Anh đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Mưa buồn, một nỗi buồn lặng lẽ và hiu hắt. Ngồi bên ô cửa sổ vốn đã lưu bao kí ức tươi màu, chìm mình vào bản badlad cổ điển, chẳng hiểu sao, em lại khóc. Đoạn tình chóng vánh như một chiều mưa rào. Lời chia tay cuốn bao mơ mộng thanh xuân sau ngần ấy tháng năm đi mất. Anh hỡi, người em thương, anh từng hứa bên em mà, anh từng hứa không buông tay em mà, sao giờ anh ra đi để lại một cô bé khờ dại tin mù quánh vào tình yêu ấy vậy? Nhiêu đó thôi, mà sao em níu mãi, níu mãi rồi tự tổn thương mình. Anh ơi, hãy cho cô bé ngốc này một chỗ nào đó trong tim anh, một người qua đường thương mến hay người bạn đã cũ cũng được, nếu không em xót lắm, xót xa năm tháng bên nhau chẳng đủ vấn lại đôi sợi tơ vương.
      "Anh ơi, tại sao lá vàng lại rời bỏ cây sau một mùa lá đong đầy yêu thương"
       "Ngốc ạ, tại lá vàng muốn thế, muốn rời bỏ khỏi cây mà thôi"
     Cuộc hội thoại ngốc nghếch ấy đến  em mới hiểu ra. Không phải là lá rời bỏ cây. Mà là cây không níu giữ lá lại, buông bao mùa lá hoài niệm. Giờ đây mình em một màu man mác và hiu quạnh nơi Đà Lạt. Anh đi rồi để mình em bơ vơ nơi này - nơi một thời hẹn ước. Mây vẫn thoảng bay, gió vẫn thoảng qua, Đà Lạt vẫn mang cái lạnh hơi sương, liệu có lạnh bằng lòng em?

    
Nói đi là đi vậy sao
Anh không tiếc bao năm yêu thương
                                                 ngày ấy
  Mấy chiều thu vương lại tình nồng
  Chốn nơi đây vấn chút bụi hồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro