Chương 6: Nương tử của ta, tất nhiên cần được bảo vệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Chiến tranh diễn ra liên tiếp chín năm, năm 1942, quân Nhật đầu hàng, năm 1949, bại quân trốn sang Đài Loan. Binh hoang mã loạn mất nhiều năm, dọc theo đường đi thấy qua nhiều thi cốt đã khiến người ta quen thuộc tới mức chai lì, cục diện quốc gia thay đổi, mạng người  ở trong đó chỉ có thể coi như một tnhân vật nhỏ chìm trong dòng nước lũ lịch sử.
         Thủy Tam cùng Tần Thư đồng cam cộng khổ, có một năm tuyết lớn, bọn họ bị vây nhốt ở trên núi, tháng chạp rét đậm lương thảo hao hết, quân đội hạn lương, chỉ có tham gia quân ngũ mới có được lương thực, một tiểu binh bị mùa đông lạnh làm cho môi tím tái run cầm cập đi tới, Tần Thư nhận ra hắn hình như làm một tiểu đầu bếp ở sơn trại trước kia, đi theo Thủy Tam lên phía Bắc, được phân làm một chân đầu bếp ở quân doanh. Tiểu đầu bếp lấy chiếc bánh được bọc kĩ ở trong lòng ra được cho Tần Thư, "Tần thiếu gia, cậu ăn đi."
         Tần Thư còn chưa kịp từ chối, Thủy Tam lại ở góc nào chui ra, mắng tiểu đầu bếp một trận té tát, "Đồ ngốc, hiện tại trong quân đội đang thiếu lương thực, tự ăn đồ của chính mình đi, đừng có mà mẹ nó nhớ tới chị dâu, hắn không đói chết được đâu, mạng của ngươi quan trọng hơn, mau cút đi cho ta!"
            Tiểu đầu bếp bị Thủy Tam mắng, gương mặt xanh mét kia lại có chút phiếm hồng, cầm bánh chạy đi. Thủy Tam cùng Tần Thư nhìn bộ dạng ngốc nghếch chạy trối chết của hắn, cúi đầu cười rất lâu, cười đủ rồi, Thuỷ Tam hào sảng hướng đến Tần Thư, đem chiếc bánh của mình đưa cho y, "Ăn đi!"
"Ta không ăn, đây là của ngươi."
   "Mau ăn đi, em là nương tử của ta mà.",            Thủy Tam đem y bao bọc ở trong lòng, đưa bánh đến bên miệng y.
  "Vậy... vậy chúng ta mỗi người một nửa.", Tần Thư thật cẩn thận mà ở bên cạnh cắn một miếng nhỏ, "Ta ăn phần nhỏ, ngươi ăn phần lớn."
             Tuy là trong chiến sự, hai người giúp đỡ lẫn nhau, ngược lãi cũng không cảm thấy mọi ngày chịu quá nhiều cực khổ, Thủy Tam đã chinh chiến nhiều năm, cùng bộ đội chinh Nam phạt Bắc, từ đội trưởng lên tới Thượng úy cũng là nhờ vào mấy năm này, mùa thu năm 49 vượt sông chiến đấu, trong trận chiến Thủy Tam chắn cho một vị đổng sự trưởng, vị này nhờ thế mà giữ được mạng, Thủy Tam lại hỏng mất một chân trái, bác sĩ đưa ra giấy chẩn đoán, tinh thần Thủy Tam sa sút rất lâu, không biết phát bệnh gì mà ra sức muốn đuổi Tần Thư đi.
              Khi Tần Thư gặp Thủy Tam trong bệnh viện hắn đang ngồi trên xe lăn, đầu lọc thuốc lá rơi đầy trên mặt đất, nghe thấy tiếng mở cửa liền hướng mắt lên nhìn, liền như vậy liếc mắt một cái, Tần Thư cảm thấy trong tim mình một vị chua phun lên cồn cào. Rõ ràng khi tiễn hắn lên chiến trường hẵn vẫn là một chiến sĩ khí phách hăng hái, sau khi trở về thay đổi hoàn toàn giống như một người khác. Tròng mắt toàn là tơ máu, mùi thuốc trên cơ thể nồng đậm đến dọa người.
             Thủy Tam thích hút thuốc việc này Tần Thư cũng biết, nhưng hắn chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Tần Thư, khói ngạt lên đến mức khiến cho y bị đau họng, nhìn thấy Tần Thư bước vào, hắn theo thói quen gạt đi tàn thuốc lá, nhìn mặt đất đầy tàn thuốc, khó khăn nói với Tần Thư một câu tàn nhẫn, "Tần Thư, ta què rồi!"
            "Ta biết." Tần Thư không biết nên bày ra loại biểu tình gì, chỉ biết bây giờ mà cười thì nhất định trông rất thê thảm.
"Ta không thể tham chiến được nữa."
"Ta biết."
"Ta không còn thích em nữa."
"Ta.."Tần Thư ngây ngẩn cả người, không tỏ ý kiến mà nhìn Thủy Tam.
            "Em đi đi, ta không cản em." Thủy Tam cắn chặt răng, buộc chính mình đem những lời sau đó nôn ra, "Em không phải luôn luôn không nhìn nổi ta cảm thấy ta ghê tởm hay sao? Ta trói em còn bắt ép em, ngày trước là do ta ép em không cho em đi mới miễn cưỡng cùng nhau sống chung, em là một thiếu gia, cùng ta sống chung em nhất định chịu ủy khuất, hiện tại ta không thích em nữa rồi, em còn không mau cút đi, cút càng sớm càng tốt."
Trong dự liệu của hắn Tần Thư nhất định sẽ ồn ào, sẽ đánh sẽ mắng hắn, hắn hiểu Tần Thư, y nhất định có thể thích ứng được, khóc xong y có lẽ sẽ oán giận Thủy Tam, bất quá qua vài năm, y sẽ đem toàn bộ kí ức về đoạn thời gian này quên đi, tiếp tục sống cuộc sống so với ai cũng đều đẹp đẽ phong nhã. Y thân là một kiều thiếu gia, những năm tháng hòa bình về sau nhất định không phải chịu khổ.
          Nhưng Tần Thư không khóc, thậm chí còn không nói lời nào, khóe miệng rất lâu sau mới nhếch lên một ý cười, y tiến đến gần Thủy Tam, nhẹ nhàng cúi xuống ôm lấy hắn, dùng một loại thanh âm ôn nhu đầy mê hoặc nhẹ giọng nói, "Nam man tử, ta không ủy khuất. Ngươi đừng sợ, cũng đừng đuổi ta đi."
         Nam nhân kia đột nhiên khóc không thành tiếng, bóp bả vai Tần Thư đem hắn ấn ở trong lòng ngực,khóc giống như một đứa trẻ.
         Chưa tròn mười năm, toàn quốc đều tung hô thành lập, Thủy Tam từ bỏ quân hàm, đem theo Tần Thư ngồi xe lửa trở về Tây Nam.
          Tiếng còi xe lử rít một hơi rất dài, Tần Thư dựa vào ghế, cuối cùng cũng tỉnh, đối diện với ánh mắt của Thủy Tam đang chăm chú nhìn ngắm mình.
          "Nhìn ta làm gì?"Tần Thư sờ sờ mặt, rốt cục cũng không sờ thấy có chỗ nào bẩn, lông mày cau lại.
         "Uhm uhm, em nói xem vì sao em lại dẹp đến thế? Đánh giặc xong tất cả mọi người dều mặt mũi lấm lem, chỉ có mình em vẫn trắng trắng nộn nộn giống như củ hành ấy." Thủy Tam ngày trước khoác lên bộ quân trang trông còn khá ra dáng này nọ, hiện tại bỏ qua kỷ luật quân nhân, hắn lại càng mặt dày hơn, kẹp một điếu thuốc lá nhả khói ra, vô cùng khó chịu.
Trên xe lửa người đến người đi hắn vẫn dám trêu chọc Tần Thư, "Ta chính là không được rồi, ngày trước khi còn ở Tây Nam nhìn vào vẫn còn một chút thuận mắt, kết quả qua vài năm ở trong mưa bom bão đạn, da mặt đều thô ráp hết cả rồi, em có muốn sờ một chút không?"
           Tần Thư lạnh mắt nhìn hắn, "Ngàn vạn lần đừng, vốn dĩ da mặt của ngươi đã đủ dày rồi, bây giờ lại thô ráp lên một chút ta đúng là chịu không nổi."
            Tiếng còi xe lửa lại vang lên, dần dần chậm rãi tiến vào trạm, hai người bọn họ từ Bắc Bình lên xe, ngồi xe hai ngày đi đường cuối cùng mới tới được Tứ Xuyên.
           "Tần Thư, qua được trạm này, có khả năng chúng ta không bao giờ có thể đến được Tây Nam nữa." Xe lửa vào đến trạm, người người chen chúc đi xuống, Thủy Tam xách rương hành lí của Tần Thư, đỡ y đi xuống, lại dừng ở bên cạnh không đi nữa. Tiếng ồn ào ở nhà ga không dứt ở bên tai, còn có rất nhiều người bán hàng đang trêu đùa kêu gọi khách mua hàng. Thủy Tam không nhìn Tần Thư, hai mắt nhìn chằm chằm vào dòng người đang tới tới lui lui kia, nụ cười có vài phần miễn cưỡng.
"Nam man tử, ngươi lại phát cái bệnh gì vậy?" Khí rời giường của Tần Thư rất nặng, đối với hành động bất thường của hắn cực kì khó hiểu, "Không phải người ngày ngày gào thét muốn đưa ta về nhà hay sao? Đều đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, có lời thì nói đừng có giống tính cách của thiếu nữ như vậy chứ?"
         "Tần Thư, em thật sự muốn trở về cùng ta sao?"
          Lại là lời nói này! Mẹ nó tại sao vĩnh viễn lại là lời này! Tần Thư nhíu mày, lại nhấn mạnh với tên ngốc nhà mình, "Bổn thiếu gia nói lại lần cuối cùng, cả đời ta chính là sẽ phiền đến ngươi, người đồng ý hay không thì vẫn sẽ là lời đó. Vì ngươi đã bắt ta, cho nên ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm! Nhưng ta là người rất cần mặt mũi, ngươi chỉ cần nói không muốn nhìn thấy ta, ta liền cút, cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa!" Nói xong, Tần Thư tưc giận, quay người muốn bỏ chạy.
          "Tần Thư, em đừng đi!" Thủy Tam đường như là biết sai rồi, rời rạc vươn người lên muốn kéo y lại, âm thanh yếu đuối phát ra.
          "Trời sắp tối rồi đừng đi nữa! Nhà ngươi ở cái trấn nhỏ đó vừa xa xôi vừa hẻo lánh, không đi gấp thì không được đâu!" Tần Thư đi nhanh như gió, vừa nói chuyện vừa đi được năm mét hơn, Thủy Tam ở đằng sau lưng y chật vật đuổi theo tới độ đầu mày nhăn nhó vặn vẹo, "Thật sự là đừng đi nữa mà! Em đi nhầm đường rồi!"
"...."
           "Quang âm y tiễn thôi nhân lão, tuế nguyệt như thoa cản thiếu niên." Tần Thư một tay gãi gãi đầu, nhìn đường sát bên cạnh.
           "Được rồi được rồi, mỗi ngày đều nói  đến mấy cái thi ca mà ta không hiểu, khoe khoang cái gì đây?" Thủy Tam đứng ở cạnh phòng bếp, Tần Thư từ trước đến nay không phải là người có thể tự mình động tay vào bếp nấu cơm, nhẹ nhàng nhai thức ăn, so với ai còn đẹp đẽ tinh xảo hơn, hiện tại không thể so được với ngày xưa, có đầu bếp chuyên môn nấu ăn cho bọn họ, Thủy Tam chỉ có thể bỏ xuống dao mổ mà cầm lên dao bếp ,ngoan ngoãn làm một người đàn ông của gia đình.
         "Ngươi cái tên nam man tử này..." Tần Thư nhếch miệng, nhìn tờ giấy kết hôn dán ở trên tường, sau khi chiến tranh kết thúc, huynh đệ trong trại đã chết đi rất nhiều, từ đường bái đường của bọn họ ngày xưa cũng đã bị san thành đất bằng, Thủy Tam lại nổi cái tính ương ngạnh, nắm tay Tần Thư đi tìm thủ trưởng lĩnh giấy kết hôn, thủ trưởng lại nói bọn họ là hai người đàn ông, không thể lĩnh giấy kết hôn được, không cho lĩnh, Thủy Tam đành tự mình đi vẽ một cái, mực nước xanh vẽ lên giấy Tuyên Thành, được đóng khung gỗ trang trọng treo lên, chứng kiến đến thiên trường địa cửu, "Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?"
          Chiêng trống mãn đường ồn ào náo động, Cách mạng đơn truyền tới như mưa, hoa trắng bay đầy trời như tiền giấy đưa ma, thông báo chữ to treo trên tường, Tiểu hồng bản, Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ hưng phần vô cùng, phảng phất trước mắt đều là kẻ thù của Cách mạng, ngọn lửa thù hận trong mắt họ tựa như đao sắc, giống như là muốn đem cả thế giới đuổi cùng giết tận.
            Đội ngũ đi ở đằng tước là một đám mang mũ dài, thân trâu ngựa cúi thành chín mươi độ bị một đám người vây xung quanh, chỉ để lại tàn phiến vung vãi đầy đất.
          Thủy Tam cũng nhìn theo tầm mắt của Tần Thư, "Chừng 25 năm."
         Bắt đầu từ đêm đen năm 40 đó, đã 25 năm rồi. "Thủy Tam, ngươi nói xem tại sao đám nhỏ này lại không có ai quản chúng vậy? Ngày trước đối với những chuyện bát nháo như thế này, cha ta chính là dựa vào gia pháp đánh ta tới khi nào phục mới thôi. Bọn họ hiện tại làm sao mà dám, làm sao mà ngay cả tiên sinh cũng dám đánh." Tần Thư nhớ tới mấy ngày trước, mấy trước học trò đem tiên sinh của chúng kéo từ trên đài cao xuống dưới đất thị chúng, kéo lấy tóc nàng, da đầu bị kéo tới tróc cả ra, đá vào bụng nàng giống như là đá một quả bóng vậy, máu đã thấm ướt cả nền đất cát bên dưới, cô giáo này mấy ngày trước còn nói chuyện cùng với Tần Thư, ánh mắt nàng thất vọng dán chặt vào bọn học trò, trầm đen lại nhưng không nhắm mắt được.
            Tần Thư lúc đó trốn ở một bên, y từ trước đến giờ lá gan nhỏ, bị dọa tới nỗi chân cẳng đều run lẩy bẩy, nhưng tuyệt vẫn cố bám trụ men theo bức tường đè nén sự ghê tởm, chạy về gọi người, nhưng đợi đến khi gia trưởng đuổi kịp tới, giáo viên kia đã như một mớ rác rưởi nằm giữa đường lớn, xung quanh đến một bóng người cũng không có. 
           Thủy Tam biết y đang sợ cái gì, lông mày nhíu lại như đã mắng ra được một câu bẩn thỉu, cuối cùng vẫn qua bên cạnh an ủi Tần Thư, "Đừng nghĩ ngợi lung tung, đó không phải là lỗi của em..."
           "Thủy Tam, ta sợ, chúng nó ngày hôm đó đã nhìn thấy ta chạy đi gọi người, ta còn báo cáo với cha mẹ chúng nó chuyện này, chúng nó có hay không sẽ..." Tần Thư run lên cầm cập như rét lạnh, nhớ tới máu dưới đất và đôi mắt nguội lạnh tàn tro kia.
          "Vớ vẩn, đối với lão tử chính là mỗi ngày tác uy tác phúc, một đám xú hài tử đem em dọa tới chết lão tử còn chưa phế đây, thật sự có người dám động đến một cọng tóc của em, lão tử sẽ giết người đó!" Thủy Tam không cán mì nữa, ném cây cán xuống, đại mã kim đao ngồi xuống trước mặt Tần Thư, bộ mặt phỉ kỉnh* còn chưa thu lại hết, đã kéo lấy cánh tay của Tần Thư, hôn vào trong lòng bàn tay một cái, "Ta chắc chắn là so với bọn họ đáng sợ hơn nhiều, em sợ sao?"
(*Thổ phỉ mạnh mẽ.)
             "Ngươi chính là không đứng đắn đi." Tần Thư đỏ mặt, nhưng đã cười rồi, "Không quan tâm, ngược lại ngươi phải bảo vệ ta."
         "Nương tử của ta, tất nhiên cần được bảo vệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro