Kẻ đột nhập thư viện trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Lần một, tình cờ gặp gỡ

Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải "tình yêu sét đánh". Mọi chuyện xảy ra vào một ngày 36 độ C không nắng lắm, khi tôi đang nhăn nhó quệt mấy giọt mồ hôi chảy ròng ròng từ má xuống cằm. "Tình yêu sét đánh" của tôi là cái thư viện như trong mơ của trường Hoàn Cầu, với mọi thứ sạch tinh tươm và quan trọng nhất là nó có máy lạnh.

Tôi vốn là một đứa ham vui, cứ mỗi khi một đứa bạn nào đấy rủ rê "Trường tao có cái này hay lắm!" là tôi đi ngay, không kịp nghĩ ngợi. Nhưng chưa bao giờ, phải rồi, chưa bao giờ trúng "tình yêu sét đánh" như lần này.

-Mày phải thật sự tự tin, y như mày đã rất quen thuộc với nơi này thì sẽ không ai quan tâm đến sự xuất hiện của mày trong thư viện.

Tưởng gì, đối với tôi, "đột nhập" vào thư viện trường khác là chuyện khá đơn giản. Dù gì thì tôi cũng đã giả vờ làm học sinh của kha khá trường, thêm một trường nữa cũng đâu thấm tháp gì. Ngọc dẫn tôi lên thư viện trường nó ở tầng chín, vẫy tay chào cô Vân thủ thư đang mãi ghi chép gì đó ở ngay lối vào:

- Hôm nay trời nóng quá cô nhỉ?

- Ừ, bạn của Ngọc đấy à?-Cô Vân ngừng bút, quay về phía tôi cười nhẹ.

-Dạ, em chào cô!

Cô gật đầu. Hai đứa tôi chọn một góc khuất trong thư viện rồi ngồi vào đấy. Thư viện tổng cộng có sáu dãy bàn, bốn dãy bàn học trắng phau xếp song song với nhau còn lại hai dãy bàn ở ngoài là bàn máy tính. Tôi thầm ngưỡng mộ cái thư viện mênh mông và thầm khâm phục vẻ ngoại tự tin và rất "tỉnh" của chính mình đã giúp mình qua cửa ải trót lọt. Tôi quên mất một việc rất quan trọng đó là không bao giờ giả vờ được với máy tính. "Alo... À ờ, đúng rồi... Thôi chết, tao quên mất, chờ chút nhé, lên bây giờ đây!" Ngọc nghe điện thoại rồi quay sang nói vội:

- Tao quên mất tiêu phải làm dàn bài Văn cho đứa bạn. Mày cứ ở đây chờ một tẹo, hai mươi phút nữa tao quay lạ!

Tôi chưa kịp gật đầu thì nó đã vác cặp chạy biến. Thư viện sau mùa thi cũng không có mấy người, hay nói đúng hơn là khi chúng tôi bước vào thì chẳng có ai ngoài hai đứa tôi và cô Vân. "Đứa bạn mình đúng là khéo chọn ngày giờ", tôi thầm nhủ, mắt đảo quanh một lượt để ngắm nhìn lần nữa cái thư viện vừa đáng yêu vừa đáng hâm mộ này, rồi... không biết làm gì khác. Cô Vân vẫn cặm cụi vào đống giấy tờ trên mặt bàn, còn tôi thì chẳng đời nào đi ra chỗ cô hỏi mượn sách cả. "Mọi thứ ở đây đều phải qua hệ thống, mày mượn sách gì hay đọc ebook trực tiếp trên máy đều phải qua đăng kí hệ thống cả" - tôi nhớ lại lời Ngọc dặn dò có nhiêu đó khi cả hai đứa rôi đứng chờ thang máy.

Tôi lân la đến dãy bàn máy tính, chọn cái góc trong cùng rồi bật lên. Không đòi password may quá! Nhưng đến khi vào được rồi thì tôi lại chẳng biết làm thế nào để mượn sách. Tôi ngồi loay hoay mãi, gãi đầu, gãi tai. Có ai đó vỗ vai tôi một cái. Toi rồi, quả này cô Vân mà hỏi thì đúng là tôi chỉ có nước độn thổ.

-Bạn chưa mượn sách thư viện bao giờ à?

Tôi quay lại, là một bạn nam lạ hoắc đeo kính đang nghiêng đầu qua vai tôi, ngó vào màn hình chỗ tôi ngồi.

-À... ừ... mình chưa lên thư viện bao giờ.

-Vậy hả? Bạn học lớp nào?

-Tớ... không học lớp nào cả.- Tôi nhìn xuống chân, tim đập loạn xạ và cứ nhìn chăm chăm vào đôi dép lê mà "Người Lạ" đang đi.

"Người lạ" nhìn tôi cười tủm tỉm.

-Ra vậy. Thế là bọn mình giống nhau đấy.

-Là sao?

-Mình thì học trường này, nhưng cũng không ít lần sang trường khác "thăm ké" thư viện của người ta.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, hóa ra tôi không phải là người duy nhất hay cải trang làm học sinh của trường khác.

-Thế này nhé, bạn muốn làm gì cũng phải có tài khoản, bạn không học trường này thì xài tạm tài khoản của mình vậy. Nếu muốn mượn tài liệu cứng thì chọn vào đây... còn muốn đọc file trực tiếp trên máy tính thì bấm vào đây nhé!

"Người lạ" chỉ cho tôi từng chút một rồi đăng nhập tài khoản. "Trần Duy Minh-11A3 Chuyên Toán"- tôi nhẩm nhẩm trong đầu để nhớ tên vị cứu tinh của mình.

-Mình mượn sách rồi, giờ mình ra chỗ cô Vân để lấy sách đọc, còn bạn cứ xài tài khoản của mình để đọc ebook nhé.

Đến bây giờ tôi mới có thời gian hoàn hồn để nhìn cho kĩ. Minh mặt áo phông màu xanh in hình siêu nhân, mặc quần sóc kaki và đi đôi giày lười màu xanh nhạt, không có vẻ gì là một thời hay lên thư viện cả. Tôi cảm ơn Minh rối rít rồi cắm đầu vào máy tính tìm hết sách nọ đến sách khác và bị choáng ngợp bởi kho ebook đồ sộ.

-Nè mày, sao vào xem sách được hay vậy?- Ngọc vỗ vai tôi một cái rồi thầm thì - Nãy tao định đưa mày tài khoản của tao mà tao quên béng mất, xin lỗi tình yêu nha!

-Ờ không có gì. Nãy cũng có một bạn cho tao mượn tài khoản rồi.

-Thật á? Ai mà rộng rãi vậy? - Ngọc trợn tròn mắt nhìn tôi rồi đảo mắt khắp thư viện tìm kiếm. Lúc này. Lúc này thư viện đã lác đác người nên chúng tôi giảm volume để tránh bị chú ý.

Tôi quay sang chỗ Minh ngồi, tìm cái áo phông màu xanh lá in hình siên nhân nhưng chăng thấy.

-Chắc là đi mất tiêu rồi. - Ngọc tiu nghỉu, nhìn lần nữa vào màn hình của tôi rồi lẩm nhẩm " Trần Duy Minh. 11A3 Chuyên Toán."

Vậy ra hôm nay tôi vừa trúng "tình yêu sét đánh" lại vừa gặp một ông tiên mặt áo siêu nhân cơ đấy!

2. Lần hai, có duyên

Sau lần ấy, tôi lên thư viện trường Hoàn Cầu hai lần nhưng không gặp Minh nữa. Rút kinh nghiệm lần trước Ngọc đưa tôi cả ID và password để tôi thoải mái đọc sách lúc nào tùy thích. Tôi luôn chọn cái máy tính trong cùng, chỗ ít ánh sáng nhất và cũng là chỗ mà tôi gặp "Người Lạ" đặt biệt lần đầu tiên.

-Thứ Sáu tuần này trường tao chiếu phim cho học sinh toàn khối 11, đi không? - Ngọc huých tay tôi.

-Vậy hả? Phim gì?

-Chẳng rõ, nghe đâu là tuần giao lưu với học sinh Pháp nên chiếu phim của Pháp. Ba rưỡi bắt đầu chiếu có bận gì không?

- Ờ không.

Chiều thứ Sáu hội trường đông nghịt người. Chúng tôi đến sát giờ chiếu nên căng mắt mới tìm ra được hai ghế trống cạnh nhau. Ngọc kéo tôi đi phăm phăm đến chỗ ấy rồi ngồi phịch xuống một cái.

- Nhanh, không lại mất chỗ bây giờ!

Nó lúc nào cũng vậy, mọi thứ cứ phải nhanh thật nhanh khiến tôi chóng cả mặt. Tôi ngồi phịch xuống, trúng ngay vỏ chai nước khoáng.

-Bạn gì ơi, chỗ này của mình,..

Tôi quay lại, há hốc nhìn "Người Lạ" đang đứng sau lưng và chỉ tay xuống cái chai nước bị tôi ngồi cho bẹp rúm.

-Ơ...

Chúng tôi chỉ vào nhau ngạc nhiên rồi cùng cười phá lên, chẳng vì cái gì cả. Ngọc trợn mắt nhìn Minh cứ như thế nó chứng kiến cảnh hai vật thể lạ rơi ngay trước mắt. Sau vài giây định thần, chẳng cần tôi giải thích thì nó cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, rằng thì ở trường tôi còn quen ai ngoài ông tiên mặc áo siêu nhân nữa cơ chứ? Hội trường bắt đầu tắt đèn để chiếu phim, ba đứa tôi vẫn đứng quanh hai cái ghế trống nói chuyện bân quơ. Chẳng biết Minh thì thầm gì đó với bạn ngồi kế bên mà lát sau đã thấy bạn đấy đứng lên nhường chỗ cho chúng tôi. " Ngoại giao khá quá chứ!" - Ngọc huých vào tay tôi nói nhỏ.

Đèn tắt hẳn, tiếng ồn ào tràn ngập hội trường bắt đầu lắng xuống nhường chỗ cho đoạn nhạc dạo đầu phim. Phải mất đến gần hai mươi phút chúng tôi mới bắt đầu nhận ra phim chán òm. Ba đứa tôi bắt đầu quay ra tám chuyện linh tinh.

-Đằng ấy có thấy bù ngủ không?- Minh quay sang gợi chuyện với tôi trước - Mà đằng ấy tên gì nhỉ?

-Tớ tên Vân. Còn đây là Ngọc. - Tôi chỉ sang con bạn đang sắp gục đến nơi. Nó giật mình một cái, quay sang vẫy tay cười giả lả như thể thân quen lắm rồi quay đầu lại cúi đầu chuẩn bị ngủ tiếp.

-Giờ này thư viện vẫn mở cửa đấy, hay tụi mình lên trên đó ngồi?

Tôi chẳng nói gì, quay sang chỉ tay về Ngọc đang say giấc nồng.

-Cứ để bạn ấy ngủ. Hai bạn chắc có số nhau chứ hả?

Tôi gật đầu cái rụp lưỡng lự một lúc rồi đứng dậy để cho đứa bạn thân thoải mái hưởng thụ giấc ngủ thỏa mãn của nó. Đấy là mội buổi chiều đặc biệt, khi tôi nhận ra hóa ra chúng tôi, ý tôi là tôi và Minh, cũng có duyên đấy chứ?

Suốt một tháng, cứ thứ Sáu là tôi lại đến trường Hoàn Cầu để xem phim dù phim ấy tôi xem rồi hoặc biết thừa rằng bộ phim đó kiểu gì cũng khiến tôi sớm lăn ra ngủ một giấc. Luôn có người đến sớm giành chỗ cho tôi, không phải là Ngọc bởi vì nó đã thề với lòng sẽ không bao giờ đi xem phim giao lưu văn hóa của trường nữa.

Sau mỗi chiều thứ Sáu, lòng tôi lại xốn xang nhẹ nhẹ.

3. Lần ba, định mệnh!

Tôi không thể tách bạch mớ cảm xúc lộn xộn của mình. Sau một tháng trời đầu óc không nghĩ gì khác ngoài trông ngóng đến ngày thứ Sáu, tôi chợt nhận ra, hóa ra từ trước đến giờ chỉ có tôi là người "chủ động" hay nói đúng hơn là tôi luôn phải chạy theo mối quan hệ giữa tôi và Minh. Minh chưa bao giờ hỏi tôi học trường nào, cũng chưa bao giờ quan tâm xem nhà tôi ở đâu. Tôi luôn chạy xe một mình từ trường tôi đến trường Minh. Mỗi chiều thứ Sáu, sau khi phim kết thúc chúng tôi tản bộ suốt mấy dãy hành lang rồi bàn luận những chuyện trên trời dưới bể, về thư viện trường này, phòng đọc sách trường kia, hay bộ phim được chiếu. Chúng tôi không biết gì về nhau, hay nói đúng hơn Minh không muốn biết thêm gì khác về tôi. Phải chăng tôi quá nhạy cảm, hay chính Minh đã quá thờ ơ?

Sau khi nhận ra điều ấy, tôi không đến trường Hoàn Cầu nữa, quyết tâm chia tay cả cái thư viện mà tôi yêu điên đảo bấy lâu. Mỗi chiều thứ Sáu ở nhà, có cái gì hụt hẫng và quặn thắt cứ dâng lên đầy cổ họng khiến tôi phải cố nhấn chìm nó xuống.

"Sao dạo này không qua trường tao nữa vậy?" - Ngọc nhảy ra từ cửa sổ Facebook Messenger.

"Tao bận"

"Bận đến mức không thể dành hai tiếng đồng hồ để lượn qua ngắm cái thư viện rồi đi về hả? Hồi trước mày ngồi đấy từ sáng đến tối có sao đâu?"

"Tao bận. Đã bảo là bận mà lại!" Tôi tắt Facebook rồi trèo lên giường nằm, vừa nghĩ vừa thấy tội nghiệp con bạn bị mình trút giận lên đầu vô cớ.

Những ngày còn lại của mùa Hè, tôi lúc nào cũng lử đử như thiếu ngủ, việc ý nghĩa nhất trong ngày là lên mạng tìm kiếm mấy phim thuộc dạng "nhất nhì về doanh thu phòng vé" để xem giết thời gian, nhưng vẫn thấy phim nào cũng buồn buồn nhạt nhạt. Giá mà... giá mà tôi có thể đi xem lại mấy phim giao lưu văn hóa cùng với Minh như ngày trước thì tốt, dù phim chả hay tí tẹo nào cả. Tôi lấy hai tay vỗ lên mặt mình mấy cái thật mạnh. Không tiếc nuối, cũng không suy tư nữa. Quyết định vậy đi?

"Biết hôm nay ai qua lớp tao không?"

"Ai qua lớp mày thì liên quan gì đến tao?"

"Thế mà có đấy. Người hùng mặc áo siêu nhân của mày đấy!"

Tôi im lặng trong ba mươi giây, một phút rồi năm phút, mắt vẫn trân trân nhìn cái màn hình máy tính.

"Thấy sao hả?"

"Chả sao cả. Mà bạn ấy qua có việc gì?"

"Chịu luôn, chỉ hỏi xem có bạn nào lớp này tên là Ngọc thôi, rồi vẫy tay chào tao một cái toe toét lắm. Chắc đến lớp nào cũng tìm "bạn Ngọc"," đến giờ mới thấy".

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Vậy thôi."

Tôi thở dài đánh thượt. Vậy là người mà Minh thật sự cần tìm hiểu là Ngọc chứ không phải tôi. Tôi lấy hai tay vỗ thật mạnh vào mặt, chuyện thực sự đã kết thúc rồi, cho đến khi hai má nóng ran và hai mắt đỏ ngầu lên vì nước mắt.

                                 ***********

"Chỉ là tiếc nuối cái thư viện với vài chục nghìn cuốn ebook thôi, rồi sẽ tìm được chỗ khác "ngầu" hơn" - tôi tự nhủ với bản thân như vậy rồi xách cặp vào lớp. Buổi học thêm đầu tiên của năm học mới, nghe đâu cô giáo dạy tiếng Anh được xếp và hàng "Tứ đại mỹ nhân" siêu khó tính ở trung tâm.

-Nói nghe nè, có dư cây bút với quyển sổ nào không?

Tôi quay lại, Minh đang nhìn tôi cười khúc khích.

-Lạ lắm hả? Tớ hỏi Ngọc thì biết ngay bạn học thêm ở đâu ấy mà!

-...

-Tụi mình ấy, gặp nhau là định mệnh!

Minh hẹn tôi ở thư viện trường tôi. Hôm nay tôi là chủ nhà. Thư viện trường tôi muốn mượn sách phải ghi bào một tờ giấy đăng kí, nộp cho cô thủ thư rồi ngồi chờ lấy sách nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ mà tôi muốn chỉ cho Minh xem.

Nắng mùa Thu đổ đầy sân trường vàng óng, cảm giác bồi hồi xốn xang của năm cũ vẫn phảng phất đâu đây.

Tác giả : Đuôi Khói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro