Chương 1: Gặp gỡ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hình như anh biết tôi nhìn lén anh nãy giờ, nhưng thái độ kia là sao? Trông như anh vờ đi, như thể tôi chỉ là một con muỗi lãng vãn đầy phiền phức."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nóng !! Thật là nóng muốn bùng cháy mà, thế nên bây giờ tôi mới ra khỏi nhà đây. Thật sự là hiện tại tôi chỉ muốn cởi phăng bộ đồ trên người mình, nóng cỡ nào thì cỡ có cần phải hành hạ tôi phải mặt dày ra khỏi đường với mấy lớp trùm như ninja. Đã vậy còn là đi xe đạp nữa nhìn man rợ như mấy quả phim horror. Nói sao nói trước hết là tôi phải đặt chân vào cái quán mà tôi yêu thích nhâm nhi vài ly trà đã..

13:10PM Tại quán Tea House's

Hiện tại có một cô gái với vẻ mặt ủ rũ, cầm cái muỗng bé tí dầm nát bấy đống thạch tí ti trong ly trà nhỏ kia nhìn mà tội thay. Cứ thế mà ngồi buồn bã một xó cùng với quyển nhật kí...

Bây giờ mà nói ngồi một mình uống trà cũng là cái hay vì chả ai quấy rối tâm trạng của tôi hiện giờ!

Nhưng quan trọng nghĩ lại thì buồn bỏ xừ, nhỏ bạn thân chết bầm thì nãy giờ chẳng nghe máy lúc cần thì chả thấy tâm hơi nhỏ đâu, thế là chỉ biết ngồi bầu bạn với ly trà sữa, mà may ra bàn tôi ngồi tầng 2 sát cửa sổ bằng kính nên có thể hướng tầm mắt nhìn dòng người đi lại cũng đỡ đi phần nào.

Số tôi khổ là thế ngoại hình thì nói chung nhìn qua là ổn nhưng gương mặt theo tôi tân bốc lên là cũng dễ thương ngoài ra với tầm nhìn của người khác thì tôi không khác gì Sadako trong phim kinh dị, tôi giản dị lắm, thường những bộ váy quá hở thậm chí quần đùi cũng không được liệt kê trong tủ đồ, khi ra ngoài đường tôi chỉ biết áo T-Shirt quần skinny jeans áo sơ mi là xong.

Rườm rà chi thấy phát mệt!

Phóng tầm mắt ra ngoài nơi những người dân và đám học sinh tụ tập bên góc đường nhìn bọn nó ăn mặc trông rất sành điệu, tóc hầu như em nào em nấy đua theo phong trào cắt ngang đến vai hoặc là nhuộm màu vàng, tím...v..v nhìn chẳng khác nào cây đèn xanh đèn đỏ, nhưng theo kết luận là trông bắt mắt và khá dễ thương.

Nhìn lại bản thân tôi, vốn từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chỉ chung thủy với mái tóc đen dài chấm tới lưng, cùng với quả đầu mái ngang, gương mặt chả có điểm gì nổi bật mũi thì hơi tẹt khổ nỗi chúng mang hình dáng cái nơ, chả trách sao khi đi học tôi hay bị lũ bạn chọc, may sao tôi có cặp mắt to nhưng nhờ cặp kính cận tri thức, càng làm tôi ngố tàu hơn, miệng thì cũng nhỏ nhắn có một nốt ruồi ngay mép.

Mẹ tôi bảo những đứa thế này thường là đứa ham ăn và nói nhiều!

Nghĩ tới tôi thấy nó thật đúng, tính ra giờ tôi có thể cười tươi hơn bao giờ, mà khổ nỗi tôi là đứa hay bắt chước và chẳng thèm lừa hậu quả, học theo bạn bè cái thói ăn bánh tráng quấn lại rồi cắn, lũ bạn thì chúng nó cắn răng hàm tôi thì ngu ngu cắn răng cửa đã vậy dựt ra thế là đi tong cái răng đều xinh đẹp.

Duy nhất chỉ mỗi 2 răng cửa là hơi đưa ra làm tôi khi lớn, đủ nhận thức đủ biết để điệu đà cho bản thân và thấy được mình có khuyết điểm thế là đó giờ chỉ dám cười mỉm, những lúc cười to thì chỉ dám lấy tay che tự ti vô cùng.

Về cách ăn bận hiện giờ tôi chỉ vận áo thun T-shirt đơn giản có hình con bò sữa, quần legging đen, và đôi giày converse đỏ, nhìn không đến nổi nào cũng không quá nổi bật.

Sực nhớ tôi nhìn xuống bàn tay đang cầm quyển nhật kí từ nãy giờ, tôi chỉ mới viết có ngày tháng chưa rặn ra được mấu chốt nào để viết cả!

Nói chứ tôi cưng cuốn sổ này như cưng trứng vì nó là quà kỉ niệm duy nhất của bà tặng cho tôi! Mỗi lần buồn hay bất kể vui tôi đều tâm sự bằng những dòng chữ nắn nót, như thể đang trò chuyện cùng bà vậy!!

Ngồi trầm ngâm vậy cũng chán tôi đảo mắt xung quanh căn phòng, đập vào mặt là hình ảnh toàn mấy chị gái xinh đẹp ngồi tự sướng, mấy em thì chụp hình check-in, người thì ngồi nghe điện thoại, không có gì nổi bật cả, đến khi cặp mắt của tôi vô tình hướng thẳng thì bắt gặp một dáng người cao lớn đối diện cách tôi hai bàn, lập tức mắt tôi nhìn chằm chằm người đối diện miệng nhẩm nhẩm vô thức.

"Chà! đẹp vậy!"

Mọi thứ trên người anh đều lọt vào tầm mắt tôi, làn da không hẳn là trắng bóc như mấy anh bên Hàn Quốc, hơi rám nắng có phần quyến rũ, mái tóc nâu chocolate được chải chuốt bồng bềnh lãng tử, cái dáng ngồi bắt chéo chân yểu điệu nhưng đầy lịch lãm, một tay chống cằm nhìn mông lung ngoài cửa, hai tai đeo phone nghe nhạc, đôi môi mọng nhấp nháy nhẩm theo lời bài nhạc nào đó.

Trông anh cứ như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ từng li không hề đọng lại một dấu tích nào của việc chỉnh sửa, không tài nào thôi không ngắm được nhưng ngắm thì lại sinh ra nhiều ý tưởng, trai đẹp nay đã hiếm chúng nó yêu nhau đầy đầy, trong list facebook của tôi đa phần là trai đẹp nhưng đều là LBGT, chắc anh ta không thế đâu nhỉ?

Tôi mãi đắm chìm trong suy nghĩ riêng mình chẳng biết chàng trai lạ kia cũng đang để ý, săm soi nhìn khuôn mặt tôi đầy kì lạ.

Hình như anh biết tôi nhìn lén anh nãy giờ, nhưng thái độ kia là sao? Trông như anh vờ đi, như thể tôi chỉ là một con muỗi lãng vãn đầy phiền phức. Người gì mà kiêu dog thế không biết!

Một lúc sau anh đem ánh nhìn mình hướng thẳng thì bắt gặp tôi đang nhìn anh, anh hắng giọng bỏ tai nghe xuống, khuấy nhẹ ly trà, nói với tông giọng trầm ấm, không to cũng không nhỏ đủ để tôi nghe thấy:

- Uống đi, nhìn không mỏi mắt à?

Anh ta nói với tôi à? Mặc dù chẳng muốn trả lời mà thôi kệ không bảo mình kiêu thì khổ. Tôi đáp lại vẻ mặt tỉnh bơ:

- Mắt tôi mỏi thì liên quan gì đến anh à?

Anh ta hẳn nghe thấy nhưng không hề đáp lại, khóe miệng hơi nhếch lên, buông ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi, rồi cất tai nghe và vật dụng vào balô, anh gọi nhân viên đến tính tiền rồi rời khỏi ghế bước đi chậm rãi.

Bấy giờ tôi mới nhìn hết được cả người anh, anh cao vót ước chừng cao hơn tôi một cái đầu, khoác trên người một chiếc áo khoác denim jacket bên trong là áo T-shirt kẻ ô và quần skinny jean kèm giày sneaker, nhìn đồ là biết không giàu thì cũng gia thế lớn, đúng là người đẹp vì lụa.

Nhưng người gì lạnh quá nhìn phát ghét, no care! Kì này nhất định trong quyển nhật kí của tôi có thứ để viết rồi.

Ngồi một lúc tôi nghĩ cái bụng mình đến lúc biểu tình, thì màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ "My Đao" ắc hẳn muốn rủ tôi đi đâu rồi đây.

Nhìn thấy chị nhân viên bàn bên cạnh tôi liền kêu tính tiền rồi sắp xếp vật dụng của mình vào cái balô, vừa áp tai vào dế yêu thì có tiếng la trong trẻo hại tôi mém thủng màng nhĩ:

- Bòòòò

- Dạ em nghe - tôi đáp lại với giọng pha chút khó chịu.

- Bò ơi cậu đang ở đâu thế ? rãnh không đi ăn gì đi.

Đúng lúc thật bụng tôi nó biểu quyết nhiệt tình lắm rồi.

- Ừ chọn quán đi tớ qua.

- Pasteur nha, qua lẹ tớ cho cậu xem cái này. - Qua điện thoại giọng nhỏ có vẻ hồ hởi, chắc muốn cho tôi xem gì đây rồi. Thật tình chả biết nó bày trò gì, quan trọng hiện giờ tôi cần phải ăn!

P/S: Kamsa những ai đã đọc đến đây TvT thực tình là tớ hồi hộp không biết truyện mình đối với các bạn như thế nào :3 nhưng mọi người nhớ để cmt nhận xét và khích lệ tinh thần cho chap kế tiếp nha! tớ sẽ cố gắng viết thật hay mog được ủng hộ TvT :* :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro