Chương 2: Lạc ở St.Petersburg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa mùa hè phương Bắc, mặc dù thời gian đã rơi vào ban tối, nhưng ở thời điểm "đêm trắng", bầu trời vẫn còn rực rỡ ánh sáng cùng những lễ hội và tiệc tùng kéo dài suốt đêm.

Băng qua công viên Hoàng Gia và công viên Tháng Chạp – hai công viên đẹp nhất nhì trên thế giới, Thục Quyên lang thang trên các con đường của St. Petersburg. Hiện cô đang ngắm nhìn những món hàng xa xỉ được trưng bày tại các cửa hàng thời trang tập trung tại đại lộ Nepxki. Đại lộ tuyệt đẹp này được chia cắt bởi những con đường nhỏ in dấu chân nhiều người nổi tiếng trên khắp thế giới, được ví von là con đường của người thành đạt, cho người ta cảm giác như đang dạo bước trên đại lộ Danh Vọng của Hollywood vậy. Sau một hồi đắn đo chọn lựa, Thục Quyên quyết định mua một bộ búp bê Matryoshka số lượng có hạn về làm kỷ niệm, có thể bày biện chúng trong nhà hoặc làm quà tặng. Cầm món đồ ưng ý trên tay, cô đi ngang qua một cửa tiệm bán kem ven đường. Từ bên ngoài nhìn xuyên lớp kính trong suốt, cách bài trí bên trong thật ấm cúng với gam màu cam đỏ, còn những đồ vật bằng gỗ làm thủ công hết sức khéo léo. Đang đứng ngắm nghía, bỗng một cô gái nhỏ có mái tóc vàng óng thắt bím hai bên bước đến trước mặt cô. Cô bé mặc chiếc váy phong cách lolita thêu viền đăng-ten xinh xắn, lúc lắc hai bím tóc nhiệt tình mời chào thưởng thức món kem morozhenoe tuyệt vời của họ. Thục Quyên không thể nào khước từ nụ cười tươi rói kia, cộng thêm đi bộ cả ngày đã thấm mệt, bèn dừng bước ghé vào. Lúc trở ra, trên tay cô là một que kem vị vani mang hương mùa hè ngon hết xẩy.

Vừa đi vừa nhấm nháp sự mát lạnh tan chảy nơi đầu lưỡi, đồng thời mải ngắm nghía bộ búp bê truyền thống, Thục Quyên chẳng hề để ý bước chân đã lạc so với trục đường ra bờ sông Neva như dự định. Lúc chú ý đến khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cô mới bỡ ngỡ nhìn trước ngó sau. Khu phố này hơi tồi tàn, các mảng tường mọc rêu mốc ố đen, những cánh cửa cũ kỹ và khá nhiều ngõ ngách hẹp tối không sạch sẽ như vẻ lộng lẫy ngoài kia. Đi mãi vẫn không tìm ra đường cũ, sự hoang mang khiến cơ thể nhanh chóng trở nên mệt mỏi, cô bất lực ôm gối ngồi sụp xuống bậc thềm của căn nhà nào đấy. Cây kem trong tay giờ chỉ còn một mẩu bé con con, nước đá tan trượt dài từ kẽ tay rớt tong tong xuống mặt đường, cô tiếc của xử lý nốt, bổ sung "năng lượng" vừa tiêu hao.

Đang lơ ngơ thì một ông già trông cũng hiền lành, dáng vẻ không giống dân vô gia cư khác tới bắt chuyện hỏi han. Nào là ở Nga lâu chưa? Có thích nước Nga không? Đi học hay đi làm? Vân vân và vân vân... Thục Quyên trả lời cũng rất nhiệt tình, nhưng sau đó giật nảy mình khi ông ta hỏi: "Có tiền xu không? Tôi muốn uống bia!"

Thục Quyên vẫn còn hơi lạ lẫm với cách tiếp xúc có phần đường đột này. Đi bộ trên phố, bạn sẽ bắt gặp những trường hợp một người xa lạ đến hỏi xem có tiền lẻ, thuốc lá hoặc bật lửa không. Đây là chuyện bình thường ở Nga, nên giúp nếu có thể. Thò tay vào túi vơ được ít xu lẻ toàn 1 rúp, 50 cô-pếch khi nãy mua kem còn thừa, cô đưa cho ông già. Tưởng ông sẽ bỏ đi, ai dè ông lại cắm cúi đếm đếm, cặp mắt kính trễ dài xuống cánh mũi thật tội. "13 rúp 50 cô-pếch, không đủ mua bia!"

"Nhưng mà tôi hết tiền xu rồi!"

"Bây giờ 20 rúp một chai bia đấy, cô không biết à?"

Cô lại cố gắng lục lọi trong túi, được thêm bốn đồng 50 cô-pếch.

"15rúp 50 cô-pếch, chưa đủ!" Ông già vẫn lắc đầu và chờ đợi.

Mò trong đáy túi xách được thêm 2 rúp nữa, Thục Quyên mặt mày nhăn nhó: "Hết nhẵn rồi ông ơi!"

"17 rúp 50, thôi được rồi! Tôi sẽ tự thêm vào." Ông già thở dài, cảm ơn rồi bỏ đi. Đứng ngây ra một lúc, Thục Quyên mới tự hỏi tại sao không nghĩ đến tiền giấy ngay từ đầu, liền vội đuổi theo đưa cho ông một tờ tiền mệnh giá vừa đủ mua bia. Mặt mày ông tươi tỉnh hơn hẳn.

"Ông ơi, ông có thể chỉ đường cho tôi đến cầu Troiskyi không?" Thục Quyên sực nhớ ra tình cảnh của mình, lập tức tranh thủ hỏi đường.

"Sao cô không nói sớm!" Ông chép miệng, rất nhiệt tình hướng dẫn đường đi cho Thục Quyên. Sau khi chia tay, cô mừng rỡ rảo bước thật nhanh, sắp đến thời điểm diễn ra Sails Scarlet (Cánh buồm đỏ thắm) và cô không muốn bỏ lỡ sự kiện này.

Người đàn ông vui vẻ xóc những đồng xu trong lòng bàn tay, chẳng có gì tuyệt vời hơn âm thanh của tiền cả. Hôm nay may mắn gặp được cô gái ngoại quốc tốt bụng, ông phải nhanh chóng mua bia về nốc thả phanh mới được, đã lâu lắm chưa có giọt bia rượu vào bụng. Đối với một con sâu men như ông, đó chẳng khác nào cực hình. Tuy nhiên đi được vài bước, ông đột nhiên khựng lại ngẫm nghĩ điều gì đó, đầu lông mày xoắn vặn vào nhau như cái lò xo, hai hàng nếp nhăn trên trán càng lằn rõ.

Thôi xong! Ông chỉ sai đường cho cô gái ấy rồi! Phải là hướng ngược lại mới đúng!

***

Bấy giờ, Thục Quyên mới nhận ra mình càng đi càng lạc. Hiện tại, cô hoàn toàn không xác định nổi mình đang ở xó xỉnh nào nữa. Chỉ biết rằng nơi này tối tăm, hoang vắng tiêu điều với những ngôi nhà cấp bốn đóng cửa im lìm như thể đến giờ giới nghiêm, trông có vẻ giống khu vực dành cho dân vô gia cư nào đó. Thi thoảng, gió cuốn bay xác lá khô, thổi tới luồng khí ẩm mốc.

Ôi trời! Ông già chỉ đường cho cô kiểu gì thế này!?

Thục Quyên thầm kêu ai oán trong lòng, đành cố nuốt trôi nỗi sợ hãi, cố gắng tìm kiếm bóng người để hỏi đường. Đúng lúc ấy, đâu đó có âm thanh vọng đến, cô giỏng tai lắng nghe, hình như là tiếng bước chân người nghe nặng nề xen lẫn tiếng gậy nện xuống mặt đường lộp cộp. Nó phát ra từ phía đằng sau. Cô quay đầu, bắt gặp dáng lưng lom khom của một bà già đang chống gậy; có lẽ vừa từ một con hẻm nào đó đi ra. Cô mừng rỡ đuổi theo, nhanh chóng bắt kịp bà cụ. "Bà ơi, làm ơn cho tôi hỏi..."

Bà lão quay lại, mái đầu bạc phếch trùm chiếc khăn tam giác mỏng, chỉ hở ra vài sợi tóc lưa thưa rũ xuống khuôn mặt già nua, những nếp da nhăn nhúm xô đẩy vào nhau; một bên mắt con ngươi đục ngầu, chiếc mũi khoằm và cái cằm dài nhọn hoắt, điểm thêm vài hột mụn cóc. Vừa thấy dung mạo ấy, Thục Quyên sợ hãi khóc thét như gặp phải quỷ, ba chân bốn cẳng chạy một mạch. Cô vốn yếu bóng vía nên không tránh khỏi hoảng loạn, cứ thế nhắm mắt cắm đầu cắm cổ chạy, thành ra đâm sầm vào một người khác. Cô rên lên một tiếng, xoa xoa cái chóp mũi đáng thương. Cho đến khi nhìn rõ ràng, lại bị một phen bay mất hồn vía. Trước mặt cô là hai gã người Nga trọc đầu, vai u thịt bắp, dáng vẻ thô kệch như mấy tên đồ tể, chẳng khác gì phường lưu manh. Tuy nhiên, điều Thục Quyên không ngờ rằng mình lại xui xẻo đến mức đụng trúng bọn tội phạm buôn người. Chúng nhìn cô chòng chọc, nghĩ rằng cô không biết tiếng, lầm rầm với nhau. "Người Châu Á à?"

"Nhìn con bé "ngon" đấy, hôm nay trúng số rồi. Haha!"

Nghe loáng thoáng mấy lời đó, tóc gáy Thục Quyên dựng ngược, chân tay bủn rủn mềm nhũn như cọng bún, tá hỏa quay đầu bỏ chạy. Cô nghe thấy tiếng chân dồn dập đuổi theo, nước mắt sắp sửa trào ra đến nơi, chỉ còn biết dồn sức chạy. Khoảnh khắc tiếp theo, cô va mạnh vào một thân thể, ngã nhào ra phía sau, may người kia đỡ được. Cô ngước mắt, biểu cảm như bắt được vàng. Tình cảnh bây giờ, người này chính là cái phao cứu sinh cuối cùng.

"Thằng kia, con bé này của bọn tao. Khôn hồn thì biến!" Một tên cất tiếng đe dọa.

"Không phải, tôi bị lạc đến đây!" Thục Quyên sợ hãi phát khóc, lắc đầu quầy quậy.

Người đàn ông nhíu mày, hạ tầm mắt xuống cô gái đang run lẩy bẩy cạnh mình. Làm thế nào chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà một cô gái lạc được từ cầu Troiskyi đến tận khu đầy rẫy tội phạm phức tạp này? Nhưng dù thế nào, tất nhiên anh không thể bỏ mặc, bèn hướng về phía ba tên kia, húng hắng giọng nhún nhường: "Mấy đại ca này, cô ấy là người quen của tôi, có thể bỏ qua không?"

"Mày là gì của nó? Người yêu? Hay... anh trai?"

"Anh trai!" Thục Quyên lớn mật khẳng định, sau đó dè chừng nhìn vẻ mặt ra chiều thú vị của "người anh trai" kia.

"Ồ! Thế thì không vui rồi!" Gã người Nga nheo đuôi mắt hẹp dài, hếch mặt cười châm chọc "Nếu là người yêu thì dễ "nói chuyện", có nhiều thằng sẵn sàng bán cả bạn gái cơ. Nhưng là anh trai thì hơi phiền đây..."

Những ngón tay tự giác túm chặt lấy vạt áo người bên cạnh, Quyên lo sợ ngẩng đầu nhìn lên, người này vẫn bình chân như vại. Phút chốc, một bên khóe miệng anh kéo dài thành nụ cười giảo hoạt, thản nhiên đẩy cô về phía ba tên đầu trâu mặt ngựa, tư thế nhún vai phớt đời: "Thôi được! Người không vì mình, trời tru đất diệt."

Ba tên kia phá lên cười, nhanh tay tóm lấy món hàng béo bở lôi đi. Thục Quyên chết trân tại chỗ, lòng bàn tay vẫn cố sống cố chết bám víu lấy chiếc áo khoác da như cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng, mặc cho nó sắp rách đến nơi vì bị kéo thẳng căng. Thế nhưng anh ta vẫn đứng vững như bàn thạch, dửng dưng nhìn cô bị chúng vác đi dễ như bỡn.

Thật hay cho câu "Người không vì mình, trời tru đất diệt"!

zۗ�v9��U

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro