Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Vĩ triệt triệt để để cho tất cả mọi người một bài học, thân thể chị ấy nỗ lực thực hiện quán triệt cái gì gọi là phụ nữ độc lập trong thời đại mới . Sau khi thẳng thắng hết mọi chuyện, chị ấy không còn ăn mặc quần áo rộng rãi để che bụng bầu nữa, ngược lại thẳng thắn để lộ ra , mỗi ngày như bình thường trang điểm, đi giày cao gót, ý đồ dùng một bảo bảo khỏe mạnh để phá vỡ tất cả các lời đồn phong kiến.

Truyền thống ở cữ khẳng định cũng sẽ không nằm, sau khi vợ chồng Dịch Phượng Minh nói ra tuyệt đối sẽ không giúp cô chăm sóc đứa bé, cô liền liên lạc xong trung tâm ở cữ và người nuôi trẻ, bắt đầu hừng hực khí thế lo liệu lên, làm tốt hết thảy để chuẩn bị làm mẹ.

Điều khiến Tống Huy Dực kinh ngạc nhất chính là, mặc dù đến giai đoạn cuối thai kỳ rồi, nhưng đời sống tình dục của Tống Vĩ cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Bạn tình cố định vẫn là mỗi tuần một lần, cộng với lâm thời hẹn trước, tần suất vẫn được duy trì ở trạng thái trước khi mang thai.

Tống Vĩ dùng ánh mắt nhìn đồ nhà quê nhìn Tống Huy Dực: "Cái này có gì đáng ngạc nhiên đâu, sau khi mang thai nhu cầu của chị dường như càng mãnh liệt hơn so với trước kia, huống chi hiện tại rất nhiều đàn ông rất thích quan hệ với phụ nữ mang thai, chị càng trở nên được hoan nghênh hơn."

"Ngược lại là em đó." Tống Vĩ chuyển đề tài: "Em đã độc thân bao nhiêu năm rồi? Đều có thể làm ni cô đi?  Đêm dài đằng đẵng em không cảm thấy khó chịu đựng sao?"

Bản thân Tống Huy Dực cũng cảm thấy có chút không bình thường, cô ở phương diện này đích xác quá mức lãnh đạm.

Mặc dù số lần rất ít, nhưng thỉnh thoảng cô ấy cũng có nhu cầu.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một phen về tính khả thi của chuyện ước pháo* mà Tống Vĩ nhiệt tình yêu thích, đầu tiên, phương diện đạo đức cô không có vấn đề gì, cô còn độc thân, dưới tình huống không phá hoại gia đình người khác hơn nữa anh tình tôi nguyện, chuyện này không có gì đáng để người ta chỉ trích.

* Ước pháo - 约炮 đây là ngôn ngữ mạng, chủ yếu là muốn chỉ việc hẹn hò tình một đêm.

Nhưng có hai phương diện cô thật sự không giải thích được, một là lựa chọn đối tượng ước pháo, cô ở trên chuyện tình dục đối với đối phương yêu cầu rất cao, diện mạo ít nhất không có trở ngại, cũng không nên ổi tỏa dầu mỡ*, nhưng phù hợp với yêu cầu của cô thì phóng tầm mắt nhìn ra ngoài đường cũng không nhìn thấy mấy người, nếu gặp phải người không hài lòng chẳng lẽ muốn ngay tại chỗ trả hàng? Coi như một lần trả hàng cũng không thể lần lượt không hài lòng đều trả lại đi? Tống Huy Dực đã tham khảo ý kiến của Tống Vĩ về điều này, đáp án nhận được là, đương nhiên không có khả năng nhiều lần đều hài lòng, nhưng có đôi khi tạm chấp nhận tạm chấp nhận cũng sẽ trôi qua. Tống Vĩ một khi cả gan lên** vừa nhắm mắt lại cái gì cũng có thể ăn được, nhưng cô làm không được.

* Ổi tỏa 猥瑣 : Bỉ ổi, hèn mọn, thô tục, đáng khinh

* dầu mỡ 油條
(Yóutiáo) dùng để chỉ tính cách thảo mai, bên cạnh đó từ 油 còn để chỉ mấy người nói chuyện sến sẩm.

** thật ra là tâm nhất hoành (把心一横), chỉ sự hạ quyết tâm lớn khi có sự việc quá khó khăn, khó hạ quyết tâm, giữ nguyên sẽ tối nghĩa toàn câu.
[ cr: Winterplace ]

Cái thứ hai chính là vấn đề an toàn, tuy rằng Tống Vĩ ân cần dạy bảo nhất định phải giống như cảnh sát giám sát đối phương toàn bộ quá trình đeo bao cao su, nhưng Tống Huy Dực vẫn lo lắng, lỡ như đối phương có bệnh truyền nhiễm hơn nữa vừa vặn còn muốn trả thù xã hội thì sao? Ở trong quá trình động chút tay chân cũng không phải việc khó. Trừ cái này ra, cô còn sợ bị chụp lén.

Tống Huy Dực thử nghĩ một chút cảnh tượng khi thực hành , trước tiên cô cần phải trao đổi tiền sử bệnh với đối phương , cũng yêu cầu đối phương xuất trình báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây, nếu đối phương xuất trình ra vậy mình khẳng định cũng phải đưa ra tương tự, vậy có nghĩa là cô còn phải dành ra một ngày đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện. Sau khi công tác chuẩn bị giai đoạn đầu đã hoàn tất, cô phải tự mình đi mua bao cao su, tự đặt phòng khách sạn, đến địa điểm ân ái cũng phải sớm hơn nhà trai, phòng ngừa đối phương lòng mang ý xấu nên lắp cameras trước. Mặc dù một loạt công việc này đều hoàn thành một cách hoàn hảo, Tống Huy Dực vẫn như cũ phải đối mặt với sự thật đối phương xác suất rất lớn là "chiếu lừa" *.

* 照騙 (zhào piàn ) lừa tình, ảnh ảo trên mạng.

Tống Huy Dực không rõ vì sao phần mềm Ước Pháo lại thịnh hành như vậy, hơn nữa ở trong tay người khác hoàn thành đơn giản giống như ăn cơm, ở trong mắt cô quả thực là quá phức tạp, cô nhanh chóng từ bỏ.

Tống Vĩ lần nữa cống hiến cẩm nang diệu kế, nói là có thể đi quán bar hộp đêm tìm kiếm, nhìn thấy ai vừa mắt liền dẫn người đó đi, như vậy liền tránh khỏi bề ngoài không đúng người, lựa chọn ra cũng đều phù hợp với sở thích của mình.

Tống Huy Dực ngoài miệng đáp ứng, nhưng bởi vì cô hầu như không đi loại trường hợp này nên phương án này cũng chậm rãi bị mắc cạn.

Đối với việc này, Tống Vĩ không ít lần nói cô không thượng đạo*, nói cô sợ hãi rụt rè, nhát gan sợ phiền phức.

* Nguyên văn Bất thượng đạo “ 不上道 ”: Thượng đạo “ 上道 ” có thể giải thích là có thể diện hay không, có phù hợp với lễ nghi văn minh cơ bản không, cũng có thể giải thích là có đi vào quỹ đạo không. Nếu như có người nói bạn bất thượng đạo “ 不上道 ”, vậy nói rõ bạn làm gì đó trái với lễ nghi văn minh. Nói chuyện nào đó thượng đạo, chứng tỏ chuyện này đã đi vào quỹ đạo, tiến hành theo trình tự bình thường => bất thượng đạo: không đi vào quỹ đạo, không chính quy, hoặc nói người không sĩ diện, không đứng đắn.
[ cr: truyện Ngày đêm.]

Tống Huy Dực không để ý tới chị ấy, nhưng may mà Tống Vĩ lại bồi dưỡng ra một sở thích mới, nhờ thế nên tình cảm của hai chị em không đến mức lại lần nữa sụp đổ.

Sở thích này chính là mua sắm, mua tất cả mọi thứ về tiểu bảo bảo đã trở thành chuyện vui vẻ nhất của Tống Vĩ trong thời gian chị ấy mang thai. Hai người phụ nữ không thiếu tiền thường thường hẹn nhau đi dạo phố, Tống Huy Dực mặc dù độc thân cũng bị những thứ đáng yêu của đứa bé khuất phục, quét hàng tính tiền đều không thèm chớp mắt.

Buổi tối, Tống Huy Dực oa ở trên sofa xem thời khóa biểu học kỳ mới, lớp mỹ thuật đều là buổi chiều, tiết học của cô coi như thoải mái, trung bình mỗi buổi chiều một đến hai tiết, đều là lớp khác nhau.

Tống Huy Dực đổ nước vào nồi lẩu tự sôi xong, đậy nắp lại, sau đó trở về phòng khách tiếp tục xem nội dung giảng dạy ngày mai.

Trong miệng cô ngậm nĩa, những ngón tay phải mảnh khảnh không ngừng lật trang sách.

Báo động khói tần số cao cấp bách chính là vào lúc này vang lên mà không hề có điềm báo trước.

Tống Huy Dực luống cuống tay chân bưng lẩu tự sôi ra khỏi phòng bếp, tiếng báo động không những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lớn.

Máy gọi giám sát ở cửa cũng bắt đầu vang lên tiếng "Đô đô đô" , đầu ốc Tống Huy Dực đều sắp bị ồn ào đến nổ tung, cô bịt lỗ tai lại chạy như bay đến huyền quan bấm mở chuyển được.

"Alô, có phải là nghiệp chủ không?" Ngài bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy? " Bên trong là ngữ khí lo lắng của người quản lý phòng điều khiển trung tâm.

* 業主 [yèzhǔ]
nghiệp chủ (người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp)。

"Không có việc gì" tiếng chuông báo động vẫn tiếp tục vang, Tống Huy Dực kéo cổ họng hô: "Tôi chỉ là đang nấu cơm thôi, khả năng khói hơi lớn."

"Được rồi." Giọng nói bên kia bình tĩnh hơn rất nhiều: " Vậy bên chúng tôi sẽ phái một nhân viên bảo vệ đi lên giúp ngài giải trừ trạng thái tự bảo vệ của báo động và lò treo tường* ."

* lò sưởi 壁掛爐
Lò hơi treo tường là tên viết tắt của lò hơi treo tường bằng khí , tên đầy đủ là "lò sưởi treo tường bằng khí " . Bảo vệ tử vong và các biện pháp bảo vệ an ninh khác.
Lò hơi treo tường dùng gas có chức năng sưởi ấm trung tâm mạnh mẽ trong nhà, có thể đáp ứng nhu cầu sưởi ấm của nhiều phòng ngủ.

Tống Huy Dực ngồi trở lại cái ghế nhỏ trước đó, nghĩ thầm đây cũng là chuyện gì a, cô lấy tay chống cằm,  không nhúc nhích chờ đợi chuông cửa.

Bảo vệ đi lên rất nhanh, sau khi nghe được chuông cửa, Tống Huy Dực từ trong màn hình nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, đầu đội mũ huy hiệu màu xanh lam, vành mũ che khuất mặt, mặc đồng phục bảo vệ thống nhất.

Tống Huy Dực không chút do dự mở cửa ra.

Lúc Ngô Lạc vào cửa, Tống Huy Dực đang khom người tìm cái gì đó trong tủ giày, hắn không tiện đi vào, đành phải đứng tại chỗ chờ.

"Thật ngại quá, giày dép tìm không thấy, anh cứ trực tiếp tiến vào như vậy đi." Tống Huy Dực nói xong chậm rãi đứng dậy.

Khi ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông, cô giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống.

Tống Huy Dực nội tâm hoảng sợ muôn dạng, ngón tay không thể ức chế run rẩy lên, cả người không cách nào nhúc nhích.

"Được." Ngô Lạc lướt qua Tống Huy Dực cứng ngắc, sau khi tắt tiếng báo động, lại đi ra ban công điều chỉnh thử lò treo tường.

Tống Huy Dực không đóng cửa, cô run rẩy đi vào phòng bếp cầm một con dao đưa tay về phía sau, gắt gao nắm chặt cán dao.

Cô chậm rãi đi ra ban công, Ngô Lạc hoàn toàn đưa lưng về phía cô, đang duỗi người chạm vào cái nút bên trong.

"Hẳn là khởi động lại một chút là tốt rồi." Tống Huy Dực nghe thấy giọng nói của mình mang theo biến điệu bất thường.

Ngô Lạc quay lại, nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Một giây dài như cả đời, hai người im lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình.

"Bây giờ cô đi mở nước một chút, nhìn xem có nước nóng không." Một lát sau, Ngô Lạc nói.

Tống Huy Dực hít sâu một hơi, ngực phập phồng, cô vươn một ngón tay, chỉ chỉ: "Bên...... Bên cạnh có vòi nước, anh mở ra sờ sờ là được."

Ngô Lạc dừng một chút, làm theo lời cô.

Nước ào ạt chảy ra, Ngô Lạc vươn ngón tay ra xoa nhẹ, lập tức tắt đi.

"Được rồi."

"Được ...... Cảm ơn." Tống Huy Dực nhúc nhích cái chân đã cắm rễ của mình , nhường sang một bên.

Ngô Lạc sải bước đi ra ngoài, lúc đi còn không quên đóng cửa lại.

Theo tiếng đóng cửa, Tống Huy Dực cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, cô ôm trái tim nhỏ bé còn đang nhảy điên cuồng của mình, hồi lâu mới bình phục lại.

Sau khi xác nhận cửa đã khóa kỹ, người cũng đi xa, thay thế nỗi sợ hãi là sự tức giận.

Cơn giận của Tống Huy Dực vọt thẳng lên đỉnh đầu, cô gọi điện thoại cho quản gia, ngay mặt chính là một hồi rống: "Các anh là tuyển người thế nào ? Còn không biết xấu hổ gọi là cộng đồng cao cấp, mỗi năm tôi trả nhiều phí quản lý tài sản như vậy, các anh lại để một người từng ngồi tù cho chúng tôi làm bảo vệ, liệu an toàn của chúng tôi có thể được đảm bảo không! Để một tên tội phạm đến làm công việc cần được tin tưởng nhất, là để thuận tiện cho anh ta gây án sao? Nếu xảy ra chuyện ai có thể chịu trách nhiệm?"

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, sau khi liên tiếp xin lỗi, quản gia vẫn không thừa nhận sai lầm của mình: "Nghiệp chủ, ngài phải tin tưởng bất động sản của chúng tôi, tuyển người tuyệt đối là rất nghiêm ngặt, căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống như ngài nói."

"Tôi rõ rõ ràng ràng chính xác nói cho anh biết, bảo vệ vừa rồi đến nhà tôi, ba tháng trước tôi ở trong tù tận mắt nhìn thấy anh ta." Tống Huy Dực cố nén tức giận, từng câu từng chữ nói: "Bây giờ anh lập tức đi điều tra rõ ràng cho tôi rồi cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, bằng không ngày mai liên hệ với bất động sản của các anh chính là luật sư của tôi. ”

Tống Huy Dực kinh hồn chưa định, lúc đầu kế hoạch ngày hôm sau khai giảng muốn đi ngủ sớm hoàn toàn bị phá vỡ, cô ở nhà đi tới đi lui, sợ bỏ sót tai họa ngầm gì đó về sự an toàn.

Điện thoại của quản gia đến lúc 11 giờ rưỡi đêm hôm đó, xem ra hai tiếng đồng hồ này đều đang bận rộn xử lý chuyện này.

Tống Huy Dực nhẹ nhàng nhận điện thoại: "Alô ”

Khác với giọng điệu tuy lễ phép nhưng có chút cường ngạnh của đối phương trong cuộc gọi lần trước, lần này quản gia cơ hồ là khóc lóc thảm thiết, Tống Huy Dực đều hoài nghi người đàn ông bình thường áo mũ nghiêm chỉnh kia hiện tại đang quỳ nói chuyện.

"Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, thay mặt cho bất động sản và công ty xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến ngài." Quản gia nói: "Người nọ là quản lý đề cử tới, đến thay bảo vệ gần đây nghỉ việc làm ca đêm, quản lý bình thường người đặc biệt đáng tin cậy trung hậu, không nghĩ tới..."

Giọng nói của quản gia dần dần ổn định: "Chúng tôi đã nhanh chóng triệu tập cuộc họp và báo cáo tình hình này, kết quả xử lý là nhân viên bảo vệ kia lập tức sa thải, người quản lý giới thiệu anh ta cũng đang tiến hành điều tra, ngày mai kết quả xử lý sẽ được công bố, đến lúc đó tôi sẽ gửi tài liệu cho ngài. ”

Tống Huy Dực đối với hiệu quả làm việc hiệu suất cao này cảm thấy rất hài lòng, cô không dây dưa chuyện này nữa, sau khi tiếp nhận lời xin lỗi liền tỏ vẻ sẽ không so đo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro