còn gì? Người ta bán hết rồi thì mua thế nào được nữa? Thích ăn thì ăn! Không thì đi về!"

Người mẹ nói, trực tiếp nhấc cổ áo con bé muốn kéo nó đứng lên.

Mà bé gái lần này trực tiếp nằm luôn trên mặt đất, một bộ sống chết không chịu rời đi.

Hai mẹ con xếp hàng đã lâu, lúc này cảm xúc của người mẹ gần như mất kiểm soát, bàn tay không ngừng đánh vào mông con gái: "Đứng lên! Đứng lên mau!"

Tiếng khóc của bé gái càng thêm tê tâm liệt phế.

Thương Lộc không nhìn được nữa, đi qua, duỗi tay chặn lại bàn tay người mẹ đang không ngừng đánh xuống.

Cô giơ hộp bánh kem lên, nhẹ lắc lắc trước mặt bé gái, hỏi: "Em xem đây là cái gì này?"

Bé gái khóc đến nấc lên, nhưng thanh âm rõ ràng đã vui vẻ: "Quả đào...... Bánh kem......"

"Đúng vậy." Thương Lộc ngồi xổm bên người con bé hỏi: "Em muốn ăn bánh không? Muốn thì ngồi dậy chúng ta tâm sự nhé?"

Bé gái bò từ dưới đất lên, đỏ mắt nhìn Thương Lộc.

Thương Lộc lau nước mắt cho nó, sau đó mới nói: "Cái bánh kem này chị có thể cho em, nhưng em phải đổi cho chị một thứ, được không?"

Con bé gật gật đầu.

Thương Lộc nghiêm túc nói: "Chị thích nhất là khi trời đổ tuyết, em đi tìm cho chị một người tuyết được không, tìm được thì cái bánh kem này chính là của em."

Bé gái sửng sốt một chút, sau đó nói: "Nhưng mà hiện tại có tuyết đâu ạ."

Thương Lộc cố ý quay mặt qua chỗ khác không nhìn nó: "Chị mặc kệ, em đã đồng ý trao đổi với chị rồi, không có tuyết rơi thì em nghĩ cách đi."

Bé gái sao có thể nghĩ được cách gì, lại méo miệng muốn khóc.

Thương Lộc lại hỏi: "Có phải em cố ý không tìm người tuyết cho chị không? Không phải, là bởi vì bây giờ trời không có tuyết, nên mới không tìm được. Mẹ cố ý không mua bánh kem vị đào cho em sao? Cũng không phải, là bởi vì bánh kem đã bị những người khác mua hết rồi. Thế thì mẹ có phải là kẻ lừa đảo không?"

Con bé nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ không phải kẻ lừa đảo, em cũng không phải kẻ lừa đảo."

"Đúng rồi." Thương Lộc sờ đầu nó, hỏi: "Em vẫn đi học mẫu giáo phải không nào?"

Bé gái gật đầu.

Thương Lộc lại hỏi: "Nếu mẹ không phải kẻ lừa đảo, em nói như vậy sẽ làm mẹ rất thương tâm, vậy hiện tại mình nên nói gì với mẹ nhỉ?"

Bé gái nhìn về phía mẹ, nhỏ giọng nói: "Con xin lỗi, con không nên nói mẹ là kẻ lừa đảo."

Người mẹ bên cạnh nghe thấy lời này đột nhiên nước mắt tuôn rơi.

Thương Lộc đứng dậy nhìn người mẹ, nói: "Cô thấy không, con bé vẫn rất hiểu chuyện mà? Có chuyện gì thì từ từ nói, con bé còn nhỏ như vậy, rất nhiều đạo lý đều chờ mẹ dạy."

"Tôi biết." Người phụ nữ có chút nghẹn ngào, "Sau này tôi sẽ không đánh con bé nữa, cảm ơn chị."

Bởi vì cuộc sống và công việc gần đây thật sự quá áp lực, cho nên cô ấy mới có thể không kiên nhẫn với con gái như thế.

Thương Lộc đem bánh kem trong tay đưa cho bé gái, duỗi tay sờ đầu nó: "Nếu em đã xin lỗi mẹ rồi, đây là khen thưởng dành cho bé ngoan."

Mẹ con bé vội vàng nói: "Thực sự rất cảm ơn chị, để tôi gừi lại chị tiền bánh."

"Không cần đâu, đã nói là phần thưởng cho con bé mà." Thương Lộc phất phất tay cự tuyệt, chỉ vào chiếc xe ven đường cách đó không xa: "Bạn tôi tới rồi, tôi đi trước, hai người về nhà sớm một chút nhé, trời lạnh lắm."

Thương Lộc nói lại phất phất tay với bé gái.

Bé gái một tay cầm bánh kem, một tay khác cũng vẫy vẫy chào tạm biệt Thương Lộc.

Thương Lộc lên xe, với tay đặt hai cái bánh kem còn lại ra ghế sau, mới cúi đầu cài dây an toàn.

Trì Yến đã đứng quan sát một lúc, liền hỏi cô: "Có vẻ cậu rất hợp với trẻ con."

Từ rất lâu trước đây khi cô nhắc tới Tiểu mềm mại, mang Gạo kê về nhà chăm sóc, cho đến bé gái hôm nay.

"Có thể mấy bé gái đều không thể chống cự được kiểu mỹ nữ dịu dàng như tôi." Thương Lộc dùng một bàn tay ôm mặt, khẽ quay đầu nhìn Trì Yến, lộ ra biểu cảm tự say mê bản thân.

"Ừm, chắc thế rồi." Trì Yến đem hai ly trà sữa đưa cho cô: "Cậu một ly, Gạo kê một ly."

"Ừm." Thương Lộc nhận trà sữa, gấp không chờ nổi cắm ống hút, lại theo thói quen định đưa tới bên miệng Trì Yến, cho hắn thưởng thức ngụm đầu tiên.

Nhìn cốc trà sữa kề ngay miệng Trì Yến, hai người đồng thời sửng sốt.

Bởi vì đây cũng không phải là bánh kem hay trái cây có thể tùy tiện chia sẻ.

Trà sữa chỉ có một cái ống hút thôi.

Trong nháy mắt, Thương Lộc không biết có nên thu tay về hay không.

Nếu không thu, chẳng lẽ Trì Yến uống rồi cô lại làm như không có việc gì tiếp tục uống chung ống hút sao?

Còn nếu thu tay về, hình như cũng không được ổn cho lắm.

Vẫn là Trì Yến thản nhiên đẩy tay cô ra: "Cậu uống đi, tôi không thích đồ ngọt."

Thương Lộc hút trà sữa, lại nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bé gái vừa mới khóc nháo một tay xách bánh kem, một tay nắm tay mẹ, hai người chắc đang trên đường về nhà.

Thương Lộc lại đột nhiên nghĩ tới vấn đề lần trước Trì Yến hỏi cô.

"Cậu rất thích trẻ con sao?"

Lúc ấy cô phủ nhận.

Bởi vì lúc ấy thật ra cô vẫn chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào, hiện tại thì khác, cô đã gặp gỡ rất nhiều đứa trẻ, đứa nào cũng đáng yêu.

Vì thế Thương Lộc lại nhìn Trì Yến, nghiêm túc nói: "Tôi thu lại lời lần trước nói, tôi rất thích trẻ con, đặc biệt là mấy bé gái, đều rất ngoan rất đáng yêu."

"Ồ?" Trì Yến nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe, hỏi giỡn: "Vậy về sau cậu muốn sinh mấy đứa?"

Vấn đề này làm Thương Lộc lại lần nữa lâm vào tự hỏi.

Lúc lâu sau.

Cái miệng nhỏ của cô hút trân châu, nhẹ trả lời: "Đời này chắc tôi sẽ không sinh con, tôi cảm thấy tôi không thể cho con tôi một người mẹ tốt."

Không có ai dạy cô làm mẹ là thế nào.

Đây là thiếu hụt lớn nhất trong cuộc đời cô, hơn nữa giống như vĩnh viễn cô cũng không thể học được cách làm mẹ.

"Vậy không sinh." Trì Yến tiếp lời Thương Lộc, lúc dừng đèn đỏ lại nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta nuôi dạy Gạo kê thật tốt là được."

Thương Lộc theo bản năng gật gật đầu, động tác rất tự nhiên.

Bọn họ cùng nhau nuôi dạy Gạo kê sao?

Đây có phải ...... cũng là một kiểu gia đình đúng không?

Ý thức được bản thân cư nhiên lại có ý tưởng kỳ quái này, Thương Lộc vô thức nuốt một ngụm trà sữa, không nói chuyện nữa.

Nhưng trái tim lại đang đập rộn ràng không thể hiểu được.

Rất nhanh, xe đã chạy đến cổng trường Gạo kê.

Đợi khoảng mười phút, chuông tan học liền vang lên.

Gạo kê đeo cặp sách đi ra, nhìn thấy Thương Lộc thò đầu từ cửa sổ xe vẫy vẫy mình thì liền chạy nhanh qua đó.

Sau khi Gạo kê lên xe, Thương Lộc đưa trà sữa cho cô bé: "Anh Trì Yến đi xếp hàng mua đó, mau nếm thử xem uống ngon không."

"Cảm ơn anh Trì Yến." Gạo kê nói xong mới nhận trà sữa, hút một ngụm, có chút kinh hỉ nói: "Ngon quá!"

"Đúng không, chị cũng thấy ngon." Thương Lộc nhìn cặp sách trên lưng Gạo kê, duỗi tay tháo xuống: "Để bả vai nghỉ ngơi một chút."

Gạo kê ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nhịn không được nhìn về phía cặp sách bị Thương Lộc đặt ở một bên.

Thương Lộc chú ý tới động tác nhỏ này, hỏi cô bé: "Sao thế, trong cặp sách có cái gì quan trọng à?" Gạo kê gật đầu, lại có chút ngượng ngùng nói: "Tiết học thủ công cô giáo có hướng dẫn chúng em làm vòng cổ và nhẫn."

Thương Lộc tò mò: "Thật hả? Đâu rồi? Cho chị xem nào."

Gạo kê lấy từ trong cặp sách ra một cái túi nhỏ, bên trong đầy các hộp nhỏ.

Thương Lộc mở ra, phát hiện trong mỗi cái hộp đều có một tờ giấy nhỏ có viết tên một người.

Tỷ như cái dây phụ kiện treo vào gọng kính râm, quả nhiên là cho Tống Trạch Khiêm.

Cái vòng cổ đá quý giả kia là cho Lâm Nhan Nhan.

Gạo kê rất công bằng, khách mời nào cũng có phần.

Thương Lộc nhìn Gạo kê: "Mấy ngày nữa chị sẽ mời mọi người tới nhà mình ăn cơm, lúc đó em tự đưa cho bọn họ được không?"

Gạo kê lắc lắc đầu, hơi đỏ mặt: "Chị cứ đưa thay em đi, nếu anh chị không thích cũng không sao."

Thương Lộc nghiêm túc phản bác: "Ai nói, đồ Gạo kê của chúng ta đích thân làm, ai mà không mang trên người mỗi ngày chị sẽ đánh người đấy."

Gạo kê nhịn không được cười tươi, sau đó lại từ trong túi lại lấy ra một cái hộp: "Cái này là cho chị và anh Trì Yến."

Thương Lộc tò mò nhận lấy, khi mở ra nhìn thấy hai chiếc nhẫn đôi thì sửng sốt.

Thương Lộc có chút mờ mịt nhìn Trì Yến đang ngồi phía trước.

Trì Yến nhìn thấy đôi nhẫn qua kính chiếu hậu thì hai mắt sáng rực.

Nếu Thương Lộc hiện tại vẫn ngồi ở ghế phụ thì có thể phát hiện ra hai tai Trì Yến đang lặng lẽ đỏ lên.

Thương Lộc không suy nghĩ nhiều, hỏi Gạo kê: "Sao em lại làm nhẫn đôi cho chị và anh Trì Yến?"

Gạo kê trả lời: "Bởi vì nhẫn có giới hạn, mỗi người chỉ được làm nhiều nhất hai cái."

"Hóa ra là thế." Thương Lộc mang nhẫn lên, lại ngoài ý muốn phát hiện rất hợp với mình, xòe tay hỏi Gạo kê: "Đẹp không?"

"Đẹp." Gạo kê gật đầu, lại tiếp tục khen: "Tay chị đẹp, đeo cái gì cũng đẹp."

Mà lúc này, đã về đến nhà.

Lúc xuống xe, Thương Lộc đem chiếc nhẫn còn lại đưa cho Trì Yến.

Trì Yến cũng bắt chước Thương Lộc, cầm cái hộp trong tay, trực tiếp mang nhẫn vào ngón áp út tay trái.

Ánh mắt Thương Lộc dừng trên tay hắn, hỏi: "Sao cậu lại đeo?"

Trì Yến xoay nhẫn, điều chỉnh vị trí một chút: "Không thì phải làm thế nào để chứng minh cho Gạo kê biết chúng ta rất thích quà của con bé đây?"

Trì Yến nói, tay đặt trên vai Thương Lộc đẩy về trước, nói: "Đi thôi, đuổi theo Gạo kê, về nhà nào."

Buổi tối.

Trên bàn cơm.

Gạo kê kể rất nhiều chuyện trong trường học, đôi mắt cô bé từ đầu đến cuối đều sáng lấp lánh.

Tỷ như bạn cùng phòng tặng cô bé một chiếc bút rất xinh đẹp, cho nên Gạo kê cũng chia cho bạn ít đồ ăn vặt Thương Lộc đã chuẩn bị cho mình lúc nhập học.

Lớp thực vật học, cô bé được phân một chậu hoa nhài.

Hay hai ngày trước họng hơi đau, cô giáo đã cho cô bé một quả lê rất lớn.

......

Đây đều là những việc nhỏ nhặt vụn vặt, nhưng Thương Lộc nghe rất nghiêm túc.

Bởi vì cô cũng đã từng như thế, nghiêm túc ghi nhớ từng hành động thiện ý của mọi người dù chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.

Chỉ là chút ấm áp nhỏ, đã chống đỡ cô trở thành người như bây giờ.

Gạo kê ban ngày học tiết thể dục nên hơi mệt, cho nên cơm nước xong cũng không cùng Thương Lộc nói chuyện lâu, nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.

Thương Lộc đắp chăn đàng hoàng cho cô bé rồi đóng cửa phòng, thấy Trì Yến còn đang ngồi trên sô pha, chậm rì rì lột vỏ quýt.

Thương Lộc tự giác đi qua, cầm một quả quýt đã lột vỏ nhét vào miệng.

Trên tay Trì Yến vẫn mang chiếc nhẫn Gạo kê đưa, mà cô cũng chưa tháo nhẫn xuống.

Trì Yến đột nhiên hỏi cô: "Thứ năm tuần sau là ngày gì đặc biệt à? Thương gia ấy."

"Hả?"

Thương Lộc sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu Trì Yến đang nói gì.

Thứ năm tuần sau?

Thương Lộc thử tính tính, cuối cùng lắc đầu: "Không biết."

Trì Yến lấy di động ra, trực tiếp gọi cho cấp dưới để dò hỏi, rất nhanh đã có đáp án: "Sinh nhật cha Thương Mộ."

Trì Yến xưng hô như vậy làm Thương Lộc có chút buồn cười, nhưng đúng là cô cũng không biết gì: "Hóa ra là sinh nhật ông ấy à, nhưng mà sao cậu lại đột nhiên hỏi cái này?"

Người của Thương gia không có thói quen chúc mừng vào ngày sinh nhật, cho nên Thương Lộc căn bản cũng không nhớ việc này.

"Thương Mộ nhắn tin cho tôi." Trì Yến trực tiếp đưa điện thoại di động cho Thương Lộc, để cô xem lịch sử trò chuyện.

Đại ý là thứ năm tuần sau là sinh nhật 50 tuổi của cha Thương, Thương gia sẽ tổ chức tiệc mừng rất long trọng, dặn hắn nhắc Thương Lộc từ thứ tư đừng xuất hiện ở những chỗ quen thuộc, cũng đừng ở trong nhà, hai ngày kia người của Thương gia sẽ ra sức tìm Thương Lộc trở về.

Rồi sau đó lại trấn an, chỉ cần tránh được hai ngày kia, về sau Thương gia sẽ không thể làm gì cô được nữa.

Thương Lộc chống cằm, trong lúc nhất thời vẫn không hiểu logic trong chuyện này.

Vì sao mấy chục năm qua chưa từng tổ chức sinh nhật, mà bây giờ cha Thương lại đột nhiên muốn tổ chức yến hội long trọng như vậy để chúc mừng sinh nhật 50 tuổi chứ.

Nghĩ thế nào cũng thấy lạ.

Nhưng Thương Lộc không muốn trở về mừng sinh nhật ông ta, cũng biết Thương Mộ nhắc nhở đúng, nhìn Trì Yến trực tiếp hỏi: "Tôi qua nhà cậu được không?"

Đây là lựa chọn thuận tiện nhất trong lúc này, cô chỉ cần mang áo ngủ là có thể qua đó ở nhờ, hơn nữa người của Thương gia tuyệt đối sẽ không có gan tới nhà Trì Yến tìm cô.

Trì Yến tất nhiên là đáp ứng không do dự.

Buổi tối cùng ngày.

Trì Yến hiếm khi chủ động liên hệ Thương Mộ.

Thương Lộc ở nhà chơi với Gạo kê hai ngày.

Thật ra phải nói là Gạo kê chăm sóc cô, bởi vì đồ ăn đều là Gạo kê và Trì Yến thay phiên làm, cô chỉ nằm trong nhà xem kịch bản, thỉnh thoảng đưa Gạo kê ra ngoài đi dạo, hoặc giúp Trì Yến chăm chó.

Thương Lộc cảm thấy từ khi dọn đến nhà Trì Yến, cô đã thành bán phế nhân rồi.

Đừng nói nấu cơm, thậm chí đã lâu lắm rồi cô còn không động tay gọt hoa quả.

Nhưng bản thân Thương Lộc vốn lười, cô cảm thấy từng ngày trôi qua như vậy cũng thật không tồi.

Thứ ba.

Gạo kê đã quay lại trường học, mà ngày thử vai Thương Lộc hẹn Tống Trạch Khiêm cũng tới rồi.

Thương Lộc có chút khẩn trương.

Cô thật sự rất thích kịch bản này, rất muốn được Tống Trạch Khiêm tán thành kỹ thuật diễn.

Nhưng bản thân cô lại rất rõ ràng, tuy bộ điện ảnh trước của Tống Trạch Khiêm thất bại, nhưng danh hào của hắn trong vòng điện ảnh vẫn là "Định Hải Thần Châm", đừng nói là đạo diễn lớn, cho dù hắn ẩn dật trên đảo hoang mười năm cũng không ai có thể so được thành tích cường đại của hắn.

《 ác 》 đã công khai chiêu mộ diễn viên, chỉ cần là phim của Tống Trạch Khiêm, với diễn viên nào cũng đều là một miếng bánh thơm ngon số lượng có hạn, trận chém giết này còn chưa biết sẽ có bao nhiêu kịch liệt đâu.

Theo thông tin từ official weibo của《 ác 》, nhân vật con gái cả đã chọn được người thích hợp cho nên sẽ không tổ chức thử vai nữa, mà nhân vật con trai thứ hai và con gái út đã tiến hành vài vòng thử trước đó rồi, Tống Trạch Khiêm trực tiếp cho Thương Lộc tiến vào vòng thử vai cuối cùng.

Thương Lộc tới địa điểm thử vai, lại bất ngờ gặp người quen.

Thương Lộc nhón mũi chân phất tay gọi: "Hứa Tắc!"

Trợ lý Hứa Tắc cầm ô đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ bọn họ hình như là đã xong việc, đang đi ra ngoài.

Nhìn thấy Thương Lộc, Hứa Tắc liếc mắt nhìn trợ lý một cái, trợ lý đi theo hắn lâu như vậy tất nhiên rất hiểu hắn, lập tức dừng bước chân.

Hứa Tắc đi lên trước, cười nhạt với Thương Lộc, nói: "Thử vai người con trai thứ hai đã xong rồi, đợi lát nữa là đến lượt các cô."

Thương Lộc chớp mắt, lập tức minh bạch: "Cho nên anh cũng vào vòng thử vai cuối cùng? Nghĩa là chúng ta có khả năng sẽ diễn chung bộ phim này của Tống Trạch Khiêm?!"

"Ừ." Hứa Tắc gật đầu, nhưng trong giọng nói vẫn có vài phần không chắc chắn: "Hôm nay có rất nhiều diễn viên ưu tú tới thử vai, tôi không chắc Tống đạo có chọn tôi hay không."

Thương Lộc vỗ vỗ cánh tay hắn cổ vũ: "Tự tin lên nào, tôi cảm thấy nhân vật kia giống như là đo ni đóng giày cho anh vậy, ngoài anh ra thì còn ai thích hợp nữa?"

Thương Lộc vừa dứt lời, liền thấy một nam diễn viên từ trong phòng đi ra.

Hắn là nam diễn viên trẻ tuổi nhất trong nước được đề cử giải thưởng tam kim ảnh đế, tuy không thành công đạt giải, nhưng nhiều lần được đề cử cũng đủ chứng minh thực lực của hắn.

Nghe thấy lời này của Thương Lộc, hắn liền cho Hứa Tắc một ánh mắt trào phúng.

Thương Lộc lập tức kéo Hứa Tắc ra sau, trực tiếp trừng mắt nhìn lại nam diễn viên kia.

Sao, định làm gì?

Đánh rắm cầu vồng là cô, muốn trừng thì trừng cô đây này!

Ở cùng Lâm Nhan Nhan lâu rồi, tính cách Thương Lộc cũng trở nên hướng ngoại và kiêu ngạo hơn.

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt Thương Lộc giống như muốn nói "còn trừng nữa tôi móc mắt anh ra", lại có trợ lý nhắc nhở, nam diễn viên cũng không để ý Thương Lộc nữa, chỉ kiêu ngạo ném xuống một câu "Đến lúc đó sẽ biết", rồi trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn xa dần, Thương Lộc trực tiếp mỉa mai: "Tôi thấy hắn chọn sai nhân vật rồi, phải đi thử vai con thứ tư ấy, rõ ràng rất hợp với tính cách của hắn."

Hứa Tắc thật ra không quá để ý, chỉ từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa cho cô, nói: "Cố lên."

Thương Lộc đi vào phòng, đã thấy ba cô gái xinh đẹp ngồi bên trong, một người là Thẩm Tiêm, hai người còn lại cô không quen mặt.

"Chị Thẩm Tiêm." Thương Lộc chủ động chào hỏi Thẩm Tiêm, trong tay Thẩm Tiêm vẫn cầm kịch bản cười cười với cô.

Hai người còn lại trong đó một người không có biểu tình gì, người kia lại chủ động đứng lên tự giới thiệu với Thương Lộc, nói hai người đều là sinh viên trường nghệ thuật tới thử vai.

Thương Lộc đột nhiên nhớ tới trước đó Sầm Yên nói chuyện phiếm với Tống Trạch Khiêm, Tống Trạch Khiêm lúc ấy hình như có nói qua, muốn chọn người mới đảm đương vai nữ chính.

Sau đó có thêm hai nữ minh tinh đến thử vai.

Một người 17 tuổi đã đạt được giải diễn viên phụ xuất sắc nhất liên hoan phim quốc tế, Lữ Thi, trong ngành còn được gọi là "Tiểu Sầm Yên", có thể nói tiền đồ rộng mở, là nữ minh tinh trẻ tuổi được xem trọng nhất.

Người kia tên là Kỷ Vân, đã từng hai lần hợp tác cùng Tống Trạch Khiêm, nhưng đều diễn vai phụ.

"Hôm nay tôi chỉ muốn tới thử vận may thôi, có thể tới vòng cuối cùng đã rất vừa lòng rồi." Thẩm Tiêm nhàn nhạt nói, lại hạ giọng trò chuyện với Thương Lộc: "Trong những người này đối thủ cạnh tranh lớn nhất của em chính là Lữ Thi."

Thương Lộc cũng nghĩ như vậy.

Tống Trạch Khiêm đã từng hợp tác với Kỷ Vân hai lần, nếu muốn dùng đã sớm dùng rồi.

Hắn ngay từ đầu đã muốn tìm người mới, nhưng nếu đủ vừa lòng với hai người mới ngồi đây thì hắn cũng sẽ không tìm các cô tới thử vai.

Cho nên trong những người này, Thương Lộc đoán không ra thái độ của Tống Trạch Khiêm với mình, nhưng cô biết người hắn vừa lòng nhất hẳn là Lữ Thi.

Thương Lộc nhìn về phía Lữ Thi.

Bây giờ cô ấy cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, 17 tuổi đã trực tiếp đoạt giải lớn một bước thành sao hạng A, mấy năm nay đều hợp tác với đạo diễn nổi tiếng, có sự nghiệp được rất nhiều nữ diễn viên ngưỡng mộ.

Thấy Thương Lộc đang nhìn mình, Lữ Thi chỉ thẹn thùng cười cười với cô.

Ngoại hình và tính cách Lữ Thi ngoài ý muốn lại khá phù hợp với nhân vật này.

Trong lòng Thương Lộc có một tia thấp thỏm, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cô cúi đầu, nhịn không được sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, không ngừng tự nhủ với bản thân không có gì phải lo lắng cả.

Tống Trạch Khiêm rất nhanh đã tới, mang theo hai biên kịch phụ trách sửa lại chi tiết kịch bản, hắn đeo kính râm nên nhìn không ra vẻ mặt, chỉ thấy hắn lạnh lùng kêu các diễn viên chuẩn bị thử vai.

Quả nhiên.

Mới xong vòng đầu, đã có đại đa số người bị loại.

Tống Trạch Khiêm không cần thảo luận với biên kịch, trực tiếp tuyên bố: "Trừ Lữ Thi và Thương Lộc, người khác đều có thể về."

Tim Thương Lộc đập rất nhanh.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại càng thêm khẩn trương.

Quả nhiên đúng như cô nghĩ, cũng may cô đã nhận ra sớm.

Lữ Thi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô, là đối thủ cạnh tranh duy nhất ở nơi này.

Tống Trạch Khiêm bình luận: "Hai người là hoàn toàn tương phản, diễn nhân vật này quan trọng nhất là phải thể hiện được hận ý và tình thân của nhân vật trong hoàn cảnh gia đình dị dạng như thế, Lữ Thi diễn mặt hận ý, Thương Lộc diễn mặt tình thân. Nói thật, cả hai người đều không khiến tôi hoàn toàn vừa lòng, nhưng ít ra so sánh với người khác thì cũng là lựa chọn tối ưu rồi, cho nên tôi cũng chỉ có thể trông chờ vào màn trình diễn của hai người để lựa chọn ra người thích hợp tiếp tục mài giũa đến khi hài lòng nhất."

Tống Trạch Khiêm không sốt ruột kêu hai người bắt đầu, chỉ nói: "Còn có một việc rất trùng hợp, sau khi hai người xem xong kịch bản lại hỏi tôi cùng một vấn đề, đều lo lắng nhân vật Vương Xán này giống với những vai diễn trước đây của mình."

Tống Trạch Khiêm nói không sai, Thương Lộc trong《 nhân sinh lộ 》 đóng vai Tống Nhan Tuyết bị cha mẹ khống chế cực đoan cuối cùng lựa chọn giết cha diệt mẹ, mà Lữ Thi khi xuất đạo cũng diễn vai một người con khỏe mạnh lại bị mẹ ruột dùng dược vật khống chế 20 năm, cuối cùng cũng giết mẹ.

Vì thế Tống Trạch Khiêm nói thẳng: "Đợt phỏng vấn thứ hai, không cần hai người phải diễn gì hết, chỉ cần hai người cho tôi một đáp án, Vương Xán trong《 ác 》, và vai diễn trước đó của hai người khác nhau lớn nhất ở điểm nào."

Sự khác nhau giữa nhân vật Vương Xán và nhân vật hai người diễn ở bộ phim trước đó?

Thương Lộc hơi ngơ.

Cô không biết, thậm chí còn muốn mắng Tống Trạch Khiêm một câu đồ chó?

Rõ ràng lúc ấy hắn nói nếu cô được chọn sẽ cho cô tới gặp những đứa trẻ có hoàn cảnh giống với nhân vật trong phim, đến lúc đó cô sẽ biết.

Nhưng sao bây giờ lại như thi vấn đáp thế này? Không phải là sau khi được chọn hắn sẽ nói cho cô sao?!

Lữ Thi cũng đang mê man, chắc chắn trước đó cũng bị Tống Trạch Khiêm dùng một câu qua loa có lệ hứa hẹn rồi.

"Nửa giờ." Tống Trạch Khiêm trực tiếp nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, hy vọng lúc trở về hai người đều có thể cho tôi một đáp án vừa lòng."

Nói rồi, Tống Trạch Khiêm liền dẫn theo hai biên kịch đi ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Thương Lộc và Lữ Thi.

Thương Lộc nhìn Lữ Thi, chân thành nói: "Vai diễn vừa rồi của cô thực sự rất ấn tượng, quá lợi hại."

Lữ Thi ngượng ngùng cười cười, lại nhỏ giọng nói: "Cô cũng rất lợi hại."

Thương Lộc vẫn nhịn không được hỏi: "Cái loại hận ý cùng giãy giụa này, sao cô có thể diễn được vậy? Khiến cho người ta cảm giác trong tuyệt vọng lại có hy vọng."

Lữ Thi nghĩ nghĩ, trả lời: "Có thể là bởi vì có chút giống với cuộc sống của tôi, thực ra cha tôi cũng không quá đáng như trong kịch bản, ông ấy uống rượu không màng tới gia đình, ông bà nội thì khi dễ chúng tôi, từ nhỏ tôi đã nghĩ phải thật nỗ lực, về sau mới có thể cho mẹ một cuộc sống hạnh phúc."

"Hóa ra là thế." Thương Lộc dừng vài giây, cũng nói: "Không nghĩ tới phương thức biểu diễn của hai chúng ta lại có chút giống nhau như vậy, cha tôi cũng không quá đáng thế thật, nhưng ông ấy đối xử với tôi không tốt, tôi rất sợ cha, cảm thấy ông ấy giống như một kẻ điên vậy. Nếu giết người không phạm pháp, người thứ nhất tôi giết chắc chắn là ông ấy."

Thương Lộc nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia linh quang.

Điểm xuất phát của cô và Lữ Thi khác nhau, cho nên lý giải đối với nhân vật này đều chỉ là một nửa.

Cái xuất phát điểm khác nhau này, hình như cũng là sự khác nhau giữa nhân vật con gái út trong《 ác 》 và nhân vật các cô diễn trước đó.

Rốt cuộc là cái gì nhỉ?

Thương Lộc cảm thấy hình như mình nghĩ ra gì đó, nhưng lại không phải toàn bộ.

Cô nhíu mày tự hỏi.

Nửa giờ sau, Tống Trạch Khiêm và các biên kịch trở về.

Tống Trạch Khiêm cúi đầu nhìn đồng hồ: "Mỗi người một phút, ai tới trước?"

Người trả lời trước chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu hai người cùng nghĩ ra một đáp án, vậy người sau cũng không cần trả lời nữa.

Loại thời điểm này không cần phải khiêm nhường, Lữ Thi nhanh chóng giơ tay.

Cô ấy cũng suy nghĩ rất nhiều, không chỉ sự khác nhau giữa nhân vật của mình và nhân vật con gái út trong《 ác 》, mà cô ấy còn tìm hiểu cả sự khác nhau với nhân vật của Thương Lộc.

Lữ Thi trả lời: "Nhân vật trước đó chúng tôi diễn đều là những người đơn độc bị áp bức, cảm giác với tình thân cũng có rất nhiều thiếu hụt. Nhưng lần này lại khác, tuy chúng tôi bị cha áp bức, nhưng cho dù giữa anh chị em ruột hay với người mẹ đáng thương, tình thân vẫn luôn tồn tại mãnh liệt, tôi cảm thấy trong gia đình này yêu thương nhiều hơn oán hận, kể cả hành vi giết cha cũng là vì tình yêu với mẹ."

Tống Trạch Khiêm một tay chống cằm, tay khác nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đánh giá: "Nói không sai, nhưng vấn đề của tôi là khác nhau giữa nhân vật, chứ không phải là biểu đạt chủ đề."

Tống Trạch Khiêm nói xong liền nhìn về phía Thương Lộc, hỏi: "Còn cô?"

Đại não Thương Lộc đang ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ.

Sự khác nhau giữa các nhân vật, động lực thúc đẩy nhân vật, vô số tri thức cô học được trong lớp học của Trình Bảo Kiều và những thứ ngày thường Tiết Tử San Vương Vinh dạy cho cô giờ phút này đều đang nhảy nhót rõ ràng trong đầu.

Đứng ở góc độ sáng tác của tác giả.

Cũng chính là đứng ở góc độ của Tống Trạch Khiêm đi lý giải nhân vật này.

Thương Lộc ngẩng đầu, kiên định trả lời: "Cho dù là cùng trong hoàn cảnh bị áp bách và hành vi tương đồng, nhưng mục đích hành vi của nhân vật lại bất đồng.

Tống Nhan Tuyết hướng đến cái chết, mà Vương Xán lại khao khát sự sống.":,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro