chương 1b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đường Y? Chính là Tĩnh Tây...." Ánh mắt Lưu Phong liếc về phía Nghiêm Chí Hạo, đột nhiên há hốc mồm. Cô không chút khách khí đánh thẳng vào cánh tay hắn vẫn đang ôm Đường Y. "Buông ra, buông ra!"

Đường Y vừa rơi xuống đất, Lưu Phong đã lập tức lôi cô sang một góc.

"Em thật sự là Tiểu Y? Sao em lại ở đây?" Giọng nói của Lưu Phong có chút run rẩy, không biết do hưng phấn, hay là sợ hãi. Tóm lại, chính là bộ dáng vô cùng kích động.

"Muội...... muội nhìn thấy Hồ sư phụ đang xuyên qua thời không, trong lúc nóng vội nên...không cẩn thận theo đến đây." Đường Y cũng tự biết chuyện này không ổn, bởi vậy, khuôn mặt cũng rất hợp cảnh, có chút chột dạ và bất an cộng lại thành ra áy náy.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Chị nghe cái con Hồ Ly Tinh kia nói, chuyện xuyên không rất nguy hiểm, cũng không phải lần nào cũng thành công, nếu không may mắn thậm chí có thể mất mạng luôn. Em muốn trở về bây giờ cũng rất khó!" Nhớ đến đứa em gái ba năm không thấy mặt, giọng nói và tâm tình của Lưu Phong đều rơi xuống đáy vực, nặng nề vô cùng.

"Cái đó...... muội sẽ không về đâu!"

"Hả? Không quay về? Vì sao?"

Làm thiên kim đại tiểu thư của phủ Vương gia lại không làm, chạy đến đây làm cái gì?

"Muội..... Muội không muốn lập gia đình sớm như vậy. Đại tỷ, muội có thể ở lại không?"

Đường Y nhẹ nhàng năn nỉ.

"Được rồi. Dù sao em cũng có khả năng không về được, về nhà chúng ta sẽ bàn kỹ lại."

Lưu Phong nghĩ rằng, việc này nhất thời cũng không thể giải quyết được, trước tiên cứ đưa cô ấy về nhà rồi nói sau. Nhưng cái tên nhiếp ảnh gia kia lại chọn đúng lúc này mà đứng ngoài hô to gọi nhỏ cô. Bất đắc dĩ Lưu Phong đành phải đem cái chuyện làm mình đau đầu này gác lại tạm thời, nắm tay Đường Giá Y quay lại chỗ ngồi.

"Làm sao! Kêu cái quỷ gì?"

Lưu phong thả người xuống ghế, không kiên nhẫn đáp lại một câu.

"Đây là ai? Có thể cho mượn một chút không?"

Nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào Đường Giá Y, sắc mặt vui mừng lộ rõ vẻ "nhặt được bảo vật"

"Đừng mơ!"

Lưu phong không chút suy nghĩ từ chối thẳng.

"Cô ấy không phải là người mẫu của lần quảng cáo này sao?" Nghiêm Chí Hạo hỏi.

"Đừng nói nữa. Cái gì mà người đẹp đẳng cấp quốc tế! Chụp chưa được vài phút lại đi trang điểm một lần, em nghĩ cô ta rõ ràng là đồ hàng mã. Cái vị Chân đại tiểu thư đó, bây giờ vẫn đang co đầu rút cổ ở trong phòng nghỉ của mình để trang hoàng trang trí, đại để là còn phải chờ tầm bốn, năm mươi phút nữa mới có thể ra gặp người ta!" Lưu Phong khinh thường liếc mắt về chiếc xe hơi.

"Vậy cô ấy......"

Nghiêm Chí Hạo thật sự bị làm cho hồ đồ.

Người mẫu chính thức ở kia, thế còn cô gái trước mắt này là ai?

"Tôi xin cô, xin cô rồi đấy! Để cho cô ấy ra trước ống kính đi, tôi chỉ xem một chút thôi cũng được, thật sự là chỉ nhìn một chút thôi." Nhiếp ảnh gia mặt dày, hết lạy lục, lại khép nép cầu xin, cắt ngang cả nghi vấn của Nghiêm Chí Hạo.

"Đại tỷ, hắn muốn làm cái gì vậy?" Đường Y thấy người thần sắc lời nói đều khép nép, có chút không đành lòng.

"Hắn muốn tìm người mẫu đến phát điên rồi, hắn muốn mời em ra thử ống kính một chút." Lưu Phong vừa nói vừa đánh giá Đường Y.

Ai, người cổ đại đúng là người cổ đại, nhất cử nhất động đúng là như nữ nhân trong cung. Không giống Chân Hồng kia, mặc cổ trang đẹp thì đẹp thật, nhưng luôn có cảm giác mất đi chút cổ xưa. Cái tên nhiếp ảnh gia kia thật tinh mắt.

"Tiểu Y, em có nghĩ nhân cơ hội này thử một lần không?"Lưu Phong ngẫm lại, cho rằng vẫn nên hỏi ý của Đường Y một chút.

"A? Muội...... Có thể không?" Đường Y vừa hưng phất vừa lo lắng. Cô vốn chưa từng nghĩ đến cuộc sống khác lạ như thế, nhưng mà, đối với thế giới này, nàng không biết gì cả!

"Có thể thử xem sao, em chỉ cần làm theo hướng dẫn của cái tên râu xồm kia, làm vài động tác biểu cảm là được."

Máy ảnh chụp liên hồi không dừng lại được....vốn là chỉ thử vài tấm, nhưng mà, cái cảm giác hoàn mỹ kia khiến nhiếp ảnh gia muốn ngưng cũng không được, cứ thử như vậy, thử khoảng chừng nửa giờ, cả bộ ảnh quảng cáo cùng hoàn thành.

***

Thời đại mới, thế giới mới, tất cả đều đáng kinh ngạc đến vậy.

Tòa thành không có buổi đêm, mấy cái thùng biết chạy.... Oa! Thế giới này thật sự rất thần kỳ.

Trên đường về nhà, miệng và mắt của Đường Y gần như không có đóng lại chút nào, mãi đến khi về căn hộ nhỏ của Lưu Phong, bộ dáng của cô vẫn là mồm há hốc, mắt tròn xoe.

"Hồ ly tinh, anh nhìn xem ai đến đây." Vừa vào cửa, Lưu Phong liền hô to về phía phòng trong.

Trên đường đi cô đã hỏi Đường Y toàn bộ sự việc xảy ra, bởi vậy, cô có thể dám chắc rằng hồ ly tinh ngàn năm kia nhất định sẽ xuất hiện ở nhà mình. Dù sao, từ ba năm trước hắn đến đây lần đầu tiên, mang theo bức trang gia đình Tĩnh Tây Vương Phủ để báo bình an, hắn đã ở lại chỗ của cô một thời gian, đuổi cũng không đuổi được.

"Nương tử, ta đã nói bao nhiêu lần với nàng rồi, gọi ta là Hồ Lợi, đừng có gọi là hồ ly tinh, hô ly tinh, khó nghe quá! Người khác nghe thấy lại tưởng ta là cái phong tao nữ..." chỉ thấy một nam tử tuấn tú chậm rãi từ trong phòng đi ra. Mắt vừa trông thấy vị khách mà Lưu Phong nói, chữ "nhân" trên miệng bị dọa rớt luôn tại chỗ.

" Nha đầu Đường Y! Ngươi....tại sao cũng ở đây?"

"Hồ sư phụ, là ta theo ngươi đến."

"Đi theo ta....đừng có đùa, ta sao có thể mang ngươi đến." Nghe thấy chuyện rắc rối, hắn vội vàng né xa.

"Đừng có la lối. Em ấy chưa có nói do anh "chủ động" đưa đi. Bây giờ dù có nói thế nào, em ấy cũng đến đây rồi, anh xem bây giờ làm thế nào thì tốt?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Ở lại thôi." Hắn đưa ra bộ mặt vô tội, tỏ vẻ bản thân hắn cũng lực bất tòng tâm.

"Vậy quan trọng là mang tin này báo cho Tĩnh Tây Vương Phủ nhỉ? Nếu không, một thiên kim đại tiểu thư tự dưng biến mất, bọn họ không sợ đến chết mới lạ!" Lưu Phong thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Hồ Lợi, ý tứ rất rõ ràng....loại nhiệm vụ này ngoài hắn ra thì không ai làm được.

"Ta mới trở về không lâu nha! Còn chưa ngồi nóng ghế, hơn nữa, ta cũng sắp về nước rồi." Hắn cực kỳ không cam lòng nói. Lúc trước hắn ở lại nhà của Lưu Phong, nguyên nhân đầu tiên cũng bởi vì mê mấy trò chơi trên máy tính.

"Lời anh nói còn là con người sao? À, tôi quên mất anh vốn không phải người! Nhưng mà, làm hồ ly cũng phải có đạo đức lương tâm hồ ly chứ, biết rõ gia đình người ta gấp như kiến bò trong chảo, mà anh lại chỉ lo trò chơi trên máy tính của anh có thể qua cửa hay không. Anh ở nhà người ta ba năm trời, ăn uống không tốn tiền, lại còn được cái danh "sư phụ". Cổ nhân thường nói, "nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một lúc", bây giờ may lắm mới có cơ hội báo ơn, anh lại ra sức từ chối, có xấu hổ quá không ! Hay là bản chất của anh chính là "vong ân phụ nghĩa"?" ánh mắt Lưu Phong chán ghét nhìn Hồ Lợi như thể hắn là cái loại vi trùng cực kỳ đáng ghét, xa xả phê bình không chút nể mặt.

"Được rồi được rồi, nương tử tha mạng đi, tiểu nhân cũng không dám nữa." Đối với sự chua ngoa của Lưu Phong, Hồ Lợi luôn luôn mất khả năng chống đỡ, hắn vừa nói vừa đưa hai tay ra đầu hàng.

"Vậy khi nào thì anh đi?" dường như sợ hắn đổi ý, cô lập tức tóm luôn.

"À...... Đi thì lúc nào cũng có thể đi, nhưng mà miệng nói không bằng chứng, ít nhất cũng phải có cái gì chứng minh, người nhà Vương gia mới có thể an tâm nha!" Nói là lúc nào cũng có thể đi, nhưng rõ ràng đây là kế hoãn binh của hắn. Lúc nào cũng được, tốt nhất là để hắn qua cửa đã, như vậy thì thật tốt.

"Chuyện đó đương nhiên." Lưu Phong lấy trong túi ra một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay.

Ngay sau đó, tấm ảnh nàng chụp cùng Đường Y lập tức có mặt, phía sau ảnh chụp còn đề những lời hỏi thăm ân cần.

"Cầm."

Hồ Lợi vừa trông thấy, khuôn mặt soái ca mặt lập tức suy sụp, miệng như bị ám ảnh câu nói: "Làm thế nào mà nhanh vậy? Tại sao lại nhanh như vậy?

"Ai! Đại tiên, anh giúp đỡ một chút đi! Đợi anh trở vê tôi với anh cùng nhau qua cửa, được không?" Muốn người ta bán mạng cho mình, trước tiên phải cho người ta lợi ích. Cũng giống như những người dạy thú trong đoàn xiếc, muốn con hổ nhảy qua vòng, cũng phải thưởng cho miếng thịt chứ?

"Thật sao? Vậy ta lập tức đi đây!"

Nhìn hắn nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu, Lưu Phong trong lòng có chút ngọt ngào. Hắn vui như vậy khiến người ta có cảm giác thành công, cứ như cô đã cho hắn một ân huệ rất lớn vậy.

Còn nhớ rõ cảm giác kinh hoảng khi lần đầu nhìn thấy Hồ Lợi. Tối hôm đó, cô ngồi chơi game hai tiếng liền làm cái cổ cứng ngắc, đang hoạt động cái cố, lại nhìn thấy một nam nhân vẻ mặt "dại ra" đứng ngay sau lưng mình, đương nhiên khi ấy phản ứng của cô là thét thảm thiết một trận!

Tiếng hét của cô, thật sự là động cả đất trời, quỷ thần khiếp sợ. Tuy rằng, hắn ngay tức khắc đưa ra bức tranh Lưu Ly và cả nhà già trẻ ở Đường phủ để chứng minh hắn là sứ giả truyền tin chứ không phải quỷ, nhưng mà, cô vẫn đập hắn một chút để phát tiết. Từ đó về sau, hắn liền ở lại nhà cô. Ban đầu, cô khóa cửa từ chối không cho hắn vào, nhưng mà hắn ở trước mặt cô sử dụng cái chiêu xuyên tường, làm cho cô sốc nặng, cũng hoàn toàn quên luôn việc từ chối hắn trong đầu.

Hắn là hồ ly tinh ngàn năm, hắn rất thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, hành vi cũng không hề lấn át cô, bởi vậy, cô ngủ phòng ngủ, hắn ngủ phòng khách. Hắn ở lại, hai người cứ thế mà "sống chung" một nhà suốt ba năm.

Bình yên vô sự sống chung ba năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro