CHƯƠNG 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Lộc đặt điện thoại di động sang một bên, không trả lời Lâm Nhan Nhan, mà coi như không nhìn thấy.

Cô bóc một củ khoai lang đỏ, tư vị ngọt lịm tràn ngập, một miếng lại một miếng, cái miệng nhỏ cắn đến phồng to, gần như không thể chứa thêm được nữa, cô cũng không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.

Trong lòng có chút phiền muộn không nói nên lời.

Cô cho rằng bản thân mình khi nghe thấy những việc liên quan đến Thương Mộ sẽ có thể thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn có thể bình luận hai câu, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ tới tin nhắn Lâm Nhan Nhan vừa gửi cho cô kia.

Đừng suy nghĩ nhiều, cũng không liên quan đến cô.

Thương Lộc tự nói với mình như vậy, nuốt một miếng to khoai nướng vào bụng, dạ dày bị cưỡng chế nhồi nhét quá nhiều hơi không thoải mái.

Cô ngừng ăn, đổ một cốc nước ấm đầy, miệng nhỏ tu ừng ực.

Không ổn, cô phải tìm việc để làm mới được.

Sau khi đổi hết chăn nệm rồi ném vào máy giặt, Thương Lộc ngồi trở lại trước bàn, cầm lấy di động.

Cô nói với bản thân, cũng không phải cô quan tâm tình huống của Thương Mộ, sống chết của hắn không liên quan gì đến cô cả.

Cô chỉ là người thích xem náo nhiệt, bỏ đá xuống giếng mà thôi.

Vì thế Thương Lộc trả lời Lâm Nhan Nhan.

【 Thương Ngạn chưa từng đánh tôi, anh ta bị thương rất nghiêm trọng sao? 】

Tất nhiên người bị thương ở đây là chỉ Thương Mộ.

Thấy Thương Lộc phủ nhận, Lâm Nhan Nhan nghĩ nghĩ, hình như cô nàng đã từng nhìn thấy cơ thể của Thương Lộc rồi, xác thật là trắng nõn sạch sẽ, lúc này mới thở phào một hơi.

【 vậy là tốt rồi 】

【 tôi không biết, dù sao tôi cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng y tá nói nhìn như là bị ngược đãi, đúng là hù chết người ta mà. Ba tôi còn nói mấy năm trước anh ta cũng từng vào bệnh viện một lần, bởi vì lúc đó yêu đương sớm nhưng người trong nhà không đồng ý gì đó, xương sườn bị gãy thành mấy đoạn luôn...... Thật là đáng sợ, sao có thể bị thương nặng đến mức đấy chứ, quả nhiên cô lựa chọn rời xa cái nhà này là chính xác! Thật đúng là cái gia đình cuồng bạo lực! 】

Bởi vì lúc đó yêu đương sớm nhưng người trong nhà không đồng ý, xương sườn bị gãy thành mấy đoạn.

Lời này làm Thương Lộc hơi giật mình.

Cô liều mạng lục lọi trong trí nhớ ký ức về việc này, nhưng lại không có thu hoạch gì.

Khi đó, cô và Thương Mộ chỉ gặp mặt vài lần, mà lần nào cũng khắc khẩu tranh cãi, trừ cái này ra thì cô cũng không quá để ý tới hắn.

Thương Lộc kéo lên trên xem lại tin nhắn.

Trên người tất cả đều là sẹo cũ, không có một chỗ nào lành lặn.

Chỉ hai câu đơn giản như vậy, lại không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Một lúc lâu sau.

Cô vẫn không kìm được nhắn tin hỏi Lâm Nhan Nhan.

【 Thương Mộ vẫn còn ở bệnh viện sao? 】

Lâm Nhan Nhan trả lời ngay.

【 đã sớm ra viện rồi, hình như chỉ là gãy xương bình thường thôi, cũng không quá nghiêm trọng 】

Thương Lộc không ngừng lướt điện thoại, tìm được số điện thoại bị cô kéo vào danh sách đen từ lâu, khôi phục lại, trực tiếp gửi tin nhắn qua.

【 anh ở đâu, tôi tới tìm anh, có chuyện muốn hỏi】

Thương Mộ cơ hồ trả lời ngay lập tức.

【 anh ở nhà 】

【 anh có thể đi ra ngoài, chỗ nào cũng được, em cứ gửi địa chỉ cho anh 】

Khi Thương Lộc dọn ra khỏi Thương gia, lần đầu tiên sau khi cô rời nhà Thương Mộ tới tìm cô, lúc ấy cô đã nói nếu muốn cô quay về ngôi nhà đó, thì chỉ có thể là Thương Ngạn chết hoặc là cô chết.

Thương Lộc cũng hiểu ý Thương Mộ, trả lời hắn.

【không phải ông ta muốn chết sao? Cũng không khác nhau lắm, đừng lộn xộn nữa. 】

Một giờ sau.

Trước cửa Thương gia.

Đây là nơi cô đã từng sống hơn hai mươi năm, quen thuộc tới từng nhánh cây ngọn cỏ.

Lúc cô rời đi, thật ra không nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại chủ động trở về.

Thấy Thương Lộc tới, lão quản gia rất vui sướng: "Tiểu thư? Tiểu thư thật sự đã trở lại!"

Quản gia bình thường đối xử khá tốt với Thương Lộc, vì thế cô cũng ôn hòa hỏi: "Thương Mộ ở đâu thế?"

Quản gia trả lời: "Thiếu gia đang đợi ngài, trước đó cậu ấy có nói ngài sắp trở về, vui vẻ tới nỗi kêu người làm trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngài thích."

Thương Lộc tỏ vẻ minh bạch, đi về hướng trong phòng.

Còn chưa đi vào nhà, đã ngửi thấy mùi thơm của bánh kem.

Trên bàn trà bày đầy điểm tâm ngọt đủ màu sắc, còn có một vài loại trái cây cô thích cũng được cắt gọt sẵn, bên cạnh là Thương Mộ, trên đùi còn bó thạch cao, có chút chật vật ngồi ở đó.

Bọn họ đã rất lâu không gặp.

Với Thương Lộc, người trước mắt đã từng rất quen thuộc, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại có chút xa lạ.

Đáy mắt hắn không còn vẻ lạnh nhạt như trong trí nhớ của cô, mà nhiều thêm vài phần chờ mong, thậm chí là có chút dè dặt cẩn thận.

Thương Mộ nhìn về phía cô, muốn nói gì đó, nhưng há miệng thở dốc một hồi lại chỉ nói được hai chữ: "Mau ngồi."

Thương Lộc đặt túi ở góc sô pha rồi ngồi xuống, cô nhìn Thương Mộ, ánh mắt dừng ở bó thạch cao trên đùi hắn, nói: "Thật là phụ tử tình thâm."

Bọn họ là những người cùng chung huyết thống, cho nên chỉ cần cô muốn, cũng có thể dùng thái độ đáng ghét như trước đây hắn đối xử với cô để nói chuyện với hắn, biết phải làm thế nào để sử dụng thứ ngôn ngữ đạm mạc nói ra những lời đả thương người khác.

Nhưng Thương Mộ cũng không bực, hắn thậm chí còn có thể cười nhạt trả lời: "Chết cũng quá tiện cho ông ta rồi."

Thương Lộc mím môi, vẫn hỏi: "Ông ta hiện tại thế nào?"

"Sắp điên rồi, thời gian tỉnh táo mỗi ngày càng ngày càng ít, anh cầu xin ông ta yêu quý thân thể của mình, uống ít mấy thứ thuốc có tác dụng phụ gây ảo giác kia thôi, nhưng ông ta không nghe." Thương Mộ thong thả ung dung nói: "Cũng không biết ông ta nghe được ở đâu hút / độc cũng có thể chế tạo ảo giác, nếu không phải anh vất vả ngăn lại, khả năng ông ta đã sớm dùng rồi. Chỉ là anh cũng rất bận, nếu ngày nào đó sơ sót không quản được ông ta, có thể sẽ hơi phiền."

"Đó là do ông ta lựa chọn." Thương Lộc trả lời, cũng không để ý mấy chuyện này.

Thương Mộ lại đột nhiên hỏi cô: "Em muốn gặp ông ta sao? Người không ra người quỷ không ra quỷ, giống như con chó bị người ta vứt bỏ."

Nghĩ đến hình ảnh này, Thương Lộc chỉ cảm thấy có chút lạnh người.

Cũng không phải đồng tình, chỉ là cô cũng không muốn tận mắt nhìn thấy, nếu có thấy cũng sẽ chỉ khiến cô thêm ám ảnh, hoàn toàn không có khoái cảm của kẻ chiến thắng.

Nói cô trốn tránh cũng được, mà mềm yếu cũng đúng, so với việc đi tìm hiểu xem Thương Ngạn tốt hay xấu, cô càng hy vọng mãi mãi không nghe được tin tức gì liên quan tới ông ta hơn.

Hôm nay cô tới cũng không phải vì Thương Ngạn, mà là vì việc khác.

Thương Lộc nhìn Thương Mộ, đi thẳng vào vấn đề: "Trước kia ông ta thường xuyên đánh anh sao?"

Đề tài đột nhiên thay đổi, Thương Mộ theo bản năng phủ nhận: "Không có."

"Nếu anh nói dối, cũng không cần tiếp tục nói nữa." Thương Lộc nói, cầm lấy túi xách, thái độ rất rõ ràng.

Thần sắc bình tĩnh đến đạm mạc, nhưng cố tình lại tạo cho đối phương áp lực rất lớn.

Ánh mắt như vậy khiến Thương Mộ không thể nào phân biệt được, rốt cuộc có phải là cô quan tâm hắn hay không.

Thương Mộ cúi đầu chậm rãi cuốn ống tay áo lên, chỉ một cánh tay mà đã có vài vết sẹo rất ghê người.

Trong đó cái dài nhất, ước chừng gần mười centimet, còn rất gập ghềnh.

Quả nhiên, là sự thật.

Thương Lộc nhắm mắt, lại hỏi: "Ông ta thường xuyên đánh anh sao?"

"Đúng vậy." Thương Mộ buông ống tay áo, nói: "Mấy năm nay đều là thế này, chỉ cần anh làm sai việc gì thì ông ta sẽ đánh, sớm đã thành thói quen."

Yên tĩnh ngắn ngủi.

Thương Lộc nhìn vào mắt hắn, nói: "Anh vẫn nói dối, Thương Mộ, ngoại trừ việc yêu sớm, trong ấn tượng của tôi hình như anh cũng chưa từng làm ra việc gì khiến ông ta không hài lòng."

Nếu làm sai mới bị đánh, như vậy trên người hắn cũng sẽ không có nhiều vết sẹo như vậy.

Thương Mộ né tránh ánh mắt Thương Lộc: "Mỗi khi tâm tình không tốt ông ta cũng sẽ đánh anh để phát tiết."

Thương Lộc bán tín bán nghi, nhưng cũng không truy vấn nữa, chỉ lẩm bẩm nói: "Vậy tình trạng hiện tại của ông ta, là báo ứng sao?"

"Ừ, là báo ứng, có lẽ mẹ ở trên trời cũng đang trừng phạt ông ta."

Thương Mộ không lựa chọn nói thật, bởi vì hắn biết cho dù như thế nào thì Thương Ngạn cũng là cha ruột của bọn họ, có một số việc cô biết càng ít, thì mới có thể sống càng nhẹ nhàng.

Thương Lộc tiếp thu cách giải thích này, hoặc là nói cô cũng hy vọng như thế.

Bỗng nhiên, bác sĩ tư nhân tới cửa, nói phải làm kiểm tra cho Thương Mộ một lần nữa.

Hai người làm vội vàng lại đây dìu hắn.

Nhưng Thương Mộ không chịu lên lầu, mà nhìn về phía Thương Lộc, hỏi cô: "Lúc anh xuống dưới em vẫn còn ở đây chứ?"

Suy nghĩ muốn rời đi của Thương Lộc bị nhìn thấu, nhưng cô vẫn thoái nhượng một bước, nói: "Chờ anh xuống dưới rồi tôi đi."

Thương Mộ lúc này mới chịu lên lầu.

Dưới lầu an tĩnh trở lại.

Thương Lộc nhìn lão quản gia đang thêm trà cho cô, hỏi: "Ông biết gì đó, đúng không?"

Tay lão quản gia run nhè nhẹ, nước trà không cẩn thận tạt ra ngoài, nhưng vẫn ra vẻ trấn định nói: "Tôi không hiểu tiểu thư đang nói gì."

"Vết thương trên người Thương Mộ." Thương Lộc cầm cái bánh quy nhỏ cắn một miếng, cô vẫn không quá tin tưởng lời Thương Mộ nói.

Tính cách Thương Mộ từ trước đến nay trầm ổn, không thể nào chọc Thương Ngạn bất mãn nhiều lần như vậy.

Mà Thương Ngạn cũng không phải đồ điên, không hài lòng cuộc sống hay công việc cũng không thể phát tiết trên người con cái, nếu đúng như lời Thương Mộ nói, vậy Thương Ngạn cũng nên đối xử bình đẳng, không thể chỉ đánh một mình Thương Mộ được.

Lão quản gia càng thêm khó xử: "Tiểu thư, không phải tôi không muốn nói."

"Nói, nếu không hiện tại tôi sẽ đi ngay." Thương Lộc nói xong liền đứng lên, giả vờ rời đi: "Thương Mộ xuống dưới mà không nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ trách ông. Chỉ cần ông nói cho tôi, tôi có thể coi như chưa từng nghe."

Lão quản gia hơi do dự.

Ông rất hiểu thiếu gia nhà mình, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động nói ra chân tướng, ông cũng rõ ràng nếu tiểu thư đã hứa hẹn thì sẽ không lừa ông.

Thật ra ông ...... Cũng hy vọng thiếu gia và tiểu thư có thể hòa hảo.

Vì thế lão quản gia lựa chọn thỏa hiệp, ông nói: "Là bởi vì tiểu thư, mỗi khi ngài làm những việc khiến lão gia không hài lòng, ông ấy sẽ...... sẽ phát tiết tức giận trên người thiếu gia. Tôi đã từng nghe thấy có một lần bọn họ cãi nhau, lão gia cho rằng không quản giáo tốt em gái là lỗi của anh trai, bởi vì tiểu thư lớn lên rất giống phu nhân, cho nên lão gia không nỡ đánh ngài, cũng chỉ có thể làm như vậy với thiếu gia."

Đáp án ngoài dự liệu, nhưng lại phù hợp với tính cách của Thương Ngạn, là chuyện mà ông ta hoàn toàn có thể làm.

Thương Lộc tin, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu: "Mỗi khi tôi làm sai sựngười bị đánh sẽ là anh ta, vẫn luôn như vậy sao?"

Lão quản gia trả lời: "Vẫn luôn như thế."

Thương Lộc không nói nữa, chỉ nâng chén trà nóng trước mặt lên uống lên một ngụm nhỏ.

Đột nhiên cô có thể lý giải Thương Mộ.

Nếu cô là Thương Mộ, cái gì cũng không làm sai nhưng vẫn bị phạt thay em gái, từ nhỏ đến lớn đều chịu sự giáo dục như vậy, cũng rất khó mà không sinh ra chán ghét mâu thuẫn.

Lão quản gia lại nói: "Nhưng mà tiểu thư, ngài không làm sai chuyện gì cả, thiếu gia cũng thế."

Lão quản gia nhìn Thương Mộ và Thương Lộc lớn lên, tựa như nhìn cháu trai cháu gái mình vậy.

Rất nhiều lúc ông đều thấy đau lòng thay hai đứa nhỏ, nhưng bởi vì thân phận của mình mà cái gì cũng không làm được.

Bọn họ đều đã trưởng thành, ông chỉ hy vọng bọn họ có thể sống hạnh phúc.

"Tôi biết rồi, cảm ơn ông." Thương Lộc miễn cưỡng tươi cười.

Chờ đến khi Thương Mộ làm xong kiểm tra đi xuống lầu, Thương Lộc liền đứng lên, hiển nhiên là phải rời đi rồi.

Thương Mộ đã chuẩn bị tâm lý cô sẽ rời đi ngay, không nghĩ cô lại nói với hắn: "Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Video Player is loading.

Pause

Unmute

Loaded: 5.14%

Remaining Time -16:04

Close Player

Thương Mộ thụ sủng nhược kinh, lập tức an bài tài xế đưa bọn họ đi tới nhà hàng gần nhất.

Thương Lộc cũng không biết vì sao lại đường đột đưa ra lời mời như vậy.

Có lẽ là bởi vì nghĩ đến bản thân và Thương Mộ coi như đã từng là người thân nhiều năm rồi, cũng chưa có lần nào được ăn bữa cơm tử tế.

Thương Lộc hỏi hắn: "Anh muốn ăn gì?"

Thương Mộ nói: "Cái gì cũng được, cứ gọi đồ em thích."

Thương Lộc chọn lẩu.

Với Thương Ngạn, loại đồ ăn cấp thấp chế biến đơn giản này sẽ không được phép xuất hiện ở Thương gia, nếu không chính là thất trách của đầu bếp.

Bởi vì chân Thương Mộ vẫn bị thương, nên Thương Lộc chọn nồi lẩu hai ngăn.

Chỉ có hai người ăn lẩu, mà đồ ăn bày đầy cả phòng.

Rất nhiều nguyên liệu nấu ăn được bưng lên.

Giữa Thương Lộc và Thương Mộ thật ra cũng không có gì để chuyện trò, bọn họ chỉ liên tục lặp lại động tác nhúng đồ ăn vào nồi.

Thương Lộc không muốn quản Thương Mộ, cô chỉ vùi đầu ăn đồ của mình, Thương Mộ dùng đũa của mình vớt cho cô hai miếng thịt dê cô cũng không cự tuyệt.

Thật ra Thương Lộc có chút hối hận, sớm biết thế này đã không mời Thương Mộ ăn lẩu, mà nên kêu người làm trong nhà nấu chút đồ ăn là được rồi, hai người bọn họ đơn độc ở chung thật sự rất kỳ quái.

Thương Lộc cảm thấy mình không có gì để tâm sự với Thương Mộ, mà Thương Mộ lại đột nhiên mở miệng: "Tháng trước anh có gặp A Âm."

Người tên A Âm này, chính là mối tình đầu của Thương Mộ, trong trí nhớ của Thương Lộc là một người con gái xinh đẹp tốt bụng.

Thương Lộc nháy mắt buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Thương Mộ, trên mặt tràn ngập hiếu kỳ.

Cô thừa nhận, cô tò mò, cho nên hắn mau nói cho cô biết đi.

Nhắc tới cái tên này, thần sắc Thương Mộ càng thêm ôn hòa: "Trước khi em tham gia tổng nghệ, anh xuất ngoại một khoảng thời gian rất dài, lúc ấy chính là bởi vì có tin tức của cô ấy, nhưng lần đó cũng chưa gặp được người. Tháng trước anh mới liên hệ được với cô ấy, rồi hẹn gặp nhau. Cô ấy tới gặp anh, mang theo...... Con trai của mình."

Biến chuyển này tới thật sự quá mức đường đột.

Thương Lộc một tay che miệng, vài giây sau mới phản ứng lại: "Chị ấy kết hôn?"

"Ừ, là ba năm trước." Lòng bàn tay Thương Mộ sờ soạng chóp đôi đũa, biểu tình mang theo chút bồi hồi: "Lúc cô ấy ở nước ngoài, biết bản thân không thể thay đổi hiện tại liền tận dụng cơ hội, không ngừng học tập, trau dồi bản thân, giống như trong suy nghĩ của anh, cô ấy vẫn ưu tú như vậy. Cô ấy nói muốn chờ anh, nhưng lại vô tình gặp được người đàn ông muốn phó thác cả đời. Đối phương theo đuổi cô ấy mấy năm, vẫn luôn đối xử với cô ấy rất tốt, cho nên cô ấy vẫn quyết định kết hôn với người đó. Cô ấy xin lỗi anh, nhưng anh cũng thấy không sao cả, còn may cô ấy không thật sự chờ, nếu không tới năm nay anh mới có thể tìm được cô ấy, thì không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu năm thanh xuân của người ra.

Con trai của bọn họ là con lai, lớn lên đặc biệt đáng yêu, nửa dưới khuôn mặt đặc biệt giống cô ấy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là mẹ con. Cô ấy có giới thiệu anh với chồng, nói rằng anh là mối tình đầu, thái độ của người chồng tuy có chút đề phòng, nhưng vẫn rất lễ phép, anh nhìn ra được anh ta quả thực rất yêu cô ấy, mà cô ấy cũng rất yêu chồng, cho nên mới có thể thản nhiên kể với chồng về sự tồn tại của mối tình đầu như vậy. Sau đó anh có cho người đi điều tra về chồng cô ấy, gia đình có giáo dục, cha mẹ đều thích con dâu, chính anh ta cũng có tri thức có công việc ổn định, còn từng cứu một ông lão trượt chân rơi xuống nước, là một người thiện lương, họ rất xứng đôi."

Thanh âm Thương Mộ càng ngày càng thấp, dần dần mang theo vài phần nức nở không kiềm chế được, lại nói: "Cô ấy thế mà rất khá, còn tìm được người tốt hơn cả anh để chung sống cả đời, cô ấy sẽ sống rất hạnh phúc, anh cũng không có gì tiếc nuối."

Trong hiện thực cũng không có nhiều đồng thoại như vậy, nhiều năm cửu biệt trùng phùng chưa chắc đã là lãng mạn gương vỡ lại lành, mà có thể là cảnh còn người mất.

Thương Lộc rất thích chị gái kia, cô cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể an ủi: "Thương Mộ, như vậy chứng minh anh cũng nên buông tay, ai rồi cũng sẽ có cuộc sống mới."

"Đúng vậy." Thương Mộ không phủ nhận lời Thương Lộc nói, nhắm mắt lại.

Có vài lời, hai người không ai nói, nhưng lại đồng thời cùng nghĩ đến.

Nếu không được sinh ra trong gia đình như vậy thì tốt rồi.

Nếu không có một người cha như vậy thì tốt rồi.

Đáng tiếc trên thế giới này, không có nếu như.

Đây là mệnh của bọn họ, cho dù biết hay không, chấp nhận hay giãy dụa, mọi thứ đều đã định rồi.

Ăn xong một bữa cơm.

Thương Mộ lại đột nhiên đưa ra đề nghị: "Trên tầng có rạp chiếu phim, muốn cùng đi xem phim không?"

Thương Lộc khó hiểu nhìn hắn, cảm thấy lời mời này lại càng thêm đột ngột.

Thương Mộ giải thích: "Là bộ phim nhựa kinh điển của nước ngoài, trong nước chỉ có suất chiếu trong ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng."

Lời này của Thương Mộ làm Thương Lộc sinh ra vài phần tò mò, nhưng lúc cầm tấm vé trên tay, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.

Quả nhiên là phim nhựa kinh điển của nước ngoài.

Trên thế giới này cư nhiên lại có việc trùng hợp như vậy, bộ phim bọn họ muốn xem chính là bộ điện ảnh khủng bố mà cô đã từng xem cùng Diệp Lục khi ghi hình show tiểu chán ghét.

Cô đã xem phim này năm lần, lần trước xem cùng Diệp Lục là lần thứ sáu, tính cả lần này đã là lần thứ bảy rồi.

Thương Lộc cầm vé cùng Thương Mộ tìm chỗ ngồi, thấy rạp chiếu phim đã ngồi đầy người, liền hỏi: "Trông có vẻ rất ăn khách, sao anh mua được vé vậy, lại còn là chỗ tốt thế này?"

Thương Mộ trả lời: "Vốn muốn mời em xem phim, cho nên anh đã mua hết vé của cả ba ngày."

Thương Lộc đã hiểu, nhưng cũng không hiểu lắm.

Cô hỏi: "Vì sao lại muốn mời tôi xem bộ phim này?"

"Đồ em để lại có rất nhiều đĩa phim kinh dị, anh đều xem qua một lượt, sau khi em và Diệp Lục cùng nhau xem bộ phim này, em nói em đã xem nó năm lần." Thương Mộ trả lời xong, lại đột nhiên ý thức được có chút không thích hợp, bèn thử hỏi: "Em không thích sao? Hay là xem quá nhiều lần rồi nên không muốn xem nữa?"

"Không phải." Thương Lộc lắc đầu, mắt nhìn phía trước: "Đừng nói chuyện, phim sắp bắt đầu rồi."

Bộ điện ảnh này thực sự rất khủng bố.

Ở đây trên cơ bản đều là những người đã từng xem qua ở nhà sau đó lại đến đây tìm kích thích, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Thương Mộ cũng không phải hoàn toàn đến để xem phim, nhưng thỉnh thoảng nhìn qua màn hình vẫn sợ tới mức thần sắc có chút trắng bệch.

Mà đến đoạn khủng bố, tuy đã rất quen thuộc với những hình ảnh này rồi, nhưng Thương Lộc vẫn học theo mấy cô gái bên cạnh, che mắt lại thét chói tai.

Trước khi đến hình ảnh kinh khủng nhất, Thương Mộ còn nhắc cô nhắm mắt lại.

Thực hiển nhiên, hắn cũng đã xem qua rồi mới đến.

Thương Lộc nhắm mắt lại, cảm thấy đôi mắt có chút chua xót, thậm chí hơi trướng đau.

Nhưng cũng may rạp chiếu phim rất tối, chỉ cần cô không nói, sẽ không có ai nhìn ra được.

Cơm đã ăn xong, phim cũng xem xong rồi, đây là lúc nên nói lời tạm biệt.

Thương Lộc nhìn Thương Mộ, bộ dáng của hắn lúc này thật sự có chút buồn cười, cô đột nhiên hỏi: "Thương Mộ, trước khi tôi được sinh ra, anh có từng chờ mong tôi đến thế giới này không?"

"Có." Vấn đề này làm Thương Mộ dừng bước chân, hắn trả lời: "Lúc ấy anh có nghĩ tới, nếu em là con trai thì về sau chúng ta có thể cùng nhau học bơi lội quyền anh, còn nếu em là con gái anh sẽ mang em đi khoe với bạn bè, để bọn họ phải hâm mộ anh vì có em gái."

"Như vậy à." Cô nỗ lực cong môi, trên mặt mang theo nét cười, tựa hồ cũng nhìn thấy hình ảnh Thương Mộ đang miêu tả, sau đó nói: "Thương Mộ, lần này tôi đã thật sự buông bỏ."

Thương Mộ sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu cô đang nói gì.

Thương Lộc cắn ống hút Coca, tạm dừng một lúc mới nói: "Lần trước thật ra tôi đã nói dối, không phải thật sự không liên quan, là bởi vì không muốn cãi nhau với anh, cho nên mới nói như vậy."

Thương Mộ một tay chống gậy, nói: "...... Anh biết."

"Nhưng lần này không giống thế, tôi có thể hiểu anh, cho nên tôi thật sự không trách anh." Đáy mắt Thương Lộc có chút bất đắc dĩ, tiếp tục tươi cười: "Tôi vừa mới nghĩ, về sau chúng ta nên đối xử với nhau như thế nào mới thích hợp, nhưng tôi không thể tưởng tượng ra được bộ dáng chúng ta khi đối đãi với nhau giống như những cặp anh em bình thường khác. Xin lỗi Thương Mộ, không bằng chúng ta cứ như vậy đi, có việc cần đối phương giúp đỡ thì liên hệ, không có việc gì thì ai sống tốt cuộc sống của người ấy."

Thương Mộ trầm mặc rất lâu, cũng không né tránh ánh mắt Thương Lộc.

Thanh âm hắn khàn khàn, nhưng vẫn đáp ứng: "...... Được."

Lúc này, di động của Thương Lộc vang lên.

Thấy tên người gửi, cô lập tức lộ ra biểu cảm thẹn thùng của một cô gái mới yêu.

Thương Mộ phát hiện ra, hỏi cô: "Là Trì Yến sao?"

"Ừm." Thương Lộc gật đầu, nhanh chóng trả lời Trì Yến, nghĩ nghĩ, vẫn là nói cho Thương Mộ: "Anh ấy bây giờ là bạn trai tôi."

"Cũng tốt." Đáp án hoàn toàn trong dự kiến của Thương Mộ, hắn biết vị Trì gia kia đối với em gái mình có bao nhiêu coi trọng, cô nhận lời yêu hắn cũng là bình thường.

Thương Mộ dặn dò: "Nếu về sau Trì Yến đối với em không tốt, cứ nói với anh, chúng ta không sợ cậu ta, cũng không sợ Trì gia."

Tuy Thương Lộc cũng không cho rằng sẽ có ngày này, nhưng giờ phút này cũng không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý: "Được."

Bọn họ đi thang máy xuống dưới lầu.

Xe của Thương gia và xe của Trì Yến một trước một sau đang chờ ở dưới, nửa tiếng trước khi bộ phim kết thúc Thương Lộc đã nhắn tin để Trì Yến qua đón mình.

Thương Lộc nhìn thoáng qua đôi chân còn đang bó thạch cao của Thương Mộ, hỏi: "Cần tôi đỡ anh lên xe không?"

Thương Mộ còn chưa kịp nói gì, tài xế đã lập tức nhảy xuống xe, tới đỡ Thương Mộ.

Trong lòng hắn cảm thấy vướng bận, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Không cần, nếu Trì Yến tới rồi thì em về nhà sớm chút đi."

"Được." Thương Lộc gật đầu đáp ứng, cũng không nhìn Thương Mộ nữa, mà trực tiếp lên xe Trì Yến.

Thấy Thương Lộc đã tới, Trì Yến liền đi xuống mở cửa xe cho cô, sau đó nhìn thoáng qua hướng Thương Mộ.

Hai người gật đầu xem như chào hỏi.

Thương Lộc dò đầu ra, như là hạ quyết tâm, nói một câu: "Thương Mộ, sinh nhật vui vẻ."

Cô ném một cái móc chìa khóa qua, sau đó đóng cửa sổ xe lại.

Đây là lúc Thương Mộ đi mua bắp rang bơ, cô gắp được từ máy trò chơi bên cạnh, cũng không có quà tặng khác, chỉ có thể lấy cái này chắp vá.

Thương Mộ tiếp được móc chìa khóa, lúc này chợt đỏ hốc mắt, sau đó lên xe.

Hai chiếc xe tại giao lộ phía trước đi về hai hướng khác nhau, rất nhanh đã không thể nhìn thấy nữa.

Buổi tối.

Trì Yến cũng không chủ động hỏi Thương Lộc vì sao lại ở cùng Thương Mộ, nhìn thấy cô buồn bực không vui thì lôi kéo cô ngồi trên sô pha nhà mình cùng nhau xem phim ngôn tình.

Thương Lộc nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc, phim vẫn đang chiếu, sau đó vừa quay đầu lại thì thấy Trì Yến lệ rơi đầy mặt ngồi bên cạnh mình.

Trì Yến lau nước mắt: "Cảm động quá."

Thương Lộc: "......?"

Hắn đỏ hốc mắt hỏi cô: "Sao em lại không khóc, tình yêu cảm động như vậy mà..."

Thương Lộc: "......"

Nếu cô nhớ không lầm, bộ điện ảnh này là cô tùy tay click mở, điểm đánh giá trên douban chỉ có 3.7.

Ai xem cái thể loại phim tệ hại như này mà khóc thút thít được chứ!

Quan trọng hơn là ——

Thuốc nhỏ mắt vừa nãy còn ở trên bàn trà đâu rồi, giả quá đi!

Thương Lộc làm sao không nhìn ra Trì Yến đang cho cô lý do để khóc chứ, bất đắc dĩ nói: "Em không muốn khóc."

"Hả?" Trì Yến cúi đầu nhìn cô, trên mặt mang theo vài phần nghi hoặc, hiển nhiên cũng không quá tin tưởng.

Thương Lộc nghiêng đầu dựa vào vai Trì Yến, nói: "Thật đấy, em rất vui."

Giọng nói của cô ôn nhu, thật chậm thật chậm kể lại một lượt những chuyện xảy ra hôm nay.

Trì Yến không ngừng gật đầu, đáp lại từng câu Thương Lộc nói, còn cầm tay cô.

Thương Lộc cười nhìn Trì Yến, nói: "Em thật sự không trách anh ấy, những năm đó hẳn anh ấy cũng rất vất vả, so với em còn đau đớn hơn, lúc anh ấy chia tay với chị A Âm phải tuyệt vọng biết bao nhiêu chứ. Em nghĩ, nếu từ giờ trở đi em không được gặp lại anh, chắc chắn em cũng không thể bình tĩnh được nữa, sẽ giận chó đánh mèo với người có khả năng chia cách chúng ta."

Cho nên cô buông bỏ những năm đó, cũng làm tiêu tan tòa trang viên hoa hồng khiến cô khóc đến ướt đẫm gối đầu trong vô số đêm khuya kia.

Cuối cùng, Thương Lộc khẽ thở dài một hơi, nói: "Hình như vẫn có chút tiếc nuối, em biết anh ấy đã tận lực, cũng như em đã tận lực. Em và anh ấy, cũng chỉ có thể giống như bây giờ."

Thương Mộ muốn đền bù, cho nên dẫn cô đi xem phim kinh dị mà bản thân ghét nhất, vì hắn thật sự cho là cô sẽ thích.

Trong lúc xem phim, cô đã nghĩ về vô số kết cục giữa mình và Thương Mộ, cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn này.

Anh trai, sinh nhật vui vẻ.

Cô nghĩ trong lòng như vậy.

Cũng chỉ có thể như vậy.

Đây là kết cục tốt nhất rồi.

Bọn họ đều đã tận lực.

Chỉ tiếc, cuối cùng, không ai có thể vượt qua khoảng thời gian 20 năm đã trôi qua một cách rõ ràng .:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro