CHƯƠNG 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên kia, có một ảo thuật gia đứng trên đài cao, sau khi pháo hoa kết thúc sẽ đến lượt anh ta biểu diễn, đang cố gắng la lớn để mấy đứa trẻ con tới nơi đó tham dự hoạt động.

Gạo kê cũng bị hấp dẫn, sau khi trưng cầu ý kiến được Thương Lộc đồng ý liền chạy qua hướng của ảo thuật gia.

Vô số trẻ con vây quanh anh ta, thích thú nhìn từng con hạc giấy bay ra từ ống tay áo, trông rất đẹp mắt.

Hắn cho mọi người thấy chiếc mũ rỗng tuếch, sau đó bên trong lại xuất hiện đầy kẹo, rải xuống phía dưới chỗ bọn nhỏ đang vây xem.

Nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười rộn ràng.

Mà tay phải của Thương Lộc, vẫn đang nắm chặt tay Trì Yến.

Thương Lộc vốn vẫn cảm thấy lạnh, giờ phút này chỉ thấy lòng bàn tay được bao bọc trong ấm áp, thậm chí còn có chút muốn chảy mồ hôi.

Rất rõ ràng, đó không phải do nhiệt độ cơ thể, mà là do cô quá khẩn trương.

Câu vừa rồi Trì Yến nói là có ý gì?

Liên tục nhiều lần nói mấy câu mờ ám như vậy, thật sự khiến cô có muốn cũng không thể lờ đi được nữa.

Cô hỏi: "Ngày lễ nào chúng ta cũng cùng nhau sao?"

Thanh âm Trì Yến mang theo chút ý cười, nói: "Ừ, Lễ Tình Nhân cũng thế."

Đây hoàn toàn tương đương với thổ lộ rồi.

Thương Lộc mím môi, cảm giác gió lạnh vẫn quất vào mặt, nhưng mỗi một chỗ trên thân thể bao gồm cả linh hồn phảng phất đều đang nóng cháy lên.

Cô cũng không trực tiếp nói đồng ý, mà chỉ hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

Trì Yến nhàn nhạt trả lời: "Cao trung, cái lần cùng nhau chạy trốn đó, sau khi về nhà nghĩ lại cảm thấy cậu rất đáng yêu, cho nên nhịn không được vẫn luôn chú ý đến cậu, không phải muốn làm bạn với cậu, mà là nhất kiến chung tình."

Ngữ khí nói chuyện của hắn tuy bình tĩnh, nhưng nếu lúc này Thương Lộc ngẩng đầu là có thể thấy bên tai hắn đỏ như sắp nhỏ máu.

Chẳng qua Thương Lộc giờ phút này có khi tai còn đỏ hơn Trì Yến, mặt mũi đều nóng rực lên, cho nên căn bản là cô không có dũng khí ngẩng đầu.

Thương Lộc hít sâu một hơi, tận lực làm ngữ khí của mình nghe bình tĩnh hơn, nói: "Cậu chưa từng nói với tôi."

"Trước kia tôi vẫn nghĩ phải chờ thời cơ tốt nhất mới dám nói." Trì Yến trả lời, lại nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy nếu không nói cho cậu, sau này cậu nghe được chuyện này từ trong miệng người khác, thì có thể cả đời này tôi sẽ không cam lòng."

Cái người khác này, tất nhiên là chỉ người mẹ đột nhiên xuất hiện của hắn.

Cho nên nhịn không được viết xuống lời chúc phúc cho cô rồi nhét vào bao đỏ, niềm yêu thích này rốt cuộc cũng không thể giấu được nữa.

Hắn cúi đầu nhìn Thương Lộc, nói: "Thương Lộc, anh thích em, không muốn làm bạn bè nữa, anh muốn trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đời em."

Có lẽ đây là lời thổ lộ mà Thương Lộc lặng lẽ chờ mong trong lòng đã lâu, nhưng lúc Trì Yến thật sự nói ra những lời này, cô lại cảm thấy có chút khó tin.

Trì Yến thật sự thích cô.

Không làm bạn bè nữa, vậy chính là làm người yêu.

Nếu trở thành người yêu, hẳn là phải kết hôn.

Cái này khiến cho Thương Lộc cảm thấy sợ hãi vạn phần.

Cô có thể sẽ trở thành một người vợ, một người mẹ, trở thành một phần trong một gia đình hoàn chỉnh.

Đối mặt với Trì Yến, cô không thể từ chối, cô không muốn dối lòng, nhưng lại không biết phải đồng ý như thế nào.

Trì Yến nhìn ra cô sợ hãi, duỗi tay che mắt cô lại, ngăn trở tầm mắt cô.

Đây là ăn ý ngầm giữa hai người, để cho cô một không gian tạm thời trốn tránh thế giới trước mắt.

Trong bóng tối, bên cạnh là tiếng cười hoan hô của mọi người, Thương Lộc tự hỏi rất lâu.

Cô nói: "Trì Yến, tôi hẳn là cũng thích cậu."

Một câu như vậy, khiến ý cười trên mặt Trì Yến hoàn toàn cứng đờ, ngay sau đó hắn cúi đầu, hốc mắt hơi đỏ.

Thương Lộc là người thông minh, lúc tầng giấy mỏng manh ngăn cách quan hệ giữa hai người bị đâm thủng, tất nhiên cô cũng đã hiểu lòng mình.

Thói quen ở bên Trì Yến, ở cạnh hắn sẽ cảm thấy an tâm, thích đồ ăn hắn làm, không gặp nhau thời gian dài sẽ thấy nhớ, thái độ đối xử của cô với Trì Yến cũng rất khác mọi người, tất cả thứ này cũng đủ chứng minh.

Cô hiểu, rất hiểu, bởi vậy lại càng thêm khó xử.

Cô thích Trì Yến, Trì Yến cũng thích cô.

Nhưng Trì Yến sẽ vĩnh viễn thích cô sao?

Cô không muốn lo được lo mất, cho nên nguyện vọng của cô là hy vọng bản thân vĩnh viễn đều là chính mình.

Cô hy vọng có thể vĩnh viễn vì bản thân mình mà sống.

Nhưng rất hiển nhiên, Trì Yến đã chiếm cứ vị trí trọng yếu trong sinh mệnh của cô rồi.

Cô sợ nếu yêu đương với Trì Yến, cô sẽ càng ỷ lại hắn, mà mất đi bản ngã.

Còn nếu không ở bên nhau, cô lại hơi lo lắng, mối quan hệ bạn bè của họ còn giữ được sao?

Giọng nói của Trì Yến càng thêm ôn hòa, hỏi: "Thương Lộc, nói cho anh, rốt cuộc em đang sợ hãi cái gì?"

Thương Lộc rất chậm rất chậm mà mở miệng, mỗi một câu đều phải tạm dừng một lúc, nửa tự hỏi nửa tiếp tục nói: "Trì Yến, tôi thích cậu, nhưng tôi sợ hãi tương lai, đặc biệt là nếu kết hôn sẽ phải sinh con."

Cô sợ sẽ xuất hiện một cơn ác mộng mới, mà hai chữ gia đình này trong suy nghĩ của cô chính là căn nguyên của hết thảy cực khổ.

Trì Yến nghe thấy vậy, âm điệu rõ ràng mang theo ý cười, tâm tình không tồi: "Không ngờ em đã nghĩ tới kết hôn luôn rồi, cũng không tồi, chỉ cần em muốn, chúng ta có thể đi lãnh chứng trước. Lần trước anh cũng đã nói rồi, con cái chỉ cần có một mình Gạo kê là đủ rồi, anh có thể theo ý em."

Thương Lộc hơi hơi lắc lắc đầu, nói: "Ý tôi là cả đời này sẽ không sinh con, tôi sẽ không làm được người mẹ tốt, cũng không thể trở thành người vợ tốt, tôi chỉ muốn vĩnh viễn làm chính mình."

Thanh âm Trì Yến vẫn không chút để ý: "Không sao cả, không kết hôn cũng được, chúng ta cứ vĩnh viễn ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt đi."

Ai nghe những lời này cũng thấy xúc động.

Thương Lộc nâng tay lên, bắt lấy bàn tay Trì Yến đang che mắt cô, còn Trì Yến lại lập tức nắm lấy tay cô.

Cô nhỏ giọng nói: "Trì Yến, tôi cảm thấy cậu là người tốt nhất, tôi không xứng với cậu..."

Hắn nên ở cạnh một người ưu tú hơn cô.

Nhưng vừa nói ra câu kia, cô lại bắt đầu hối hận.

Sao lại bắt đầu rồi? Lần trước cũng là như thế.

Mỗi khi đối mặt với tình yêu, cô đều như thế này, bó tay không biện pháp, không ngừng phủ định chính mình, dùng phương thức tệ nhất để đáp lại tình cảm của họ.

Thực ra lúc này hình như có chút khác trước.

Bởi vì trong nội tâm cô, có một thanh âm khác đang kêu gào.

Hắn có phủ định lời cô nói không?

Hay là sẽ tiếp tục kiên định lựa chọn cô?

"Nhưng trong suy nghĩ của anh, em chính là người tốt nhất trên thế giới này, anh chỉ muốn trở thành người xứng đôi với em nhất." Trì Yến cúi đầu, đôi tay đặt trên vai cô, nhìn cô nói ra lời hứa hẹn: "Cho dù là yêu đương hay hôn nhân, em có thể vĩnh viễn là chính mình, còn anh có thể trở thành một Trì Yến chỉ thuộc về Thương Lộc."

Thương Lộc ngơ ngẩn.

Cô xác định, lúc này là tiếng tim mình đập.

Rõ ràng cảm thấy động tâm, nhưng cô vẫn chưa đồng ý, chỉ nói: "Trì Yến, cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ lại, cậu cũng nghĩ lại. Chờ lần sau trở về, nếu cậu không thay đổi suy nghĩ, tôi sẽ cho cậu đáp án."

Cô thích Trì Yến, nhưng không muốn đưa ra lựa chọn trong lúc xúc động.

Quan trọng nhất chính là cô muốn cho Trì Yến...... thời gian đổi ý.

Trì Yến nói: "Được, anh chờ em."

Pháo hoa lần thứ hai vang lên.

Trì Yến duỗi tay sờ sờ đầu cô, hỏi: "Vậy có thể ứng trước một cái ôm không?"

Không đợi Thương Lộc trả lời, hắn liền vươn tay kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.

Cho cô ấm áp và sự an tâm.

Thương Lộc chỉ muốn vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.

Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Trì Yến.

Giọng cô có chút khàn khàn: "Trì Yến, có thể gặp được cậu, tôi vẫn luôn cảm thấy mình may mắn."

Hắn khiến cô cảm nhận được rất nhiều yêu thương, sau khi đắn đo do dự, thực ra cô cũng bắt đầu muốn lao vào tình yêu.

Chờ cô trở lại, nếu Trì Yến không hối hận, cô sẽ đồng ý ở bên hắn.

Cho dù không biết kết quả là gì, chỉ cần yêu nhau khi hắn đủ kiên định.

Cô cũng muốn bất chấp một lần.

Hiện tại hay là tương lai, chỉ muốn ôm hắn mãi như lúc này.

Mà bên kia.

Ảo thuật gia rải kẹo khắp nơi, chỗ nào trên người hắn cũng có thể thần kỳ biến ra vô số kẹo.

Gạo kê là một đứa trẻ rất linh hoạt, cướp được nhiều kẹo nhất, đựng đầy hai cái túi.

Bởi vì loại kẹo này là loại Thương Lộc thích, trong nhà cũng có một ít.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mấy đứa nhóc chung quanh, Gạo kê kiêu ngạo nâng cằm, chuẩn bị trở về đem hết kẹo cho Thương Lộc.

Sau đó ——

Ách.

Gạo kê dời mắt, cũng không đi qua tìm Thương Lộc nữa, mà cầm kẹo trong tay chia cho mấy đứa nhóc bên cạnh.

Lũ trẻ rất vui, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Chị, sao lại cho bọn em hết kẹo thế?"

Rõ ràng là rất vất vả mới cướp được nhiều như vậy, đứa nhỏ khác đều mang kẹo về tìm bố mẹ, chỉ có cái chị gái này ra sức cướp kẹo xong cuối cùng lại đi chia hết cho bọn trẻ con.

Gạo kê: "......"

Đừng hỏi, đây chính là kẹo mừng đó.

Hành trình công viên giải trí kết thúc.

Buổi tối trở về, Thương Lộc cảm thấy rất mệt, tắm qua nước nóng rồi nhanh chóng đi ngủ.

Cái đệm này thật sự rất tuyệt, cô ngủ thật sự an ổn, lại còn ở trong mộng gặp được Trì Yến.

Trong mộng, vẫn là trước gác chuông trong công viên giải trí.

Pháo hoa nở rộ, hắn dắt tay cô, ôm cô, sau đó......

A a a!

Thương Lộc trực tiếp cong eo như con tôm, vùi mặt vào trong chăn.

Điên rồi hả?

Giữa mùa đông lạnh lẽo mà cô lại mộng xuân là sao?

Thương Lộc dùng sức lắc lắc đầu, đem mấy ý tưởng lung tung rối loạn từ trong đầu đuổi ra ngoài, sau đó đứng dậy thay quần áo.

Còn hai giờ nữa, xe của Tống Trạch Khiêm sẽ tới đón cô, sau đó cùng tới thôn trang mà đoàn phim đã an bài sẵn.

Diễn viên bọn họ sẽ ngồi chung xe, Tống Trạch Khiêm thậm chí còn căn cứ theo địa điểm của mỗi nhà để sắp xếp lộ trình, chính xác tới từng phút.

Nói cách khác, nếu cô chậm trễ thời gian, Tống Trạch Khiêm có giết cô không? Nhất định là có.

Phải rời khỏi nhà tới nông thôn ở nửa tháng, Thương Lộc có chút thấp thỏm, cô chưa từng trải qua hoàn cảnh sinh hoạt thế này trước đây, huống chi Tống Trạch Khiêm còn có những yêu cầu rất nghiêm khắc.

Nhưng đây cũng là một cơ hội và thử thách mới.

Sau khóa huấn luyện kỹ thuật diễn nửa tháng của Tống Trạch Khiêm, Thương Lộc rất chờ mong có thể được thấy tiến bộ của bản thân.

Còn 《 tiểu chán ghét 》, bọn họ tất nhiên ngoài Diệp Lục ra thì toàn bộ đều xin nghỉ, tuy không biết vì sao tổ tiết mục vẫn chưa phát thông báo dừng quay, nhưng cũng không quan trọng.

Để cho một mình Diệp Lục tới gánh cả show đi!

Thương Lộc thay quần áo, kéo theo hai cái valy hành lý vào phòng khách, đã thấy Gạo kê ngồi trước bàn đang ăn bữa sáng.

Chờ cô bé ăn xong, Trì Yến sẽ đưa Gạo kê quay lại trường học.

Thấy Trì Yến bưng một chồng điểm tâm ngọt cuối cùng từ phòng bếp đi ra, Thương Lộc đột nhiên có chút không biết nói gì.

Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua hắn thổ lộ, cũng có lẽ là bởi vì giấc mộng xuân kia.

"Ngẩn người làm gì, nguội rồi ăn không ngon đâu." thanh âm Trì Yến vẫn tùy ý trước sau như một, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, phảng phất như mọi thứ hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Nhưng mà trước khi đi hắn lại ôm Thương Lộc, duỗi tay ấn đầu cô vào ngực mình, thanh âm mang theo ý cười nồng đượm: "Nhớ rõ ước định của chúng ta, lần sau gặp lại, anh sẽ thổ lộ một lần nữa."

Thương Lộc nhẹ nhàng đồng ý.

Gạo kê đeo cặp sách đứng ngoài cửa, lắc lắc đầu, lấy một viên kẹo từ trong túi ra nhét vào miệng.

Cô bé cũng không phải con nhóc học lớp năm nữa rồi, cái gì cần hiểu cô bé đều hiểu hết đó nha!

A, người lớn ấy à, haiz.

Nửa giờ sau, xe Tống Trạch Khiêm tới dưới lầu nhà Thương Lộc, còn cô trước khi xe đến mười phút đã đứng chờ ngay ngắn ở sảnh rồi.

Hành động này khiến Tống Trạch Khiêm thập phần vừa lòng, thuận tiện kéo dẫm Lâm Nhan Nhan trang điểm tỉ mỉ tinh xảo một chút: "Cô đến muộn hai phút."

Lâm Nhan Nhan vừa rồi vẫn luôn không dám nói lời nào, giờ phút này thấy Thương Lộc tới mới dám giải thích: "Có một ông lão đột nhiên té ngã, tôi hỗ trợ gọi xe cứu thương."

Cái lý do này Tống Trạch Khiêm có thể tiếp thu, nên hắn không chĩa mũi dùi vào Lâm Nhan Nhan nữa, chỉ nói: "Không có lần sau."

Ở xa nhất là Hứa Tắc, lúc đoàn người tới nhà hắn cũng đã toàn viên đông đủ.

"Tuy quy định cụ thể tôi đã nhắn trong nhóm, nhưng vẫn phải nhắc lại một lần. Từ giờ trở đi, mỗi người chúng ta đều có thân phận riêng." Tống Trạch Khiêm chỉ vào Hứa Tắc: "Con thứ hai nhà trưởng thôn 5 năm trước rời nhà trốn ra ngoài gây dựng sự nghiệp."

Hứa Tắc gật đầu.

Hắn nhìn về phía Lâm Nhan Nhan: "Người bạn gái điêu ngoa con thứ hai ở bên ngoài tìm được."

Lâm Nhan Nhan: "?"

Dựa vào cái gì chứ?

Tống Trạch Khiêm lại nhìn Mông Lý và Thương Lộc: "Con thứ hai ở bên ngoài giúp đỡ hai sinh viên, hai người cùng anh ta trở về ăn tết."

Cuối cùng Tống Trạch Khiêm nhìn về phía Tưởng Tinh: "Chị là trợ lý của tôi, chúng ta là thương nhân tới nơi này chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà xưởng."

"Trước một tuần sẽ không tiến hành huấn luyện gì hết, việc duy nhất mọi người phải làm là tận lực hòa nhập với thôn trang, để những người ở nơi này tiếp nhận hơn nữa phải tin tưởng thân phận của mọi người."

Nói đơn giản, chính là muốn cho bọn họ dùng một tuần này, đi thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt mười mấy năm của nhân vật ở nông thôn.

Thôn trang này cùng với thôn trang trước đó họ quay show khá giống nhau, chủ yếu đều là người già và trẻ nhỏ, cũng không có nhiều người trẻ tuổi, internet và tín hiệu đều không tốt lắm, thậm chí những nhà có TV rất ít, tuy bọn họ là minh tinh, nhưng trong hoàn cảnh này thì khả năng bị nhận ra cũng không lớn.

Nhà duy nhất biết tình huống cụ thể là trưởng thôn, đồng thời cũng là người sẽ hỗ trợ họ trong suốt hành trình.

Tống Trạch Khiêm nói xong, lại có chút ghét bỏ nhìn về phía bọn họ: "Nhưng tôi cảm thấy mọi người sẽ lộ sớm."

Trông thế nào cũng không hợp với thôn này.

Lâm Nhan Nhan hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Lớn lên xinh đẹp chẳng lẽ là lỗi của tôi à?"

Cô nàng trang điểm kĩ càng tỉ mỉ, nhưng bởi vì giả thiết thân phận là người bạn gái mà con trai hai quen được trong thành phố, hơn nữa trong kịch bản nhân vật của cô cũng là người xinh đẹp kỳ lạ ở thôn trang, cho nên còn tính là hợp lý.

Hình tượng của Lâm Nhan Nhan so với những người khác thì đặc biệt hơn một chút, cho nên Tống Trạch Khiêm cũng không quản cô.

Mà Thương Lộc lại hoàn toàn tương phản, trên người mặc áo khoác màu nâu, để mặt mộc, thậm chí trong lúc bọn họ nói chuyện còn tranh thủ buộc tóc đuôi ngựa, dặm lại lớp trang điểm cho phù hợp, thoạt nhìn càng ra dáng học sinh.

Cô nhút nhát sợ sệt cúi đầu, trong nháy mắt, đã khiến người ta tin cô chính là một học sinh bình thường lớn lên có chút xinh đẹp.

Rất nhanh bọn họ đã tới nhà trưởng thôn , nhiều người đột nhiên đến như vậy, khiến cho rất nhiều người tò mò vây xem.

Con trai trưởng thôn rời nhà từ lâu nay mới trở về, chuyện này đã truyền khắp trong thôn, vô số thôn dân đều lại đây xem náo nhiệt.

Đã 5 năm không thấy, kỳ thật đại đa số thôn dân đối với diện mạo con thứ hai nhà ông ta đã không nhớ rõ lắm, huống chi căn bản là không có người này tồn tại.

Nhưng trưởng thôn rất nhanh đã xuất hiện, ôm lấy Hứa Tắc, liên tục nói: "Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi."

Mà Lâm Nhan Nhan dưới cái nhìn gợi ý của Tống Trạch Khiêm, chủ động tiến lên giới thiệu bản thân.

Kế tiếp đến lượt Tống Trạch Khiêm tự giới thiệu, lại để Hứa Tắc thuận tiện giới thiệu những người khác với thôn trưởng.

Thật ra đoạn này có chút gượng gạo, nhưng mấy thôn dân chẳng hay biết gì cũng không nhìn ra, chỉ cảm thấy đây là một hình ảnh "Con trai xa nhà trở về hiếu thuận cha mẹ" cảm động thôi.

Mục đích của Tống Trạch Khiêm cũng rất đơn giản, chính là một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh thôn dân ở đây đều sẽ biết thân phận giả của bọn họ.

Còn có một ông lão lôi kéo cánh tay Hứa Tắc hồ hởi nói: "Hồi cháu ba tuổi ta còn bế cháu đấy! Còn nhớ không?"

Hứa Tắc: "......"

Hắn chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Có chút ấn tượng ạ."

Ông lão lập tức mặt mày hớn hở, khen Hứa Tắc hiểu chuyện.

Thương Lộc nhịn xuống xúc động muốn cười ra tiếng, cúi đầu tiếp tục ngụy trang hình tượng thẹn thùng ngoan ngoãn.

Những người khác cũng không khá hơn, một đám đều cố gắng nén cười.

Cũng có vài người sau khi nghe nói thân phận của Tống Trạch Khiêm, muốn chủ động tiến lên bắt chuyện, nhìn xem có thể có công việc nào phù hợp cho mấy thanh niên nhà mình tới làm không.

Lúc này, tất cả đều đã giới thiệu xong, trưởng thôn cũng giúp đỡ ngăn trở các hương thân nhiệt tình khác, tiếp đón mọi người vào nhà, nói lời cảm ơn với họ hàng chúc phúc, hốc mắt có chút đỏ, giống như thật sự đã chờ mong đứa con này về nhà lâu lắm rồi vậy.

Lâm Nhan Nhan có chút kỳ quái nhìn trưởng thôn, nhỏ giọng nói: "Ông ấy thoạt nhìn rất đáng thương, vì sao người con trai kia không trở lại chứ?"

Thương Lộc lắc lắc đầu nhìn Lâm Nhan Nhan: "Đừng quan tâm việc riêng của họ, làm tốt việc của mình là được."

Cho dù là con cái bất hiếu hay là cha mẹ không tốt, đều không tới phiên bọn họ nhúng tay.

"Ừm." Lâm Nhan Nhan ngoan ngoãn lên tiếng, từ trước đến nay cô đều rất nghe lời Thương Lộc.

Trong nhà trưởng thôn ngoại trừ ông ta thì chỉ có một nhà ba người con trai cả, con dâu và cháu nội, nói với bọn họ có thể tùy ý chọn các phòng dưới tầng 1.

Người trong nhà ở lầu hai, còn vợ của trưởng thôn có chút vấn đề về tinh thần, hàng năm đều ở tại lầu 3 tĩnh dưỡng nên sẽ không xuống dưới, ông ta còn dặn dò họ nếu có nghe thấy âm thanh kỳ quái thì không cần sợ hãi.

Thương Lộc: "......"

Nghe đến đây đúng là có chút kỳ lạ.

Nhưng bọn họ tới nơi này dù sao cũng là để tôi luyện kỹ thuật diễn, hơn nữa đây là địa điểm Tống Trạch Khiêm lựa chọn, cho nên Thương Lộc tự nói với mình không nên nghĩ nhiều, dẫn theo valy hành lý đi vào phòng.

Nhà trưởng thôn rất lớn, phòng ở cũng tính là xa hoa nhất trong thôn, thậm chí có thể được xưng là "tiểu biệt thự".

Số phòng ở lầu một vừa hay mỗi người một phòng, Thương Lộc thu dọn đồ đạc, Tống Trạch Khiêm đã thu hết thiết bị điện tử của bọn họ đi rồi.

Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ ngăn cách với thế giới bên ngoài, việc duy nhất phải làm chính là hòa nhập với thôn dân ở đây.

Trưởng thôn cung cấp cho bọn họ đồ ăn đơn giản để đón gió tẩy trần, sau cơm trưa là thời gian hoạt động tự do, nói đơn giản chính là để cho bọn họ đi tìm thôn dân, bắt đầu dung nhập nơi này.

Hứa Tắc tuy ít nói, nhưng bởi vì thân phận của hắn "được trời ưu ái" nhất, vừa ra khỏi cửa đã có họ hàng vây quanh hỏi han không ngừng, căn bản không cần chủ động đi xã giao.

Thương Lộc vẫn duy trì hình tượng ngoan ngoãn như cũ, đi dạo một vòng cửa thôn, thấy hai bé gái đang đá cầu ở đó.

Bọn họ tới nơi này để dung nhập cuộc sống sinh hoạt nông thôn, nhưng nhân vật của cô là em gái út, anh trai chị gái cũng đủ tranh đua, cho nên chỉ có thời thơ ấu ngắn ngủi là ở nông thôn, trung học rồi cao trung đều học ở thị trấn, rất ít về nhà, hay nói cách khác thứ cô muốn tìm hiểu hẳn là cuộc sống của những bé gái ở đây.

Vì thế Thương Lộc liền đứng ở ven đường, nhìn hai bé gái chơi đùa.

Lúc này, cô thấy Mông Lý từ nơi không xa vội vàng đi qua, hình như còn đang ôm cánh tay.

Thương Lộc liền gọi hắn lại, hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Cánh tay Mông Lý đã xuất hiện vết gãi màu đỏ, hiển nhiên là bởi vì muỗi đốt mà phát ngứa.

Thương Lộc từ trong túi vải buồm lấy thuốc đuổi muỗi và thuốc mỡ ngăn ngứa đưa cho hắn.

Mông Lý muốn cự tuyệt, nói chứ, quan hệ giữa hắn và Thương Lộc cũng không phải bạn bè, cho nên lấy đồ của cô cũng không thích hợp.

Nhưng mà ——

Tay ngứa quá đi.

Thương Lộc cười tủm tỉm nhìn hắn: "Tôi chuẩn bị rất nhiều, cầm đi, cùng nhau nỗ lực, hợp tác vui vẻ."

Thương Lộc nghĩ, nếu Mông Lý vì nguyên nhân thân thể mà không thể huấn luyện đàng hoàng, như vậy đến lúc đó ảnh hưởng lớn nhất chính là cô – người đối diễn với hắn nhiều nhất.

Thương Lộc chủ động hòa hảo, khiến Mông Lý có chút bất ngờ.

Hắn cho rằng dựa vào thái độ trước đó của mình với Thương Lộc sẽ khiến cô ghi thù, nhưng sau này hắn cư nhiên còn nghe nói là Thương Lộc tiến cử hắn với Tống Trạch Khiêm.

Cô không phải...... nên ghét hắn sao?

Mông Lý do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận đồ Thương Lộc đưa, nói: "Coi như tôi thiếu cô một ân tình."

Mông Lý hỏi: "Cô còn ở chỗ này làm gì?"

Thương Lộc chỉ chỉ hai bé gái kia: "Đương nhiên là chơi cùng bọn nhỏ."

Sau đó, Thương Lộc lại chủ động tiến lên, dùng kỹ xảo đá cầu xuất sắc chinh phục hai đứa nhóc, nháy mắt có thêm hai "tiểu muội", có thể nói là đá biến thôn trang vô địch thủ.

Mông Lý ở một bên nhìn thấy hết, đột nhiên trầm mặc.

Đây là biện pháp học tập của Thương Lộc sao?

Lạ thật đấy.

Nhưng hắn chỉ do dự một chút, vẫn xoay người nhìn về phía mấy bé trai cách đó không xa đang chơi đạn châu.

Hay là...... Hắn cũng đi thử?

Cuối cùng Mông Lý thảm bại, trở thành tiểu đệ của mấy đứa nhóc kia, bị bắt đi theo phía sau tụi nhóc cùng chơi trò đá cục đá.

Mông Lý: "......"

Biện pháp của Thương Lộc quả nhiên không đáng tin cậy.

*

Mọi người phân công nhau ở trong thôn "du đãng" một ngày, buổi tối trở lại nhà trưởng thôn ăn cơm.

Con trai cả nhà trưởng thôn thoạt nhìn có vẻ là người tính tính không tốt lắm, cũng không nói chuyện với bọn họ, chỉ cầm một chậu cơm đi lên lầu.

Không sai, là dùng một cái bồn đựng cơm, bên trong chan canh, trên mặt tùy tiện để một chút cải trắng, một miếng thịt cũng không có.

Lâm Nhan Nhan nhớ rõ video vô tình xem được ở trên mạng, nông thôn nuôi chó hình như đều là cho đồ ăn thừa chan canh, liền tò mò hỏi: "Nhà các người cũng nuôi chó sao? Ở chỗ nào thế?"

Con trai cả của trưởng thôn biểu tình có chút cứng đờ, vẫn là trưởng thôn tới giải thích cho bọn họ: "Không phải, đây là bữa tối của bà nhà tôi."

Mông Lý rất kinh ngạc, hắn từ trước đến nay đều nghĩ sao nói vậy, tới mức có thể nói là không lễ phép: "Các người lại cho người nhà ăn thứ đồ này?"

Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

Con dâu trưởng thôn vội vàng đứng ra giải thích, cười ôn nhu: "Răng mẹ tôi không tốt lắm, chỉ có thể ăn chút cơm chan canh."

Thương Lộc nhìn thoáng qua Tống Trạch Khiêm, khuôn mặt hắn mang theo chút lạnh lẽo cực lực che giấu, nhưng khóe môi đang căng chặt vẫn bại lộ tâm tình giờ phút này của hắn.

Thương Lộc nhanh chóng chuyển động não.

Nơi này nhất định có vấn đề.

Tống Trạch Khiêm lựa chọn gia đình này, rốt cuộc là có mục đích gì.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro