CHƯƠNG 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ nhà đã giải thích như vậy, người làm khách như bọn họ tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều.

Mông Lý há miệng thở dốc vẫn còn muốn nói, nhưng sau khi ý thức được bầu không khí trở nên quái dị thì cũng đành an tĩnh lại.

Đứa cháu nội mười mấy tuổi của thôn trưởng đứng lên, thoạt nhìn khá ngoan ngoãn, nói: "Ba hôm nay làm việc ngoài đồng cả ngày vất vả rồi, ba mau ăn cơm đi, để con đưa cơm cho bà nội."

Trưởng thôn vui tươi hớn hở nói: "Đại minh, mau nghe lời con trai con đi nghỉ ngơi đi, trong thôn không biết có bao nhiêu người hâm mộ A chí hiểu chuyện nhà chúng ta đâu, biết đau lòng ba ba như vậy, là phúc khí của nhà của chúng ta đó!"

Hình như là ảo giác của Thương Lộc.

Thần sắc Tống Trạch Khiêm vừa rồi thoạt nhìn có chút áp lực, giờ phút này lại mang theo ý cười như có như không, nói: "Đúng vậy, một đứa trẻ ngoan như A chí, vừa nhìn là biết về sau rất có tiền đồ."

Thằng nhóc tính tình khá an tĩnh, cũng không nói gì nữa, nhận lấy bồn cơm từ trong tay cha đi lên lầu.

Tuy trưởng thôn cũng không rõ thân phận của những người trước mắt này cụ thể là gì, nhưng Tống Trạch Khiêm đã cho ông ta một khoản tiền lớn xin ở nhờ, nên ông ta cho rằng họ là thương nhân rất có bản lĩnh, cháu trai nhà mình có thể được người tài giỏi như vậy khen cũng là việc rất đáng tự hào.

Trưởng thôn cười đến mức những nếp nhăn trên mặt xô hết vào nhau, tâm tình rất tốt, còn kêu con dâu đem rượu ngon trân quý ông ta cất giữ đã lâu ra để thiết đãi mọi người, bầu không khí trên bàn ăn tựa hồ rất hài hòa.

Chuyện này giống như đã trôi qua, nhưng trong lòng mọi người ai cũng cảm thấy kỳ quái.

Tuy không có ai nói gì nữa, nhưng bọn họ đều mơ hồ ý thức được sau lưng chuyện này có chút không thích hợp.

Ngoại trừ ——

Lâm Nhan Nhan.

Cô nàng tất nhiên không uống rượu, bắt đầu lấy canh chan vào bát cơm trước mặt mình, hơn nữa còn nhìn về phía con dâu trưởng thôn hỏi: "Cơm này chan canh là mềm không cần nhai kĩ sao?"

Tươi cười trên mặt người con dâu nháy mắt có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

Thương Lộc kỳ quái hỏi: "Răng cô làm sao vậy?"

"Răng tôi thì không sao, nhưng mà gần đây ăn nhiều đồ cứng quá, cảm giác cơ mặt hình như bị to ra." Lâm Nhan Nhan nói, liền duỗi tay sờ sờ sườn mặt mình, nhìn Thương Lộc nghiêm túc hỏi: "Cô nói xem khi về tôi có nên đi spa thu nhỏ mặt không?"

Thương Lộc còn không kịp trả lời, Tống Trạch Khiêm đã cười lạnh một tiếng: "Spa thu nhỏ mặt đúng không, nếu mặt cô mà đơ cứng, cho dù quay được một nửa tôi cũng sẽ đổi người."

Lâm Nhan Nhan: "QAQ."

Cô nghĩ lại rồi, thôi không làm nữa.

Sau cơm tối, là thời gian họp hành.

Thay vì nói là họp, chi bằng nói là khóa ngữ văn thì giống hơn.

Tống Trạch Khiêm bố trí tác nghiệp cho bọn họ, mỗi ngày đều phải viết một trang nhật ký, ký lục lại những gì nhìn thấy nghe thấy mỗi ngày ở nông thôn, bao gồm cả cảm tưởng và biến hóa của bản thân.

Tống Trạch Khiêm xem xong "nhật ký" hôm nay bọn họ giao lên, kêu Lâm Nhan Nhan và Mông Lý ngày mai phải viết cụ thể một chút, còn lại cũng không nói gì.

Chỉ thêm một câu: "Đều đi ngủ đi."

Mọi người lục tục rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tống Trạch Khiêm.

Nhưng Tống Trạch Khiêm cũng không rời đi, mà chỉ ngồi nhìn về phía cửa.

Nửa phút sau, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Thương Lộc ló đầu vào.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Tống Trạch Khiêm, cô liền thành thành thật thật đi đến, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Vì sao lại chọn gia đình này?"

Tống Trạch Khiêm hỏi lại cô: "Trưởng thôn ở trong thôn có uy vọng, chúng ta cáo mượn oai hùm làm việc cũng sẽ không bị khi dễ, vừa lúc nhà ông ta thiếu người, chúng ta có thể dùng thân phận này để dung nhập, đây không phải là lựa chọn tốt nhất sao?"

Thương Lộc lắc lắc đầu: "Lời anh nói thì không thành vấn đề, nhưng anh có vấn đề."

Tống Trạch Khiêm cũng không phản bác, chỉ nói: "Ừ?"

Thương Lộc nghiêm túc tiến hành phân tích: "Nếu anh không có gì muốn giấu, lấy tính cách của anh căn bản là sẽ không giải thích cho tôi nhiều như vậy. Tống đạo, anh hiểu phương thức biểu diễn của tôi, mà tôi cũng hiểu anh, anh trả lời càng tinh tế kín kẽ, càng chứng minh anh chắc chắn đang nói dối."

Tống Trạch Khiêm từ trước đến nay thanh cao, không thể hiện ra mặt hay giải thích nhiều với người khác. Nếu chỉ là do cô nghĩ nhiều, hiện tại hắn hẳn là nên châm chọc mỉa mai cô ngu xuẩn, rồi nói mát cô sao lại hỏi vấn đề đơn giản này.

Nhưng phản ứng hiện tại của hắn, ngược lại có thể chứng minh suy đoán của cô đã đúng.

Thương Lộc cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng ra phán đoán của mình: "Người phụ nữ kia có vấn đề, trưởng thôn và con trai cả hay con dâu cũng có vấn đề. Tống Trạch Khiêm, anh muốn làm gì? Mục đích anh dẫn chúng tôi tới nơi này rốt cuộc là gì?"

Đáy mắt Tống Trạch Khiêm lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nói: "Không nói cho các người là vì cảm thấy nếu để mọi người biết quá sớm sẽ ảnh hưởng tới trạng thái, nhưng lại để cô đoán được."

Tống Trạch Khiêm lấy kịch bản trên giường tùy ý lật vài tờ, cuối cùng vẫn nói: "Một tuần này, tất nhiên không có khả năng chỉ để cho các người ở trong thôn lắc lư, như vậy quá lãng phí thời gian. Nếu phải cho các người đi học, không có gì hoàn hảo hơn là tận mắt nhìn thấy hiện thực, chỉ như vậy các người mới có thể chân chính hiểu biết kịch bản."

Tận mắt nhìn thấy hiện thực.

Chân chính hiểu biết kịch bản.

Hiện thực.

Kịch bản.

Cũng chính là kịch bản mà bọn họ diễn, một khía cạnh kịch bản nào đó ở chỗ này chính là hiện thực.

Mấy chữ không ngừng hiện lên trong đầu Thương Lộc, sau đó cô lại cẩn thận suy nghĩ xem Tống Trạch Khiêm muốn làm gì, có cảm giác bản thân đã khám phá sự thật, nháy mắt duỗi tay bưng kín miệng.

Suy đoán vớ vẩn hiện lên trong đầu.

Người phụ nữ trên lầu đang trải qua những việc như trong kịch bản?

Tống Trạch Khiêm hỏi cô: "Hiểu rồi?"

Thương Lộc gật đầu, lại có chút vô pháp lý giải: "Sao anh lại biết những chuyện này?"

Tống Trạch Khiêm xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nói: "Hai tháng trước khi quyết định quay bộ phim này tôi đã đăng một post Weibo, đơn giản là hàn huyên một chút với cấu tử, sau đó có một vị võng hữu nhắn tin cho tôi, chính là con thứ hai của nhà này. Anh ta nói với tôi, mẹ của mình trước đây là bị lừa đến chỗ này, sau đó bán cho cha anh ta, trong mười lăm năm sinh được 12 người con, trong đó có ba người con chết yểu sau khi sinh được vài ngày. Chỉ có anh ta và anh cả được giữ lại, toàn bộ con gái đều bị vứt bỏ, những người còn lại đều bị bán cho những bà già nghèo khó cô độc trong thôn với giá thấp, họ mua vì nghĩ tốt xấu gì cũng có người dưỡng lão sau này.

Sau khi anh ta trưởng thành thì không thể nào tiếp thu được cái hoàn cảnh sống dị dạng như vậy nữa, nhưng lại không thể dẫn theo người mẹ có vấn đề về tinh thần cùng trốn đi, anh ta còn có một người bác công tác ở đồn công an, cho nên có báo cảnh sát cũng vô dụng. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tự mình thoát khỏi gia đình này, hàng tháng chuyển tiền cho anh trai, để hắn đối xử với mẹ tốt một chút. Sau khi biết tôi định quay phim về đề tài này, anh ta liền chủ động chia sẻ chuyện nhà với tôi, hy vọng những việc thất đức như vậy có thể được xã hội chú ý nhiều hơn.

Theo tôi thì, không có tư liệu sống nào chân thật hơn cái này, không phải sao?"

Lời Tống Trạch Khiêm nói gần như trùng khớp với suy đoán của Thương Lộc, càng làm cô thêm kinh ngạc.

Thấy Thương Lộc lộ ra biểu tình như vậy, Tống Trạch Khiêm tiếp tục nói: "Còn có việc tôi nghĩ cô sẽ không thể tưởng tượng ra đâu, người con dâu hôm nay mọi người gặp, cũng là nữ sinh viên bị lừa bán tới đây."

Thương Lộc hoàn toàn chết lặng.

Người con gái cười rộ lên thoạt nhìn rất dịu dàng kia, cư nhiên cũng là bị lừa bán đến nơi này sao?

Thanh âm Tống Trạch Khiêm tràn đầy trào phúng: "Cô ấy thấy bộ dạng thảm hại của mẹ chồng, biết chạy trốn thất bại cũng chỉ có thể sống những tháng ngày người không ra người quỷ không ra quỷ. Chồng của cô ấy lớn lên đoan chính, ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ đánh vợ ra, còn lại cũng đối xử với cô ấy rất "tốt". Phụ nữ trong thôn đều rất hâm mộ, cảm thấy cô ấy mệnh tốt. Tôi không biết lúc ban đầu cô ấy đi vào nơi này có suy nghĩ gì, nhưng hiện tại có thể thấy cô ấy thích ứng được hơn nữa còn rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy."

Thương Lộc tức giận đến mức hơi run rẩy, hỏi: "Vậy người mẹ kia đâu? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng xem, rõ ràng biết tình hình cũng không thể làm gì được sao?"

Tống Trạch Khiêm lại hỏi cô: "Việc mà đến con trai ruột còn không làm nổi, cô nghĩ xem chúng ta có thể làm được gì?"

Hai người đối diện, cùng trầm mặc.

"Nói dối." Thương Lộc nói, kiên định nhìn vào mặt hắn: "Nếu anh là loại người này, lúc trước anh hoàn toàn có thể để tôi ra giá 30 vạn trực tiếp mua Gạo kê đi, chứ không phải mất công bồi tôi diễn một tuồng kịch như vậy. Anh đã từng nói với tôi, thấy cực khổ thì phải lý giải cực khổ hơn nữa tôn trọng cực khổ, nếu chỉ là vì để chúng tôi học tập, anh chỉ cần đưa tiền cho trưởng thôn, tận lực giấu đi mọi chuyện để chúng tôi bình thường trải qua nửa tháng là được rồi."

"Thương Lộc, tuy cô nói không sai, nhưng tạm thời những việc này không cần cô nhọc lòng." Tống Trạch Khiêm không phủ nhận, chỉ khép kịch bản lại đặt ở đầu giường: "Nếu cô đã đoán được nhiều như vậy, thì để tôi nhắc nhở cô một chút, cô có thể để ý quan sát cháu trai nhà này nhiều một chút. Được rồi, trở về ngủ sớm đi, đừng quên chính sự."

Sau khi trở lại phòng mình.

Thương Lộc vẫn suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Tống Trạch Khiêm, quan sát cháu trai nhà này nhiều một chút, chính là bé trai tên A chí kia.

Thoạt nhìn trầm mặc ít lời, không có gì đặc biệt, thậm chí hiện tại cô đã không còn ấn tượng quá lớn với nó.

Đang lúc Thương Lộc tự hỏi, đột nhiên phát hiện tiếng đồ vật rơi xuống đất từ cách vách, hơn nữa còn vang lên không ngừng.

Thương Lộc kỳ quái đi ra ngoài, gõ gõ cửa hỏi: "Ai thế, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cửa bị mở ra, trong tay Mông Lý còn cầm một cái áo sơmi màu trắng, chẳng qua giờ phút này đã bẩn tới mức biến thành màu cháo lòng.

Sắc mặt và tâm tình của hắn đều không quá tốt, thấy Thương Lộc, người mà hắn cho rằng gần gũi với hắn nhất ở đây, tựa như rốt cuộc cũng tìm được người có thể phát tiết, thao thao bất tuyệt nói: "Nơi này thật sự là quá bẩn, còn cái khăn trải giường kia nữa, trông như dùng rất nhiều năm rồi, tẩy đến mòn cả vải, cũng không biết bao nhiêu người đã dùng qua, trên đất thậm chí còn có cả gián, sao họ lại cho chúng ta tới ở cái chỗ như này chứ?"

Thực hiển nhiên, hắn lấy quần áo của mình làm giẻ lau, đang quét tước phòng.

Thương Lộc thật ra cảm thấy vẫn ổn, có lẽ là bởi vì Tống Trạch Khiêm tiền tiêu đúng chỗ, đồ đạc trong phòng ít nhất cũng coi là sạch sẽ. Vì thế liền an ủi hắn: "Nhà trưởng thôn đã là nhà có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi."

Mông Lý cũng biết như thế, nhưng vẫn nói: "Cái khác còn chưa tính, cô không ngửi thấy có mùi gì rất ghê sao? Quá ghê tởm."

"Mùi gì chứ?" Thương Lộc không hiểu.

Mông Lý mở cửa ý bảo cô tiến vào.

Mới vừa đi vào phòng, Thương Lộc cũng cảm thấy có một chút mùi hương mơ hồ, hỏi: "Có phải có chuột chết trong góc không?"

Thương Lộc nói xong liền chủ động dịch ngăn tủ và bàn ghế, kiểm tra mọi góc chết trong phòng.

Mông Lý nói: "Tôi đã tìm hết rồi."

Không tìm được, căn bản là không biết mùi phát ra từ chỗ nào.

Thẳng đến khi Thương Lộc đột nhiên nghe được tiếng gà gáy ngắn ngủi.

Cô mở cửa sổ, nhoài nửa người ra ngoài dò xét, quay đầu lại nói với Mông Lý: "Bên ngoài cửa sổ phòng anh nuôi rất nhiều gà, trên mặt đất tất cả đều là phân gà."

Trong nháy mắt, sắc mặt Mông Lý xanh mét.

Hắn đi tới nhìn thoáng qua, sau đó liền khom lưng mãnh liệt nôn khan.

Bởi vì cửa sổ đang mở, một con gà đột nhiên bay từ bên ngoài vào.

Thương Lộc bị hoảng sợ, lui sang bên cạnh hai bước.

Sau khi con gà trống bay vào phòng, liền diễu võ dương oai đi vài vòng quanh phòng.

Vỗ cánh phành phạch, chỉ để lại một đống phân gà, vài cọng lông lòe loẹt, lại tiêu sái rời đi.

Mông Lý sắc mặt xanh mét.

Giây tiếp theo, hắn hoàn toàn chịu không được nữa, khom lưng trực tiếp nôn mửa.

Thương Lộc: "......?"

Mông Lý thật vất vả mời kiềm lại được, chạy ra bên ngoài, giống như ma đuổi.

Hắn đứng ở chỗ vòi nước không ngừng súc miệng, thỉnh thoảng phát ra tiếng nôn khan.

Thương Lộc đứng ở cách đó không xa hỏi: "Anh có khỏe không?"

"Tôi có thói quen sạch sẽ." Mông Lý rửa sạch khoang miệng, lại từ trong túi lấy ra cồn tiêu độc lau tay, sắc mặt vẫn trắng bệch, tựa hồ chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh vừa rồi sẽ lại nôn thốc nôn tháo lần nữa.

Thương Lộc sửng sốt một chút, nói: "Mới thế đã chịu không nổi? Nhưng kịch bản của anh còn phải vào chuồng chăn heo đấy, tôi sợ anh quên nên nhắc lại cho anh nhớ, thế mà anh lại còn ở đây nôn ọe."

Mông Lý ngây ngẩn cả người: "Loại chuồng heo này không phải chỉ cần rửa sạch sẽ sau đó kéo đầu heo đi vào là được rồi sao?"

Thương Lộc nghĩ nghĩ trả lời: "Đoàn phim của người khác có thể là như thế, nhưng Tống Trạch Khiêm nói, anh ta chỉ biết trước tiên tìm một cái chuồng heo vừa lòng, chọn lựa một con heo phù hợp nhất theo yêu cầu, bảo trì hoàn cảnh nguyên thủy nhất. Dù sao thì dựa theo kịch bản, người mẹ bị người cha giam lỏng, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ con, thì đâu có tài sản gì, cho nên có heo mà nuôi là tốt rồi, sao có thể sạch sẽ được chứ."

Biểu tình của Mông Lý càng thêm thống khổ, phảng phất như cả bầu trời chống đỡ sập xuống.

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên.

Cháu trai của trưởng thôn, cũng chính là đứa nhỏ gọi là A chí đi tới, trong tay cầm một cái cái ly, lúc nhìn thấy Thương Lộc và Mông Lý tựa hồ mới nhớ ra trong nhà còn có người ngoài.

Thằng nhỏ xác thực thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, không có tính công kích, thậm chí dịu ngoan đến nỗi khiến người ta dễ dàng xem nhẹ.

Nghĩ đến câu nói trước đó của Tống Trạch Khiêm, Thương Lộc chủ động chào hỏi: "Xin chào, muộn thế này em còn chưa ngủ sao?"

"Vâng, em đi rửa nốt cái ly." A chí trả lời, đi tới chỗ vòi nước, rửa sạch ly sữa bò.

Advertisement: 0:17

Close Player

Lúc này con dâu trưởng thôn chơi mạt chược ở nhà hàng xóm đã trở lại, vừa lúc thấy một màn này, có chút kỳ lạ hỏi: "A chí, buổi sáng hôm nay không phải con vừa uống sữa bò sao? Sao buổi tối lại uống nữa?"

Cô ấy nhớ rõ con trai không thích uống sữa bò.

Trên mặt A chí rõ ràng có một tia hoảng loạn, sau đó nói: "...... Đột nhiên con muốn uống."

Người con dâu cũng không nhìn ra có gì khác thường, còn rất cao hứng: "Thích thì uống nhiều một chút, con đang tuổi lớn phải bổ sung dinh dưỡng, lần sau họp chợ lại bảo cha con mua thêm."

Người phụ nữ này hình như tên Chương Thiến.

Thương Lộc bắt đầu đáp lời cô ấy: "Chị Thiến, con trai chị thật là vừa ngoan lại hiểu chuyện, khiến người ta yêu mến."

Không ai không thích nghe người khác khen con mình cả, trên mặt Chương Thiến lập tức lộ ra ý cười, nói: "Cô quá lời rồi, thằng bé không chỉ nghe lời hiếu thuận, còn học rất giỏi, đời này của tôi có đứa con trai thế này đã cảm thấy rất mỹ mãn."

Thương Lộc gật đầu tán đồng, bất động thanh sắc chuyển đề tài: "Tôi thấy quan hệ vợ chồng của anh chị cũng không tồi, một gia đình như vậy thật khiến người ta hâm mộ, nếu tôi có mệnh tốt như chị, được gả cho một người đàn ông tốt, sinh được một đứa con ngoan thì tốt rồi."

Mông Lý ở bên cạnh nghe thấy những lời này cảm thấy hơi khó hiểu.

Thương Lộc đường đường là nữ minh tinh, sẽ hâm mộ một cuộc sống bình thường như vậy sao? Hay cô đúng là loại người chỉ có não yêu đương?

A chí ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thương Lộc một cái, rõ ràng là đứa trẻ tuổi còn nhỏ mà gương mặt lại lạnh tanh, thậm chí có vài phần chết lặng, cầm cái ly đã rửa sạch sẽ đi vào phòng.

Lúc này, Chương Thiến được Thương Lộc khen lên trời miệng cười toe toét, cũng không thèm để ý con trai đã về phòng, nhiệt tình nói chuyện phiếm với cô: "Cũng không phải đâu mà, nhưng người trong thôn đều nói tôi mệnh tốt, con người anh nhà tôi thành thật, làm việc lại cần mẫn. Thực ra thì, sau khi tôi sinh A chí thì không thể sinh thêm được nữa, nhưng anh ấy cũng không chê tôi, đôi khi tôi ngẫm lại tuy trước kia...... mà thôi không nói cái này, con trai cũng lớn như vậy rồi, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy cũng khá tốt. Con người ấy mà, phải biết đủ."

Chương Thiến rất hòa đồng xởi lởi, biết được phòng Mông Lý có phân gà khiến hắn nôn ra mật xanh mật vàng liền chủ động giúp hắn dọn rửa sạch sẽ, còn cầm một ít vỏ cam và chanh đặt ở phòng hắn để khử mùi, thần sắc áy náy, tỏ ý ngày mai sẽ chú ý vệ sinh sạch sẽ chuồng gà.

Nếu không phải biết chân tướng, Thương Lộc căn bản nhìn không ra người phụ nữ trước mắt là bị lừa bán tới đây, chỉ cảm thấy đây là một người rất dịu dàng, có một đứa con trai ngoan ngoãn và một người chồng đối xử với vợ không tồi. Cha chồng là trưởng thôn, bọn họ thậm chí còn không cần ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi gia đình như những người cùng trang lứa trong thôn, ở một nơi có hoàn cảnh thế này thậm chí còn được coi là gia đình hạnh phúc.

Đây mới là thứ đáng buồn nhất.

Người bị hại cơ hồ quên mất mọi thống khổ lúc mới bước tới nơi này, thậm chí còn ôm cái suy nghĩ "anh ấy đối xử với tôi cũng không tệ lắm" mà yêu đối phương, đặc biệt là sau khi sinh con, tình mẫu tử sẽ khiến bọn họ càng thêm cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.

Tống Trạch Khiêm sẽ làm gì?

Còn cô, cô sẽ làm gì?

Tống Trạch Khiêm đã từng nói qua, có thể cứu một người thì tính một người.

Bọn họ có thể cứu được người phụ nữ ở lầu 3 kia không?

Mấy vấn đề này khiến Thương Lộc bối rối.

Tuy cô đã từng được Tống Trạch Khiêm khai đạo, nhưng cô thực sự không có cách nào nhìn thấy rồi mà lại lơ đi thống khổ của người khác.

Cái người liên hệ với Tống Trạch Khiêm - con thứ hai trong cái gia đình dị dạng này, anh ta có thể làm được gì?

Còn đứa nhỏ A chí này, trên người nó rốt cuộc cất giấu bí mật gì?.

Thương Lộc có chút đau đầu.

Giống như có một sợi chỉ xâu chuỗi hết thảy, nhưng cô tạm thời không nghĩ ra đáp án, mà chỉ cảm thấy có chút hỗn loạn.

Nhưng cho dù như thế nào, Tống Trạch Khiêm chính là người cùng cô đi cứu Gạo kê, cho nên cô rất tin tưởng hắn.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Mọi người ngồi ở phòng khách ăn bữa sáng, lại phát hiện thiếu một người.

Lâm Nhan Nhan kỳ lạ hỏi: "Mông Lý đâu?"

Tống Trạch Khiêm trả lời: "Anh ta tới chuồng gà."

Mọi người: "???"

Tống Trạch Khiêm giải thích: là bởi vì Mông Lý có thói ở sạch thái quá, cho nên đang nỗ lực khắc phục.

Tưởng Tinh có chút lo lắng nhìn ra ngoài: "Chúng ta đi tìm cậu ấy đi, dù sao cũng phải ăn cơm trước chứ."

"Có thể." Tống Trạch Khiêm rất thưởng thức loại tâm thái gặp được khó khăn liền nỗ lực khắc phục này của Mông Lý, cho nên chuẩn bị mang những người khác tới học tập một chút.

Bọn họ mới ăn được một nửa, trong tay Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan mỗi người cầm một cái màn thầu lớn vừa đi vừa ăn.

Chương Thiến dẫn đường, mang tất cả mọi người tới chuồng gà.

Giờ phút này.

Một đám gà quay chung quanh Mông Lý, trên mặt đất toàn là phân gà, thoạt nhìn có vẻ đã rất lâu không được vệ sinh, khô két lại, mà Mông Lý đang đứng ở giữa chỗ đó.

Thấy tất cả mọi người đều tới, Mông Lý hỏi: "Các người tới......"

Hắn chưa kịp nói xong, bởi vì mở miệng nên không thể tiếp tục nín thở, mùi hôi thối xộc vào mũi, hắn khom lưng liên tục nôn khan.

Vốn dĩ chưa được ăn gì, lúc này cũng không còn gì để nôn.

Ngay cả mấy con gà cũng ghét bỏ mà cách hắn thật xa, toàn bộ bay hết lên rìa chuồng.

Nhìn một màn trước mắt, mọi người trầm mặc.

Lâm Nhan Nhan ngậm một ngụm màn thầu trong miệng, nuốt không được mà phun cũng phun không ra, cuối cùng ——

"Ọe!"

Bên kia.

Cuộc sống của mọi người ở nông thôn vẫn tiếp tục, vượt qua mấy ngày ngăn cách với thế nhân, còn 《 Ai cũng là người xấu 》 lại update Weibo.

Ai cũng là người xấu V: Thương Lộc Lâm Nhan Nhan Tưởng Tinh Hứa Tắc Tống Trạch Khiêm lão sư vì nguyên nhân công việc mà vắng mặt tập lần này.

Các võng hữu: "???"

Có võng hữu thông minh đã đoán được.

【 là 《 ác 》 bắt đầu huấn luyện rồi đúng không, tôi đã thấy phòng làm việc của Lâm Nhan Nhan up video 】

【 sáu khách mời thì vắng năm người, nghe có điên không a ha ha ha 】

【 ngày mai đã quay rồi, vì sao tổ tiết mục còn chưa thông báo hoãn quay ta? 】

【@ Diệp Lục, xin hỏi anh thấy thế nào? 】

【 tôi nghĩ tới Diệp Lục trước đó cười nhạo Lâm Nhan Nhan bị xa lánh, hóa ra người chân chính bị xa lánh chính là ảnh đó ( bừng tỉnh đại ngộ ) 】

Nhưng rất nhanh, Diệp Lục share lại Weibo của chương trình.

Diệp Lục V: Cho nên mời mọi người đi theo phóng viên Lá Con tới tìm bọn họ!

Không sai, chủ đề của tập này vẫn là "Thăm ban", chẳng qua là một mình Diệp Lục đi thăm mọi người.

Bình thường sẽ thu hình hai ngày một đêm, lần này sẽ đổi thành một ngày, giảm bớt thời gian phát sóng.

Đây cũng là kết quả tốt nhất sau khi Tống Trạch Khiêm và tổ tiết mục thương lượng thống nhất với nhau.

Thời gian thu hình của tổ tiết mục là vài ngày sau khi mọi người trải qua cuộc sống sinh hoạt ở trong thôn, Tống Trạch Khiêm cũng muốn nhân cơ hội này để các võng hữu tới đánh giá biến hóa của mọi người, cũng coi như là một cuộc "khảo thí" không chính thức.

Thẳng đến ngày hôm sau, lúc nhóm nhân viên công tác đang trên đường xuất phát, Tống Trạch Khiêm mới báo tin tức này cho mọi người.

Bọn họ: "?!"

Mông Lý chậm rãi nói: "Không liên quan tới tôi nhỉ?"

Hắn cũng không phải khách mời của chương trình này.

Tống Trạch Khiêm: "Đã liên hệ với công ty quản lý của cậu rồi."

Mông Lý: "......"

Bị bắt trở thành khách mời.

Mà lúc này, Diệp Lục đang ở trên đường.

Phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một cuộc bình chọn không báo trước.

【 trải qua một vòng huấn luyện, ai là người có thay đổi rõ ràng nhất trong lòng bạn?】

Tống Trạch Khiêm cũng thay tổ tiết mục truyền đạt lại cuộc bầu phiếu này cho mọi người.

Toàn viên dựa theo thời gian tổ tiết mục thông báo, dậy sớm chờ đợi Diệp Lục.

Nửa giờ trôi qua, vẫn không nhìn thấy bóng hình hắn.

Ngoài cửa lại có hai bé trai chạy qua: "Minh tinh tới cửa thôn kìa! Đại minh tinh!"

Mọi người: "?"

Tống Trạch Khiêm: "...... Tuy không biết tình huống thế nào, nhưng chúng ta cứ đi qua đó đã."

Mọi người liền xuất phát, tới cửa thôn tìm kiếm Diệp Lục.

Sau đó bọn họ liền thấy một hình ảnh kỳ quái.

Mười mấy bác trai bác gái vây quanh Diệp Lục, hỏi đông hỏi tây.

"Cậu đẹp trai năm nay nhiêu tuổi tồi?"

"Một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Công việc ổn định không?"

"Nói gì đi chứ chàng trai?"

"Thích kiểu con gái thế nào?"

Mà Diệp Lục bị vây ở giữa, mặt lộ vẻ khó xử.

Sau khi nhìn thấy đồng bọn đến, hắn điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu: Cứu tôi, mau cứu tôi!

Bởi vì đạo diễn trước đó đã nói với Diệp Lục bọn họ đến đây nhưng che giấu thân phận, cho nên Diệp Lục không thể trực tiếp xin bọn họ giúp đỡ, thậm chí còn không thể lộ ra mình có quen biết với họ.

Dưới cái nhìn của các thôn dân ở đây, nơi này cũng chỉ có Diệp Lục là một đại minh tinh.

Bản thân hắn ngũ quan trời sinh đẹp trai, gần đây lại mới thay đổi kiểu tóc, để dưỡng lại tóc mà cố ý cắt hết phần tóc hư tổn do nhuộm trước kia đi, thoạt nhìn có vài phần "thành thật" hơn bình thường, hình tượng này rất được các bác trai bác gái yêu thích.

【 Diệp Lục trông khó xử ghê 】

Lúc này, rốt cuộc có một bác gái hỏi: "Đại minh tinh, cậu tên là gì?"

Diệp Lục không chút nghĩ ngợi trả lời: "Cháu tên Âu Dịch."

Bác gái: "Oh yeah? Cái tên này nghe rất vui vẻ nha, không tồi không tồi."

Mọi người tiểu chán ghét: "......?"

Cái gì vậy trời?

【 Âu Dịch? Oh yeah! 】

【 Thiên Vương lão tử tới đây, Âu Dịch cũng là khách mời thứ bảy của tiểu chán ghét đó nha】

【 Âu Dịch: Phiền thanh toán phí sử dụng tên một chút 】:,,.

Bác gái gọi Âu Dịch là oh yeah ( ồ ye ), là do cách phát âm giống nhau nên bác gái nghe nhầm =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro