Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Huy Dực ngồi trong phòng họp vô cùng buồn chán, hàng năm đều phải nghe một lần những bài phát biểu chính thức kia, đến nỗi cô đều có thể học thuộc lòng.

Đơn giản chính là những cái đó:

"Trường tiểu học phải chú trọng đến việc bồi dưỡng phẩm chất toàn diện của học sinh."

"Giáo dục phát triển toàn diện bao gồm giáo dục đạo đức, giáo dục trí tuệ, thể dục, thẩm mỹ và giáo dục kỹ thuật lao động . Mà giáo dục thẩm mỹ là động lực cực kỳ quan trọng để tạo thành."

"Trường tiểu học thực nghiệm của chúng ta là trường tiểu học nổi tiếng trong thành phố, ngoại trừ thành tích các môn học chính, các phương diện khác phát triển cũng phải nắm bắt."

Những thứ như thế.

Hiệu trưởng chính là đang dõng dạc phát biểu, mỗi một chuyện nhỏ đều có thể triển khai cho thỏa đáng nói vài giờ , cuối cùng ra đến kết luận trọng điểm là nhất định phải dụng tâm đối đãi với cuộc thi mỹ thuật học sinh tiểu học lần này.

Là giáo viên mỹ thuật, nửa tháng này là thời điểm bận rộn hiếm hoi trong năm, càng làm cho người ta thụ sủng nhược kinh là, bình thường uy nghiêm không thể khiêu chiến giáo viên ngữ văn lúc này cũng vì giáo viên mỹ thuật nhường chỗ, đặc biệt dành ra một tiết học để Tống Huy Dực phụ đạo tác phẩm dự thi cho học sinh.

Tống Huy Dực biết bọn nhỏ bình thường nhiệm vụ học tập nặng nề, cô hết sức lo sợ đi vào, cũng không dám thật sự chiếm cả tiết học, thường thường thì một lớp sẽ giảng xong quy trình và yêu cầu trong mười mấy phút rồi bố trí cho học sinh sau giờ học tự mình hoàn thành, cuối cùng còn để lại phương thức liên lạc trong mấy lớp mình phụ trách, nói xong trong quá trình sáng tác nếu gặp phải vấn đề gì hoặc cần bất kỳ hướng dẫn nào đều có thể liên hệ với mình sau đó liền rời đi.

Tối hôm đó, xin kết bạn wechat của Tống Huy Dực không hề bất ngờ chút nào đã đầy tràn.

Cô lần lượt thêm vào WeChat của gia trưởng, ấn mở vào từng bức từng bức tranh, đưa ra chút bình luận, đầu óc đều sắp bị đủ loại kiểu dáng tranh vẽ làm cho nổ tung.

Thế cho nên khi điện thoại của Lưu Cảnh Xuân đến, cô đều có chút sững sờ.

Tống Huy Dực mất vài giây để tự hỏi xem Lưu Cảnh Xuân liên lạc với cô rốt cuộc là có chuyện gì, cho đến khi mờ mịt nhận điện thoại nghe thấy giọng của Lưu Cảnh Xuân, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

" Lần trước con nhờ chú hỏi thăm người kia tên là Ngô Lạc." Giọng nói của Lưu Cảnh Xuân khó được nặng nề: "Quê quán của cậu ta là ở huyện thành tỉnh lân cận, chỗ đó của bọn họ trước kia rất lưu hành đến thành phố lớn làm khoán trình (thuê công trình), chính là làm quản đốc thuê hoặc là đầu tàu nhỏ ( làm người đứng đầu một ban nhỏ), người đi ra ngoài cơ bản không đến mấy năm về nhà ăn tết đều là lái siêu xe, ra tay hào phóng, phong quang vô hạn. Ba của Ngô Lạc cũng đỏ mắt, lúc Ngô Lạc học tiểu học liền đi theo cùng nhau ra ngoài.
Mấy năm đầu tiên, mỗi tháng ông Ngô đều phải gửi về một ngàn đồng , hai mẹ con Ngô Lạc cũng có thể trôi qua không tệ, nhưng chậm rãi về sau không gửi nữa, bà Ngô chỉ coi như là ngành xây dựng suy thoái, bắt đầu tự mình đi ra ngoài làm việc vặt nuôi sống hai mẹ con, sau đó ông Ngô liền hoàn toàn biến mất, không có một chút tin tức.
Có một năm, theo những người đàn ông khác trở về nói, ông Ngô ở thành phố lớn gặp được một người phụ nữ rất có tiền, kỳ thật không ít người tìm việc làm này đều có hai gia đình, vợ ở quê không thể bỏ đi mà không chăm sóc con cái, ở nơi kiếm tiền lại cần tìm một người phụ nữ giặt quần áo nấu cơm cho mình đương chồng hờ vợ tạm, chẳng qua ông Ngô vừa vặn gặp được người có tiền, vì lấy lòng bạn gái mới cũng vì tiền đồ của mình ông không thể không chặt đứt quá khứ, toàn tâm toàn ý đặt vào gia đình mới , bà Ngô biết được tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, tâm như tro tàn, cơ hồ sụp đổ. Qua xong năm mới bà làm một cái quyết định, bà lẻ loi một mình dẫn Ngô Lạc đến thành phố Vinh thuê nhà ở, bà vừa đi làm vừa tìm kiếm tung tích của chồng. Bọn họ đến Vinh thành ở hơn hai năm, chỉ là để sống sót liền phải dốc hết toàn lực , nào còn có tinh lực tìm người? Sinh hoạt ở tầng chót nhất bà Ngô trằn trọc khắp các công trường, sau đó có một lần, thanh thép trên công trường rơi xuống làm chết một công nhân, chủ đầu tư và nhà thầu khẳng định không thoát tay được, nhưng bọn họ đều muốn tìm người cõng nồi *, như vậy tiền bồi thường có thể ít hơn rất nhiều, hai bên hợp lại liền một mực khẳng định là thanh thép bà Ngô trói rơi xuống.
Bạn thử nghĩ xem, một người phụ nữ làm sao có thể đi làm công việc như trói thanh thép? Nhưng từ giám sát của ban quản lý dự án đến các đồng nghiệp dân công bên cạnh, tất cả đều một mực khẳng định là bà, càng muốn đẩy người phụ nữ tội nghiệp không quyền lực, không xuất thân này ra làm người chịu tội thay, bà Ngô cũng là người có tính khí mạnh mẽ, ở trên công trường bà than thở khóc lóc cùng một đám quản lý nhân viên giằng co, nhưng không chiếm được bất luận kẻ nào để ý tới, tứ cố vô thân bà ở trong lúc xô đẩy một đầu đâm vào trên tường mà chết.
Ngô Lạc lúc ấy còn hơn nửa năm nữa sẽ thi đại học, thành tích học tập của cậu ta không tệ, sau khi nhận được tin mẹ bị bức tử cũng không có phản ứng gì quá lớn, bình tĩnh thu xếp tốt thu thi , nhập liệm cùng tang lễ. Nhưng điều mọi người không ngờ tới chính là, Ngô Lạc vào đêm 30 tết, sau khi tế bái mẹ, thu dọn mọi thứ trong nhà thỏa đáng xong, cậu ta lấy một con dao rựa đã mua từ trước , đi đến nhà chủ thầu, kết quả cuối cùng là một chết một tàn, cậu ta lúc đó còn không có trưởng thành, nhưng bởi vì là có dự mưu cố ý giết người, tình tiết ác liệt, cho nên bị phán mười năm tù. Việc này lúc đó ồn ào rất lớn, còn lên tin tức, nhưng cho dù là như vậy ba cậu ta cũng chưa từng lộ diện, từ lúc cậu ta ngồi tù , không có ai từng đến thăm cậu ta, cũng không có ai gửi tiền cho cậu ta . Ngoài ra, tin mới nhất chú nhận được là cậu ta bởi vì ở trong tù có biểu hiện tốt, điểm số lao công cũng cao, cho nên nửa tháng trước đã được giảm án, ra tù sớm."

*Cõng nồi: nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với "đổ vỏ".

"Này, con có nghe chú nói không? Chú nói cậu ta đã ra tù."

Tống Huy Dực chợt hoàn hồn, lúc mở miệng thì giọng nói đã nghẹn ngào: "Con biết rồi, chú Lưu. "

Sau khi cúp điện thoại, Tống Huy Dực thật lâu không nhúc nhích, cô thờ ơ nhìn chằm chằm cửa sổ trước mắt, trong lòng kích động không thôi.

Ngay cả khi nào điện thoại lại vang lên cũng không nghe thấy, lần này cách rất lâu cô mới bắt máy.

"Dực Dực, vừa rồi chú quên nói, con nhớ nhắc nhở đồng nghiệp kia của con." Lưu Cảnh Xuân khi nói chuyện rất dồn dập, nhưng giọng nói lại giống như từ rất xa truyền đến: "Tuy rằng lúc trước cậu ta phạm tội là vì báo thù, là việc làm nghĩa khí, nhưng cậu ta đích xác là một nhân vật nguy hiểm. Lúc vừa mới đi vào cậu ta một là không có quan hệ, hai là không có tiền, khó bảo đảm không bị người khi dễ, nhưng cậu ta không đầu nhập vào bất kỳ một đỉnh núi nào, hơn nữa không sợ bị trừng phạt thể xác cũng không sợ đói bụng giống như không muốn sống nữa mà đem tất cả mọi người đánh phục, huống chi ngục giam cái chảo nhuộm lớn kia, cậu ta rất có thể cũng bị những người chung quanh đồng hóa. Con nói với đồng nghiệp của con ngàn vạn lần đừng liên quan đến cậu ta nữa, có nghe thấy không?"

Tống Huy Dực giống như một cái người máy vậy, sau khi lập trình hóa đáp ứng liền không nhớ rõ mình đã nói gì.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi buồn xo bao lâu, sau khi ý thức được mình đối với người nọ đã làm cái gì, cô sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Tống Huy Dực lau nước mắt, bấm điện thoại của quản gia, khác với thái độ thịnh khí lăng nhân*, hùng hổ doạ người lần trước, Tống Huy Dực rất cẩn thận từng li từng tý hỏi thăm kết quả xử lý của nhân viên bảo vệ kia.

(*) Thịnh khí lăng nhân (盛氣凌人): khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác.

Quản gia vừa nghe chuyện này cho rằng Tống Huy Dực còn muốn đòi một lời giải thích, anh ta bỗng nhiên trở nên rất kích động, nhiều lần nhấn mạnh người nọ đêm đó đã bị đuổi đi, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tuyển lại, về sau tuyển người cũng sẽ không bao giờ xuất hiện loại tình huống này nữa.

"Tôi không có ý này." Tống Huy Dực có chút bực bội: "Ý tôi là tôi đã nhầm rồi, các anh có thể thuê lại người đó trở về."

"Không không không." Quản gia thiếu chút nữa quỳ xuống lần nữa: "Ngài yên tâm, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ để cho loại sơ suất này phát sinh nữa."

Tống Huy Dực để điện thoại xuống, ngồi trên sô pha suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mặc quần áo vào chạy như điên xuống lầu.

Cô lái xe vòng quanh tiểu khu phụ cận, mỗi lần đi ngang qua một trạm gác cổng liền dừng lại mãnh liệt nhìn vào, đem bảo vệ ca đêm của mười mấy tiểu khu phụ cận nhìn mấy lần.

Hành vi của cô rất là khả nghi, nhiều lần đều khiến đối phương chú ý, mắt thấy người đối diện cất bước đi tới giống như là muốn đề ra nghi vấn, Tống Huy Dực nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cấp tốc chuyển sang số D, nhất kỵ tuyệt trần.*

* Nhất kị tuyệt trần: Nguyên văn 一骑绝尘, là một câu nói có xuất xứ từ câu "一骑红尘妃子笑. 无人知是荔枝来 "
Tạm dịch: "Bụi hồng vó ngựa, Phi cười thích. Ai biết vải thiều đến thật mau!"

Câu thơ này lấy từ tích Dương Quý Phi thích ăn vải thiều, vì để chiều lòng mỹ nhân, Hoàng đế hạ lệnh cấp tốc chuyển vải đến kinh thành mong đổi lấy nụ cười của ái phi. Nhất kị tuyệt trần hay nhất kị hồng trần ý nói ngựa phi với tốc độ như bay, chỉ có thể thấy bụi đỏ mịt mù chứ chẳng thấy bóng dáng của con ngựa đâu.
[Cr: phiyennhuoclam2703]

Lúc ấy chỉ nghĩ chạy, chạy xong lại cảm thấy không đúng, bộ dáng chạy trối chết của mình không phải càng khả nghi hơn sao, Tống Huy Dực cả buổi tối đều bị lo lắng cùng hối hận tra tấn, cô trong chốc lát tưởng tượng mình leo lên danh sách những kẻ khả nghi của đồn cảnh sát, trong chốc tưởng tượng Ngô Lạc dưới hành động của mình lại đi trên con đường phạm tội, một thanh niên tốt bị hủy hoại trên tay mình. Suy nghĩ trong đầu giống như một con ngựa hoang thoát cương, kéo cũng kéo không trở lại.

Kết quả tất nhiên là vô công mà trở về, tuy rằng đối với chuyện tìm được anh ta không ôm hy vọng quá lớn, nhưng khi về nhà, Tống Huy Dực vẫn như cũ rất thất vọng.

Ngày hôm sau, Tống Huy Dực ở nhà cũng là tâm trạng không yên, cô dứt khoát đến trường sớm, lấy lý do là vì chỉ đạo thi đấu, dùng công việc để lấp đầy thời gian rảnh rỗi.

Bởi vì thi đấu hộ trì , Tống Huy Dực hiếm khi hưởng thụ được sự bận rộn được tôn sùng, ngay cả đi dạo ở hành lang trường học cũng có thể thu hoạch được một đám ánh mắt nhỏ khát vọng tri thức.

Trong số rất nhiều ánh mắt nhỏ, trong đó có một đôi rụt rè nhất, Tống Huy Dực vừa nhìn qua, tiểu chủ nhân của đôi mắt kia lại e lệ cúi đầu.

Tống Huy Dực không nhìn được nhất là bộ dạng hèn mọn này, lập tức tiến lên đi tới trước mặt tiểu nam sinh thẹn thùng kia, ngồi xổm xuống ngang bằng với cậu, ôn nhu nói: "Làm sao vậy? Em có việc tìm cô Tống sao?"

Cô nhận ra đây là Phùng Tranh Nhiên trong lớp của mình, từ mẫu giáo đã bắt đầu học vẽ ,là thí sinh hạt giống trong cuộc thi lần này.

Phùng Tranh Nhiên khi đón nhận ánh mắt của Tống Huy Dực, mặt có chút đỏ bừng, nhưng ăn nói mạnh mẽ nói : " Cô Tống , hôm qua em đã vẽ xong rồi, nhưng mấy ngày nay buổi tối em đều phải đi học ròng rọc, nên không có cách nào sửa đổi được."

"Tại sao phải sửa đổi đâu?" Tống Huy Dực cảm thấy đứa nhỏ trước mặt này quá không tự tin: "Tranh đều là vẽ liền mạch lưu loát xong một lần. "

"Nhưng mà giống như vẽ không được tốt lắm." Phùng Tranh Nhiên rụt rụt cổ: "Cô có thể giúp em xem sao? Nếu cô cũng cảm thấy không tốt thì em sẽ vẽ lại."

Tống Huy Dực nhạy bén đã nhận ra chữ "Cũng" kia, suy đoán có thể là kết luận của người nhà Phùng Tranh Nhiên, trái tim cô đều sắp tan chảy.

"Vậy hôm nay em về nhà ăn cơm xong liền lấy bức tranh ra, cô ở công viên chờ em có được không?" Tống Huy Dực hạ quyết tâm đến lúc đó phải thật tốt cổ vũ cậu bé một chút.

*

Công viên rất gần chỗ ở của Tống Huy Dực, cô không có lái xe, cơm nước xong liền đi bộ ra.

Trong công viên náo nhiệt ngoài sức tưởng tượng, chỉ riêng múa quảng trường thôi đã có vài nhóm, mỗi một nhóm dựa vào tương đối sát nhau, các loại âm nhạc khác nhau phát vang rung trời.

Trong trận chém giết giữa các nhóm múa quảng trường tại tất đất tất vàng này, đoàn giảng dạy ròng rọc thế mà lại mở ra một mảnh đất rộng lớn, không riêng gì khu dạy học rộng lớn, mà ngay cả chỗ ngồi khu nghỉ ngơi cho phụ huynh cũng dư dả.

Tống Huy Dực tìm cái ghế trống ngồi xuống, Phùng Tranh Nhiên thấy cô rất nhanh vọt tới, cậu dẫm lên ròng rọc, một đường nhanh như chớp, lúc chạy vội tới trước mặt Tống Huy Dực còn đang thở hỗn hễn , thấy Tống Huy Dực bị dọa, cậu ha ha cười rộ lên.

Bên cạnh có một người đàn ông đeo kính gọng vàng thấy vậy lập tức đứng dậy, khiển trách: "Phùng Tranh Nhiên! Quay lại ngay! Con vẫn còn đang lên lớp! "

Người đàn ông luôn theo dõi động thái của Phùng Tranh Nhiên này hiển nhiên chính là ba của Phùng Tranh Nhiên.

Phùng Tranh Nhiên ngượng ngùng đi trở về, Phùng Nguyên cũng ngồi lại đây, thái độ cung kính: "Xin chào cô Tống , tôi là ba của Phùng Tranh Nhiên ."

Bọn họ gật gật đầu với nhau, Phùng Nguyên từ trong túi tài liệu tùy thân lấy ra một bức họa, "Thật sự là phiền cô cô Tống , đứa nhỏ này thế nào cũng phải đưa cho cô xem. "

Phùng Nguyên vẫn duy trì tư thế đưa tranh qua, Tống Huy Dực lại chậm chạp không nhận lấy.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đôi mắt sáng ngời kia giống như là lấp lánh sao, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt có kinh hỉ, càng có khát vọng.

Phùng Nguyên trong nháy mắt sững sờ, nhẹ giọng nhắc nhở: " Cô Tống ..."

Trên mặt Tống Huy Dực ý cười càng sâu, cô lộ ra một khuôn mặt tươi cười sinh động, nhìn phía trước lẩm bẩm nói: "Thật đúng là được đến lại chẳng phí công phu."

Trong một khoảng đất trống rất lớn được đặt đan xen nhau một số chướng ngại vật nhỏ, ba giáo viên nam đang chỉ huy các bạn nhỏ huấn luyện, bọn họ cần phải xuyên qua chướng ngại vật, làm một ít động tác có độ khó cao.

Các giáo viên mỗi người một micrô, hai giáo viên kia đều có chút nóng nảy, ngữ khí nói chuyện khó tránh khỏi nghiêm khắc một chút, duy chỉ có Ngô Lạc vẫn luôn rất kiên nhẫn, bởi vậy các bạn nhỏ tụ tập trước mặt anh cũng càng ngày càng nhiều, mọi người càng nguyện ý trượt xong một vòng rồi đến chỗ anh xếp hàng một lần nữa.

Tóc của anh dài hơn nhiều so với lúc gặp ở trong tù, nhưng vẫn là rất ngắn, trông giống như một quả kiwi cảm xúc rất tốt.

"Thật xin lỗi ba Tranh Nhiên, hiện tại tôi đột nhiên có một chút việc gấp, chúng ta đợi lát nữa rồi nói sau." Mắt thấy Ngô Lạc biểu tình nhu hòa nói xong với mấy bạn nhỏ trước mặt, liền muốn không nhanh không chậm trượt về phía khu nghỉ ngơi, Tống Huy Dực cọ một chút đứng lên, lập tức xông về phía mà Ngô Lạc đi.

Ngô Lạc đi tới bên cạnh chiếc minibus nhỏ, bên trong có rất nhiều đồ đạc của các thầy giáo và giày trượt băng còn chưa tháo niêm phong để bán, hắn ngựa quen đường cũ lấy một chai nước khoáng vặn ra.

Tống Huy Dực khi cách anh vài bước liền ngừng lại, cô hơi vuốt vuốt tóc, chậm rãi đi qua, cô nhìn Ngô Lạc đang ngửa đầu rót nước, kinh ngạc nói: "Thật trùng hợp a, anh thật đúng là đa tài đa nghệ. "

Tròng mắt Ngô Lạc phiêu phiêu một chút, nhìn cô một cái lại chậm rãi dời trở về, yết hầu tiếp tục lăn lộn.

Anh chậm rì rì uống xong một chai nước, cúi đầu tìm nắp chai.

Tống Huy Dực có chút xấu hổ, "Anh không nhớ rõ tôi sao? Tôi là ngày đó......"

"Tôi nhớ rõ cô." Giọng nói của Ngô Lạc cũng khàn khàn thuần hậu như trong tưởng tượng của cô, mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có đường nét khuôn mặt cứng rắn trong ánh sáng như ẩn như hiện, anh thoạt nhìn không mang theo bất kỳ cảm xúc gì: "Công việc bảo vệ đó là quản giáo của tôi nhờ bạn của ông ấy giúp tôi tìm, cô không chỉ hại tôi mất việc mà còn làm liên luỵ đến bạn của ông ấy."

Tống Huy Dực vốn là muốn nói bọn họ đã từng gặp mặt ở trong tù một lần, không nghĩ tới Ngô Lạc lại chỉ nhớ rõ lần gặp mặt không vui kia.

"Tôi chính là muốn nói lời xin lỗi với anh, tôi không phải cố ý." Tống Huy Dực cố ý bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, ánh mắt mềm mại đến mức có thể nhỏ ra nước.

"Đừng xin lỗi." Ngô Lạc đem chai nước khoáng xoa thành một đoàn, xa xa ném về phía thùng rác, trước khi đi hơi nghiêng nghiêng cổ, dùng dư quang liếc về phía Tống Huy Dực, lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro