Chương 1: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè ở cố đô St. Petersburg đầy ắp du khách, nắng óng ả trải đều trên các cung điện nguy nga với lối kiến trúc đa dạng; nắng dát thêm một tầng lung linh trên những tòa tháp mạ vàng xa hoa, nắng đong đưa cùng tán cây bạch dương xôn xao ngọn gió lùa. Saint Petersburg - thành phố bên bờ biển Bắc mang dáng vẻ châu Âu tân thời từ khát vọng vươn ra biển lớn của Pie Đại Đế, là niềm tự hào của nước Nga. Nơi đây vừa hiện đại, vừa cổ kính; con người văn minh, yêu thiên nhiên cùng lòng mến khách vô bờ bến, làm đẹp ý bất cứ ai đặt chân tới.

Đi dọc theo những dãy phố kiểu Ý nằm bên dòng sông Neva nổi tiếng thơ mộng, Thục Quyên rảo bước thật nhanh giữa dòng người đông đúc. So với vóc dáng của người dân Nga, một cô gái mang đặc điểm thuần chất Châu Á không kém phần nổi bật: Mái tóc mây đen nhánh, đường nét gương mặt khả ái, đôi mắt tròn tinh anh và khóe môi sâu thấp thoáng nụ cười chân phương mang vẻ đẹp đậm đà của phụ nữ Á Đông.

Dừng bước trước một quán rượu mang phong cách Châu Âu thời trung cổ, nhìn lên tấm biển in hệ chữ Latin bằng mực đen - Dusha, cô vuốt vuốt lọn tóc mềm lượn sóng, chỉnh trang lại váy áo, kiếm tra thật cẩn thận đồ vật bên trong chiếc túi xách kích cỡ khá lớn đeo bên hông. Xong xuôi, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cửa gỗ thơm mùi sơn mới bước vào. Một người đàn ông Nga lớn tuổi đứng trong quầy bar đang xếp những chai rượu vào tủ kính, bộ râu quai nón rậm rạp không làm ảnh hưởng đến hình tượng dễ mến bởi nụ cười thân thiện bên môi. Thấy cô, ông niềm nở chào đón: "Xin chào! Cô là Anna?"

"Chào ông, là tôi đây! Ông đã nhận được fax và email của tôi rồi chứ ạ, ông Adam?"

"Ồ! Tôi nhận được rồi!" Adam đóng cánh tủ, bước ra khỏi quầy, chìa bàn tay to bản có phần thô ráp hướng về phía cô gái. "Phụ nữ Châu Á quả thực trẻ trung và xinh đẹp. Hân hạnh được gặp cô!"

"Cảm ơn ông, tôi cũng vậy!" Cô đưa tay ra đón. Cái bắt tay siết chặt khởi đầu mọi mối giao tình.

Adam dẫn cô tới một chiếc bàn trống, sau khi yên vị, cô lấy từ trong túi một vật phẩm đưa cho ông, mỉm cười nói: "Món quà nhỏ này là sản phẩm chất lượng nhất của công ty chúng tôi. Mong ông nhận cho!"

Đó là chai rượu in logo khá bắt mắt của một hãng mới. Món quà này có vai trò rất quan trọng, thể hiện sự phát triển nơi sản xuất rượu ở nông trang của cô, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của thương vụ sắp tới. Vẻ mặt hài lòng, Adam vui vẻ nhận chai rượu. Sau đó, hai người chia sẻ vài câu chuyện thân mật về gia đình cũng như vấn đề cá nhân. Ở nơi đây, khi xây dựng mối quan hệ kinh doanh thành công, tình cảm chung tốt đẹp sẽ dần hình thành. Nga vốn được mệnh danh đất nước "một tâm hồn", và từ thiêng liêng nhất - "dusha" - tâm hồn, là từ trung tâm trong hành vi ứng xử hàng ngày của người dân bản xứ.

Khi cảm nhận bầu không khí đã trở nên thoải mái và thân thiện, Thục Quyên lấy giấy bút lẫn văn bản đặt trên mặt bàn, bắt đầu bàn vào công việc. Trước khi đến đây, mặc dù cô đã thông báo trước với Adam về những đề xuất và mục tiêu kinh doanh dự kiến, nhưng hiện tại vẫn trình bày lại một cách rõ ràng, logic. Adam vuốt bộ râu màu hoa râm, gật gù lắng nghe. Có vẻ như cô gái ngoại quốc này đã tìm hiểu rất kỹ lưỡng văn hóa xã giao trong mối quan hệ công việc ở Nga. Đương nhiên, chẳng có lí do từ chối một đối tác chu đáo như vậy, ông chốt hạ: "Trước mắt mỗi tháng tôi sẽ đặt hàng một trăm thùng rượu của xưởng sản xuất chỗ cô."

"Cảm ơn ông rất nhiều!" Thục Quyên mừng rỡ, đưa giấy bút cho Adam ký vào bản hợp đồng. Vụ giao thương cuối cùng trong chuỗi kế hoạch quảng bá thương hiệu rượu mới ra đời đã thành công trót lọt. Cô lấy tấm danh thiếp đưa cho ông, sau đó xin phép ra về.

"Đang thời điểm "Đêm trắng" đấy, cô có ở lại xem không?" Adam tiễn cô ra cửa, thuận miệng hỏi.

"Vâng, tôi cũng định chiêm ngưỡng hiện tượng kỳ thú ấy một lần xem sao." Thục Quyên hào hứng đáp. Từ khi đến Nga, cô miệt mài lo toan cuộc sống nơi đất khách quê người, chẳng có thời gian đi tham quan danh lam thắng cảnh.

"Cô còn độc thân chứ?"

"Vâng, thưa ông."

"Vậy tôi chúc cô tìm được tình yêu vào đêm nay nhé!"

Trước vẻ mặt ngơ ngác của cô gái, Adam cười lớn, từ tốn giải thích. "Cô đã xem "Năm đêm trắng" chưa? Bộ phim kinh điển đấy. Người ta nói rằng, ai gặp được tình yêu bất ngờ của mình trong đêm trắng sẽ rất may mắn."

Nghe xong, cô chỉ cười, rồi tạm biệt người đàn ông Nga tốt bụng. Dòng sông Neva lững thững trôi, lấp lánh thanh bình dưới ánh mặt trời đầy thi vị. Đằng xa, pháo đài Peter Paul cao sừng sững hút lấy tầm mắt. Thục Quyên dạo bước chậm rãi trên con đường đá ven sông, đồng thời nghĩ đến câu cuối cùng mà Adam nói cách đây chưa lâu.

Nếu là cô ngày trước, hẳn sẽ vô cùng hứng thú khi biết được câu chuyện về tình yêu bất ngờ trong "Đêm trắng". Nhưng hiện tại, trải qua vài biến cố, tâm tư biến chuyển, lòng cũng lặng đi rất nhiều. Cô đã thức tỉnh khỏi cơn mộng mơ thiếu nữ, tự rẽ mình thoát ra ngoài đại lộ mang tên "những giấc mơ tan vỡ" rồi.

"Làm gì khi giấc mơ tan vỡ?"

"Tỉnh dậy, trở về với hiện thực và đừng mơ nữa. Nếu cứ ôm mãi những giấc mộng, cả đời cô chỉ có thể bước đi trên đại lộ của những giấc mơ tan vỡ."

Lạ thật! Câu nói vu vơ ấy cứ mãi ám ảnh trong đầu. Quả thực, nó kéo cô ra khỏi những mâu thuẫn và yếu đuối từng bao vây lấy mình, đối mặt với hiện thực cùng trăm mối bộn bề. Từ ngày ba mất, cô phải tự học cách nuôi bản thân và người mẹ hiền thảo, từ khi nào không còn hứng thú với màu sắc lãng mạn của những câu chuyện tình yêu. Tuy bản chất vốn giàu tình cảm, nhưng thời gian bắt cô trưởng thành, cuộc sống mài mòn từng góc cạnh. Cô hài lòng với bản thân ở thời điểm hiện tại. Thở hắt một tiếng, Thục Quyên tự bắt mình dứt khỏi những suy nghĩ luẩn quẩn. Đôi khi, muốn vô tư như ngày xưa cũng khó. Quyết định quên hết mọi mối lo toan, hôm nay cô phải rong chơi thật thoải mái, đền bù thời gian làm việc cật lực.

Cô tham quan tất cả những thắng cảnh nổi tiếng ở vùng đất cố đô nổi danh. Từ cung điện mùa hè Petergof đến cung điện mùa đông Hermintage và nhà thời Thánh Isaac lưu giữ nhiều bộ sưu tập có giá trị về hội họa lẫn nghệ thuật. Với khối kiến trúc độc đáo lộng lẫy, điểm tô bởi các đài phun nước, cảnh quan nơi đây thu hút tất cả những con người mang tâm hồn nghệ sĩ, ngay đến kẻ ngoại đạo như cô cũng bị lôi cuốn. Chợt nhiên, cô nghĩ đến người bạn thân thiết của mình ở quê hương, có lẽ cô ấy rất muốn được chiêm ngưỡng những công trình kỳ vĩ như thế này. Không nhắc thì thôi, nhắc đến Thục Quyên lại cảm thấy nhớ. Khi ở một đất nước xa lạ, lạc giữa những con người khác màu da, tình cảm gắn bó keo sơn bao năm trở nên đáng quý hơn bao giờ hết. Hai người bọn cô đã có vô số lần nhẩn nha đi dạo cùng nhau, kể cho nhau nghe bao chuyện trên trời dưới biển. Lúc đó, trong lòng dù có chất chứa tâm sự nặng nề đến mấy rồi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng giờ đây, bên cô ấy đã có một bờ vai vững chắc để dựa vào, còn cô, lạc lõng giữa cô đơn...

Cô lại nhớ đến anh, người cô đã chấp nhận buông tay, giải thoát cho họ khỏi ràng buộc, để anh đi tìm một nửa của chính mình. Đáng lẽ, cô phải nhanh chóng quên anh mới phải. Có điều, quên một người đâu dễ dàng đến thế. Quá khứ vẫn sẽ dung nạp vào tâm trí những kỷ niệm xưa cũ. Dù thời gian phủ bao nhiêu lớp bụi, chúng vẫn tồn tại ở đấy, không hề suy chuyển. Giống như nét mực in trên giấy trắng, mặc cho ta tẩy xóa thế nào, dụng sức bao nhiêu, cũng không thể làm tan đi dấu vết. Thậm chí, nếu chà sát quá tay; giấy rách, lòng tan. Sao cứ phải khiên cưỡng bản thân, tự làm đau chính mình? Đối với riêng Thục Quyên, cô chọn cách chấp nhận, từng bước một nhờ năm tháng xoa dịu, mang chính mình gửi đến tương lai, vác theo muộn phiền cũ, tâm tình mới đến một vùng trời xa xôi, không có hình bóng cũ.

Dừng bước, Thục Quyên ngả người trên thành cây cầu bắc ngang dòng sông Neva thanh bình, hứng từng đợt gió trời, gió mang ký ức của mối tình xưa tan biến vào hư vô.

"Màu đỏ! Anh cá với cậu 1000 rúp, thế nào?" Giọng nói sang sảng bằng ngôn ngữ mẹ đẻ vang đến bên tai nghe nổi bật vô cùng, Thục Quyên giật mình ngoảnh lại. Xuyên qua dòng người bộ hành, đứng đối diện cô phía bên kia thành cầu là hai chàng trai trẻ, một người trong họ hết sức quen thuộc.

Chàng trai trước mắt cô, vẫn là cái dáng vẻ nhởn nhơ, phóng khoáng tự tại ấy. Chiếc áo sơ mi đen bật mở hàng cúc trên thả rông vòng ngực săn chắc, áo khoác da bụi bặm kiểu cách phong trần. Gương mặt sắc nét như tượng tạc, ánh mắt là phát tán sự ngông cuồng hoang dã. Đặc biệt, hạt kim cương tựa hạt vừng điểm trên cánh mũi kia vẫn ngạo nghễ y nguyên như trong trí nhớ của cô.

Hai ngón tay kẹp đầu lọc thuốc lá đưa lên miệng, tay kia giấu trong túi áo khoác, khóe môi nhếch hờ tạo thành kiểu cười nửa miệng đặc trưng, anh thong thả nhả từng cụm khói trắng. Và, cái nhìn như muốn bóc trần người đối diện khiến Thục Quyên cực kỳ nao núng. Vậy mà một đợt gió lạ từ đâu thổi tới, không hể biết điều tốc bay vạt váy cô lên. Theo phản xạ, cô khom người túm chặt lấy váy mình, nhưng không còn kịp nữa, tiếng huýt sáo cao vút mang tính trêu ghẹo phía bên kia vọng đến bên tai. Anh cười híp mắt tinh quái, hướng bàn tay về phía người cậu trai trẻ đi cùng. Lúc này vẻ mặt cậu ta đã méo xệch thấy thương nhưng không dám càm ràm nửa lời thừa thãi, lầm lũi móc ví ra đếm đếm.

Cái từ "màu đỏ" khi nãy lập tức lướt qua trí óc, bấy giờ cô mới hiểu ra ý nghĩa của nó. Mặt mũi đỏ tưng bừng, cô chỉ muốn nhảy luôn xuống sông cho đỡ thẹn. Cuối cùng, nuốt ấm ức vào bụng, Thục Quyên vội vã rời khỏi đó.

Dõi theo dáng vẻ gấp gáp bỏ đi của cô gái, chàng trai kia không khỏi cười thầm trong bụng, hình như anh dọa cô sợ rồi.

"Anh biết cô gái đó ư?" Cậu trai trẻ nhìn theo ánh mắt anh, tò mò hỏi.

"Không, người quen của một người bạn thôi." Anh thu lại tầm mắt, tiếp tục hút điếu thuốc dang dở. Sau hai lần hơi nó chỉ còn lại đầu lọc, đảo mắt tìm kiếm một hồi, anh dập tàn thuốc rồi giấu nó trong lòng bàn tay, nhét vào túi áo. Đồng thời vừa đi vừa dặn dò người bên cạnh. "Bạn anh cần giúp đỡ nên ngày mai anh sẽ bay về nước, mọi việc ở đây giao lại cho cậu. Có biến thì lập tức liên lạc với anh."

Đi hết cây cầu, anh tiện tay búng mẩu thuốc về phía gốc cây cách đó chừng năm, sáu mét. Vật thể nhỏ bé liệng theo đường vòng cung đẹp mắt, rơi lọt thỏm một cách chuẩn xác vào miệng thùng rác công cộng đặt ngay bên cạnh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro