Đi mua sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái bệnh điếc của Titi nó đã trở thành kinh điển rồi, thậm chí giờ chúng tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu cho nỗi khổ sở này nó, tuy vậy, vẫn lấy ra làm trò cười như cơm bữa.

Một hôm, cả đám cùng phòng rủ nhau đi trung tâm thương mại theo kiểu "mua sắm-ngó" mà dân Tây vẫn gọi là window shopping ấy. Trong đám, có một cô nàng cũng thích mua sắm, gần như là yêu nữ thích hàng hiệu của nhà chúng tôi. Cả cây quần áo từ đầu xuống chân cô ta không có món nào là không phải hàng hiệu, tất nhiên, hiệu đắt có, hiệu rẻ cũng vô số. Tuy nhiên, cũng giống như ba đứa còn lại, cô nàng không thích đồ của LV cho lắm, vì nhìn thiết kế không có gì đặc sắc. Chúng tôi đồng ý. (Tiếng lòng của bốn đứa con gái không có tiền mua LV cho hay.)

Và vì thế nên tất lẽ dĩ ngẫu, mỗi lần đi qua một cửa hàng LV chúng tôi lại trêu nhau bảo vào mua Louis Vuitton đi.

"Đi mua Lui Vui Tông đi." Một đứa nói.

Và cũng như mọi khi, Titi điếc đặc lại cố gắng tham gia vào câu chuyện để chứng minh sự tồn tại của bản thân:

"Cái gì? Ai đi mua tông?"

Từ đó về sau, chúng tôi chưa bao giờ đọc đúng được tên của thương hiệu đình đám này.

Chưa một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro