Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Nguyên trơ mắt nhìn cô gái một khắc trước trong mắt còn đang bắn ra pháo hoa nhưng khi trở về đã biến thành bộ dáng thất hồn lạc phách , anh ta không cách nào tưởng tượng ra ngắn ngủi hai phút có thể phát sinh đại sự gì.

Tống Huy Dực tựa như một cái xác không hồn, sụp đổ một khuôn mặt nhỏ yên lặng ngồi trở về. Cô bỗng nhiên ý thức được mình hoàn toàn sai lầm rồi, Ngô Lạc hoàn toàn bất đồng với những người đàn ông ngoắc ngoắc tay liền tới mà cô gặp trước kia, tuy rằng cô khinh thường lấy mỹ mạo ra mê người, nhưng chỉ cần cô nghĩ ,cô vốn tưởng rằng có thể mọi việc đều thuận lợi.

Tống Huy Dực cảm thấy một loại cảm giác thật lớn thất bại, cô không nghĩ ra được ngoại trừ mặt mũi cô còn có thứ gì có thể lấy ra được.

Phùng Nguyên lần nữa dâng lên bức tranh của con trai mình, nhìn người trước mặt lã chã chực khóc giống như pha lê dễ vỡ này, nói chuyện đều trở nên cẩn thận hơn rất nhiều: “ Cô Tống , nếu không cô nhìn nhìn lại xem?”

Tống Huy Dực khí áp có chút thấp, cô yên lặng tiếp nhận, đặt ở trên đầu gối, nghiêm túc xem tường tận.

“Tranh Nhiên đứa nhỏ này chính là có chút không quá tự tin , kỳ thật nói cho cùng cũng là chúng tôi cha mẹ không làm tốt.” Phùng Nguyên lộ ra xấu hổ cười: “Mẹ cháu lúc cháu một tuổi liền nhất định phải ra nước ngoài học tiến sĩ, vừa học chính là mấy năm, khi đó bởi vì chuyện này mà mỗi ngày đều ồn ào, hiện tại ly hôn mẹ cháu cũng ở lại nước ngoài đinh cư , thiếu sự quan tâm của mẹ, hơn nữa bình thường tôi công việc cũng bận rộn, có đôi khi không quá kiên nhẫn, cho nên đối với đứa nhỏ ảnh hưởng khả năng rất lớn.”

Tranh của Phùng Tranh Nhiên rất trừu tượng, thân thể mèo nhưng lại vẽ một đôi tai thỏ, rõ ràng động vật nên bốn chân đứng trên mặt đất ,cậu hết thảy lựa chọn cách xử lý của loài người, chân sau đứng thẳng. Bối cảnh càng là thiên mã hành không *, một ngôi sao rơi xuống khiến cho vô số biến hóa thời tiết trên thế gian, sắc thái cũng dần dần thay đổi theo, tuy rằng nồng đậm nhưng chuyển đổi cũng không đột ngột, rất là cảnh đẹp ý vui.

* 天馬行空 [tiānmǎxíngkōng]
Hán Việt: THIÊN MÃ HÀNH KHÔNG
ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.)。

Phùng Nguyên hiển nhiên là không quá có thể thưởng thức, thấy Tống Huy Dực không nói lời nào, anh ta tính tình liền lại nổi lên: "Tôi đã nói nó vẽ không tốt a, đều xem không hiểu là đồ chơi gì, nó còn..."

"Tôi cảm thấy rất tốt." Tống Huy Dực thình lình ngẩng đầu lên, kiên định nói với Phùng Nguyên: "Tranh Nhiên rất có thiên phú nghệ thuật, các anh làm cha mẹ hẳn là nên cổ vũ nhiều hơn, càng không nên ngăn chặn trí tưởng tượng của cậu bé."

Phùng Nguyên có chút ngây ngẩn cả người, mắt thấy thần sắc trên mặt Tống Huy Dực  từng chút từng chút khôi phục: “Như vậy đi, sau này mỗi tối tôi đều tới đây cùng các anh trò chuyện một chút, Tranh Nhiên nếu thật sự yêu thích vẽ tranh, tôi cảm thấy có thể phát triển lâu dài.”

Phùng Nguyên thụ sủng nhược kinh, kích động đến mức nói đều nói không rõ: "Cái này... Chuyện này không tốt lắm đi, ban ngày các cô đi làm cũng đã vất vả như vậy, buổi tối còn chiếm thời gian của cô..."

“Không có việc gì không có việc gì,” mắt thấy lớp ròng rọc sắp kết thúc, Tống Huy Dực bỗng chốc đứng dậy, trước khi đi còn không quên dặn dò Phùng Nguyên: “Ngày mai nhớ rõ kêu lên tôi a.”

Lúc tan cuộc có chút hỗn loạn, rất nhiều bạn nhỏ đổi giày đều chen chúc vây quanh Ngô Lạc, còn có mấy phụ huynh đang cùng anh nói chuyện.

Tống Huy Dực tìm một chỗ ẩn náu, trốn ở chỗ tối vụng trộm quan sát Ngô Lạc.

Lúc anh nói chuyện với người khác  hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với  mình , không có khinh thường và đề phòng, anh biểu hiện được ôn nhu kiên nhẫn, thỉnh thoảng làm ra một số cử chỉ, giống như là đang phân tích động tác trượt băng.

Tống Huy Dực đợi hồi lâu, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy khó chịu, chờ sau khi các bạn nhỏ ngay cả phụ huynh cũng tản đi, cô ổn định lại tinh thần, lặng lẽ đuổi theo Ngô Lạc.

Ngô Lạc không đi ăn khuya cùng đồng nghiệp, mà sau khi chia tay một mình đi lên một con đường nhỏ.

Tống Huy Dực cuộc đời lần đầu tiên làm chuyện đi theo dõi người ta , trong lòng lo sợ, hết lần này tới lần khác Ngô Lạc tay dài chân dài, đi đường rất nhanh, cô chỉ có thể ở dưới tình huống mắt nhìn lục lộ tai nghe tám hướng một đường lon ton chạy chậm theo.

Theo dõi người cũng thật không phải công việc mà người có thể làm, đến gần thì dễ dàng bị phát hiện, đi theo phía xa lại dễ dàng mất dấu, cái này không, cô vừa mới rẽ một cái, người đã không thấy tăm hơi.

Tống Huy Dực đứng ở ngã ba , phóng tầm mắt nhìn hai bên trong chốc lát, sững sờ không thấy bóng người đâu, cô tức giận đến dậm chân tại chỗ, nói thầm: “Người này là lái máy bay đi sao.”

Hôm nay xem như không công mà trở về, cô chống eo một lát, quyết định dẹp đường hồi phủ.

Vừa mới quay người lại, một bóng dáng tối tăm không rõ lóe lên, Ngô Lạc sắc mặt âm trầm, nhìn xuống cô: "Cô đi theo tôi làm cái gì? Mục đích của cô là gì? ”

Anh có ánh mắt nhạy bén có thể hiểu rõ hết thảy, giống như hai viên trân châu pha lê chết nhìn chằm chằm cô.

Tống Huy Dực bị dọa đến nhảy lên, lập tức treo lên khuôn mặt tươi cười vô tội , tùy tiện nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xin lỗi anh, lúc đó tôi thật sự không phải cố ý, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”

Ngô Lạc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô càng mang theo trào phúng: “Cô người này không phải là có bệnh đi?”

Tống Huy Dực đi theo anh chẳng qua là chỉ muốn biết chỗ ở của anh, để thuận tiện ngày sau tính việc lâu dài, thỉnh thoảng tới cái ngẫu nhiên gặp được hay cái gì đó, sau khi bị phát hiện cô vốn là vừa tức vừa buồn bực, lúc này còn bị chụp lên cái mũ âm mưu dương mưu*, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

* Dương mưu [阳谋], âm mưu ngoài sáng. Âm mưu [阴谋], âm mưu trong tối.

Tống Huy Dực không vui khi mình ở vị trí bị thẩm vấn , cô mày liễu dựng ngược, ngữ khí không tốt: “Anh còn  đối tôi như vậy tôi sẽ tức giận, anh có tin tôi đem chuyện anh từng ngồi tù tung ra ngoài hay không? Vậy thì công việc này của anh cũng không giữ được nữa, những phụ huynh kia sẽ xốc hết sạp lên."

Nếu như nói lúc trước trên mặt Ngô Lạc càng nhiều hơn là lơ đễnh ngả ngớn cùng trào phúng, vậy thì sau khi những lời này nói ra cũng chỉ còn lại nổi điên.

Hắn vung mạnh một quyền đập tới, mang theo một trận kình phong, khó khăn lắm mới sát qua mặt Tống Huy Dực, một tiếng vang lớn rơi vào trên tường, ngón tay bởi vì lực đạo mà nổi lên sưng tấy, Ngô Lạc phảng phất như chưa phát hiện, vẫn duy trì tư thế nắm đấm hãm vào mặt tường.

Tống Huy Dực tim đập đều nhanh dừng lại, cô không chút nghi ngờ một đấm này vốn là muốn đánh vào mặt mình.

Ngô Lạc lấn thân đè xuống, trong mắt nồng đậm tàn nhẫn liếc qua thấy ngay, hắn tựa như một tên côn đồ không sợ trời không sợ đất, hung tợn nói: "Nếu cô biết tôi đã từng ngồi tù kia cũng nên biết lão tử là giết người, nếu cô không sợ chết cô liền đi thử xem, tôi nhất định sẽ thông tri cha mẹ cô lão tử đến thu dọn xác cho cô. ”

Màn đêm càng tối, vầng trăng vừa ló dạng đã bị một đám mây đen xám xịt chắn hết, trên con đường Ngô Lạc rời đi kia một bóng người cũng không có, ngay cả đường nhỏ vừa mới đi qua cũng trở nên âm trầm đáng sợ.

Tống Huy Dực trong lòng hoảng hốt, chân cẳng nhũn ra, bốn chữ “Nguy hiểm nhân vật” trong miệng Lưu Cảnh Xuân giống như một ngọn núi lớn hợp với mây đen đè xuống , cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, ý đồ bình phục xuống run rẩy bởi vì tim đập kịch liệt mà gây ra.

Tống Huy Dực cơ hồ là té ngã lộn nhào chạy về nhà, cô nằm liệt trên sô pha quen thuộc, suýt nữa thì nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ngày hôm sau, Phùng Nguyên rất là nhiệt tình, vừa tan học Tống Huy Dực liền nhận được tin nhắn của anh ta.

‘Cô Tống , lớp ròng rọc của Tranh Nhiên là 6 giờ rưỡi bắt đầu ,chúng tôi  khoảng 6 giờ mười tới đón cô có được không? ’

Vừa nghĩ đến lại muốn gặp Ngô Lạc, Tống Huy Dực cho dù có một trăm lá gan cũng không dám đi.

Cô run run rẩy rẩy châm chước tìm từ: ‘ Ba Tranh Nhiên , tôi suy nghĩ một chút, kỹ năng hội họa của Tranh Nhiên cần phải tiến hành theo chất lượng, từ từ tích lũy, nhưng trước mắt mà nói, các phương diện đã vô cùng tốt rồi, bức tranh ngày hôm qua trực tiếp nộp lên dự thi là được , sau này cậu bé có vấn đề gì có thể ở trường học hỏi tôi, hôm nay tôi không đi nữa.’

Tống Huy Dực nhìn thấy dòng chữ "Đối phương đang nhập..." ở đầu màn hình nhấp nháy hồi lâu, nhưng cuối cùng Phùng Nguyên chỉ trả lời hai chữ: 'Được rồi. '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro