11/5/20xx: Chào, tín ngưỡng của tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10 năm, vạn vật đổi thay. 

Từ cái lúc mà 3g còn chưa phổ cập đa số;nay 5g chuẩn bị đưa vào vận hành. 

Hôm nay, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!Chớp mắt 1 cái- cả thập niên trôi qua. 

Đồi hoa vàng ngày ấy vẫn còn. Và khi cái nắng rực rỡ của mùa hè đang hiện diện, nó trở thành thứ ánh sáng "rực rỡ" gây loá mắt người nhìn. Chúng đẹp đến nao lòng, như thể muốn đốt cháy con tim ta, để cùng hoà vào ánh dương rực rỡ kia. 

CHỈ TIẾC LÀ, NGƯỜI CON GÁI THƠ NGÂY ẤY LẠI KHÔNG CÒN! 

10 năm, kể từ giây phút nô đùa thơ ngây, không phiền muộn kia, chàng trai ấy giờ đã lớn. Đã có cảm giác với vài người, nhưng trong lòng chỉ chấp niệm đúng 1 đoá hoa. 

10 năm, kể từ ngày tươi đẹp đó, chàng trai ấy đã "đi". Anh ta đã đi rất xa, gặp rất nhiều cảnh đẹp, gặp gỡ những con người đầy thú vị. Nhưng rồi, khi anh ta đã đi rất xa trên hành trình tuyệt vời ấy, anh ta chỉ coi đoá hoa ấy là xinh đẹp nhất, là đóa hoa không bao giờ phai trong tim. Anh ta chỉ muốn chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt vời, những giây phút buồn bã, những lo lắng phiền muôn- với chính mình cô. 

10 năm, gặp rất nhiều bóng hình, chỉ mình cậu khiến tớ rung động. Đồi hướng dương rực sáng ấy vẫn sẽ lung linh mỗi khi nắng đến, và đoá "hướng dương" trong trái tim người kia vẫn sáng rực. Thứ "tín ngưỡng " duy nhất của cuộc đời- mãi mãi nhớ về em! 

10 năm, giờ đây chàng trai ấy đang đứng trước mộ em. Nhìn em, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt. Đúng thế, ngày này cách nay 5 năm, em rời khỏi thế giới này.  Em rời đi không nói 1 lời nào, không ai hay biết 1 thứ gì cả. Đó vẫn luôn là em: nhẹ nhàng, lặng lẽ đối mặt với mọi thứ. Ngay cả căn bệnh quái ác ấy, em cũng không nói với bất kì ai cả. Mà nếu, chỉ là nếu thôi, nếu anh biết em phải trải qua những điều như thế; liệu em có chấp nhận anh bước vào đấy, cùng em đối mặt mọi thứ không? 

Có lẽ là không, vì đời làm gì có nếu đâu. Mà với kiểu ngang tàng của cậu, đảm bảo không bao giờ cậu chấp nhận tôi bước vào- đúng chứ? Kể thật lạ, không thể tin rằng cô "nhóc" đó lại dễ thương đến thế. Đâu ngờ tên B chết tiệt ấy lại nói đúng thế cơ chứ. Đúng, đúng đến mức phải đau lòng!

5 năm, từ ngày mà em đi, tôi luôn mạnh mẽ để bước tiếp cuộc hành trình ấy. Giờ đây, những chuyến đi không còn đơn thuần chỉ là niềm yêu thích nữa, mà còn là để viết tiếp cho câu chuyện của chúng ta. Em vẫn luôn ở bên tôi mà, đúng không?  Vậy nên, chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau tiếp tục những chuyến đi đó không? Cũng như cách năm xưa ta gặp nhau vậy, hãy để cho những chuyến đi nuôi dưỡng tình cảm chúng ta. Hãy để anh, cùng với đôi mắt này, cùng em khám phá thế gian này. Để khi anh đến với em, anh sẽ kể cho em nghe thế giới này tươi đẹp như thế nào? Con người khắp nơi trên thế giới ra sao? Thế giới đã thay đổi như nào?.... Rất nhiều, rất nhiều thứ anh muốn nói với em. Để trước khi chúng ta cùng tái sinh, chúng ta sẽ không thiếu những chuyện để nói!

Trân trọng từng khoảng khắc với em!

Viết trên chuyến bay về Hà Nội thân yêu!

Người viết: hoa bất tử (biệt danh của A, nhân vật viết những dòng nhật kí này).

Lời tác giả: sau này, khi tôi đọc được 1 tác phẩm trên wattpad kể về câu chuyện về 1 chàng trai như thế này: người yêu anh ta mất trong 1 vụ tai nạn máy bay, anh ta vẫn luôn nhung nhớ về người đó. Sau này anh ta nhận nuôi 1 đứa trẻ, đứa trẻ ấy giống hệt như người anh ta từng yêu. 1 lần, vị sơ từng nuôi đứa trẻ ấy đã gặp 1 người thợ lặn. Người thợ lặn ấy chính là người mà chàng trai thuê để tìm kiếm người yêu cậu ấy. Hóa ra, 10 năm qua anh ta vẫn luôn tìm kiếm, anh ta vẫn cố chấp với niềm tin rằng người đó vẫn còn sống dù không hề có kết quả. Khi người sơ ấy nhìn thấy bản hợp đồng có chữ kí chàng trai cùng với tấm hình đã ố vàng nhưng vẫn nhìn khá rõ, bà nhận ra điều gì đó. Quả nhiên, khi trở về bà liền tìm lại hồ sơ chàng trai đã nhận nuôi đứa trẻ đó. Đứa trẻ  y hệt người đó. Và khi nhìn thấy dòng chữ sau bức hình đó, bà đã phải thôt nên 1 câu mà vẫn luôn ám ảnh tôi đến hiện tại:"Đó không phả lài cố chấp đó là tín ngưỡng. Tín ngưỡng của người chỉ động lòng 1 lần duy nhất."

Đúng thật, cuộc đời của A thật may mắn khi tìm thấy thứ tín ngưỡng cho bản thân cậu ấy. Vững tin cùng thứ tín ngưỡng ấy, vượt qua mọi khó khăn cùng nó là điều đáng ngưỡng mộ. Bước qua nỗi đau không bao giờ dễ dàng, thế mà cậu ấy đã và đang vượt qua chúng đấy thôi. Trân trọng và biết ơn vì 5 chúng ta đã gặp gỡ nhau, cùng nhau trải qua khoảng thời gian tươi đẹp ấy. Có rất nhiều người thậm chí cả đời không thể tìm được thứ tín ngưỡng dành cho chính mình. Liệu, không biết mình có thể tìm được nó không nhỉ?

Vẫn luôn nhớ về cậu, "nhóc" ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâmsự