Cô đơn đau lắm không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiều thu mây không buồn bay, rải cái sắc âm u ấy lên nền trời. Khoảng trời ấy, trống trải, mơ hồ, đơn côi, thì đau đớn thay đó lại là nỗi lòng tớ. Nhiều ngày, một lời nói nặng của mẹ, cha lại rịu lòng thêm sầu. Cuộc đời này là vòng xoay của vui buồn, vậy bao giờ niềm vui đến với tớ?
   Nhớ những năm tháng vắng cậu, người thân lại xa cách, mắt tớ lại cay nhòe. Chiều xuống, tớ lại thả hồn mình trên đường phố Sài Gòn. Một Sài Gòn sầm uất, náo nhiệt và hoa lệ này tớ cảm thấy lạc lõng. Hay do lòng tớ vốn đã không còn đủ ấm áp để mà hòa mình vào dòng người ấy. Tớ lại khóc. Khóc cho cuộc tình đã chẳng trọn vẹn để mà dỡ dang. Khóc vì tớ đã yêu quá nhiều nên giờ ôm mảnh vỡ của đoạn tình đướm sầu, cứa vào tim tớ một vệt dài. Hai chữ "tùy duyên" như một dấu chấm cho chúng ta, và cho cả một thanh xuân tươi đẹp đầy những lời hứa. Dẫu rằng khi ở lưng chừng của tuổi trẻ, lời hứa bên nhau trọn đời không có gì là mãi mãi. Nhưng tớ lại trút hết niềm tin vào lời hứa ấy, nên hiện thực lại đau lòng đến thế. Cô đơn không đau em à, cô đơn trong chính đoạn tình mình ngỡ là trăm năm mới đau, đau tận tâm can
    Giờ tớ ở đây, lòng vấn lại mấy sợi tơ vương. Ngoài kia, nắng lại trải trên dòng người tấp nập, tấp nập đến quên cả một tâm hồn đang cô đơn
     

     Trong thực tại vấn tơ vương
      Tớ và cậu lại mơ tưởng
       Nắm tay nhau cả đường đời
         Mà sao chỉ còn mình tớ.........
 
  Cô đơn trong lời hứa năm ấy...
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro