Nhật ký cưa đổ Tiểu Bảo bối lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Preview 1

Hàng loạt chiếc xe thể thao phân khối lớn đã tụ tập đầy đủ trước cổng một khu biệt thự to lớn. Các công tử thiếu gia đã đứng cạnh chiếc xế cưng của mình, ha hả cười nói, bàn tán rộn rã. Từ bên trong, lại một chiếc siêu xe khác lừng lững tiến ra ngoài, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Hầu như ai cũng đứng thẳng người dậy hết sức hào hứng chào đón.

Người ngồi bên trong khẽ hạ cửa kính xuống, tay anh ta gác lên thành cửa xe thư thả đùa nghịch cặp kính râm trong tay. Mái tóc nâu bị nhuộm đỏ đi một phần thật kì lạ nhưng cũng rất đẹp, đôi mắt sắc sảo và mị hoặc đó thật khiến người ta phải bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chàng thanh niên ngồi bên trong xe vừa thấy đám bạn ăn chơi cùng đã hào hứng vẫy tay. Khóe môi theo đó cong lên khởi sắc, trên gương mặt thoạt nhìn rất anh tuấn và lạnh lùng kia bây giờ trông thật trẻ con tinh nghịch.

Người đó đẩy cửa xe bước ra ngoài, đôi giày thể thao màu đen rất hợp với quần áo hắn mặc hôm nay, một chiếc áo thun rộng màu xám và áo da đen bên ngoài.

Anh ta là Vương Tuấn Khải, hay Khải thiếu, con trai của tài phiệt họ Vươnng nổi tiếng nhất Trùng Khánh này. Không ai là không biết đến gia tộc hùng mạnh của họ, Vương Tuấn Khải hiển nhiên cũng rất được bạn cùng hàng kính nể bội phần.

-Khải thiếu cậu hôm nay trễ hẹn, hại bọn tôi phải đến tận nơi thế này.- Một cậu công tử khác lên tiếng cười cười, anh ta là Cố Thiên, thiếu gia của tập đoàn viễn thông giàu có.

-Đã thất lễ rồi.- Vương Tuấn Khải cười cầu tài, hai chiếc răng khểnh đặc biệt của hắn lộ ra như mê hoặc người khác. Aigoo~ Gương mặt tươi cười hồn nhiên đó thật sự làm thiên hạ điên đảo mà.

-Tính sao đây?- Cố Thiên là bạn chơi của Vương Tuấn Khải lâu rồi, hiểu rõ con người hắn rất phóng khoáng và chịu chơi liền lên tiếng gợi ý.

Vương Tuấn Khải không nhiều lời, đeo cặp kính râm lên rồi hất đầu.

-Hôm nay quẩy cho đã, tôi mời!!!

-------

-Cám ơn em nhé Nguyên, vất vả rồi.

Chị chủ quán cười tươi, Vương Nguyên gật đầu đáp trả, cũng cười vẫy tay với chị rồi xốc lại ba lô, mở cửa đi ra ngoài.

Giờ làm thêm đã hết, cậu nhìn đồng hồ nơi tay, cũng không còn sớm. Nếu bây giờ kiếm gì đó ăn qua loa rồi học bài chắc sẽ kịp. Nghĩ vậy, cậu nhanh chóng cất bước.

Những cửa tiệm thức ăn hầu như đã đóng cửa, thật là xui xẻo mà. Vương Nguyên cũng không nghĩ hôm nay lại tan ca trễ vậy, không chuẩn bị đồ ăn tối rồi. Cậu đành lững thững ra đường lớn đón xe, tối nay lại phải ăn mỳ tôm thôi.

Cũng thật là, hôm nay quán ăn sao lại đông đến thế? Làm mãi mà quên mất thời gian, đến khi xong việc cũng đã là mười giờ đêm mất rồi.

Vương Nguyên vừa đứng ngay bên đường lớn, vừa chì chiết mũi giày xuống mặt đất. Chuyến xe bus cuối cùng hy vọng vẫn chưa ngừng hoạt động.

Cậu còn đang miên man suy nghĩ thì từ phía xa cả một loạt đèn pha chiếu đến sáng rực, tiếng gầm rú của động cơ xe vang vọng khắp nơi như sấm dậy. Tiếng người hú hét cũng không thiếu. Tất cả đều tạo thành một thứ tạp âm hỗn loạn bao tủa lấy khung đường vắng.

Nguyên giật mình, theo phản xạ lùi sát vào trong đường. Thật là dọa người mà. Cậu trấn tĩnh nhìn lại đám xe thể thao đang hung hăng lướt qua, ánh mắt chợt chạm phải ánh nhìn của một ai đó. Một cơn gai lạnh chạy dọc sóng lưng, cảm giác kì lạ dù chỉ là một giây mắt chạm mắt.

Nhưng không lâu, Vương Nguyên đã nhanh chóng dời tầm nhìn đi, chuyện này cậu không muốn quan tâm. Đám nhà giàu này rảnh rỗi không gì làm thì ăn chơi tiêu tiền như vậy, cậu không thuộc tầng lớp đó nên tốt nhất đừng nhìn.

Đợi đám xe kia đi mất rồi, Nguyên mới nhìn ra đường. Vậy là hôm nay đến cả xe bus cũng muốn đùa với cậu, xui xẻo nên đành phải đi bộ về nhà vậy.

Vương Nguyên xốc lại ba lô trên vai, thở mạnh ra rồi nhanh chân bước đi. Cậu không được chán nản hay bi quan, cậu phải vui vẻ mà sống. Cuộc sống khó khăn cũng phải mỉm cười thật sáng lạn vào.

-----

preview 2

Mọi tối đều đến đây chờ xe, cớ sao lại có cái định mệnh ái oan như vậy.

-Cậu bao nhiêu một đêm ấy?- Hắn ta hất hàm hỏi. Cao cao tại thượng ngồi trong xe sang trọng mà nhìn ra cậu.

Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn con người kia, có vẻ hắn nghĩ cậu chưa hiểu.

-Cậu, một đêm thì đáng bao nhiêu?

"Hắn nghĩ mình làm cái nghề đó?"

-Này anh kia, tôi không phải loại người đó.- Cậu đáp lời bằng ngữ khí mạnh mẽ.

Ánh mắt của hắn lại quét qua hết một lượt người cậu. Từ đầu đến cuối đều không tệ, phải nói là rất chuẩn dáng a~

Nhận thấy ánh mắt đó cứ chằm chặp nhìn mình, Vương Nguyên khó chịu hắng giọng.

-Xin lỗi, chắc cậu cao giá lắm phải không?- Hắn cười cười như một đứa trẻ hồn nhiên.

"Anh ta có não hay không? Hay tai gặp vấn đề gì rồi?"

Vương Nguyên không muốn gây sự, khẽ nhấn mạnh bằng ngữ khí bình tĩnh.

-Tôi nhắc lại, tôi-không-làm-thứ-anh-nghĩ!!

Người ngồi trong xe khẳng định là có vấn đề, hắn vẫn cứ trưng dụng nụ cười kia thái quá, tiện tay lục lọi thứ gì đó bên trong xe. Vương Nguyên không phải tò mò nhưng cũng muốn nán lại xem kẻ kia làm gì.

*Roẹt*

Hắn xé một tờ ngân phiếu, kẹp vào một tấm card nhỏ rồi phóng ra bên ngoài cửa sổ.

Nguyên tròn mắt nhìn hành động kia, còn chưa hiểu gì thì người bên trong xe đã lên tiếng.

-Cứ đến địa chỉ này sẽ gặp được tôi. Số đó cậu cứ giữ lấy làm quà gặp mặt.

Nói rồi hắn ta còn ráng cười lấy một cái nữa, nháy mắt với cậu rồi mới gạt cần số xe chạy đi.

Thật sự khiến cậu muốn tức điên lên mà. Đã nói không phải là không phải, sao hắn còn làm ra mấy chuyện này.

Vương Nguyên tuy là vậy cũng cúi người xuống nhặt nhạnh hai tờ giấy dưới đất. Cái này là trời ban mà, phải giữ lấy để mà đóng tiền học phí. Ai bảo hắn dư tiền quá muốn có người xài thế.

"Vương Tuấn Khải"

Cậu nhìn thoáng qua. Cái tên cũng đẹp đó chứ.

Vương Nguyên nhẩm nhẩm rồi tiếp tục đợi xe.

Đến khi ngồi trên xe rồi cũng còn lảng vảng cái tên kia trong đầu.

"Thật là bị cái nụ cười đó hù dọa rồi mà."- Vương Nguyên gãi gãi đầu bối rối.

=====

Nhá Hàng mấy nàng trước đây. ^^

Ý tưởng Fic này đến thật là bất ngờ, hy vọng đủ cho một Long Fic siêu cấp dễ thương nè!

One Shot vẫn ra vào thứ 7 nhé!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro