CHƯƠNG 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương gia.

Người đàn ông vừa mới qua tuổi 50 mà trong vòng một tháng ngắn ngủi gầy ốm thấy rõ, cả người suy sút đến cực điểm, mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng.

Đầu óc lộn xộn, trên mặt có một vài miệng vết thương chưa khỏi hẳn, bao gồm cả vết thương trong lòng bàn tay, mơ hồ thấy được cả xương trắng mờ mờ.

Không ai nhìn ra đây chính là Thương tổng đã từng hô mưa gọi gió trên thương trường, so với bộ dáng sinh long hoạt hổ một tháng trước quả thực như hai người khác nhau.

Sau khi tự sát không thành, ông ta liền bị nhốt ở phòng này, trong phòng không để đồ vật nào sắc nhọn hoặc có tính sát thương, 24 giờ đều được theo dõi triệt để.

Ông ta suy sút ngồi ở án thư, trong tay cầm một tấm ảnh chụp chung với vợ, bình thuốc trên bàn sớm đã trống không, nhưng ông ta cũng không thể nào gặp lại vợ được nữa, dù chỉ trong ảo giác.

Nghe thấy tiếng cửa mở, ông ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

Đó là con trai ông ta, mặt mày mơ hồ có vài phần bóng dáng thời trẻ của cha, khá giống Thương Ngạn trong tấm ảnh chụp chung mà ông ta đang cầm.

Nhìn thạch cao trên đùi con trai, thần sắc ông ta lại càng thêm lạnh, nói: "Đồ vướng bận."

Nếu không phải bởi vì Thương Mộ ngăn cản, chắc chắn ông ta đã được gặp vợ.

Thương Mộ chống nạng tiến vào, ôn hòa cười nhạt, gọi một tiếng: "Cha."

Thương Ngạn nhắm mắt lại, mỏi mệt trên mặt không thèm che giấu, nói: "Cút đi."

Thương Mộ vẫn cười, hỏi ông ta: "Cha có từng nghĩ tới, nếu chết đi với bộ dạng như bây giờ, xuống đó gặp mẹ, người có muốn gặp cha không?"

Thương Ngạn không để ý đến hắn, nhưng thần sắc khó coi lại bại lộ nội tâm phẫn nộ lúc này của ông ta.

Đạo lý này ông ta hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận.

Dưới tác dụng của thuốc ông ta mới quyết định tự tử, nghĩ cùng lắm thì tới đó rồi xin lỗi bà ấy sau, bọn họ yêu nhau như vậy, bà ấy nhất định sẽ tha thứ cho mình.

Mà sau khi tỉnh lại, phần dũng khí kia lại tiêu tán.

Bà ấy sẽ thật sự tha thứ cho mình sao?

Nếu thực sự có một thế giới khác, không biết bà ấy có còn nguyện ý gặp mình không? Ông ta cũng không biết.

Loại thuốc phế vật kia, không thể dẫn ông ta tới gặp vợ được nữa, ngược lại chỉ khiến ông ta cảm thấy đầu càng thêm đau, thậm chí còn cảm thấy thân thể bị hư nhược không ít.

Ông ta không cam lòng, tự ý tăng lượng dùng, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Ông ta xuất hiện đủ loại ảo giác, có chút kỳ quái có chút vớ vẩn, thậm chí đôi khi còn không phân rõ được đâu là cảnh trong mơ đâu là hiện thực, đã có lần ông ta thấy mình quay lại nơi gặp vợ lần đầu tiên, nhưng ông ta cứ chờ rồi chờ, lại vĩnh viễn không đợi được bà.

Ông ta bắt đầu thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Dù là với mình, hay là với loại thuốc vô dụng kia.

Thương Ngạn biết rất nhiều việc lớn trong công ty đều giao đến tay Thương Mộ, mà chính mình lại bị đứa con trai này giam lỏng ở nhà, nhưng ngay cả tức giận ông ta cũng không có tinh lực, chỉ cảm thấy mỏi mệt vô tận, thậm chí ông ta cũng tự cảm thấy được thời gian tỉnh táo mỗi ngày của mình hình như càng ngày càng ít.

Những hình ảnh vặn vẹo kỳ quái xuất hiện càng ngày càng nhiều, khiến ông ta phân không rõ hiện thực hay ảo giác.

Trong vô số đêm khuya, cả người toát mồ hôi lạnh, cũng chỉ biết buông lời thô tục với không khí, thậm chí là bởi vì sợ hãi mà sinh ra khuyết điểm.

Nhưng chờ ông ta tỉnh lại, lại quên hết tất cả, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Thanh âm Thương Mộ tiếp tục vang lên: "Thân thể cha đã tốt hơn rồi, con cũng an tâm, công ty còn có rất nhiều việc chờ cha đích thân tới xử lý."

Thương Ngạn cười lạnh một tiếng: "Ý của anh là, muốn tôi quay lại công ty?"

"Đó là tất nhiên." Trên mặt Thương Mộ treo vẻ vô tội: "Con chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cha, chẳng lẽ cha cho rằng con dám đoạt quyền sao?"

"Thôi." Thương Ngạn lần nữa nhắm mắt lại, nói: "Mọi việc ở công ty giao cho anh. Ngày giỗ của mẹ anh sắp tới rồi, trước khi tới ngày đó anh sắp xếp cho tôi xuất ngoại đi."

Thương Ngạn và vợ quen nhau chính là sau một buổi biểu diễn ca kịch ở nước ngoài, ngày kỷ niệm năm nào bọn họ cũng cùng nhau tới nơi đó hẹn hò, mà ngày giỗ của bà lại rất gần ngày kỷ niệm họ quen nhau, cho nên những năm sau đó tới ngày này ông ta đều sẽ đến chỗ kia ở lại nửa tháng.

Đối với Thương Ngạn, dù sao con trai cũng coi như cứu mình một mạng, tuy không phải kết quả mà ông ta muốn, nhưng tình cha con miễn cưỡng tăng lên là thật.

Ánh mắt Thương Mộ dừng ở lọ thuốc trống không trên bàn.

Hắn chưa bao giờ nói với cha, tác dụng phụ của thuốc này là sinh ra ảo giác, nhưng sẽ tuyệt đối không lặp lại ảo giác.

Nói cách khác, cho dù ông ta có uống bao nhiêu thuốc đi nữa cũng sẽ chỉ tổn thương thân thể, chứ không thể gặp lại mẹ.

Lúc thuốc mất đi tác dụng, cơ thể được tự do, chắc chắn sẽ muốn ỷ lại vào thuốc để chế tạo thêm ảo giác.

Nhưng hắn cũng không làm gì cả, thân là con cái sao có quyền quản việc của cha mẹ chứ.

Thương Mộ cúi đầu, cong môi, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, cha."

Tỉnh giấc.

Thương Lộc xỏ dép lê đi vào toilet, cảm thấy hình như mình quên mất việc gì đó.

Hôm qua cô định làm gì nhỉ? Định làm mà lại bị gián đoạn, giờ cô thực sự không nhớ nổi.

Hẳn là không liên quan đến Trì Yến, nhớ lại trước đó nữa một chút.

Cũng không liên quan đến Thương Mộ, trước nữa.

Lúc Thương Lộc đang một bên đánh răng một bên tự hỏi, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, cùng với tiếng thét chói tai của Lâm Nhan Nhan, cách một cánh cửa còn nghe thấy.

"Trì Yến? Sao anh lại ở nhà Lộc Lộc? Anh đã làm gì Lộc Lộc của tôi rồi?! A a a ——"

Thương Lộc thiếu chút nữa bị sặc kem đánh răng.

Cứu mạng! Cô nhớ ra rồi.

Hóa ra là cô muốn nói cho Lâm Nhan Nhan mình và Trì Yến ở bên nhau, kết quả bị việc của Thương Mộ phân tán lực chú ý, sau đó liền quên mất.

Thương Lộc chỉ có thể vội vàng súc miệng, sau đó đi ra ngoài cứu tràng.

Nhìn Lâm Nhan Nhan như hóa đá, Thương Lộc chỉ có thể lập tức kéo cô nàng qua một bên: "Bình tĩnh, bình tĩnh."

Trì Yến thật ra rất thản nhiên, liếc mắt nhìn Thương Lộc một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Em giải thích đi."

Nói xong hắn liền đi vào phòng bếp.

Lâm Nhan Nhan lập tức chỉ trích Thương Lộc: "Tôi biết hai người quan hệ không tồi, tôi cũng biết hai người là hàng xóm, một người lười như cô đi theo anh ta cọ ăn rất bình thường, nhưng mà cô có tí ý thức phòng bị nào không hả? Trai đơn gái chiếc, cô còn đang mặc áo ngủ, mà lại dám cho anh ta nghênh ngang vào nhà?"

Lâm Nhan Nhan nói liên tiếp như vậy khiến Thương Lộc lâm vào trầm tư.

Hình như...... cũng đúng.

Cô và Trì Yến, ngay từ đầu đã có chút không đúng mực, nhưng lúc ấy bởi vì quen nhau đã lâu nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Chờ lúc cô hoàn toàn ý thức được, thì hai người đã ở bên nhau.

À không đúng không đúng, cái này cũng không phải trọng điểm.

Thương Lộc nhìn về phía Lâm Nhan Nhan, nghiêm túc gọi cô: "Nhan Nhan, tôi nói với cô một chuyện."

Lâm Nhan Nhan cũng không tự nhận mình thông minh, nhưng lúc này trực giác quỷ dị khiến cô nàng che tai lại: "Tự nhiên tôi cảm thấy chuyện cô định nói chắc chắn không phải chuyện tốt."

Thương Lộc cũng không kéo tay Lâm Nhan Nhan xuống, mà lấy di động ra: "Được thôi, cô không muốn nghe vậy tôi sẽ nói với chị Tưởng Tinh trước."

Lâm Nhan Nhan: "?!"

Như vậy sao được? Đương nhiên là phải nói cho cô nàng trước chứ!

Vì thế Lâm Nhan Nhan ấn tay Thương Lộc xuống, trề môi, miễn cưỡng nói: "Cô nói đi, tôi nghe đây."

Thương Lộc rất trực tiếp: "Tôi đang yêu đương."

Trán Lâm Nhan Nhan giật giật, trực tiếp đứng lên: "Ai? Ai!"

Thương Lộc không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua chỗ phòng bếp, sau đó nhún vai.

Đại não Lâm Nhan Nhan có chút chết máy.

Cô nàng chớp chớp mắt, muốn hỏi "sao lại là anh ta", nhưng lại cảm thấy nếu là Thương Lộc, vậy cũng chỉ có thể là Trì Yến.

Ngoài ý liệu, nhưng rất hợp lý.

"Tôi biết mà." Lâm Nhan Nhan quay đầu lại, trừng mắt nhìn bóng dáng Trì Yến, miễn cưỡng ngồi xuống một lần nữa, có chút ủy khuất nhìn Thương Lộc, hỏi: "Anh ta rất tốt với cô sao?"

"Cực kỳ tốt." Thương Lộc nói xong gật đầu, lột một quả quýt trước mặt đút cho Lâm Nhan Nhan.

Lâm Nhan Nhan miễn cưỡng ăn xong, lại nói: "Cô mau nói chi tiết đi."

Thương Lộc: "......?"

Loại việc này, bảo cô phải nói như thế nào?

Lâm Nhan Nhan không buông tha: "Nếu không tôi không yên tâm."

Thôi được.

Thương Lộc miễn cưỡng hạ giọng, kể vài chuyện với Lâm Nhan Nhan.

Lâm Nhan Nhan nghe xong khóe miệng cứ nhích dần đến mang tai, nhưng chỉ cần Thương Lộc dừng lại một chút, cô nàng sẽ ra vẻ bắt bẻ: "Được rồi, nói chuyện khác nữa đi."

Thẳng đến khi Trì Yến lên tiếng, bưng hai cái đĩa đi ra, nhìn Thương Lộc nói: "Bánh dày vẫn còn phải chiên thêm một lúc nữa, em sang dẫn Đại ngoan qua đây nhé? Cứ lấy tạm ít đồ ăn vặt cho nó lót dạ, đợi lát nữa anh sẽ đưa nó đi tắm rửa."

Hắn còn đang bận nấu ăn, không tiện đụng chạm linh tinh.

"Được." Thương Lộc trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài, Lâm Nhan Nhan vội đuổi theo cô, một giây cũng không muốn đơn độc ở chung với Trì Yến.

Hai người vào nhà Trì Yến.

Lâm Nhan Nhan nhìn bài trí trong phòng, ánh mắt có chút ghét bỏ: "Thẩm mỹ không được rồi, cô xem cái gối ôm sô pha kia hoàn toàn không hợp tí nào."

Thương Lộc duỗi tay vỗ vỗ đầu Đại ngoan, trả lời Lâm Nhan Nhan: "Cô nói đúng."

Thật ra đây vốn là gối ôm của sô pha nhà cô, nhưng cô cảm thấy loại thời điểm này vẫn nên chiều theo Lâm Nhan Nhan đi.

Lâm Nhan Nhan thoạt nhìn vẫn không vui, Thương Lộc lấy một cái đùi gà cho Đại ngoan rồi chuẩn bị dắt nó đi, quay người lại phát hiện Lâm Nhan Nhan dùng một bộ biểu tình muốn khóc nhìn mình.

Thương Lộc hoảng sợ, hỏi: "Sao lại khóc."

"Tôi không biết." Lâm Nhan Nhan nghẹn ngào, trừng mắt nhìn trần nhà: "Tự nhiên tôi có một loại cảm giác phải gả con gái đi, Trì Yến nếu đối xử với cô không tốt tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta hu hu ...... Cô kết hôn tôi phải làm phù dâu, sinh con phải cho tôi làm mẹ nuôi, về sau nó yêu đương tôi cũng muốn nhận con dâu hoặc là con rể huhu ——"

"Được được được." Thương Lộc có chút dở khóc dở cười, vội vàng lấy khăn cho Lâm Nhan Nhan lau nước mắt, nói: "Cũng chưa đến bước đấy đâu, chúng tôi chỉ mới yêu đương thôi, cô suy nghĩ nhiều quá đi."

"Tôi chỉ chuẩn bị tâm lý thôi." Lâm Nhan Nhan đúng lý hợp tình trả lời, ánh mắt vừa lia qua Đại ngoan thì sửng sốt.

Cô nàng lập tức bị hấp dẫn, cúi xuống gãi gãi đầu nó, còn nói: "Tuy Trì Yến miễn cưỡng lắm mới xứng đôi với cô, nhưng chó anh ta nuôi rất đáng yêu nha."

Đại ngoan được khen, điên cuồng vẫy đuôi, sau đó dùng miệng lôi cái đùi gà từ trong thùng rác ra, khóe miệng hơi cong.

Lâm Nhan Nhan không thể cự tuyệt loại mỉm cười thiên sứ này của Samoyed, trực tiếp hỏi: "Còn đùi gà không? Cho nó ăn thêm một cái đi!"

"Chắc là còn." Thương Lộc tìm kiếm trong tủ đồ ăn vặt, có chút nghi hoặc: "Tôi nhớ hôm qua vẫn còn mà, đâu rồi nhỉ."

Thương Lộc không tìm được, liền nhìn về phía Đại ngoan: "Không phải chị không cho mày ăn nha, là thật sự không biết đùi gà để ở chỗ nào, ngoan, chúng ta đi thôi."

"Oẳng! Gâu gâu!" Đại ngoan đáp lại, không chịu đi theo Thương Lộc, cắn dây dắt chó phe phẩy cái đuôi dẫn các cô về hướng thư phòng.

Tuy Thương Lộc cảm thấy trong thư phòng của Trì Yến chắc chắn không có thứ như đùi gà, nhưng lại không chịu nổi "thịnh tình" của Đại ngoan, đành để nó dẫn đi.

Thương Lộc theo sau nó, hỏi: "Mày muốn đi đâu thế?"

Đại ngoan đi vào thư phòng, không ngừng dùng miệng cắn một cái ngăn kéo trong đó, ý là bảo cô mở nó ra.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của nó, ngăn kéo rốt cuộc bị kéo ra, lộ ra bên trong một cái ——

Khung ảnh.

Hả? Khung ảnh?

Lâm Nhan Nhan kỳ quái đi lên trước, hỏi: "Đùi gà ở đâu thế?"

Cô nàng cầm khung ảnh lên muốn tìm kiếm bên dưới, nhưng khi nhìn thấy thứ trên khung ảnh thì lại trầm mặc.

Khóe môi Lâm Nhan Nhan điên cuồng run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Lộc: "Tôi tin anh ta thật sự rất yêu cô."

Thương Lộc: "?"

Lâm Nhan Nhan chuyển khung ảnh trong tay qua, hình như đây là đồ định chế đặc biệt, không gian bên trong rộng hơn khung ảnh bình thường, không phải bày ảnh chụp mà là một tấm vải thêu.

Mà nội dung trên bức thêu Thương Lộc lại rất quen thuộc.

Một cái đùi gà sốt cà chua trên nền vải xanh.

Thương Lộc cười ra tiếng, duỗi tay sờ sờ đầu Đại ngoan, hỏi: "Ba ba dạy mày đây là đùi gà sao?"

"Oẳng!" Đại ngoan trả lời.

Khóe môi Thương Lộc nhịn không được giương lên, nhìn tấm vải thêu xấu hoắc này cũng thuận mắt hơn nhiều.

Lâm Nhan Nhan: "...... Có phải cô đang tưởng tượng cảnh Trì Yến giơ bức thêu này lên rồi dạy Đại ngoan đây là cái đùi gà đúng không?"

Thương Lộc ngẩn ra, có chút kỳ quái hỏi: "Sao cô biết?"

Lâm Nhan Nhan vô cảm vuốt tóc, thoạt nhìn thống khổ cực kỳ.

Cô biết ngay! Biết ngay mà! Con gái cứ yêu vào thì đều là cái kiểu này!

Xong rồi, về sau cô sẽ không phải người Thương Lộc để ý nhất nữa, nhưng cô lại không có lập trường gì để cùng Trì Yến tranh sủng, huhu TAT.

Trì Yến đáng giận! Đáng giận!!!

Một bữa cơm sáng có chút xấu hổ, trong lúc ăn Lâm Nhan Nhan đã trừng mắt nhìn Trì Yến ít nhất mười mấy lần.

Trước khi đi, Lâm Nhan Nhan vung tay lên nói: "Bộ phim 《kế hoạch cứu vớt》 của cô có phải sắp chiếu không? Tôi bao mười rạp luôn, à Tống Trạch Khiêm có bảo chúng ta thu thập hành lý, sau Tết Âm Lịch trực tiếp tiến tổ."

Nói xong, cô nàng có chút khiêu khích nhìn Trì Yến.

Đoàn phim của Tống Trạch Khiêm phải ở tại khách sạn được sắp xếp trước, cho nên kể cả hai người có yêu đương thì người có thể cùng Lộc Lộc gặp mặt mỗi ngày cũng chỉ có cô nàng.

Trì Yến ôn hòa cười cười, nhìn Thương Lộc nói: "Đúng rồi, có chuyện hôm qua mới chắc chắn, còn chưa kịp nói với em, anh đã đi gặp Tống Trạch Khiêm, xác định sẽ đầu tư bộ phim mới của anh ấy."

Thương Lộc có chút bất ngờ: "Hóa ra hôm qua anh nói đi bàn bạc công việc là bàn cái này sao?"

Lâm Nhan Nhan: "?!"

Vì sao chứ? Trì Yến sao lại thành kim chủ ba ba của bọn họ rồi?

A a a! Chịu không nổi mà! Muốn hủy diệt thế giới này!

Nhìn Lâm Nhan Nhan chuẩn bị lại phát cuồng lần nữa, Thương Lộc lập tức lảng đi: "Sáng sớm đã tới tìm tôi, là có chuyện gì sao?"

Lâm Nhan Nhan: "!!!"

Nếu không phải Thương Lộc nhắc nhở, thiếu chút nữa cô đã quên mất trọng điểm!

Lâm Nhan Nhan cũng không rảnh lo trừng Trì Yến nữa, lập tức nói: "Buổi sáng mẹ tôi mới nói với tôi, mấy ngày trước bà đi uống trà chiều với bạn, có người nhắc tới Khương Diệc, quan hệ giữa anh ta và người nhà hiện tại cũng căng lắm, nhưng dưới loại tình huống này, mà hắn vẫn còn muốn đầu tư cho phim mới của Ninh Lâm, cho nên trong nhà đang gà bay chó sủa!"

Thương Lộc tự hỏi hai giây: "Phim mới của Ninh Lâm?"

"Trên đường tới đây tôi đã tìm hiểu rồi." Nói đến đây Lâm Nhan Nhan liền kích động: "Hai ngày nay đoàn đội của cô ta thả ra một đống ảnh chụp cô ta đang làm giáo viên tình nguyện tại một trường tiểu học trên vùng núi, nói nửa năm này cô ta vẫn luôn làm công ích gì đó, để tẩy trắng chứ gì nữa. Khương Diệc chắc là định đầu tư cho cô ta một bộ web drama, nam chính là võng hồng, nhưng biên kịch và đạo diễn cũng khá ổn, phỏng chừng là đã chi không ít tiền để đào người, giờ chắc đang ra sức chuẩn bị đấy."

Ninh Lâm là bởi vì nguyên nhân đạo đức mà bị võng hữu tự phát chống lại, cũng không phải bị bên trên phong sát, duyên người qua đường tụt dốc không phanh, sẽ không có đoàn phim nào mạo hiểm mời người như vậy, nhưng chỉ cần tư bản nguyện ý push, thì cũng chưa chắc hết cơ hội.

Thương Lộc sờ sờ cằm, điểm chú ý có chút lệch khỏi quỹ đạo, cảm thán nói: "Thật là một tình yêu cảm động."

Không hổ là nam nữ chính, đã trải qua nhiều lung tung rối loạn như vậy rồi mà hiện tại vẫn còn ở bên nhau.

Trì Yến nhàn nhạt nói: "Web drama cũng không phải cứ quay là có thể chiếu."

"Đừng dùng ngữ khí vai ác nói chuyện như vậy chứ." Thương Lộc vẫy vẫy tay với Trì Yến, uống một ngụm sữa bò, nói: "Cô ta muốn tái xuất thì cứ tái xuất đi, chúng ta không cần phải xen vào."

Nếu Đường Khinh Khinh biết chắc sẽ rất vui.

Trong lòng Thương Lộc nghĩ như vậy, trọng điểm chú ý lại lần nữa lệch khỏi quỹ đạo.

《 kế hoạch cứu vớt》 đã xác định ngày chiếu, hiện giờ cũng coi như chính thức tiến vào giai đoạn tuyên truyền cuối cùng.

Dàn diễn viên sôi nổi phối hợp share lại Weibo, cộng thêm vài video được leak ra, trailer cũng là những trích đoạn hài hước, hấp dẫn vô số võng hữu, là một bộ phim rất thích hợp xem cùng gia đình và bạn bè vào dịp tết này.

Để phối hợp tuyên truyền, đoàn phim muốn bao một rạp để chiếu suất chiếu sớm, chờ chiếu phim xong sẽ cùng fans tại hiện trường giao lưu chuyện trò.

《 kế hoạch cứu vớt》 đã định ngày chiếu là ngày 16/02, trước sinh nhật Thương Lộc một ngày.

Nhưng bọn họ muốn cùng ngày sau khi kết thúc, diễn viên của phim sẽ phải giao lưu cùng người xem và báo chí, dự kiến sẽ kết thúc vào 11 giờ tối.

Lúc Nhạc Tề xác nhận với bọn họ có thể tới hay không, Thương Lộc đưa ra nghi hoặc.

【 Không phải là nên chiếu đúng vào tết âm sao? 】

Sao bọn họ lại quyết định chiếu trước Tết Âm Lịch những một tuần?

Advertisement: 0:07

Close Player

Lấy năng lực của Nhạc Tề, thừa sức giành được suất chiếu vào ngày lễ lớn như Tết âm.

Nhạc Tề trả lời cô.

【 tôi muốn dành thời gian cho vợ, Tết nhất ai muốn cùng mấy người ra ngoài tuyên truyền chứ? Có thể để cho người có gia đình ăn tết tử tế không hả? 】

Thương Lộc trầm mặc.

Lý do thật là tươi mát thoát tục.

【 Thương Lộc 】:......

Trong nhóm chat mọi người đều đồng thanh.

【 Trình Triết 】:......

【 Thẩm Tiêm 】:......

【 Đoạn An Quốc 】: Ha ha ha! Nhạc đạo nói đúng! Ăn tết đương nhiên là phải ở nhà với vợ!

Nhạc Tề tiếp tục nhắn

【@ Thương Lộc, nghe nói 《 ác 》 tuần thứ hai của năm mới sẽ bắt đầu quay à, loại đạo diễn vô nhân tính như Tống Trạch Khiêm về sau vẫn nên ít hợp tác thôi ha ha! 】

Thương Lộc: "......"

Tống Trạch Khiêm thật là vô tội, nằm không cũng trúng đạn.

Nhạc Tề lại nhắn tiếp.

【@ Thương Lộc, ngày đó cô có việc à? Cũng chỉ có một tối thôi, chậm trễ cũng không sao chứ 】

Thương Lộc nhìn màn hình phát ngốc, sau đó nhắn lại 【 không có việc gì, tôi sẽ đến 】

11h tối, cũng không muộn lắm.

Bên kia.

Hiện trường quay phim Web drama.

Nhìn đoàn phim đang hoạt động bình thường trước mắt, trong đầu Ninh Lâm lại hiện lên những tháng ngày huy hoàng trong quá khứ.

Trước kia cô ta còn lâu mới chấp nhận đoàn phim cấp thấp thế này, lại còn diễn chung với võng hồng, cô ta khi ấy đi đến nơi nào cũng là chúng tinh phủng nguyệt, nhân viên công tác, diễn viên quần chúng đều tranh nhau xin chụp ảnh chung, đạo diễn biên kịch cũng ra sức lấy lòng cô ta.

Nhưng hôm nay thì sao?

Địa điểm quay chụp đơn sơ giá rẻ, bạn diễn là võng hồng thậm chí cô ta còn không biết tên, mà thái độ của nhân viên công tác với cô ta cũng rất đạm mạc, thậm chí còn không ân cần như khi đối xử với tên nam chính không nổi danh kia.

Ninh Lâm muốn phát hỏa, nhưng đây là đoàn phim đầu tiên sau khi cô ta trở lại, cho dù là hoàn cảnh tệ hại như vậy, nhưng ít nhất cô ta vẫn được đóng phim.

Cô ta chỉ có thể chịu đựng tức giận, trở về phòng nghỉ, sau đó nhìn trợ lý nói: "Gọi điện thoại cho Khương Diệc."

Trợ lý là người Khương Diệc phái tới chiếu cố Ninh Lâm, giờ phút này chỉ có thể an ủi: "Ninh tiểu thư, Khương tổng cũng rất khó xử, anh ấy đã phải chịu áp lực rất lớn mới có thể tiếp tục được bộ phim này ......"

"Bang!"

Ninh Lâm không chút do dự cho người trước mặt một cái tát, giận đến phát run: "Áp lực lớn à, tôi chính là áp lực trong miệng anh, phải không?"

Trợ lý tự biết mình lỡ lời, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi."

Ninh Lâm nở nụ cười, nhìn trợ lý: "Anh là người Khương gia, là người của Khương Diệc, nhất định anh sẽ cảm thấy tôi không biết tốt xấu, Khương Diệc đối xử với tôi tốt như vậy mà tôi còn làm mình làm mẩy, phải không?"

Ninh Lâm hỏi lời này cũng không cần trợ lý trả lời, đáy mắt mang theo tức giận chỉ vào mặt mình: "Anh nhìn cho rõ, tôi là Ninh Lâm, đã từng là tiểu hoa lưu lượng nổi tiếng nhất, không phải Khương Diệc vì tôi mà đấu tranh với gia tộc, là Ninh Lâm tôi vì anh ta mà mất đi tất cả. Đây rõ ràng là anh ta thiếu tôi, phải đền bù lại, anh ta căn bản còn không rõ, người đáng thương không phải anh ta, mà là tôi, anh hiểu không?"

Trợ lý nào dám trả lời, chỉ có thể cúi đầu càng thấp.

Hắn là người Khương Diệc an bài, tất nhiên không thể nói Khương Diệc không đúng, mà trong tình huống này, hắn cũng không thể phản bác Ninh Lâm.

Nhưng hắn là người, có tư duy có suy nghĩ, nhịn không được ở trong lòng trào phúng.

Hắn không cảm thấy ông chủ nhà mình đáng thương, cũng không cảm thấy Ninh Lâm trước mắt đáng thương, bọn họ làm ra mấy việc trái đạo đức như vậy bị mắng không phải là xứng đáng sao?

Nếu muốn nói đáng thương, cũng chỉ có Thương Lộc là người vô tội bị liên lụy thôi.

Trợ lý chỉ nghĩ trong lòng như vậy, đương nhiên hắn không có lá gan nói ra.

Ninh Lâm ngồi trên sô pha, cầm di động muốn lướt Weibo giảm bớt tâm tình, tùy tay click mở hot search lại thấy tuyên truyền của《 kế hoạch cứu vớt》.

Cô ta ném đi động xuống đất.

Dựa vào cái gì chứ?

Thương Lộc có thể diễn phim của Nhạc Tề, mà cô ta lại chỉ có thể ở chỗ rách nát này đóng thứ phim ba xu.

Trong lòng Ninh Lâm cảm thấy bi thương, đột nhiên rơi nước mắt.

Cũng không biết là khóc cho mình, hay là khóc cho những lựa chọn sai lầm trước đây.

Cuộc sống của cô ta không nên như thế này ......

Cô ta không cam lòng.

Nếu lúc trước không quen Khương Diệc, không cùng hắn yêu đương, thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này rồi.

Cô ta tín nhiệm Khương Diệc, ỷ lại Khương Diệc, nhưng chuyện tới nước này thì sao? Hắn hứa hẹn nhưng không làm được, không làm nổi thứ gì hết.

Khương Diệc cô phụ cô ta.

"Khương Diệc......"

Cô ta lẩm bẩm cái tên này, năm tháng trời không gặp, phần tình cảm còn sót lại đã sớm không phân biệt được là yêu hay hận.

Trong nháy mắt, đã đến tập mười hai của 《 Ai cũng là người xấu》.

Lúc mọi người lục tục đi vào căn biệt thự quen thuộc, lại phát hiện trong viện đặt đầy đồ tiếp ứng của bọn họ.

Đạo diễn và toàn bộ nhân viên đều mặc hồng y hỉ khí dương dương, nói với bọn họ lời đại cát đại lời.

Lâm Nhan Nhan nắm tay Thương Lộc, nhỏ giọng trào phúng: "Đạo diễn tốt bụng như này tôi không quen, trông như đón năm mới vậy."

Thương Lộc cũng nói: "Tôi rất nhớ đôi mắt hí của đạo diễn mỗi khi chơi xấu chúng ta."

Đạo diễn: "......"

Nghe không giống đang khen ông ta.

Đạo diễn nói: "Dù sao cũng là tập cuối cùng, hôm nay chúng ta sẽ lấy phương thức ôn hòa một chút để ghi hình, mọi người đồng ý không?"

"Được ——"

Trả lời rất có lệ, mà lúc này người còn chưa tới đủ.

Hứa Tắc xem thời gian, Tưởng Tinh có chút kỳ quái nhìn về phía đạo diễn hỏi: "Sao Tiểu Tống với Diệp Lục còn chưa tới?"

Cô vừa nói xong, đã thấy Tống Trạch Khiêm trực tiếp lôi cổ áo Diệp Lục túm hắn vào.

Trước mắt Diệp Lục là quầng thâm mắt dày đặc, trên mặt thoạt nhìn chỉ có sự tuyệt vọng.

Tất cả mọi người sau khi kết thúc một tuần huấn luyện đều được trở về nhà, chỉ có hắn sau khi trở về vẫn phải mỗi ngày tiếp thu giám sát của Tống Trạch Khiêm, không biết đã bao lâu chưa được ngủ một giấc tử tế.

Nhưng chung quy là toàn viên đã đến đông đủ.

Phần thứ nhất hôm nay, chính là để cho bọn họ xem lại đoạn đọc bình luận của anti-fan ở tập một.

Diệp Lục: "!"

Tống Trạch Khiêm: "...... Nhất định phải thế này sao?"

Các võng hữu cũng lập tức hiểu dụng ý của tổ đạo diễn.

【 ha ha ha công khai xử tội đấy à! 】

【 có hai người sẽ bị đánh sưng mặt, bạn thắc mắc là ai ấy hả, còn lâu tôi mới nói 】

【 các người đều không nói hả? Thế tôi cũng không nói 】

【 tôi là người thành thật, chính là @ Diệp Lục @ Tống Trạch Khiêm 】

【 ha ha ha quả nhiên, tiểu chán ghét không buông tha bất cứ cơ hội thất đức nào】

Tất cả mọi người trầm mặc.

Sau đó đạo diễn vẫn là dựa theo trình tự đọc bình luận lúc ấy, người thứ nhất chính là Tưởng Tinh.

Lúc đó Tưởng Tinh thoạt nhìn cũng không ôn hòa như bây giờ, thậm chí có vài phần lãnh đạm do áp lực, hiển nhiên là đang cố nén cảm xúc.

Lâm Nhan Nhan trừng lớn mắt: "Hóa ra lúc ấy chị Tưởng Tinh đang tức giận!"

Diệp Lục cũng rất kinh ngạc, gật đầu.

Tưởng Tinh có chút bất đắc dĩ duỗi tay che trán, nói: "Lúc ấy đoàn đội nhất định bắt tôi tới tham gia tiết mục này, chứ bản thân tôi cũng không quá nguyện ý. Nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy mình rất may mắn, may mà tôi tới, mới có thể gặp được mọi người."

"Hu hu!" Lâm Nhan Nhan cảm động ôm lấy cánh tay Tưởng Tinh.

Thương Lộc cũng thay Tưởng Tinh nói chuyện: "Chị Tưởng Tinh cũng không giống như trước đó mọi người nghĩ đâu, lúc thảo luận kịch bản chị ấy còn chủ động đưa ra ý kiến giảm bớt suất diễn với Tống đạo, để tôn lên phần diễn của tôi, biến mình thành phông nền."

Tưởng Tinh cười nói: "Đó là bởi vì em diễn thật sự rất tốt, có vài chỗ chị không rõ lắm đều là nhờ em tới phân tích động cơ nhân vật cho chị."

Không khí rất ấm áp, thẳng đến khi Tống Trạch Khiêm cười nhạo một tiếng: "Hai người có thể khen tặng nhau sau, hiện tại chỉ nên khích lệ thôi, nếu cuối cùng mọi người xem phim cảm thấy không ổn lại quay về xem lại đoạn này, hai người chắc chắn lấy nồi mà che mặt."

Hiện trường cười vang.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng thế.

【 Tống Trạch Khiêm anh không nỡ để bầu không khí ấm áp này duy trì nhiều thêm một giây nữa à? 】

【Tống đạo há mồm một cái đến phim của mình cũng không buông tha ha ha ha 】

Tiếp theo đến lượt Tống Trạch Khiêm.

Trên màn hình, người đàn ông thần sắc trào phúng: "Lấy trình độ diễn của mấy người, cũng chưa chắc có thể xuất hiện ở đoàn phim của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dùng nghệ sĩ lưu lượng như mấy người."

Hậu kỳ cho Tống Trạch Khiêm một bàn tay năm ngón lên mặt.

Hiện trường lúc này trực tiếp mất khống chế.

Cho dù là khách mời hay là đạo diễn, tất cả đều cười mãi không thôi, tiếng cười không ngừng vang lên.

Thương Lộc cười đến ngã vào sô pha, trong ngực ôm gối ôm: "Anh không chỉ dùng, mà còn dùng không sót một ai ha ha ha!"

Những người khác cũng cười nghiêng ngả.

Ngay cả Hứa Tắc từ trước đến nay liệt mặt, giờ phút này cũng cười đến bả vai run rẩy.

【 Tống đạo lúc ấy thật sự thực cuồng vọng, đánh chết ảnh cũng không nghĩ đến sẽ có hôm nay ha ha ha 】

【 Tống đạo trước kia: Các người ai xứng vào đoàn phim của tôi? Thời gian tới trả lời với ảnh: Mọi người 】

Đạo diễn cũng nương cơ hội này, hỏi ra vấn đề mà vô số võng hữu quan tâm: "Trên mạng đang tranh cãi rất lớn về bộ phim sắp bắt đầu quay, hẳn mọi người đều biết."

Tất cả mọi người gật đầu, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Tống Trạch Khiêm.

Tống Trạch Khiêm vẫn đạm nhiên như cũ, hắn nói một câu: "Cứ tùy ý thảo luận, tôi và đoàn đội cũng không để ý, mọi thứ cứ chờ phim chiếu hẵng nói, lúc đó mời mọi người tới đánh giá."

Đạo diễn nhịn không được truy vấn: "Tống lão sư là rất có tin tưởng với bản thân?"

"Đúng vậy." Tống Trạch Khiêm cười cười, nhìn về phía camera nói: "Tôi biết mọi người có rất nhiều nghi ngờ với chúng tôi, nhưng xin mọi người cứ tin tưởng tôi, bọn họ chính là những diễn viên thích hợp nhất, tôi rất vừa lòng với an bài hiện tại."

Những diễn viên thích hợp nhất, rất vừa lòng với an bài hiện tại.

Tống Trạch Khiêm đang cho những người trước mắt sự khẳng định, ngữ khí nói chuyện bình tĩnh, thần sắc lại kiên định.

Trong nháy mắt.

Trong lòng mọi người đều xuất hiện suy nghĩ giống nhau, bọn họ nhất định phải diễn bộ phim này đến mức tốt nhất, mới có thể không cô phụ tín nhiệm của Tống Trạch Khiêm.

Đạo diễn lại lục tục cho bọn họ xem nốt những phần còn lại, kế tiếp là đến phần thứ hai.

Bọn họ mời những an-ti fan đã từng tới góp mặt trong phân đoạn "bán hàng cho antifan" ở tập một, tham gia cuộc gọi video nhóm.

Sáu vị anti-fan trước đó đã xem hết mười một tập, sẽ đối mặt với bọn họ tiến hành đánh giá, xem xem bản thân họ có thay đổi cái nhìn hoặc có suy nghĩ mới về khách mời hay không.

Người đầu tiên chính là tiểu trạm tỷ.

Cô gái nhỏ trang điểm tinh xảo, phía sau chất đầy vật tiếp ứng của Thương Lộc, mặt vô cảm hỏi: "Còn cần tôi nói thêm gì à?"

【 ha ha ha có ai mà không biết tiểu trạm tỷ sớm đã chuyển thành fan Thương Lộc chứ】

【 tôi cười chết, đúng là không ngờ mà 】

Thương Lộc nén cười, bắn tim cho cô nàng.

Tiểu trạm tỷ lập tức đỏ mặt.

Diệp Lục giơ ngón tay cái với Thương Lộc, đánh giá: "Trâu đấy."

Người thứ hai chính là anti-fan Diệp Lục.

Là một bạn học nam thoạt nhìn rất đáng yêu, cậu nhóc có chút câu nệ, lời đầu tiên chính là: "Em hơi khẩn trương."

Tưởng Tinh an ủi: "Không sao, em cứ chậm rãi nói."

Bạn học hít sâu một hơi, nói: "Thật ra thì Diệp Lục, cũng không phải là lúc xem chương trình, mà là lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy anh không giống người xấu. Nhưng nói thật anh lắm mồm ghê, nói nhiều quá, em cảm thấy làm thần tượng thì nê......"

"Anh nói nhiều? Anh nói nhiều bao giờ!" Diệp Lục trực tiếp đứng lên, "Mấy người nhìn thằng bé này cứ nói không ngừng kìa, nếu tôi mà không nói nhiều thì cũng chỉ có thể nghe tên nhóc đó mắng thôi!"

Lâm Nhan Nhan bắt lấy gối đầu đè đầu Diệp Lục lại, mỉm cười nhìn nam sinh: "Em cứ tiếp tục nói đi, cứ tiếp tục."

Cậu nhóc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là em cảm thấy việc lúc trước mình không thích anh Diệp Lục rồi lên mạng mắng anh ấy rát ấu trĩ, em cũng muốn ở chỗ này nói lời với xin lỗi anh Diệp Lục."

Diệp Lục tránh thoát, hào phóng nói: "Không sao, biết sai liền sửa, khen anh một câu đẹp trai anh sẽ tha thứ cho em!"

Nam sinh: "......"

Video trò chuyện ngắt kết nối.

Mọi người: "?"

Tuy bọn họ không rõ đã xảy ra cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ cười nhạo Diệp Lục.

Làm sao vậy?

Khen hắn một câu thì khó thở giãy đành đạch tại chỗ à, rất khó sao?

Nhưng các võng hữu lại biết chân tướng.

【 bạn nhỏ này là fans Hạ Duyên, sau lại bò tường tìm Âu Dịch ăn cơm thay】

【 tuy cậu ấy xin lỗi Diệp Lục, nhưng mà người ta vẫn là fans của đối thủ ha ha ha 】

Kế tiếp những người khác thay phiên gọi video, cuối cùng là Tống Trạch Khiêm.

Anti-fan Tống Trạch Khiêm là một cô gái thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ rất dịu dàng.

Lâm Nhan Nhan nhỏ giọng phổ cập cho Thương Lộc: "Chính là cô gái này, Tống Trạch Khiêm lúc ấy trào phúng kỹ thuật diễn của thần tượng cô ấy, nói đến mức thiếu chút nữa là cô ấy khóc luôn rồi."

Cô gái nói thẳng: "Ăn ngay nói thật, Tống Trạch Khiêm, tôi đối với anh không có gì đổi mới. Tôi không thích anh ngạo mạn, rất nhiều lúc anh đều khiến tôi cảm thấy khắc nghiệt, anh vĩnh viễn là hình mẫu tôi ghét nhất."

Tống Trạch Khiêm rất thản nhiên, hắn nói: "Tùy thôi."

Hắn tất nhiên biết tính cách của mình có vấn đề, có người thích có người ghét, thật sự rất bình thường.

Cô gái trầm mặc một hồi, đang lúc Diệp Lục muốn hỏi có phải đã ngắt máy rồi hay không, cô ấy lại chớp chớp mắt, tiếp tục nói: "Nhưng bộ phim mới của anh tôi rất thích, tôi sẽ dẫn cha mẹ bạn bè cùng nhau đi xem, hy vọng mọi người quay chụp thuận lời, đừng khiến những người chờ mong bộ phim này thất vọng, cũng có thể cho nhiều người thông qua bộ phim này thấy được thế giới chân thật ngoài kia."

Cô gái nói, sau đó làm tư thế cố lên rồi ngắt máy.

Tống Trạch Khiêm hơi giật mình.

Những người khác cũng có chút sửng sốt.

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không cười cũng không náo loạn, tại lúc này đột nhiên sinh ra sự ăn ý kỳ quái.

Mọi người cùng nhau đứng lên, cúi đầu với camera.

"Ừm." Tống Trạch Khiêm lên tiếng, cũng đứng lên khom lưng nói: "Sẽ không làm cô thất vọng, cũng chờ mong đánh giá của cô."

Giờ khắc này, bọn họ không chỉ đại biểu cho khách mời của tiểu chán ghét.

Mà là đại diện của toàn bộ đoàn phim《 ác 》, khom lưng đáp lại thành ý và chờ mong của khán giả.:,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro