5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#5

Thiệu Huân đã đến nước Pháp này được gần nửa tháng, hoàn cảnh nước ngoài hoàn toàn lạ lẫm, hơn nữa anh không biết chút tiếng Pháp nào, nên mỗi ngày Thiệu Huân chỉ có thể ở trong ngôi nhà mà Bắc Tề Văn Thao cho hai anh em anh.

Giai Huệ từng có một thời gian du học bên Pháp, nên tiếng Pháp của nàng cũng không tồi, có thể nói chuyện với người bản xứ. Vì vậy công việc mua đồ dùng hằng ngày, thức ăn linh tinh đều do nàng làm, Thiệu Huân chỉ có thể đi theo sau lưng giúp xách đồ.

Biết như vậy không phải là kế lâu dài, Giai Huệ liền tìm hiểu về các lớp dạy tiếng Pháp cho người Hoa ở vùng mà hai người sống. Cuối cùng, nàng cũng tìm được cho Thiệu Huân một giáo viên là người Hoa dạy tiếng Pháp. Phải học tổng cộng sáu phần học, địa điểm học là ở ngay nhà mới của hai người.

Khí hậu trung hải lúc nào cũng ẩm ướt mát mẻ, hoàn toàn khác so với nơi Thiệu Huân sinh ra lớn lên. Tuy rằng lúc đầu khi mới đến, anh hầu như không thể quen thuộc với không khí nơi đây. Nhưng anh là một người có khả năng thích ứng rất cao, vì vậy chỉ ở mấy ngày, anh đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nơi đây.

Anh có thói quen dậy sớm vào buổi sáng, tuy giờ anh đã không cần làm chuyện nhà như khi còn làm quản gia, nhưng theo thói quen, chỉ cần sáu bảy giờ anh liền thức giấc, xuống lầu làm bữa sáng với em gái mình.

Cũng may nơi hai người sống không xa khu phố dành cho người Trung Quốc. Nếu muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, thức ăn cần thiết cũng không khó tìm, tuy rằng thức ăn ở đây đắt hơn so với trong nước rất nhiều. Thiệu Huân chỉ quen ăn đồ Trung, nên anh thực sự rất xa xỉ vào vấn đề ăn uống.

Bây giờ anh đang nấu một nồi cháo. Anh định nấu thịt nạc cháo trứng muối, nhưng rất tiếc ở khu mà anh sống không có món trứng muối đặc sản Trung Quốc kia, vì vậy anh chỉ có thể băm chút thịt nạc cùng gia vị cho vào cháo mà thôi.

Anh với Giai Huệ đều rất thích ăn trứng muối, nhưng rất tiếc là đang ở nước ngoài, không có điều kiện được ăn.

Thiệu Huân dùng thìa quấy quấy nồi cháo, vừa lắc đầu vừa chậm lại động tác.

Anh đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên khi anh nấu cháo thịt nạc trứng muối cho bắc tề lạc ăn, phản ứng của hắn như thế nào.

Đầu tiên hắn hoài nghi chất vấn anh cái đen đen kia là cái gì, sau khi biết đấy chính là món mà anh thích, hắn không nghĩ ngợi gì nữa nuốt ngay vào trong bụng, rồi mới nhíu nhíu mày. Sau đấy dùng biểu tình bị lừa dối nói với anh. "Khó ăn!"

Nghĩ đến đây, Thiệu Huân phản ứng y như lúc đó, cười phụt ra một cái. Nhưng mà sau khi cười xong, khuôn mặt anh lại trở nên ảm đạm...

"Anh, anh đang làm gì vậy?"

Thanh âm của em gái truyền đến. Thiệu Huân cả kinh, khi anh quay lại nhìn nàng, trên khuôn mặt anh đã hiện lên nụ cười tươi như bình thường.

"Giai Huệ, sao hôm nay em dậy sớm thế?"

Anh quay sang nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng bảy giờ. Tuy rằng hai anh em đến nơi này được hơn nửa tháng, nhưng do là người mới chưa có quan hệ gì nên Giai Huệ vẫn chưa tìm được công việc.

Lúc Bắc Tề Văn Thao đưa hai anh em anh đến Pháp, cũng đã chuẩn bị công việc cẩn thận cho Giai Huệ, nhưng nàng từ chối.

"Anh, nếu không phải vì em, chắc ngay cả căn phòng này anh cũng không cần, đúng không?" Khi Thiệu Huân hỏi nguyên nhân vì sao em gái lại từ chối công việc, nàng trả lời anh như vậy. "Anh không phải là người dễ dàng nhận sự bố thí của người khác, hơn nữa còn là loại bố thí mang tính chất giao dịch phân biệt đẳng cấp như vậy. Nhưng mà vì em, vì em ở bên cạnh anh, cho dù có như thế nào anh vẫn nhận..."

"Giai Huệ, em đừng nói như vậy..." Thiệu Huân đang định giải thích, nhưng lại bị Giai Huệ đánh gãy.

"Em biết, anh. Từ nhỏ đến lớn em đều ở phía sau anh, nhìn anh trả giá tất cả cho em, tính cách của anh em hiểu rõ ràng hơn bất kì ai khác... tuy rằng đến tận bây giờ em vẫn không có tài cán làm cái gì cho anh, nhưng ít ra, em không muốn anh tiếp tục hy sinh cho em nữa."

"Giai Huệ..."

"Em sẽ tự tìm công tác của mình, không cần sự sắp đặt của nhà Bắc Tề. Chờ đến khi em với anh có khả năng chuyển ra khỏi căn nhà này, chũng ta sẽ đi. Em biết anh sống ở đây rất khó chịu."

Những thứ này anh có được là vì đã phản bội Bắc Tề Lạc, mỗi ngày mỗi đêm, chúng đều gợi lên nỗi đau trong lòng anh.

Em gái anh đã nói đến mức này rồi, anh cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhưng anh vẫn rất thương em gái anh, vì mỗi ngày nàng đều phải bôn ba ngoài đường kiếm công việc.

Hôm qua em gái anh ra khỏi nhà lúc chín giờ, và cho đến tận tám giờ tối, nàng mới trở về, biết em gái mệt mỏi, hôm nay Thiệu Huân vốn định không quấy rầy nàng, để cho nàng nghỉ ngơi thoải mái.

Không ngờ, nàng lại dậy sớm như vậy.

Thiệu Giai Huệ đi đến ngồi xuống cạnh bàn ăn.

"A, tại hôm qua mệt quá nên em quên không nói, em đã tìm được công việc rồi, hôm nay tám giờ hơn sẽ bắt đầu làm việc."

"A, thật sao? Là công việc gì vậy?"

"Thời gian trước em có đến gửi hồ sơ ở trung tâm giới thiệu việc làm, chính trung tâm này đã tìm việc cho em. Vẫn là công việc như cũ, đi làm ở một công ty. Đây là công ty hợp tác giữa người một thương nhân người Hoa cùng với người Pháp, mở chi nhánh ở khu vực này. Chức vị của em thấp hơn so với trước kia, nhưng vì em là người mới mà, nên phải chấp nhận thôi."

Giai Huệ nghịch ngợm vừa nói, vừa nháy mắt mấy cái với anh trai.

Thiệu Huân thương tiếc cười nhẹ. "Vất vả cho em rồi, Giai Huệ."

"Anh, có gì vất vả ạ? Anh mới là người vất vả nhất. Anh đã tiêu tốn cả tuổi thanh xuân dốc sức đi làm, nên giờ khi em đã có năng lực đền đáp anh, em muốn anh chỉ cần sống an nhàn hưởng phúc là được."

"Em nghĩ anh là một ông lão gầy yếu vô dụng hay sao? Lại còn hưởng phúc!" Thiệu Huân thực sự không nhịn được, nở nụ cười.

"Nói tóm lại, anh không cần phải lo lắng cho em, dù sao em cũng đã là một người trưởng thành." Nói đến đây, Giai Huệ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.

"Anh, hôm nay giáo viên dạy tiếng Pháp cho anh sẽ đến phải không ạ?"

"Uh. Trường học gọi điện thoại, nói vị giáo viên kia sẽ đến lúc chín giờ rưỡi."

"Vậy ạ... không biết là người như thế nào?... nếu là một cô giáo xinh đẹp thì thật tốt."

"Vì sao lại phải là một cô gái xinh đẹp?" Thiệu Huân khó hiểu, anh thuận tay tắt bếp, đem cháo đã nấu tốt cẩn thận múc ra bát, chờ nguội đi.

"Như thế anh sẽ có cơ hội cưới cô ấy về nhà luôn a!"

Thiệu Huân liếc nhìn em gái một cái. "Hừ, ai mà biết được. Biết đâu lại là một ông lão đã qua năm mươi thì sao!"

"Không có khả năng!" Giai Huệ lắc đầu.

"Em từng hỏi thăm rồi, đối phương là một người trẻ tuổi, sao lại có thể là một ông lão được."

Thiệu Huân nhún vai. "Vậy cũng có thể là một người đàn ông."

"Anh cứ chờ mà xem, em nói không sai đâu mà."

"Ừ ừ, sao cũng được, vì cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, anh cũng sẽ không có ý định gì với họ." Thiệu Huân múc cháo vào một cái bát nhỏ hơn, đặt xuống trước mặt em gái.

"Ăn nhanh đi, bảy rưỡi rồi còn gì. Không phải tám giờ em sẽ bắt đầu làm việc sao?"

Giai Huệ đang định nói thêm, nhưng nghe thấy anh nói như thế, đành ngậm miệng. Vì nàng biết, đây là do anh trai không muốn nàng nói thêm gì nữa.

Tuy nàng cũng không thực sự hiểu được tình cảm giữa anh trai nàng với Bắc Tề Lạc sâu đậm như thế nào, nhưng dù sao anh trai của nàng vốn là người trọng tình nghĩa, muốn quên một người cũng không thể quên trong nửa tháng hoặc là nửa năm ngắn ngủi được.

Hiện tại, điều duy nhất mà anh cần là thời gian.

Sau khi tiễn em gái đi làm, Thiệu Huân bắt đầu dọn dẹp phòng ở, chào đón vị thầy giáo dạy tiếng Pháp sắp đến.

Chín giờ rưỡi, chuông cửa đúng giờ vang lên. Thiệu Huân vội vàng chạy đến mở cửa.

Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, anh ngây dại.

Vì người đứng trước cửa nhà anh, đang khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh tanh – chính là Bắc Tề Lạc.

Nhìn thấy Thiệu Huân, hắn liền hừ một tiếng, đẩy anh ra đi vào trong phòng, đánh giá căn nhà này.

"Hừ, ngươi sống có vẻ rất tốt nhỉ? Căn phòng như thế này, ở Trung Quốc, ngươi dù có tích góp cả đời cũng không thể mua nổi."

Hắn quẳng valy hành lý trong tay xuống đất, sau đó không hề khách khí ngồi xuống sô pha, ánh mắt lướt qua Thiệu Huân đang hoá đá ở cửa, tiếp tục nói lời lạnh nhạt.

"Ngươi cầm tiền ba ta đưa cho, sống thực sự sung sướng tự tại nhỉ? Thật là không ngờ, chỉ một trăm vạn đã có thể dụ dỗ được ngươi. Ngươi đã quên bản hợp đồng mà ngươi từng kí với ta rồi sao? Nếu ngươi vi phạm hợp đồng, tiền đền bù không chỉ dừng lại ở một trăm vạn."

Thiệu Huân đóng cửa lại, lẳng lặng đi đến trước mặt hắn.

Im lặng nhìn hắn chăm chú một lúc, anh mới nói. "Bằng khả năng của cha ngươi, thì chỉ một tờ hợp đồng nhỏ như vậy, ông ấy vẫn có thể xử lý được."

Dừng một chút, anh mới dùng thanh âm vô tình nói tiếp. "Hơn nữa ngươi cũng biết đấy, ta thiếu tiền, bỗng dưng lại có một trăm vạn đưa tới trước mặt của ta, sao ta lại không động tâm cho được. Còn thứ gọi là tình yêu, hừ... trong lòng của ta, nó cũng không có gì khác một bữa ăn tối!"

"Rầm!!"

Lời nói của Thiệu Huân vừa dứt, chiếc điện thoại trên mặt bàn liền bị Bắc Tề Lạc hung hăng quăng xuống đất. Hắn vẫn không thay đổi, khi tức giận lại muốn trút giận lên đồ vật xung quanh.

"Thiệu Huân, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?"

Bắc Tề Lạc bề ngoài vô cùng bình tĩnh, thanh âm lại lạnh như băng hàn.

"Nếu không, vì sao ta lại bỏ ngươi mà đi?"

Thiệu Huân yên lặng nhặt điện thoại lên, đặt lại chỗ cũ.

"Thiệu Huân, ngươi nghĩ rằng nói như vậy, ta sẽ buông tha cho ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi!"

Bắc Tề Lạc đứng bật dậy, túm lấy Thiệu Huân, đẩy anh ngã ra mặt đất, sau đó nặng nề đè ép.

"Bắc Tề Lạc, ngươi muốn làm gì?"

Bị Bắc Tề Lạc mạnh mẽ đẩy ngã, Thiệu Huân cực lực phản kháng, nhưng cuối cùng đều bị hắn áp chế.

Bắc Tề Lạc lạnh lùng cười. "Ngươi còn nhớ lần trước, khi ngươi với Úc Ngôn ở cùng một chỗ, ta đã nghĩ ngươi phản bội ta sao?"

Sự việc mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy kinh hãi như vậy, Thiệu Huân cho dù muốn quên cũng không quên được!

Nhớ đến sự ác độc lạnh lùng của Bắc Tề Lạc, anh không thể tự kìm nén mà rùng mình một chút.

"Lần này cũng như vậy, ta muốn ngươi mãi mãi nhớ kỹ một việc, rằng ngươi là người của ta."

Bắc Tề Lạc ngồi trên người Thiệu Huân, dùng sức véo véo hai má anh, nở một nụ cười lạnh xinh đẹp đến mức làm cho người ta hồi hộp, sau đó cúi người muốn hôn anh...

"Bắc Tề Lạc, sắp có người đến đây, tốt nhất ngươi nên dừng lại, nếu không ta sẽ báo cảnh sát!"

Thiệu Huân vẫn cố gắng chống đỡ, sắm vai người tuyệt tình.

"Sẽ có người đến?" Bắc Tề Lạc dương mi, tự đắc.

"Người ngươi nói chính là vị thầy giáo dạy tiếng pháp kia?"

"Ngươi..." Thiệu Huân giật mình, không biết vì sao hắn lại biết.

"Ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án, chắc là ngươi cũng không muốn nghe, nhưng nó là sự thật. Vị thầy giáo dạy tiếng Pháp kia của ngươi đã đổi thành ta rồi!"

"Cái gì?!" Thiệu Huân trợn tròn mắt. "Sao lại như vậy được? Ngươi làm sao lại .."

"Đương nhiên không phải là trùng hợp rồi. Làm gì có loại trùng hợp nào như vậy. Để trở thành giáo viên của ngươi, ta đã tốn rất nhiều công sức!"

"Nhưng mà cha ngươi... cha ngươi không phải..."

"Ngươi thắc mắc vì sao cha ta lại cho ta biết chỗ của ngươi?" Bắc Tề Lạc hừ lạnh một tiếng. "Ngươi đừng quên hắn là cha của ta, ta muốn biết tin tức của ngươi từ chỗ hắn thực sự rất đơn giản."

"Cho dù có đơn giản, thì cha ngươi chắc chắn cũng sẽ không cho phép ngươi đến nơi này!"

Đúng vậy.

Bắc Tề Văn Thao đã phải hao hết tâm tư để tách hai người ra. Sao lại có khả năng ông ấy cho phép Bắc Tề Lạc theo anh đến nước Pháp?

Nghe thấy Thiệu Huân nói như vậy, Bắc Tề Lạc đột nhiên ngẩng đầu cười to.

Chờ đến khi hắn cười đủ, thì Thiệu Huân cũng đã bị sự nghi hoặc chiếm cứ toàn bộ đầu óc.

Bắc Tề Lạc cúi đầu, cao ngạo nhìn xuống người đang bị hắn đè bẹp kia, lạnh lùng nói. "Thiệu Huân, tuy rằng ngươi đã rất nhiều lần vô tình, không ngừng rời bỏ ta, nhưng mà ta không thể không có ngươi... Thật sự đáng sợ, cha của ta nói nếu ta đồng ý kết hôn với một người phụ nữ, ông ấy sẽ cho phép ta đến tìm ngươi. Nếu ta không đồng ý, ông ấy sẽ niêm phong tất cả tài sản của ta, cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con... Ngươi có biết ta đã trả lời ra sao không? Có biết ta đã lựa chọn như thế nào không?... Ha ha, ta liền không nói một lời, quay lưng đi rồi..."

Thiệu Huân ngây dại, chỉ có thể trợn to mắt, không nói được một câu...

"Thiệu Huân, biết không? Ta hiện tại là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, không một xu dính túi. Ta phải nhờ sự trợ giúp của bạn bè để có thể đến Pháp! Ngươi có biết vì sao ta lại phải liều mình đến nơi đây không??... Bởi vì ta ngu ngốc cực kì, lại đi yêu phải ngươi, lại đi nói cái gì cho dù chết cũng sẽ không buông tha ngươi!... Hừ, đừng tưởng rằng ngươi có thể thoát khỏi ta, nói cho ngươi biết, vĩnh viễn cũng không có cơ hội!!"

Nói đến câu cuối, Bắc Tề Lạc bi phẫn rống lên.

Còn Thiệu Huân thì không tiếng động mà chảy nước mắt....

Anh nắm chặt tay lại, không ngừng đấm vào ngực của Bắc Tề Lạc, vừa khóc vừa mắng. "Ngươi là đồ ngu ngốc, thực sự là một tên ngu hết thuốc chữa!... ngươi có biết bao nỗi khổ tâm của ta đều thành công cốc vô ích hay không?! Vì sao ta lại phải chịu đựng chia cắt với ngươi, thống khổ bỏ đi chứ? Ngươi nghĩ ta thực sự muốn chạy sao? Ngươi nghĩ ta thèm muốn một trăm vạn kia lắm sao?! Rác rưởi! Cho dù là một trăm triệu đô la đặt trước mặt ta, ta cũng không cần. Chỉ vì một tên ngu ngốc là ngươi đã chiếm hết trái tim của ta rồi...."

"Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!!"

Bắc Tề Lạc túm lấy hai nắm tay của Thiệu Huân, cúi đầu hôn anh. Lần này, anh không hề cự tuyệt, ngược lại còn nhiệt tình đón nhận, dùng sức giao triền.

Lúc này, bọn họ giống hai con dã thú động dục, một khi tiếp xúc với nhau liền không thể ngừng lại được nữa. Trong lòng bọn họ lúc này đã không còn thứ gọi là luân lý, chỉ còn lại dục vọng mãnh liệt muốn chiếm cứ đối phương, cuồng nhiệt mà cắn xé, cởi mở quần áo của đối phương, khi thứ trói buộc cuối cùng của văn minh kia được cởi bỏ, bọn họ liền thực sự trở thành hai con dã thú... chặt chẽ dây dưa với nhau, khát khao ôm lấy nhau...

Tám giờ tối, Giai Huệ về nhà.

Cả ngày hôm nay, vì công việc mới quá bận rộn mà thời gian để gọi điện thoại cho anh trai nàng cũng không có. Khi bước vào trong nhà, nàng cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy anh trai mình cùng với bữa tối nóng hổi chờ đợi, ai ngờ lại thấy đèn trong phòng bếp vẫn sáng, anh trai nàng vẫn còn đang bận rộn chuẩn bị thức ăn.

"Anh, sao bây giờ anh mới nấu cơm chiều?"

Thiệu Huân quay đầu nhìn em gái một cái. "Còn em, sao hôm nay lại về muộn vậy?"

"A, vì hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm mà, công việc còn có nhiều thứ mới mẻ, cần tốn thời gian đến làm quen. Nhưng bình thường, anh đều nấu xong cơm lúc sáu giờ mà...?"

"A.." Thiệu Huân quay đầu lại, tiếp tục bận rộn. "Hôm nay có chút chuyện nên mới nấu cơm muộn thế này... nửa tiếng nữa bữa tối mới xong, cũng may hôm nay em về muộn, nếu không chắc là không kịp nấu cho em ăn rồi..."

"Có chuyện gì vậy anh?" Giai Huệ ngồi xuống bàn ăn, tò mò hỏi. "Có liên quan đến giáo viên tiếng Pháp sao?"

".....À uhm... xem như có liên quan đi..."

Thiệu Huân quay lưng về phía Giai Huệ, lập lờ nói.

"Anh, anh không thể nói rõ ràng một chút được sao?" Giai Huệ nhịn không được hỏi kỹ càng.

Thiệu Huân ngừng tay một lát, yên lăng vài giây mới trả lời. "Giáo viên tiếng Pháp kia... chính là Bắc Tề Lạc. Hắn đang ngủ trong phòng của anh."

"A?" Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Giai Huệ, làm nàng sửng sốt.

"Còn nữa..." Thiệu Huân quay người lại, chậm rãi nói thêm. "Sau này Lạc sẽ sống ở đây với chúng ta."

"A?" Vẫn là thanh âm kinh ngạc, Giai Huệ ngơ ngác nhìn anh trai của mình.

"Anh..."

Đợi đến khi Giai Huệ hoàn hồn, Thiệu Huân đã dọn hết thức ăn lên mặt bàn.

"Mọi chuyện rốt cuộc là sao vậy?"

Đối mặt với sự nghi hoặc của em gái, Thiệu Huân chỉ cười. Sau khi cho thức ăn vào mấy chiếc chén đĩa nhỏ, đặt lên trên khay, anh quay sang lẳng lặng nói. "Giai Huệ, chờ thêm mấy ngày nữa anh sẽ kể cho em biết. Bây giờ thì ăn cơm trước đã, anh mang thức ăn lên cho Bắc Tề Lạc. Hắn mới đến không lâu liền nằm bẹp giường không dậy nổi, chắc là quá mệt mỏi rồi. Cơ hồ cả ngày hôm nay hắn cũng chưa ăn cái gì."

Nghe anh trai nói vậy, Giai Huệ cũng không hỏi thêm gì nữa.

"Người vừa nói chuyện với ai vậy?"

Thiệu Huân đem cơm đặt lên tủ đầu giường, đang định đánh thức Bắc Tề Lạc dậy, lại thấy hắn quay người ra, cười cười hỏi.

"Em gái ta. Nàng vừa đi làm về." Thiệu Huân cũng cười với hắn.

"À.."

"Đúng rồi, ngươi muốn ăn cơm luôn, hay là tắm rửa trước rồi mới ăn?"

Bắc Tề Lạc không trả lời mà đứng dậy luôn, vì hắn không mặc gì, nên khi đứng dậy tự nhiên là trần như nhộng.

Nhìn thân hình cao lớn cân xứng của hắn làm Thiệu Huân nhớ lại mấy giờ trước, hai người còn không ngừng khát cầu đối phương, gò má anh không chịu khống chế mà đỏ bừng lên...

"Sao vậy? Lúc nãy ngươi còn nhiệt tình như vậy cơ mà? Hiện giờ lại đỏ mặt thẹn thùng." Cứ tưởng Bắc Tề Lạc đã đi vào phòng tắm, ai ngờ hắn lại nhìn thấy bộ dạng này của anh, quyết định quay lại ôm chặt lấy anh, trêu tức nói.

"Đừng nghịch, mau đi tắm rửa đi. Cứ trần truồng chạy lung tung như vậy dễ bị cảm lắm. Hơn nữa khí hậu ở nơi này cũng lạnh hơn so với trong nước..."

"Không cần lo lắng, ta ôm ngươi sẽ không bị cảm, thân thể của ngươi nóng như vậy, thực sự làm cho người ta luyến tiếc không muốn buông tay." Thấy Thiệu Huân không kháng cự nhiều, Bắc Tề Lạc muốn tiến thêm một bước, cắn cắn vành tai anh, tinh tế vừa hôn vừa liếm.

"Đủ rồi, đừng náo loạn nữa, đừng để ta tức giận!"

Thân thể Thiệu Huân bị hắn trêu trọc, thực sự nóng lên, anh biết nếu còn tiếp tục như vậy nhất định là không thể vãn hồi, vì vậy nhất quyết dùng sức kéo tay của hắn ra, chạy nhanh khỏi cái ôm của hắn, sau đó xoay người trợn mắt tức giận.

Bắc Tề Lạc nhìn dáng điệu giả vờ tức giận của Thiệu Huân một lúc, hơi nghiêng đầu, mở miệng tuỳ ý nói. "je t'aime."

"Cái gì?" Thiệu Huân không hiểu hắn đang nói gì.

"Hiện tại ta đang là thầy giáo dạy tiếng Pháp của ngươi, đây là câu tiếng Pháp đầu tiên ta dạy cho ngươi, hãy nhớ kỹ." Bắc Tề Lạc hắc hắc cười.

"Câu này có nghĩa là gì?"

"Ta yêu ngươi."

"A?"

"Tiếng Pháp."

Thiệu Huân ngẩn người, sau đó không chỉ mặt, mà cả hai bên tai đều đỏ rực. Anh cảm giác mình giống như một thiếu niên trẻ tuổi ngây ngô gặp phải mối tình đầu, luống cuống không biết phải làm sao, chỉ có thể hoan hỉ trong nội tâm.

Nhìn thấy phản ứng cực kỳ thành thực của Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc cũng không muốn nhẫn nại nữa, hắn nghiêng người, nhẹ nhàng hôn anh.

"Huân, ngươi muốn ta nói câu này bao nhiêu lần cũng được, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi."

Bắc Tề Lạc thâm tình không ngừng nói vào tai anh những câu này.

Thiệu Huân nhìn khuôn mặt chân thành của hắn, ánh mắt tuôn ra nước mắt kích động, sau đó anh dùng sức gật đầu....

#6

Thực ra lúc đầu vị giáo viên dạy tiếng Pháp cho Thiệu Huân là một giáo viên trung học ở địa phương, những về sau khi Bắc Tề Lạc biết chuyện này, liền thông qua một ít thủ đoạn cướp lấy công việc này, trở thành giáo viên bổ túc tiếng Pháp cho Thiệu Huân.

"Nói như vậy có nghĩa là, anh trai của ta bây giờ là người trả tiền lương kiêm người chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho ngươi?"

Sáng hôm sau, Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân cùng Giai Huệ cùng ngồi trên bàn ăn sáng, Giai Huệ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Ừm, đúng là như vậy." Bắc Tề Lạc chậm rãi ăn bữa sáng, gật gật đầu.

Liếc mắt nhìn anh trai mình một cái, Giai Huệ cười hì hì nói. "Vậy có nghĩa là anh trai ta đang là cố chủ của ngươi, ngươi chính là người đi làm thuê, ngươi phải nghe theo sự phân phó của anh trai ta, đúng không?"

Bắc Tề Lạc biết thừa Giai Huệ muốn nói cái gì, hừ lạnh một tiếng phản đối.

"Cho dù ta không phải là người đi làm công nhận tiền của Thiệu Huân, ta cũng sẽ nghe lời hắn."

Nghe được lời này, Thiệu Huân không khỏi gật đầu.

Nghiêm khắc mà nói, Bắc Tề Lạc thực sự là một ông chủ tốt, đối với những yêu cầu của hắn anh luôn có thể phối hợp rất thoải mái. Nhưng mà, nếu Bắc Tề Lạc mà làm một người làm công, nhất định sẽ là một gã nhân viên nổi bật nhưng lại có tính tình quá kém cỏi...

"Vậy nếu tất cả những công việc trước kia của anh ta chuyển sang cho ngươi, ngươi có làm hay không?"

"Giai Huệ!" thấy em gái mình càng nói càng quá phận, Thiệu Huân không nhịn được gọi một tiếng ngăn nàng lại. Giai Huệ thè lưỡi nghịch ngợm nhìn anh một cái.

Bắc Tề Lạc nhìn lướt qua Thiệu Huân, lạnh nhạt nói. "Nếu đấy là ý của Thiệu Huân thì cái gì ta cũng đều chịu làm."

"Đây là lời chính ngươi nói đấy nhé!" Thiệu Giai Huệ chờ hắn nói xong, sau đó mới tiếp lời. "Từ nay về sau, những công việc trong nhà liền làm phiền ngươi."

"Giai Huệ!"

Thiệu Huân rất sợ làm Bắc Tề Lạc tức giận, anh hiểu một đại thiếu gia sống an nhàn từ bé như Bắc Tề Lạc, có lẽ cho tới bây giờ chưa từng có người nào yêu cầu hắn đi làm việc nhà, bây giờ mà bắt hắn làm những chuyện như vậy hắn không tức giận mới là lạ.

"Ta nói rồi, chỉ cần Thiệu Huân yêu cầu một tiếng ta sẽ làm."

Ra ngoài ý muốn của Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc cũng không tức giận, chầm chậm ăn bữa sáng của mình.

"Anh, anh xem đi, chính Bắc Tề Lạc còn nói như vậy, sau này anh không cần phải chăm sóc cho hắn nữa, để hắn tự làm mọi việc là được rồi, nếu được thì tốt nhất là vất hết cả việc nhà cho hắn làm luôn đi."

"Được rồi, Giai Huệ, em đừng nói linh tinh nữa..." Thiệu Huân day day thái dương. Anh biết nếu anh nói ra, Bắc Tề Lạc nhất định sẽ làm, nhưng anh thực sự không tưởng tượng nổi cảnh Bắc Tề Lạc cầm giẻ lau mặt bàn như thế nào...

"Anh, anh cốt khí hơn một chút được không vậy?!!" Giai Huệ vẫn còn cố gắng khuyên anh trai. "Khó lắm mới có một cơ hội như vậy, phải cho hắn biết tay một chút chứ, chẳng lẽ anh định hắn đè ép anh gắt gao như vậy cả đời sao?"

"Cả đời?"

"Cả đời??!!"

Thiệu Huân với Bắc Tề Lạc cùng lên tiếng, nhưng lại là hai loại phản ứng trái hoàn toàn khác nhau. Thiệu Huân là khiếp sợ, vì anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể ở cả đời cùng Bắc Tề Lạc... Mà Bắc Tề Lạc thì tinh tế nhấm nuốt những lời này, đôi mắt ngăm đen tràn đầy hứng thú.

"Đúng là cả đời." Thiệu Giai Huệ thu hết phản ứng của hai người vào trong mắt. "Nếu tình cảnh của hai người giống nhau thì càng có thể hiểu được cảm nhận của đối phương hơn, mà càng hiểu rõ đối phương thì càng có thể phá bỏ những thứ ngăn cách hiểu lầm, mới có thể ở bên nhau thật lâu dài."

"Có vẻ rất chính nghĩa, nhưng thực ra ngươi chỉ muốn trả thù ta, vì đã ép Úc Ngôn bỏ đi, cướp đi anh trai của ngươi đúng không?" tiểu mưu kế của Giai Huệ làm sao có thể qua mắt Bắc Tề Lạc được.

Giai Huệ nâng cằm, không hề cảm thấy ngại ngùng khi mưu kế bị chọc thủng, ngược lại càng thêm công khai chống đối.

Dù sao Bắc Tề Lạc cũng chỉ là một giáo viên dạy tiếng Pháp mà nhà nàng mời đến, không còn là vị tổng giám tốc sở hữu gia sản của nhà Bắc Tề kiêm đại thiếu gia Bắc Tề Lạc kiêu ngạo nữa.

Chẳng có gì đáng sợ nữa cả!

"Tóm lại, hiện tại ngươi phải nghe lời anh trai ta!"

"Vậy cũng còn phải xem Thiệu Huân có yêu cầu ta phải làm gì không đã!"

Hai người cãi nhau giống như hai đứa trẻ, sau đó cùng quay sang nhìn Thiệu Huân, lúc này hai người mới phát hiện ra anh đang ngẩn người. Mãi một lúc sau, Thiệu Huân cảm giác được hai đường nhìn nóng bỏng tập trung vào người mình, mới hoàn hồn ngượng ngùng cười.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Bắc Tề Lạc trầm mặt, tiếp tục ăn sáng.

"Giai Huệ?" Thiệu Huân chỉ có thể quay sang nhìn muội muội tìm kiếm đáp án.

Mà Giai Huệ cũng chỉ lắc đầu. "Không có gì..."

"Này..." phản ứng khó hiểu của hai người làm Thiệu Huân tin tưởng vững chắc rằng đã có việc gì đấy, đáng tiếc là không có ai nguyện ý trả lời anh.

"A, sắp đến tám giờ rồi, em đi làm đây." Giai Huệ nhìn đồng hồ, ăn nốt miếng cuối cùng trong bát, sau đó vội vàng đứng dậy, cầm ba lô chạy đi.

Nhưng khi nàng xoay người muốn đi ra khỏi phòng bếp, nàng lại quay người lại hô to một câu. "Tóm lại, anh, anh không thể tiếp tục nuông chiều tên đại thiếu gia chỉ biết cáu kỉnh giận dỗi kia nữa!"

"A... ừ, em đi thong thả, nếu về muộn nhớ gọi điện thoại cho anh nhé."

"Em biết rồi, tạm biệt."

Giai Huệ đứng ở ngoài cửa vẫy vẫy tay, sau đó đóng sập cửa lại.

Chỉ còn Bắc Tề Lạc cùng Thiệu Huân trên bàn ăn, nhưng vì Bắc Tề Lạc đột nhiên im lặng, nên không khí có chút trầm.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, nên Thiệu Huân đành yên lặng ăn bữa sáng của mình, vừa ăn vừa nghĩ không biết mình đã làm sai cái gì...

"Vừa nãy ngươi đang nghĩ đến Úc Ngôn sao? Bời vì ta đột nhiên nhắc đến nàng?"

Ngay lúc Thiệu Huân miên man suy nghĩ, thì Bắc Tề Lạc đột nhiên mở miệng, làm Thiệu Huân càng sửng sốt.

"Có phải hay không?" Bắc Tề Lạc nhìn anh chằm chằm, sau đó nở nụ cười tự giễu. "Nhất định là như vậy, ngươi luôn luôn để ý nàng..."

"Đấy đã là chuyện quá khứ mà." Tuy biết Bắc Tề Lạc đang giận dỗi, nhưng Thiệu Huân chỉ có thể giải thích như vậy.

"Là chuyện đã xảy ra, nên mới làm cho người ta để ý, nhớ mãi không quên."

Bắc Tề Lạc lại bỏ thêm một câu, sau đó buông bát đũa, đứng dậy đi lên tầng hai. Thiệu Huân nhìn hắn rời đi, lâm vào trầm tư.

Anh cứ nghĩ Bắc Tề Lạc đi lên tầng hai để nghỉ ngơi hoặc là làm gì đó, ai ngờ khi anh vừa mới thu dọn bát đĩa cho vào bồn rửa, thì Bắc Tề Lạc lại xuất hiện, đã thay một bộ đồ thoải mái hơn, đi vào trong phòng bếp.

Hắn vừa đi vừa sắn tay áo nghiêm túc nói. "Để ta rửa bát cho."

"A?" Thiệu Huân trợn mắt, ngây ngốc nhìn Bắc Tề Lạc.

"A cái gì? Ta nói ta muốn rửa bát!" quét mắt nhìn Thiệu Huân một cái, Bắc Tề Lạc không hề khách khí đẩy anh sang một bên, chiếm cứ vị trí tốt nhất ở cạnh bồn rửa bát.

"Không, không cần đâu. Cứ để ta làm cho." Thấy Bắc Tề Lạc thực sự có ý định muốn rửa bát, Thiệu Huân vội vàng ngăn cản. "Ngươi cứ đi xem ti vi, hoặc đi nghỉ ngơi đi."

"Ta không xem, cũng không muốn nghỉ ngơi." Đẩy tay của Thiệu Huân ra, Bắc Tề Lạc cầm một cái bát trong bồn rửa lên, quay trái quay phải. "Ta thấy ngươi hình như cho cái gì đó vào rồi mới rửa mà?"

"Đã bảo ngươi không biết rửa đâu mà. Cứ để đấy ta làm cho." Thiệu Huân còn không ngừng khuyên.

"Ngươi nói cho ta biết là được rồi."

"Bắc Tề Lạc..." chống lại đôi mắt kiên định của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân lại cảm thấy đầu hơi đau đau.

"Được rồi được rồi, nói nhanh lên, mau chỉ cho ta biết cách rửa bát đi. Chẳng lẽ ngươi định để ta sắn tay áo đứng đây cả ngày hay sao?" Bắc Tề Lạc bắt đầu hết kiên nhẫn, thúc giục Thiệu Huân.

Nghĩ đến tính tình ngoan cố của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân chỉ có thể thở dài thoả hiệp.

Anh chỉ vào một cái chai ở góc bồn rửa. "Đây là nước rửa bát, khi rửa phải cho một ít vào mới có thể rửa sạch mỡ."

"À..." Bắc Tề Lạc nghe lời, cầm lầy cái chai đổ một ít nước rửa bát ra.

"Khi rửa, không cần lấy quá nhiều nước. Dùng cái bông rửa bát này cọ rửa bát cho sạch, sau đó dùng nước sạch tráng. Đúng đúng. Sau khi rửa xong, đặt ở một bên, dùng khăn sạch lau khô bát đĩa. Rồi cho vào trong giá đựng. Ùhm, ngươi làm không sai."

Bắc Tề Lạc vừa nghe Thiệu Huân chỉ huy vừa làm theo, sau khi hoàn thành bước cuối cùng, Thiệu Huân ngoài ý muốn phát hiện hắn đang cười rất vui sướng. Giống y như một đứa trẻ con, khi hoàn thành được một việc gì đó mà được người lớn khen ngợi, vô cùng tự hào về bản thân.

"Tốt lắm, tiếp theo phải làm gì?"

Thiệu Huân đang ngẩn người vì nụ cười của Bắc Tề Lạc, nghe thấy hắn hỏi như thế liền giật mình, càng thêm hoàng sợ.

"Tiếp theo?"

"Đương nhiên. Tiếp theo không phải là quét dọn phòng hay sao? Trước kia ta đều thấy ngươi làm như vậy."

Thiệu Huân lúc này đã trợn mắt há hốc mồm nhìn Bắc Tề Lạc, thật lâu không thốt nên lời.

"Cái kia... ta nói..." Thiệu Huân gãi gãi đầu, ấp úng nói. "Ngươi đừng để ý đến lời nói linh tinh của Giai Huệ, mấy chuyện này cứ để ta làm là được rồi, ngươi không cần..."

Lần này Bắc Tề Lạc không thèm hỏi anh nữa, trực tiếp chạy đi tìm việc để làm. "Hừ, ngươi không nói ta cũng biết, tiếp theo chính là lau bụi. Dùng cái khăn sạch này đi, bắt đầu lau từ phòng khách..."

Bắc Tề Lạc còn chưa đi ra khỏi nhà bếp, Thiệu Huân đã phải vội vàng kéo hắn lại. "Nhầm rồi nhầm rồi, đấy là khăn lau mặt lau tay, đây mới là giẻ lau cơ mà..."

"À à."

"Ấy đừng đừng, phải lau từ chỗ cao xuống chỗ thấp, nếu không tro bụi ở trên lại bay xuống dưới, mất công lau."

"....à..."

"Ấy chờ chút, muốn lau đồ điện thì không được dùng khăn ướt, nếu không sẽ bị giật."

"..."

"Lau thuỷ tinh phải dùng nước phun ở trên, sau đó mới dùng báo cũ để lau."

"Sao phải phiền toái như vậy?"

"Nhưng như thế mới sạch được."

"Ừm, đúng vậy, thuỷ tinh trong suốt luôn. Thế sau đấy phải làm gì nữa?"

"A? à, sau đấy để ta làm cho, ngươi đi nghỉ đi."

"Tiếp theo là dùng máy hút bụi đi dọn sàn nhà chứ gì? Máy hút bụi ngươi để ở đâu? Thôi, để ta tự tìm."

"Bắc... aizzz..."

Hết một buổi sáng.

Vì không thể lay chuyển được hắn, nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau lưng chỉ cách làm cho hắn.

Lúc đầu anh cứ nghĩ, Bắc Tề Lạc làm một lúc rồi sẽ chán không làm nữa, không ngờ hắn vẫn kiên trì làm tiếp.

Cứ việc hắn đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi.

Nhưng mà không hề có dấu hiệu sẽ lùi bước.

Hơn nữa, làm gì hắn cũng đều làm rất cẩn thận nghiêm túc, cố hết sức để đạt được kết quả tốt nhất.

Tuy Thiệu Huân không thực sự đồng ý cho hắn làm những công việc nhà này, nhưng sự cố gắng của hắn làm anh thấy cảm động. Anh không hiểu vì sao Bắc Tề Lạc phải kiên trì làm như vậy, nhưng anh vẫn có cảm giác rằng nó có liên quan đến anh.

Cuối cùng, Bắc Tề Lạc hưng phấn đứng trong căn phòng không còn một hạt bụi, mà Thiệu Huân tuy rằng không phải làm gì, nhưng cũng mệt bơ phờ ngồi vật xuống sô pha, tầm mắt vẫn không rời khỏi Bắc Tề Lạc.

"Ngày mai ta có thể tự mình quét dọn căn nhà này rồi."

Bắc Tề Lạc nhận ánh mắt của Thiệu Huân, cười cười nói với anh.

"Ngày mai?" Thiệu Huân ngẩn người.

"Đúng vậy, ngày mai, ngày kia... tóm lại là sau này, công việc nhà ngươi cứ việc giao cho ta đi!" Bắc Tề Lạc vỗ vỗ ngực, nói một cách vô cùng tự tin.

Im lặng một hai giây, Thiệu Huân cuối cùng hoang mang hỏi ra nghi vấn của bản thân. "Vì sao? Vì sao ngươi lại muốn làm như thế?"

Bắc Tề Lạc cười nhẹ một cái, ngồi xuống bên cạnh anh. "Bởi vì ta yêu ngươi, bởi vì chúng ta là một đôi tình nhân, vì ta muốn ngươi càng thêm hạnh phúc, hiện tại ta cái gì cũng không có, cho nên ta chỉ có thể cố gắng làm hết tất cả những thứ mình có thể."

Nếu nói không cảm động thì là nói dối, nhưng Thiệu Huân lại ức chế cảm xúc của mình lại, sau khi bình tĩnh hơn anh mới nói tiếp. "Lạc, điều mà ngươi có thẻ làm không chỉ thế. Sự tài hoa của ngươi chính là điều quý nhất, cho dù ngươi đã trở nên nghèo túng, nhưng ngươi chắc chắn sẽ có bản sự Đông sơn tái khởi. Người mà ta cần cũng không phải là Bắc Tề Lạc như thế này, mà là một Bắc Tề Lạc tâm cao khí ngạo, dám gánh vác trách nghiệm."

Bắc Tề Lạc thu hồi vẻ tươi cười trên mặt mình, nhìn chằm chằm vào hắn. "Huân, ngươi không thích dáng vẻ nghèo túng của ta sao?"

"Ngươi biết ý của ta không phải như vậy." hắn hiểu lầm, Thiệu Huân lo lắng mà nhăn mi.

"Nhưng mà, Huân, ta thực sự muốn làm điều gì đó cho ngươi." Bắc Tề Lạc xịu mặt xuống.

"Lúc trước, ta vì có ưu thế là thân phận con cháu nhà Bắc Tề Lạc, có tiền có quyền, mới có thể giữ ngươi lại được, hiện tại ta đã hai bàn tay trắng, ta nên lấy cái gì để giữ ngươi lại...? Một năm trước, ngươi lấy thân phận quản gia xuất hiện trước mặt ta, một năm sau, ta có lẽ cũng có thể dùng thân phận giống như vậy xuất hiện trước mặt ngươi."

"Ngu ngốc." Thiệu Huân có thể cảm nhận sự bất lực từ phía Bắc Tề Lạc, anh đau lòng, nhịn không được mà vươn tay ôm hắn vào ngực.

"Ngươi không cần lý do gì để ở lại cả, chúng ta là tình nhân mà, không phải sao?"

"Cái này không tính..." Bắc Tề Lạc chôn mặt trong ngực của Thiệu Huân, rầu rĩ nói. "Đến tận bây giờ, ngươi cũng chưa từng nói yêu ta một lần nào..."

Thiệu Huân im lặng, nhìn đỉnh đầu của Bắc Tề Lạc, thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói. "Lạc, cho dù ta không nói, ngươi cũng biết điều ấy không phải sao?"

"Vẫn khác..."

"Có gì khác?"

"... thôi bỏ đi." Bắc Tề Lạc đẩy anh ra.

Biết hắn đang tức giận, Thiệu Huân chỉ cười cười, nhìn đồng hồ sau đó đứng lên nói. "Ta đi chuẩn bị cơm trưa, ngươi muốn ăn cái gì?"

"Ăn cơm xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài dạo chơi. Nơi này cảnh sắc rất đẹp, bình thường vì ta ngôn ngữ không thông nên cũng không đi đâu. Bây giờ ngươi đã đến đây rồi, có thể đi cùng ta, ngươi hiện tại vừa là thầy giáo dạy tiếng Pháp vừa là phiên dịch viên của ta luôn, không có ngươi thực sự là bước nửa bước cũng thấy khó khăn."

"Chỉ có vậy thôi á?" Bắc Tề Lạc liếc nhìn anh một cái. "Ta chỉ là một tên phiên dịch viên?"

Khi một đứa trẻ con hờn dỗi, biện pháp hữu hiệu nhất chính là cho nó ăn ngọt. Thiệu Huân cười thầm dưới đáy lòng, sau đó quay người lại, cúi người hôn một cái lên môi của hắn. "Ngươi không chỉ là phiên dịch viên của riêng ta, mà còn là người mà ta yêu nhất nữa."

Tiểu quỷ đang tức giận lập tức mặt mày hớn hở. "Tất nhiên là vậy rồi."

"Nói đi, giữa trưa muốn ăn cái gì?" Thiệu Huân cười vui vẻ trong đáy lòng, lại tiếp tục hỏi.

"Ngươi nấu cái gì ta ăn cái ấy."

"Ăn cả hạt tiêu với cà rốt á?" tiêu chuẩn kiêng ăn của một đứa trẻ con.

"Ăn hết!"

"Ngoan thật!"

"Thiệu Huân, ta cảnh cáo ngươi, không được coi ta là trẻ con!"

"A..."

Một tên tiểu quỷ, vĩnh viễn cũng sẽ không nhận mình là tiểu quỷ, không phải sao? *cười*

"je crains les promesses et les serments

Les cris, les mots s!duisants

Je m!fie si souvent de moi

Mais de toi, pas, toi je te crois."

Tôi sợ hãi những lời hứa và sự cam kết

Tiếng quát to, hoặc những lời nói dụ hoặc

Vì tôi không tin tưởng vào bản thân tôi

Nhưng còn bạn, không giống như vậy, tôi tin tưởng bạn...

Thiệu Huân sớm biết Bắc Tề Lạc rất lợi hại. Nhưng khi chân chính kiến thức đến điều đó, anh mới thực sự hiểu được hắn lợi hại đến mức nào.

Ở trên đường, khi đi mua sắm, hoặc là khi nói chuyện cùng với người khác, hắn hoàn toàn không có một chút chường ngại về ngôn ngữ nào cả, hơn nữa cử chỉ thuần thục tự tin, giống như hắn thực sự lớn lên ở đây vậy.

Thiệu Huân nhịn không được hỏi hắn, trước đây đã từng đến đây chưa. Bắc Tề Lạc nhún vai đáp. "Cũng đã tới vài lần, nhưng mà khi nói chuyện với người xa lạ, thì điểm mấu chút là phải cười thật tự tin, như vậy có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người."

Hắn còn nói, đây là nguyên tắc đầu tiên của một thương nhân, cho nên hắn đã quen rồi.

Khi Thiệu Huân hỏi hắn, rốt cuộc hắn biết mấy loại ngôn ngữ, hắn do dự một lát mới trả lời. "Mấy ngôn ngữ quốc tế quan trọng ta đều biết một chút, dù sao việc buôn bán phải chạy khắp nơi trên thế giới, không học không được."

Thiệu Huân cũng không hỏi thêm rốt cuộc là những ngôn ngữ nào nữa, chỉ cảm thấy nếu hắn đi làm phiên dịch viên nhất định sẽ rất đắt khách, bắt hắn phải ở trong nhà làm những công việc tầm thường kia... quả thực là mai một tài năng.

Sau khi đi hết những nơi có phong cảnh đẹp xung quanh, hai người đi vào trong siêu thị mua một số đồ dùng cần thiết hằng ngày. Khi hai người đang đi chọn đồ cũng nhau, Thiệu Huân đột nhiên hỏi Bắc Tề Lạc. "Lạc, ngươi có định đi tìm một công việc mới không?"

"Hiện tại ta đang làm việc đây, không phải sao?" Bắc Tề Lạc ký quái liếc nhìn anh một cái. "Hiện tại ta chính là giáo viên dạy tiếng Pháp của ngươi."

Thiệu Huân đau đầu, không biết phải nói sao. "... việc này, không thích hợp với ngươi."

"Ai bảo nó không hợp với ta?" Bắc Tề Lạc trợn mắt nhìn anh. "Có thể cùng ngươi cùng một chỗ cả ngày, thực sự là không còn gì thích hợp hơn."

"Bắc Tề Lạc, đừng nói đùa." Thiệu Huân dùng vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày nhìn hắn.

"Thiệu Huân, ta không nói đùa." Bắc Tề Lạc cũng làm vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng uy nghiêm.

"Lạc..."

"Huân, ngươi không cần khuyên ta gì nữa. Ta biết mình phải làm gì. Chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu vất vả khó khăn, mới có thể ở bên cạnh nhau như hiện tại, đương nhiên phải cảm thụ thật tốt không khí này mới được." Bắc Tề Lạc hơi cúi người hôn lên môi Thiệu Huân, không thèm để ý đây là nơi công cộng.

Bị hắn trêu trọc như vậy, Thiệu Huân nhất thời quên đi mục đích chính. Chỉ có thể xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay trái quay phải xem có ai đó nhìn thấy không.

Mà Bắc Tề Lạc, vì thực hiện được mưu kế mà cười ha hả, tiếp tục chọn đồ.

Bắc Tề Lạc nói với Thiệu Huân, hắn vì anh nên mới cãi nhau với cha của hắn, bị đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn bị niêm phong tất cả tài sản, trước mắt, hắn là người hai bàn tay trắng.

Nghe thấy hắn nói như vậy, điều duy nhất mà Thiệu Huân có thể nghĩ đến chính là, hắn là một quý công tử vì bị đuổi ra khỏi nhà mà nghèo túng, không một xu dính túi, không có chỗ để đi, hoàn toàn khác với ngày xưa, tâm trạng nhất định cực kì buồn chán ủ rũ...

Nhưng sự thực mà Thiệu Huân nhìn thấy lại hoàn toàn không giống như vậy.

Có vẻ việc bị đuổi ra khỏi gia tộc không hề có chút ảnh hưởng nào đến Bắc Tề Lạc, hắn mỗi ngày đều hưng trí bừng bừng mà dành mấy tiếng dạy Thiệu Huân học tiếng Pháp, sau đó thì quay ra làm công việc nhà, khi không có việc gì sẽ nằm lăn ra ghế dài trong sân đọc báo, nhàn nhã vô cùng.

"Cảm giác hắn còn rất vui vẻ khi bị đuổi ra khỏi nhà ấy." Giai Huệ đã kết luận một câu như vậy.

Thiệu Huân cũng cảm thấy khó hiểu, mỗi lần anh hỏi Bắc Tề Lạc có muốn quay lại Bắc Tề gia không, thì hắn đều khoát tay, kỳ quái hỏi lại. "Trở về đấy làm gì? Từ trước đến nay ta chưa từng được nhàn nhã như bây giờ bao giờ. Nếu quay lại, ta sẽ lại bị đống công việc kia đè chết a."

Đúng là vậy, lúc trước vì công việc, Bắc Tề Lạc không ngừng đi tham dự các bữa tiệc, uống rượu, tình trạng thân thể cũng bị ảnh hưởng nhiều. Nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhai, Bắc Tề Lạc vì uống rượu quá độ mới ngất đi...

Nhìn thấy Bắc Tề Lạc, trong khoảng thời gian này do nghỉ ngơi hợp lý, ba bữa đều đặn mà tinh thần càng ngày càng tốt, cũng càng ngày cáng ít cáu kỉnh phát giận. Tuy Thiệu Huân chưa nói ra, nhưng trong lòng anh cũng âm thầm vui sướng.

Nhưng mà, thêm một người ăn mặc ở lại đây, chi tiêu trong nhà rõ ràng trở nên khó khăn hơn trước. Số tiền mà Bắc Tề Văn Thao cho, Thiệu Huân chưa hề động đến, tất cả đều cho vào trong ngân hàng,. Công việc của Giai Huệ mới bắt đầu không lâu, chưa thể giúp đỡ gì cho gia đình, nên các nhu cầu cuộc sống hiện tại đều là sử dụng số tiền mà Thiệu Huân tích góp được.

Nhìn số tiền gửi ngân hàng càng ngày càng ít, Thiệu Huân nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp. Nên tuy rằng hiện tại anh mới chỉ nói được vài câu tiếng Pháp, anh vẫn muốn đi tìm một công việc kiếm tiền.

Làm việc trong một nhà hàng bán món ăn Trung Hoa cũng không cần bằng cấp gì, không cần dùng quá nhiều tiếng Pháp, vì vậy Thiệu Huân đem mục tiêu của mình nhắm đến các nhà hàng này.

Nhưng mà, Giai Huệ không đồng ý cho anh đi làm. Bắc Tề Lạc lại ngoài ý muốn đứng ở bên phía em gái anh, không đồng ý cho anh đi.

Lí do của Giai Huệ là nàng không muốn anh phải vất vả đi tìm công việc, mà lí do của Bắc Tề Lạc là nếu anh đi làm sẽ không thể ở bên cạnh hắn cả ngày được...

Thiệu Huân đau đầu, tình trạng hiện tại trong nhà anh không muốn nói cho hai người kia biết, không muốn bọn họ phiền lòng vì vấn đề này. Nhưng nếu không nói cho bọn họ, anh lại không có biện pháp thoát khỏi sự kiểm soát ... vì Bắc Tề Lạc suốt ngày bám dính anh, một bước cũng không rời đi. Aizzz...

"Huân, sao ngươi lại thở dài?"

Bắc Tề Lạc đi vào trong phòng của Thiệu Huân, thấy hắn, Thiệu Huân kín đáo cất sổ tiết kiệm vào trong ngăn kéo.

"Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ mấy việc linh tinh mà thôi." Nhìn Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân nói tiếp. "Ngươi vừa mới ở phòng khách đọc sách cơ mà? Sao lại vào đây?"

"Tại ngươi không ở bên cạnh ta, ta cảm thấy rất nhàm chán!" Bắc Tề Lạc ngồi xuống cạnh Thiệu Huân, ôm chặt lấy anh.

"Huân, hiện tại chúng ta đang rảnh rỗi, hay là cũng nhau đi du lịch đi? Đi Marseille hoặc đi Pari đều được, chơi thật vui vẻ một lần!"

"Không đi." Thiệu Huân lắc đầu.

"A? Vì sao? Ngươi không cần lo lắng cho em gái ngươi ở nhà một mình đâu, dù sao nàng cũng là người trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân." Bắc Tề Lạc lập tức nói.

"Không chỉ vì lý do này." Thiệu Huân bất đắc dĩ nhìn Bắc Tề Lạc một cái. "Là do ta không có thời gian rảnh rỗi. Ta đang tìm một công việc."

"Vì sao ngươi luôn nghĩ đến việc đi làm vậy?? Nếu nhàn rỗi quá, cứ việc đi du lịch với ta là được rồi."

"Đi du lịch sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền..." Thiệu Huân đau đầu nói. "Tóm lại, ta không muốn đi du lịch."

Bắc Tề Lạc tròn mắt nghiêng người ra sau một chút, nhìn chằm chằm vào anh, sau đó đột nhiên hỏi. "Huân, hiện tại ngươi đang thiếu tiền sao?"

Thiệu Huân không nói gì, nhìn lại hắn một cái.

"Vậy sao ngươi không hỏi vay ta?"

"Ngươi có tiền?" Thiệu Huân cảm thấy ngạc nhiên, hơi nhíu mày hỏi.

"Ừm." Bắc Tề Lạc gật đầu.

"Bao nhiêu?"

"... Huân, ngươi dám hoài nghi ta sao?" Bắc Tề Lạc hờn giận trừng mắt.

"... Ngươi nói cha ngươi đã khoá hết tài khoản của ngươi lại còn gì?" Thiệu Huân bình tĩnh trình bày. "Hơn nữa lúc mới tới, ngươi nói mình hiện giờ đã hai bàn tay trắng không xu dính túi, phải vay tiền của bạn mới đến Pháp được...."

"Đúng vậy, ta quả thực không xu dính túi, vì tiền của ta đã gửi hết trong ngân hàng rồi. Lúc ấy phải vay tiền của bạn, là vì ta lười không muốn đi rút tiền a...."

Nghe xong lời hắn nói, miệng Thiệu Huân mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, không nói nổi một chữ. Cuối cùng, anh đầu hàng mà hỏi. "Vậy ngươi có tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Hừ!" bị anh hỏi kiểu coi thường như vậy, Bắc Tề Lạc lại giận dỗi hừ lạnh một cái. "Ngươi thử đoán xem nào!"

"Được rồi, để ta đoán... nhưng ngươi cũng phải cho chút gợi ý chứ?"

Bắc Tề Lạc giơ hai ngón tay lên.

"Hai vạn?" Thiệu Huân cẩn thận hỏi. (hai mươi nghìn)

"Hừ!" Bắc Tề Lạc mất hứng, trừng anh bất mãn.

"Hai mươi vạn?" (Hai trăm nghìn)

"Hừ!"

"Chẳng lẽ là hai trăm vạn?" Thiệu Huân sắc mặt hơi đổi nói. (Hai triệu)

Nhưng Bắc Tề Lạc vẫn xem thường liếc anh một cái.

"Chẳng lẽ... là hai nghìn vạn?" Tim Thiệu Huân không hiểu sao lại đập nhanh hơn một chút. (hai mươi triệu)

Bắc Tề Lạc liếc xéo anh một cái. "Huân, không ngờ trong lòng ngươi, ta lại kém đến vậy?"

"Đừng nói với ta là hai triệu đấy nhé??!" Thiệu Huân sắp hét chói tai rồi. (Hai trăm triệu)

"Là hai mươi triệu, ngu ngốc!" Ngừng một chút, Bắc Tề Lạc lại bổ sung một câu. "Đúng rồi, mấy tài khoản này đều làm ở Anh, nên chắc là hai mươi triệu bảng Anh." (hai tỷ .. =__= chắc vậy...)

Thiệu Huân chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm rung động, tí nữa thì té xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro