CHƯƠNG 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Lộc có chút xấu hổ, rõ ràng Âu Dịch đã nhìn thấy, nếu lúc này lại duỗi tay che đi thì thật sự là quá giấu đầu lòi đuôi! Âu Dịch cũng không phải kẻ ngốc!

Vì thế Thương Lộc chỉ có thể chịu đựng tiếng hát của Lâm Nhan Nhan, buông hai tay đang che tai xuống, xoa xoa trước ngực một cái, điên cuồng lắc đầu với Âu Dịch.

Không phải như thế đâu! Nghe cô giải thích đã!

Nhưng mà tâm Âu Dịch đã "chết", trong khi Thương Lộc liều mạng phủ nhận, hắn chỉ chuyển đầu qua không nhìn bên này nữa.

Diệp Lục lại chú ý tới động tĩnh của cô, kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Cổ cô không thoải mái à?"

Thương Lộc: "......"

Thôi, dù sao buổi biểu diễn cũng sắp kết thúc rồi.

Mà một giây sau.

Tiếng hát của Lâm Nhan Nhan dừng lại, đến lượt Âu Dịch.

Hắn há mồm, nhưng lần này mới câu đầu tiên mà âm vực đã đi theo tone giọng của Lâm Nhan Nhan.

Mọi người: "?"

【 đây là tình huống như thế nào 】

【 sao thế, Âu Dịch à anh cũng bắt đầu đình công rồi sao? 】

【 Âu Dịch chết lặng rồi, trên mặt ảnh giờ chỉ có một loại thống khổ phó mặc cho số phận】

【toàn đoàn CL vào cứu ngay! Tôi lặp lại lần nữa! Nhanh đi cứu chồng tôi! 】

Còn may, cuối cùng là một bài hát toàn đoàn đại hợp xướng, các fan cũng lệ nóng doanh tròng hát theo, buổi biểu diễn cũng miễn cưỡng được coi là kết thúc một cách bình thường.

Trên mạng rất quan tâm chuyện này.

Có fans hiện trường đánh giá.

【 nói thế nào nhỉ, tuy tôi đã xem qua chương trình tiểu chán ghét, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy Diệp Lục có chút nói quá...... Hôm nay tôi mới biết, cảm thụ ma âm tại hiện trường với xem qua TV thực sự là khác nhau rất lớn 】

Có fans xem qua internet khiếp sợ.

【 cái gì? Tôi nghe cách một cái màn hình đã sợ đái ra quần như vậy, hiện trường còn khó nghe hơn sao?! 】

Có võng hữu nhiệt tâm kiến nghị.

【 fans Nhan Úc và Âu Dịch suy xét cài hai bài hát này làm chuông báo đi, chuông báo rời giường của tôi chính là 《 thầm 》, cái bản mà mỗi tông đi một nơi đó, mỗi lần nghe thấy nó vang lên là tôi sợ tới mức nhảy dựng từ trên giường lên, chỉ vì không dám cho loại giọng hát này tiếp tục vang lên trong thế giới của tôi 】

【 má nó, tỷ muội phía trước chẳng lẽ là chị em khác cha khác mẹ của tôi à? Lúc tôi thi lên thạc sĩ vì lười mà mỗi ngày đều làm như vậy, hiệu quả còn hơn mấy cái đồng hồ báo thức đắt tiền nhiều công năng! 】

【 cảm ơn, học được rồi, tôi đổi luôn đây, sang năm thi thanh bắc không phải giấc mơ nữa rồi】

......

Vì không muốn người khác chú ý, sau khi người xem lục tục rời đi, Thương Lộc và Diệp Lục mới theo nhân viên công tác trở về phòng nghỉ của Âu Dịch.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Âu Dịch, Thương Lộc lập tức vươn tay nộp cái kẹp ra, giải thích: "Âu Dịch anh nghe tôi nói, không phải như anh nghĩ đâu, tôi không phải......"

"Tôi biết." Âu Dịch ngồi ở ghế, khoanh tay, chân trái dẫm lên một quả bóng rổ, chân phải dẫm lên một quả bóng đá, chậm rãi ngẩng đầu: "Cô không phải fans Nhan Úc."

Thương Lộc: "?"

Diệp Lục phía sau cũng nói với Thương Lộc: "Cái này có gì mà phải giải thích, nếu cô là fans Nhan Úc thật thì cũng quá dọa người đi."

Thương Lộc: "!"

Thương Lộc nhìn nhìn Âu Dịch, lại nhìn nhìn Diệp Lục, rất khó tin.

Tuy nói đây là sự thật mà chỉ cần người hơi có đầu óc đã có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà...... ý cô thì cũng không phải nói Diệp Lục và Âu Dịch không có đầu óc ......Nhưng mà, thôi, ý cô chính là như thế đấy.

Thương Lộc: "Hai anh có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận thế à?"

Hai người cùng nhau gật đầu.

Diệp Lục tự tin nói: "Đều là vocal mà, nhưng mà giọng anh ta không bằng giọng tôi."

Âu Dịch tươi cười, sau đó di chuyển gương mặt cứng nhắc của hắn qua chỗ khác, không nhìn Thương Lộc và Diệp Lục, mà chỉ nhìn màn hình phía sau hai người——

Sân khấu solo của Nhan Úc?

Thương Lộc không hiểu: "...... Sao anh lại muốn xem sân khấu của Nhan Úc?"

"Tôi đang nghiên cứu trình độ của anh ta có tiến bộ hay không." Khóe môi Âu Dịch vẫn mỉm cười kỳ quái, tiếp tục nói: "Sau đó tôi liền phát hiện cô dụng tâm lương khổ rồi."

Thương Lộc: "......?"

Cô có cái gì dụng tâm lương khổ?

Âu Dịch nói xong liền click mở video trong điện thoại, giọng hát của Nhan Úc vang lên.

Thương Lộc hoàn toàn nghe không hiểu, quay đầu nhìn về phía Diệp Lục, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Diệp Lục trực tiếp phân tích: "Chậm một nhịp."

Âu Dịch gật đầu, sau đó lại điều chỉnh tốc độ phát, hình ảnh dừng lại ở cảnh Nhan Úc đứng giữa sân khấu.

Âu Dịch nói: "Trước khi bắt đầu hát, anh ta đã nhìn về phía cô, cho nên Thương Lộc, tôi hiểu rồi, cô là vì để hấp dẫn lực chú ý của Nhan Úc khiến anh ta thất thần, tạo thành sai lầm trên sân khấu!"

Diệp Lục chấn kinh: "Hóa ra trong đó còn có nguyên nhân phức tạp như vậy! Tôi còn tưởng là fans bên cạnh đưa cho cô mang chơi, không nghĩ tới lại còn có một hồi drama lằng nhằng thế, quả nhiên chỗ nào có cô chính là giang hồ."

Thương Lộc: "......"

Có tôi cái đầu nhà cậu! Có thể kiên định một chút với cái suy nghĩ ban đầu của cậu không hả! Rõ ràng đó là đáp án chính xác rồi, không cần xuyên tạc nữa đâu!

Thương Lộc chỉ có thể nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, đơn giản là cô gái bên cạnh hiểu lầm tôi là fans Nhan Úc nên đưa thôi, tôi không có lý do gì phải cố ý làm Nhan Úc phân tâm hết."

Trên mặt Diệp Lục lộ ra ghét bỏ: "...... Tốt xấu thì cũng phải bịa một cái lý do hợp lý chứ, lại còn cố ý bắt chước tôi à."

Thương Lộc mỉm cười nhìn Diệp Lục, cho dù chỉ lộ một đôi mắt cũng có thể nhìn ra sát ý.

Diệp Lục ý thức được nguy hiểm, thành thật câm miệng.

Âu Dịch tự hỏi một hồi, sau đó thanh âm lớn hơn nữa: "Cô có lý do! Tôi và Nhan Úc còn có một cuộc cá cược, sân khấu solo lần này chúng tôi chọn đều yêu cầu độ khó rất cao, ai phạm sai lầm thì phải thay avatar thành hình đầu heo xấu xí!"

Thương Lộc: "Từ đã, tôi căn bản là không biết vụ cá cược của mấy người mà."

Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.

Hứa Tắc đứng ở cửa.

Âu Dịch thoạt nhìn rất vui vẻ, hoàn toàn làm lơ câu Thương Lộc vừa mới nói, một tay cầm quả bóng từ trên mặt đất lên, một tay khác khoác vai Hứa Tắc dẫn hắn ra ngoài: "Người anh em! Chờ tôi tẩy trang...... thôi khỏi tẩy, đi! Chúng ta đi chơi bóng rổ đi!"

Thương Lộc: "......"

Cô đột nhiên nghĩ tới việc Âu Dịch đã từng cố chấp cho rằng mình và Hứa Tắc là bạn bè thật cho dù có rất nhiều bằng chứng thể hiện là họ không phải, đại não của hắn tựa như có một bộ hệ thống rất kỳ quái, có thể đem hết thảy không hợp lý chuyển hóa thành hợp lý.

Thôi vậy, kệ hắn đi.

Dù sao Âu Dịch không hiểu lầm cô là fans Nhan Úc là được, còn lại cứ tùy hắn nghĩ thế nào thì nghĩ.

"Phanh phanh phanh ——"

Phía sau có âm thanh kỳ quái vang lên.

Thương Lộc xoay người, thấy Diệp Lục không hiểu vì sao đột nhiên ở trong nhà bắt đầu chụp bóng rổ, hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Diệp Lục cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là cao thủ bóng rổ đó! Bọn họ không dám chiến với tôi, cho nên mới không mời tôi chơi cùng!"

Thương Lộc hiểu.

Cô nói thẳng: "Cậu đang tức giận vì bọn họ không mời cậu cùng chơi bóng rổ."

"Còn lâu!" Diệp Lục lập tức phủ nhận, sau đó làm động tác ném rổ.

Thương Lộc nhìn chằm chằm quả bóng, ánh mắt lại quét trong nhà một vòng, xác định trong phòng chỉ còn lại duy nhất quả bóng này.

Không đúng.

Nếu bóng rổ ở đây, vậy Âu Dịch và Hứa Tắc đánh cái gì?

Tại sân thể dục ở một trường tiểu học gần đó.

Âu Dịch dúi cho chú bảo vệ trông cổng ít tiền, sau đó mang theo Hứa Tắc cùng đi tới sân bóng rổ.

Nguyệt hắc phong cao (ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu), chỉ có hai ngọn đèn đường lẻ loi sáng lên.

Hai người đồng thời nhìn quả bóng đá trong tay Âu Dịch, lâm vào trầm mặc.

Hiếm khi Hứa Tắc chủ động mở miệng trước, khó hiểu hỏi: "Thế này thì đánh kiểu gì?"

"A...... Lấy nhầm rồi." Âu Dịch một tay gãi đầu, trên mặt có chút mê man.

Hứa Tắc nói: "Quay về lấy đi."

Dù sao cũng không xa.

Sau đó Âu Dịch liền ngăn cản hắn, nói: "Cái này không quan trọng, cha tôi đã nói rồi, hết thảy tốt nhất là để ông trời an bài, chúng ta chỉ cần tiếp thu vận mệnh thôi. Đến đây đi người anh em, chúng ta cũng có thể đánh bóng đá mà, không khác nhau mấy đâu."

Hứa Tắc: "......"

Không, hắn muốn từ chối, hai cái này mà không khác nhau thì cái gì mới khác chứ?

Hứa Tắc không biết chơi bóng rổ, hoặc nói thẳng ra là hắn không am hiểu bất kỳ môn vận động nào, cho nên sau khi miễn cưỡng đồng ý chơi bóng rổ với Âu Dịch, hắn đã cố ý mời một huấn luyện viên tới dạy mình.

Tuy chưa phải là lợi hại, nhưng về cơ bản thì chơi bóng bình thường cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu đổi thành bóng đá, hắn quả thực là dốt đặc cán mai.

Dùng chân đá, sút gôn, còn có cái gì nữa nhỉ?

Đang lúc Hứa Tắc miên man suy nghĩ, liền thấy Âu Dịch đổi hướng, nâng tay lên ——

Đem quả bóng đá ném vào trong khung bóng rổ.

Giọng nói của Âu Dịch vẫn tràn đầy sức sống: "Chúng ta thay phiên ném bóng đá đi, một ván mười quả! Vào rổ nhiều hơn là thắng! Thua thì bao ăn khuya, thế nào?"

Hứa Tắc: "......"

Hắn đột nhiên nghĩ tới câu "đánh bóng đá" Âu Dịch vừa nói kia, cả người ngơ ngẩn.

Thôi vậy, quả nhiên là khác nhau không lớn.

Thương Lộc mặt vô cảm nhìn Diệp Lục ném bóng rổ, ngồi trên sô pha chờ Lâm Nhan Nhan thay quần áo xong cùng trở về.

Sau đó cô liền nhìn thấy, Diệp Lục vì một khán giả duy nhất là cô mà nỗ lực triển lãm 800 loại đấu pháp bóng rổ.

Thương Lộc bắt đầu tự hỏi, hay là gọi điện thoại cho Âu Dịch, để bọn họ lôi Diệp Lục đi.

Không đợi Thương Lộc quyết định, đã thấy quả bóng rổ trong tay Diệp Lục bay ra ngoài cửa sổ.

"Không ——!!!"

Tiếng la tê tâm liệt phế của Diệp Lục vang lên, chạy qua chỗ cửa sổ, chân vướng vào ghế dựa trong phòng Âu Dịch, ngã nhào trên mặt đất.

Nửa người Diệp Lục vươn ra ngoài cửa sổ, tay duỗi ra.

Thương Lộc hỏi: "Rơi trúng người khác à?"

Diệp Lục thanh âm phức tạp trả lời: "Không phải, nhưng tôi ném trúng vào thùng rác ven đường rồi."

"Tôi khuyên cậu tốt nhất là gọi điện thoại cho Âu Dịch đi, nếu chỉ là quả bóng rổ bình thường thì mua đền lại cho anh ấy, còn nếu là vật tương đối quan trọng thì mau đi nhặt về đi." Thương Lộc nói, xoa xoa mũi, cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng, cong lưng nhặt ipad từ trên mặt đất lên, nhìn nhìn màn hình xác nhận không bị nứt vỡ chỗ nào, lại click mở video xem âm thanh có vấn đề gì không, sau đó mới đặt nó ở chỗ tương đối an toàn trên bàn trà.

Không được rồi, cô muốn hắt xì.

Thương Lộc tháo khẩu trang xuống, rút một tờ giấy ăn cúi đầu che lại miệng mũi.

Mà lúc này.

Ngoài cánh cửa khép hờ.

Nhan Úc đứng ở đó. Có chút khó tin nhìn hình ảnh trước mắt.

Hắn vốn đến tìm Âu Dịch, định tới để trào phúng đối phương hai câu.

Kết quả lại thấy chỗ này chỉ có Diệp Lục và Thương Lộc, mà lúc hắn vừa định rời đi, lại thấy Thương Lộc click mở một cái video, chính là...video hắn hát?!

Không sai! Chính là sân khấu biểu diễn của hắn!

Nhan Úc lại nghĩ tới hôm nay ở trên sân khấu thấy Thương Lộc mang kẹp tiếp ứng phát sáng ghi tên hắn thì nội tâm đột nhiên trở nên khiếp sợ.

Nhan Úc vốn cho rằng kia chỉ là một sự trùng hợp, bởi vì sau lưng Thương Lộc là khu tiếp ứng của fans nhà hắn, có khi là bị fans hắn mạnh mẽ đội lên đầu rồi.

Không sai, là trùng hợp, mà cái này cũng là trùng hợp.

Thương Lộc đang lướt Weibo, lại trượt tay click mở video sân khấu hôm nay của hắn, hoàn toàn không phải cô chủ định xem, khẳng định không phải.

Nhan Úc đang không ngừng nói cho chính mình đừng nghĩ nhiều, đừng tự tin như vậy, nam nhân tự tin là sến súa nhất, nhưng mà phản ứng kế tiếp của Thương Lộc lại khiến hắn căn bản không thể xem nhẹ.

Thương Lộc tháo khẩu trang xuống, lấy khăn giấy ra bưng kín mặt, bả vai còn run run.

Mà lúc tờ giấy kia bị ném vào thùng rác, Thương Lộc lại cúi đầu thế cho nên Nhan Úc vẫn không thấy rõ đôi mắt cô, nhưng lại có thể thấy chóp mũi cô đã đỏ ửng.

Rất rõ ràng ——

Thương Lộc vừa mới bị sân khấu của hắn làm cảm động phát khóc!

Rất nhiều người cho rằng đây chỉ là một sân khấu bình thường của Nhan Úc, vừa nghe là biết sử dụng rất nhiều kỹ xảo sân khấu, ca từ viết cũng rất đơn giản.

Nhưng trong đó có một đoạn lời ngắn, chính là cái đoạn vừa rồi Thương Lộc mở kia, được hắn viết ra vào lần đầu tiên hắn tham gia show tuyển tú, ngoại trừ fan lâu năm thì căn bản là không có ai biết việc này.

Không nghĩ Thương Lộc lại là fans hắn, hơn nữa có thể...... đã thích hắn từ lâu rồi.

Nghĩ đến thái độ thù địch khó hiểu trước đó của Thương Lộc lúc gặp nhau ở bên ngoài sân vườn, giờ thì hắn có thể lý giải được rồi.

Hóa ra là do cô ngại ngùng thôi.

Nháy mắt, trái tim Nhan Úc bị hối hận vô tận và áy náy vây quanh.

Sao hắn lại có thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Thương Lộc chứ, trách không được cô nhanh nhanh chóng chóng rời đi, hẳn là trong lòng rất khổ sở.

Khiến fans thương tâm, hắn quả thực là thần tượng tệ nhất trên thế giới này.

Nhan Úc đi rồi.

Thất hồn lạc phách mà rời đi.

Hắn nhớ mang máng đã từng nghe qua một câu.

Cô phụ tình cảm của người khác, sau khi chết nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục.

Xong rồi, người tệ như hắn rất có khả năng sẽ phải xuống mười tám tầng âm ti địa ngục.

Hôm nay là ngày tồi tệ nhất của Nhan Úc.

Cuộc sống của hắn có hai việc không thể tha thứ cho chính mình, một là cô phụ tâm ý của fans, hai là bại bởi Âu Dịch.

Còn Âu Dịch hôm nay lại cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn và bạn tốt của mình (một mình hắn thấy thế ) là Hứa Tắc cùng nhau vui vẻ đánh bóng rổ...... À không, bóng đá, sau đó còn thắng Nhan Úc.

Tuy sân khấu hợp tác của hai người bọn họ với khách mời đều xảy ra tai nạn, nhưng bởi vì Âu Dịch bị Lâm Nhan Nhan ảnh hưởng mà hát trật hai câu, làm buổi biểu diễn của hắn buồn cười gấp bội, lượng share vượt qua Nhan Úc, cho nên hiển nhiên là hắn thắng!

Âu Dịch muốn gọi điện thoại trào phúng Nhan Úc, kết quả di động lại vang lên âm thanh nhắc nhở không có người nghe.

A! Người nhu nhược không dám đối mặt với thất bại đây này!

Âu Dịch ở trong lòng hung hăng cười nhạo Nhan Úc, cùng lúc đó lại càng cảm thấy tâm tình tốt hơn.

Hắn bắt đầu tự khâm phục bản thân.

Tiểu tử Nhan Úc này dám chơi ám chiêu, đào cái vũ khí bí mật là Hứa Tắc tới hỗ trợ, còn may hắn có quý nhân tương trợ, nếu không hôm nay chắc chắn là thua không thể nghi ngờ.

Quý nhân cảm mạo nhất định không phải cảm mạo bình thường, mà là ông trời an bài, để Lâm Nhan Nhan và Hứa Tắc đối đầu nhau, đây quả thực là......

Quá hoàn mỹ!

Thật là một cuộc chiến tranh ngang tài ngang sức! Còn hắn! Chiến thắng thuyết phục!

"Hắt xì ——"

Thương Lộc đột nhiên hắt xì một cái, hoàn toàn che lại nửa dưới khuôn mặt, khắp mặt đều là hoài nghi nhân sinh.

Tuy cảm mạo hắt xì là hiện tượng bình thường, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy như có người ở sau lưng nghĩ xấu về cô.

Trì Yến đứng ở mép giường, từ nhiệt kế đến thuốc trị cảm còn có nước ấm 24 giờ đều chuẩn bị đầy đủ hết, nhìn thoáng qua nhiệt kế, nói: "Còn may, sốt nhẹ, ngủ một giấc là không có việc gì nữa."

Nói, hắn liền kéo ghế qua ngồi xuống, nói: "Cậu ngủ đi, lúc nào cậu ngủ thì tôi đi."

Thương Lộc gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Ba phút sau.

Cô mở mắt ra nhìn về phía Trì Yến, giọng nói hơi khàn, lúc này lại nói đặc biệt nhiều: "Tôi ngủ không được, nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn là bánh kem, bánh kem vị xoài, bánh kem vị đào, còn có sản phẩm chocolate mới của họ tôi còn chưa được ăn thử......"

Trước mắt một mảnh đen nhánh.

Tay Trì Yến trực tiếp che mắt cô, nói: "Ngủ đi, ngủ dậy là có."

Thương Lộc vẫn nói: "Nhưng tôi thật sự không ngủ được, cậu bỏ tay ra đi, hay là chúng ta cùng đi mua."

Trì Yến không nói chuyện, tay vẫn dừng ở trên mắt cô.

Ba phút sau.

Tiếng hít thở vững vàng vang lên, Thương Lộc ngủ rồi.

Đáy mắt Trì Yến lộ ra ý cười bất đắc dĩ, nhìn Thương Lộc trên giường đang lâm vào mộng đẹp, tay hắn khẽ vén vài sợi tóc xòa xuống sườn mặt cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Thương Lộc bệnh tới mau đi cũng mau.

Cô nằm mơ thấy chính mình đang ăn bánh kem, giấc mơ này thật sự quá mức chân thật, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm mê người của bánh kem.

Chính là thứ hương thơm ngọt ngào kia, hương vị kỳ diệu phảng phất có thể tinh lọc hết thảy thống khổ trên thế giới này.

Lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, Thương Lộc cảm thấy hình như mình khỏi ốm rồi.

Cô bỗng nhiên mở mắt ra, liền đối diện với Trì Yến đang đặt bánh kem lên đầu giường mình, tay hắn còn chưa kịp thu về, trong não có một tia mờ mịt.

Đáy mắt Trì Yến hiếm khi vô thố, hỏi: "Là tôi đánh thức cậu sao?"

Thương Lộc không trả lời hắn, chỉ hưng phấn nhìn chằm chằm mấy cái đĩa trên tủ đầu giường: "Bánh kem! Là vị xoài vị đào còn có cả...... Chocolate!"

Vừa nói xong, Thương Lộc lại đột nhiên ý thức được cổ họng không đau nữa, nói chuyện cũng bình thường.

Cô khỏe rồi!

Advertisement: 0:58

Close Player

Thương Lộc dịch cánh tay từ trong ổ chăn ra, vẫy vẫy trong không trung, xác định lại lần nữa.

May quá, cánh tay đã có sức rồi.

Một cái khăn lông ẩm đột nhiên đặt lên cánh tay cô.

Trì Yến rũ mắt nhìn cô, nói: "Thả tay ra đi."

Thương Lộc rất nghe lời, thành thành thật thật bỏ tay ra.

Trì Yến đo lại nhiệt độ cho Thương Lộc, xác định đã hoàn toàn hết sốt, mới hỏi cô: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Muốn ăn gì chưa?"

Thương Lộc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, ánh mắt khát khao nhìn về phía tủ đầu giường, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Tôi muốn ăn bánh kem."

"Lên rửa mặt, ăn chút cháo nóng lót bụng trước, bánh kem cũng có thể ăn, nhưng chỉ được ăn tối đa hai miếng thôi."

Thương Lộc lại lần nữa vươn tay từ trong chăn ra, lần này bắt được vạt áo Trì Yến.

Đáy mắt tràn đầy thống khổ và chất vấn.

Sao thế được chứ?

Bánh kem mỹ vị như vậy! Sao lại chỉ có thể ăn hai miếng? Thế thì quả thực là phí phạm của trời!

Trầm mặc đối diện nhau.

Không tiếng động giằng co.

Trì Yến cúi đầu, gỡ từng ngón tay của cô ra, một lần nữa nhét vào trong chăn.

Sau đó nói: "Ba miếng, không thể nhiều hơn."

Nói xong, Trì Yến dứt khoát bê đĩa bánh kem đi.

Thương Lộc: "QAQ."

Thế thì có gì khác nhau chứ?

Thất sách rồi!

Sớm biết thế này thì cô cứ giả bộ ngủ cho rồi, chờ Trì Yến đi rồi thì một mình xử hết bánh kem luôn, cần gì phải xin phép nữa chứ!

Nhưng cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để độc chiếm bánh kem rồi, Thương Lộc từ trên giường bò dậy bọc áo ngủ thật dày, rửa mặt xong liền vội vàng xỏ dép lê đi tới phòng khách.

Mới vừa ngồi xuống, tay cô đã bị nhét một ly nước ấm.

Ánh mắt Thương Lộc nhìn chằm chằm bánh kem trên mặt bàn, không biết vì sao lúc này chúng nó đã bị dùng ba cái cái đĩa tách riêng ra.

Trì Yến nhìn cô một cái, lại nhìn về phía bánh kem trên bàn.

Hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như đã nói hết toàn bộ.

Không thành thật nghe lời, thì đừng hòng có bánh kem ăn.

Thương Lộc xoay xoay ly nước, cơ hồ một hơi uống hết chén nước.

Dạ dày có chút ấm áp, cũng thoải mái hơn rất nhiều, vì thế Thương Lộc liền gấp không chờ nổi nhìn Trì Yến, lại nhìn về phía bánh kem.

Nước cũng đã uống rồi, đây là lúc thích hợp nhất để thưởng thức bánh kem mỹ vị đó nha! Đã đến giờ hưởng dụng!

Đột nhiên, một chén cháo thịt nạc rau xanh được đặt ở trước mặt cô.

Thương Lộc: "......"

Hiểu rồi, cô nhẫn chút nữa vậy.

Thương Lộc vùi đầu, bắt đầu múc từng chén cháo đưa vào miệng, có chút tức giận.

Cô ăn được một nửa thì ngẩng đầu, bất mãn nói: "Trì Yến! Sao nhiều vậy! Chén này lớn quá! Uống hết thì tôi còn ăn bánh kem thế nào được nữa!"

Trì Yến nhìn bát cháo còn lại trước mặt Thương Lộc, tựa hồ đang phán đoán xem có phải cô nói thật không, sau đó mới đưa đĩa bánh kem đặt trước mặt Thương Lộc.

Thương Lộc lập tức cúi đầu ăn.

Hu hu quá ngon! Lần trước hai vị cô thích nhất đều bị bán hết rồi, làm cô tiếc hùi hụi đến bây giờ!

Lúc Thương Lộc cầm nĩa bánh muốn bỏ vào miệng, lại nghe thấy thanh âm va chạm của cái đĩa trên mặt bàn.

Thương Lộc: "?!"

Bánh kem của cô? Nguy rồi!

Thương Lộc ngẩng đầu, quả nhiên, thấy Trì Yến đang bưng một đĩa bánh kem chuẩn bị cất đi chỗ khác.

Rất rõ ràng, thái độ của hắn chính là, nếu cô dám miếng thứ tư thì đừng hòng được ăn vị khác nữa.

Đáng giận! Trì Yến dám uy hiếp cô!

Nhưng cô xác thật là không có cách nào phản kháng TAT.

Thương Lộc chỉ có thể thành thành thật thật, đổi cái bánh kem đã ăn đủ ba miếng với miếng bánh kem vị khác Trì Yến đang cầm.

Thương Lộc nhìn bánh kem trước mặt, đại não kịch liệt đấu tranh, đang tự hỏi xem phải làm thế nào mới có thể chỉ dùng ba miếng mà ăn xong toàn bộ cái bánh kem.

Thực ra nếu cố gắng thì cũng có thể, nhưng với những chiếc bánh kem làm thủ công thế này nếu muốn thưởng thức toàn bộ mỹ vị của chúng thì phải ăn từng miếng nhỏ để đánh giá từ từ, cảm thụ tư vị thơm ngọt gãi đúng chỗ ngứa tràn ngập nơi đầu lưỡi, chứ nếu ăn nhồm nhoàm như Trư Bát Giới nuốt nhân sâm thì cực kỳ vô vị.

Đang lúc nội tâm Thương Lộc tiến hành giao chiến kịch liệt, lại nghe thấy tiếng Tiểu ngoan sủa.

"Oẳng! Gâu gâu!"

Trì Yến duỗi tay xoa xoa mi tâm, bộ dáng có chút mỏi mệt: "Xin lỗi Tiểu ngoan, thiếu chút nữa là quên mất mày rồi."

Nói rồi, hắn liền đứng dậy đi lấy đồ ăn cho Tiểu ngoan.

Còn Đại ngoan, tiểu gia hỏa này thích hoạt động ban đêm, buổi sáng căn bản là ngủ say không tỉnh, nằm ở góc sô pha an tĩnh ngáy.

Từ từ, Tiểu ngoan bây giờ muốn ăn bữa sáng, thế hiện tại là mấy giờ rồi?

Thương Lộc sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhìn về phía Trì Yến hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

Trì Yến nhìn thời gian, trả lời: "8 giờ hai mươi."

Thương Lộc: "?"

Cô rốt cuộc cũng hiểu ra chỗ nào không đúng.

Cửa hàng bánh kem này 9 giờ mới mở cửa, nhưng hiện tại mới 8 giờ hai mươi, mà cô đã có bánh để ăn rồi.

Hơn nữa tính cả thời gian Trì Yến đi lại, cho dù không phải xếp hàng thì cũng không thể nào mua nhanh thế được!

Tuy Thương Lộc rất tò mò, nhưng cô vẫn thừa dịp Trì Yến đi lấy thức ăn cho Tiểu ngoan vội ăn thêm hai miếng, chờ khi hắn trở về mới buông nĩa hỏi: "Cửa hàng kia không phải 9 giờ mới mở cửa sao? Họ mới đổi thời gian hả?"

"Không có." Trì Yến bình thản trả lời: "Tuần trước tôi vừa mua lại cả cửa hàng."

Thương Lộc: "......?"

Nĩa rơi xuống đất, trên mặt cô tràn ngập khiếp sợ.

Hóa ra thứ thay đổi không phải thời gian, mà là ông chủ, thế thì hợp lý rồi......

Phi! Hợp lý cái quỷ ý!

Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến, vẫn không hiểu hỏi: "Cậu mua một cửa hàng bánh ngọt thủ công làm gì?"

"Từ lúc cậu quay tổng nghệ khen cửa hàng này, cửa hàng càng trở nên nổi tiếng, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy đang bày ra trước mắt, mà tôi thì là một thương nhân." Trì Yến trả lời đương nhiên.

Thương Lộc nhìn Trì Yến, mười đầu ngón tay chống cằm, giả tạo chớp chớp mắt, chỉ còn thiếu nước đem ba chữ "có mưu đồ" viết ở trên mặt.

Cô nói: "Trì Yến, cậu xem chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, nếu là cửa hàng của cậu, vậy tôi có thể được hưởng một chút đặc quyền không?"

"Đã sớm biết cậu sẽ nói những lời này mà." Trì Yến rũ mắt, từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ đưa cho Thương Lộc.

Thương Lộc nhìn tấm thẻ, trên mặt thẻ là phương thức liên hệ của cửa hàng bánh kem, cùng với một chữ cái và con số kỳ quái: w1.

Thương Lộc tò mò hỏi: "Tấm thẻ này có quyền lợi gì?"

Trì Yến trả lời: "Thẻ hội viên, cậu gọi số điện thoại trên đó là có thể trực tiếp gọi cơm hộp, không cần phải đích thân đi qua mua nữa."

Thương Lộc: "!"

"Vạn tuế!" Thương Lộc nhịn không được hoan hô, sau đó khen một câu: "Trì Yến à cậu rất hợp làm ông chủ đấy! Tôi đã bảo sao bọn họ không bán cơm hộp qua các app gọi đồ ăn chứ, thời đại nào rồi mà còn làm cái loại marketing đói khát này, nếu không phải thật sự ăn quá ngon thì tôi khẳng định họ sớm đã sập tiệm lâu rồi. Cậu thay đổi rất đúng, rốt cuộc thì cũng đuổi kịp sự phát triển của thời đại!"

Trì Yến cúi đầu cười cười, không đáp lại.

Đối với Thương Lộc, sau khi thân thể phục hồi khỏe mạnh, việc quan trọng nhất là gì?

Chính là xem kịch bản!

Nhưng mà ——

Vì sao Tống Trạch Khiêm lại gọi bọn họ qua giúp hắn xem thử vai chọn diễn viên chứ?

Ngoại trừ Diệp Lục, năm người lại lần nữa tề tụ, cùng nhau tiến hành chọn lựa vị diễn viên cuối cùng.

Chọn xong nhân vật cuối cùng này, cũng coi như là hoàn tất giai đoạn chuẩn bị ban đầu quan trọng nhất của bộ phim.

Tống Trạch Khiêm thẳng thắn: "Chờ xác định xong diễn viên đóng nhân vật này, tất cả mọi người phải lập tức thu thập hành lý cùng tôi tới nông thôn."

Thời gian một buổi sáng, bọn họ phải xem hơn hai mươi diễn viên thử vai, nhưng đều chung một nhận định, đó chính là tất cả đều không được.

Tuy nhân vật thứ chính cuối cùng suất diễn không nhiều lắm, nhưng plot twist lớn nhất phim lại xảy ra trên người này.

Bản thân nhân vật ban đầu có tính cách rất đáng ghét, sau đó khi chân tướng được vạch trần, thì mọi thứ cuối cùng cũng rõ ràng, một nhân vật thiện ác đan xen, quan trọng nhất chính là phải diễn ra được cái thiện sâu trong cái ác, hai thứ phải cân bằng tồn tại.

Nếu quá mức rõ ràng, không đợi chân tướng sáng tỏ khán giả đã phát hiện ra vấn đề, sẽ không còn bất ngờ nữa, nhưng nếu không rõ ràng, khi biết chân tướng hoặc khi xem lại lần hai khán giả sẽ cảm thấy cú xoay ngược này quá mức đột ngột.

Nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Tống Trạch Khiêm, Thương Lộc sờ sờ bụng mình, cô đói rồi.

Phỏng vấn hôm nay đã kết thúc, nhưng bởi vì không ai có thể khiến Tống Trạch Khiêm vừa lòng, cho nên kết thúc cũng sớm hơn dự tính rất nhiều.

Lâm Nhan Nhan mệt mỏi không mở nổi mắt: "Còn một nhân vật cuối cùng...... hay là kêu Diệp Lục tới diễn đi, tôi thấy cậu ta và nhân vật kia cũng rất tương đồng đó."

Tống Trạch Khiêm mỉm cười sắc lẹm: "Đừng đùa như thế."

Lâm Nhan Nhan thành thật câm miệng, mặt chôn vào vai Thương Lộc, làm giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.

Thương Lộc nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra Tống đạo à, tôi cảm thấy có một người rất thích hợp."

Tống Trạch Khiêm nhìn cô, mặt không biểu cảm: "Cô cũng muốn đề cử Diệp Lục?"

"Không phải." Thương Lộc lắc lắc đầu, nhìn về phía Hứa Tắc, hỏi: "Anh còn nhớ hắn không?"

Hứa Tắc hơi đơ, hỏi: "Là anh ta?"

Thương Lộc gật đầu: "Không sai, lần trước cũng không phải tôi mắng anh ta đâu, là thật sự cảm thấy như vậy."

Hứa Tắc tự hỏi một chút, lại nói: "Hình như cũng rất hợp."

Tống Trạch Khiêm: "...... Các người đang bí mật cái gì? Anh ta là ai?"

Thương Lộc trả lời: "Chính là cái người trước đó cùng đi thử vai với Hứa Tắc, gọi là gì nhỉ...... Mông Lý, đúng, Mông Lý."

Năm nay 24 tuổi, ba lần được đề cử nam chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim quốc tế, kỹ thuật diễn tất nhiên không cần phải nói.

Nhưng hắn đúng thật là không thích hợp với nhân vật con trai hai, Thương Lộc ngày đó lúc tranh cãi đã từng nói qua tính cách của hắn rõ ràng thích hợp với con thứ hơn.

Tuy ngày đó gặp mặt có chút không thoải mái, nhưng Thương Lộc mấy ngày sau khi trở về lại vừa vặn lướt trúng một đoạn video Mông Lý tham gia biểu diễn kịch nói, hình tượng có vài phần tương tự với người con trai thứ tư.

Cho nên trong suy nghĩ của Thương Lộc, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hắn là thích hợp nhất với nhân vật con trai tư.

Hứa Tắc cũng tán đồng: "Kỹ thuật diễn của anh ta rất tốt."

Nếu không phải bởi vì hình tượng nhân vậy này tương đồng với hắn hơn, thì Hứa Tắc thậm chí không dám tự tin mình sẽ thắng.

Thương Lộc nói lời này làm Tống Trạch Khiêm cũng bắt đầu tự hỏi.

Cũng có lý.

Tống Trạch Khiêm lại hỏi: "Tôi nghe nhân viên công tác nói, các người ngày đó hình như có chút mâu thuẫn, vì sao lại nghĩ tới cậu ta?"

"Tuy đúng thật là quan hệ chẳng ra gì, nhưng giữa chúng tôi cũng không phải mâu thuẫn gì quá lớn." Thương Lộc thẳng thắn trả lời: "Chủ yếu là anh ta rất thích hợp."

Hứa Tắc gật đầu, tỏ vẻ Thương Lộc nói không sai.

Thương Lộc ngáp một cái, hỏi: "Vậy chúng tôi có thể đi chưa?"

Tống Trạch Khiêm buông di động: "Chờ nửa giờ nữa đi, Mông Lý đang trên đường qua đây."

Mọi người: "?"

Sao nhanh thế được?

Đã nhìn ra, Tống Trạch Khiêm là thật sự bởi vì cái nhân vật chọn hoài không được này mà sốt ruột đến không chịu được.

Rất nhanh, Mông Lý đã tới nơi.

Từ lần trước gặp Thương Lộc và Hứa Tắc rồi lỡ buông lời tàn nhẫn để đến cuối cùng chính mình lại tuột mất vai, Mông Lý vẫn luôn cảm thấy mất hết mặt mũi, đến bây giờ cũng có chút buồn bực không vui.

Khi được người đại diện thông báo Tống Trạch Khiêm lại muốn cho mình một cơ hội thử vai, Mông Lý cảm thấy quả thực mình đã gặp được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Cho nên trên đường tới đây, hắn đều không ngừng tự hỏi nguyên nhân.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là do Hứa Tắc khiến Tống Trạch Khiêm không vừa lòng, mới có thể cho hắn cơ hội lần thứ hai.

Nhưng mà lúc đi vào hiện trường nhìn thấy Hứa Tắc, Mông Lý lại mờ mịt mông lung.

Nếu Hứa Tắc ở đây, vậy còn gọi hắn tới làm gì? Lại tới để thất bại lần nữa à?

Đáng tiếc, sự thật khác hoàn toàn với suy nghĩ của Mông Lý.

Lúc biết được Tống Trạch Khiêm muốn cho hắn thử nhân vật con trai thứ tư, Mông Lý có chút bất ngờ, nhưng không chút do dự mà đồng ý ngay.

Tuy nhân vật con trai thứ tư suất diễn không nhiều, nhưng nếu là phim của Tống Trạch Khiêm thì không thể dựa vào thời gian lên hình nhiều hay ít để đánh giá cân nhắc được.

Quả nhiên.

Sau nửa giờ chuẩn bị, màn biểu diễn của Mông Lý nhận được số điểm không tồi từ mọi người.

Tưởng Tinh khen ngợi: "Quả nhiên rất thích hợp."

Tống Trạch Khiêm cũng gật đầu: "Không thành vấn đề, cậu trở về thu thập hành lý, xác nhận công việc, ba ngày sau, trước khi tới tết Nguyên Đán, toàn bộ cùng tôi xuất phát đi huấn luyện."

Ý tứ của Tống Trạch Khiêm rất rõ ràng, toàn bộ nhân vật đã xác định được diễn viên, cho nên hiện tại ở đây chính là toàn bộ đoàn diễn của《 ác 》.

Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ có thể.

Nói buồn cười, kể cả không thể cũng phải làm cho có thể, nào có cái tài nguyên công tác gì có thể so sánh với việc tham gia vào phim của Tống Trạch Khiêm chứ.

Chỉ có Lâm Nhan Nhan dò đầu ra, hỏi: "Thế cái tổng nghệ kia làm sao bây giờ?"

Tống Trạch Khiêm không thèm để ý: "Để cho bọn họ tự điều chỉnh thời gian, dù sao sáu người thiếu năm, một mình Diệp Lục cũng không gánh được."

Dựa theo quy định trong hợp đồng, mười hai tập ghi hình chỉ cho phép khách mời được vắng mặt tối đa hai lần dưới tình huống đặc biệt.

Nhưng mà tổ đạo diễn của tiểu chán ghét có khi nghĩ nổ đầu cũng không thể tưởng tượng được, sáu khách mời thì có tới năm người xin nghỉ phép cùng một ngày!

Mọi người: "......"

Thật là có đạo lý.

Diệp Lục biết được chuyện này: "?"

Cảm thấy mình như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Vội vàng nhắn tin cho Lâm Nhan Nhan.

【 may mà vẫn còn cô bên tôi 】

Lâm Nhan Nhan trả lời gần như ngay lập tức 【 hì hì 】

Vào buổi tối, official weibo《 ác 》cập nhật thêm hai diễn viên mới:

Lâm Nhan Nhan và Mông Lý.

Các võng hữu: "?"

Diệp Lục: "???"

Không sai, toàn thế giới người khiếp sợ nhất chính là Diệp Lục, không ai sánh nổi.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, Lâm Nhan Nhan thế mà lại gia nhập đoàn phim của Tống Trạch Khiêm, vậy ca sĩ hát OST không phải người đúng không? Hắn không cần đi tham gia huấn luyện sao? Vì sao lại không cho hắn theo chứ!

Tống Trạch Khiêm trực tiếp nhắn tin cho hắn.

【 cậu muốn tôi dạy cậu hát? Được thôi. 】

Diệp Lục: "......"

Hắn vội vàng trả lời lại 【 xin lỗi, quấy rầy rồi】

Đột nhiên lại không muốn tham gia nữa.

Thương Lộc sau khi trở về liền đem chuyện này nói cho Trì Yến, có chút cảm khái: "Cái nệm bảo bối của tôi rốt cuộc cũng tới rồi, tôi về nhà đây, có thể nào đặt thêm một cái nữa để tôi mang tới chỗ nông thôn huấn luyện không ...... mà thôi, nếu tôi dám mang loại đồ này tới Tống Trạch Khiêm nhất định sẽ giết tôi."

Không đợi Trì Yến trả lời, Thương Lộc đã tự lắc đầu phủ định cái ý tưởng hoang đường này.

Thương Lộc ngồi xổm cạnh sô pha thu thập hành lý, Trì Yến nhìn cô bận rộn thì hỏi: "Muốn đi bao lâu?"

Thương Lộc nghĩ nghĩ, trả lời: "Đại khái khoảng nửa tháng, dù sao chắc chắn là về trước Tết Âm Lịch."

"Ừm." Trì Yến đem áo khoác trong tay gấp gọn rồi đưa cho Thương Lộc, nhắc nhở nói: "Đặt ở bên phải, để quần áo nặng lên trên, tiết kiệm không gian."

Dưới sự chỉ đạo của Trì Yến, Thương Lộc quả thật mang theo được rất nhiều đồ.

Sau đó Thương Lộc đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chắc trong lúc tôi đi Gạo kê sẽ về nhà, ở nông thôn nhiều khi tín hiệu không tốt, nếu có vấn đề gì thì cậu cho con bé mượn điện thoại gọi cho tôi nhé."

"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con bé." Trì Yến nói, lại giúp Thương Lộc kéo khóa valy đặt ở một bên, nói: "Gạo kê ngày mai sẽ về, chúng ta mang con bé tới công viên giải trí, cùng nhau đón năm mới đi."

"Được." Thương Lộc đồng ý, đôi mắt đột nhiên cong lên, cười tươi nói: "Tôi muốn chơi cả ngày."

Thương Lộc cũng không rảnh lo thu thập hành lý gì gì nữa, lập tức ngồi xếp bằng trên sô pha, cầm di động bắt đầu tìm hiểu các trò chơi trong công viên giải trí.

Trì Yến hỏi cô: "Làm gì mà tìm hiểu sớm thế?"

Thương Lộc mím môi, nhỏ giọng trả lời: "Gạo kê hẳn là lần đầu tiên tới những chỗ thế này, đương nhiên chúng ta phải chuẩn bị thật tốt."

Tuy nói như vậy, nhưng Thương Lộc rất nhanh đã bị các loại phương tiện trong công viên giải trí hấp dẫn, lôi kéo ống tay áo Trì Yến bắt đầu lên kế hoạch.

Thực ra vừa rồi Thương Lộc không hoàn toàn nói thật.

Những chỗ như công viên giải trí này, không chỉ là Gạo kê, mà cô cũng là lần đầu tiên đi.

Cho nên có chút khẩn trương, nhưng phần lớn lại là chờ mong.

Tay cô không tự giác đặt trên sô pha, lòng bàn tay hơi đè xuống, rất mềm cũng rất đàn hồi.

Giường nhảy ở công viên giải trí kia, rốt cuộc là cái dạng gì nhỉ?

Còn có ngựa gỗ xoay tròn, xe hoa nhân vật hoạt hình, rất nhiều rất nhiều trò chơi, từ bé đến giờ cô đều chỉ được nhìn thấy trên TV.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro