Ngày mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi lại không ngủ được. 

Cơn đau đó bấu víu lấy tôi, không ngừng dày vò thân thể tàn tạ này. Cho dù uống thuốc hay làm gì cũng không khỏi. Cách duy nhất mà tôi có thể làm khi muốn nghỉ ngơi là uống thuốc ngủ. 

Thứ thuốc đó biến thành thần dược cứu mạng tôi trong những ngày như thế này. 

Nhưng mà hôm nay thuốc ngủ đã hết rồi. Không còn thứ gì có thể cứu tôi hết, chỉ có những cơn đau đang chực chờ để nuốt chửng lấy tôi. 

Bác sĩ nói rằng, thân thể của tôi không tốt, không nên lạm dụng thuốc quá nhiều. Nhưng mà ông ấy không nói cho tôi cách nào để vượt qua nỗi đau này cả. Việc ông ấy làm, là khám bệnh, nói vài câu về thuốc thang, rồi nhận tiền. 

Nhiều khi nhịn không được, tôi kể cho những người bạn của mình, nhưng mà không ai giúp tôi cái gì cả. Bọn họ đơn giản là an ủi vài câu 'Cố lên', 'Đau lắm thì đi bác sĩ đi', 'Phải cẩn thận với sức khỏe của bản thân'... 

Những câu an ủi sáo rỗng. 

Tôi không cách nào cảm nhận được sự ấm áp từ những lời an ủi đó, cho dù bọn họ đều có ý tốt và mong tôi khỏi bệnh. Giống như sự xấu tính ăn sâu vào máu, tôi thường nhìn mọi thứ một cách phiến diện và suy đoán ý nghĩ của mọi người theo mặt trái của nó. 

Tôi biết đây là không đúng. Nhưng không ai dạy tôi cách để sửa nó. 

Tôi vạch ra ranh giới giữa mình với mọi người, vừa mong bọn họ tránh xa tôi ra, vừa mong sẽ có ai đó bước vào thế giới của mình. 

Như một kẻ mâu thuẫn. 

Cơn đau đó lại đến, ngày càng dồn dập.

Ngoài trời mưa tầm tã, tôi ngồi bên cửa sổ, chậm chạp gõ từng chữ về suy nghĩ của mình. Cái suy nghĩ mà đến hiện tại tôi vẫn không hiểu được. 

Nhiều khi tôi khát vọng được sống, nhưng cũng có lúc lại chỉ muốn chết quách đi cho xong. 

Giống như hiện tại vậy. Cơn đau ở bụng cứ cuốn lấy tôi, đôi tay thì run lên, làm thế nào cũng không chịu nghe lời của não bộ. Có những khoảnh khắc trước mắt tối sầm lại, đầu váng, buồn nôn, lạnh căm trong người. 

Tôi cảm thấy mình sắp chết. 

Không có một loại bệnh nào có những triệu chứng kia cả. Bác sĩ luôn miệng bảo rằng tôi chỉ có vấn đề về dạ dày cùng với thân thể hơi yếu mà thôi. Thậm chí nhiều khi ông ấy còn khuyên tôi nên đi tìm bác sĩ tâm lí thử xem. 

Những lúc như thế, tôi chỉ muốn hét lên với ông ấy rằng tôi rất bình thường. 

Tôi không có điên. 

Tôi cũng không nói dối.

Vì thế, tôi đã lâu không đi khám nữa, cứ thế dựa vào thuốc ngủ sống qua ngày. Hoặc nhiều lúc đau quá, tôi sẽ dùng thuốc giảm đau. 

Hành động này là sai, nhưng tôi không thể bỏ được. 

Những người luôn miệng khuyên tôi không nên thế này không nên thế nọ, bọn họ giống như một đám người ngu ngốc cái gì cũng không rõ. 

Không phải là tôi, thì bọn họ lấy tư cách gì để nói? 

Không có trải qua nỗi đau của tôi, thì bọn họ có quyền gì để ngăn cấm? 

Cho dù tôi biết mọi người đều muốn tốt cho tôi, nhưng mà cơn đau, phẫn nộ, hoặc giống như một loại phát tiết giận cá chém thớt nào đó cứ vặn vẹo những suy nghĩ của tôi, biến những người thân yêu của tôi trở thành một đám đạo đức giả. 

Nhiều khi nghĩ lại, tôi chỉ muốn tát mình một cái. 

Nhưng cuối cùng không có thứ gì thay đổi cả. 

Tôi đã từng vì thế mà khóc lóc, ăn năn, muốn chết. Tôi cảm thấy mình thật xấu xí, ghê tởm, không nên tồn tại. Những vết sẹo trên người nhiều thêm, thân thể càng yếu, cơn đau càng lớn. 

Đây có lẽ là sự trừng phạt cho suy nghĩ dơ bẩn của tôi. 

Không biết thế nào, tôi nằm rạp xuống nền, cứ thế bật khóc. 

Đôi tay lại lần nữa run rẩy, không chịu nghe theo khống chế, thậm chí ngay cả cầm điện thoại cũng không xong. 

Ngoài trời mưa rơi càng lớn, nỗi sợ của tôi càng nhiều. 

Sợ đau, sợ chết, sợ ở một mình, sợ bóng tối, sợ rất nhiều thứ. 

Ước mơ của tôi là viết sách, với đôi tay như thế này, tôi còn có thể viết sao? 

Tôi còn muốn đi đến nhiều nơi, với thân thể thế này, tôi còn có thể đi sao? 

Sàn nhà lạnh băng, nước mưa hắt vào lạnh băng, thậm chí không khí khi hít vào cũng lạnh băng. 

Không có một chút hơi ấm nào dành cho tôi hết.

Không ai có thể ôm tôi cả. 

Trong khi tôi quằn quại khóc lóc vì đau đớn, không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến hết. 

Cho đến giờ phút này, tôi vẫn là một kẻ cô độc.

Vì sao tôi phải chịu nỗi đau này?

Vì sao tôi lại được sinh ra?

Vì sao tôi còn sống? 

Những suy nghĩ tiêu cực cứ dâng lên, ban công lạnh lẽo đầy mưa giống như mang theo sự cám dỗ nào đó, khiến tôi không dứt mắt ra được. 

Tôi ở trên tầng ba, nếu hiện tại nhảy xuống, tôi sẽ được giải thoát sao? 

Không còn đau đớn, không còn cô độc, không còn những đêm lạnh lẽo, không còn phải phiền não về bất cứ chuyện gì. 

Cứ nghĩ đến hình ảnh tuyệt vời đó, tôi bỗng nhiên không còn thấy đau đớn nữa. Hoặc có lẽ một loại khát vọng muốn chết nào đó đã mạnh đến mức đá bay cơn đau ngu xuẩn này. 

Tôi chậm rãi lết ra ban công, mưa rơi trên người, lành lạnh. 

Phía dưới là đường xá vắng vẻ, có hai chiếc xe máy vừa chạy qua. 

Mọi nhà đều đã đi ngủ, chỉ có đèn đường lẻ loi phát ra ánh sáng nhè nhẹ. 

Khung cảnh hoàn hảo để tự sát. Không làm phiền người khác, không có ai lao đến cứu, cũng không có ai sẽ kinh hoảng. 

Tôi thử leo lên lan can ban công, nước mưa làm chỗ này hơi trơn, quần áo dính ướt cảm giác rất khó chịu. Nhưng không sao, tôi thầm nhủ, vì dù gì mình cũng chết nhanh thôi. 

Tiếng mưa rì rào, không khí lạnh lẽo, đường xá im ắng. 

Tôi đã đứng ở bên ngoài lan can rồi, chỉ cần buông tay, hướng người về phía trước thì tôi có thể thực hiện một cuộc tự sát hoàn hảo. 

'Nhưng nếu như không chết được thì sao?' 

Suy nghĩ lướt qua trong nháy mắt, lại giống như hòn đá đập vào khát vọng muốn chết, đem nó đánh rạn. 

Tôi bắt đầu phân vân. 

Nếu như tôi không chết, có khả năng cao sẽ bị gãy tay gãy chân, nặng hơn thì sẽ biến thành người thực vật. 

Khi sắp đến gần cái chết, tôi bỗng nhiên sợ hãi. 

Mình chết ở đây, không ai phát hiện, không ai khóc thương, cứ thế chết một cách đơn độc như vậy sao? 

Trái tim tôi đập thình thịch, trước mắt choáng váng, cơn đau lại xuất hiện, chưa bao giờ sợ hãi như thế. 

Tôi cảm thấy mình chưa muốn chết. 

Cho nên tôi giống như một kẻ hèn nhát đóng kịch một vai, bắt đầu leo vào lại, cho dù tay chân run rẩy vì sợ. 

Tiếng mưa rì rào càng lớn, như đang cười nhạo con người ngu xuẩn không biết lượng sức mình. 

***

Tôi cuối cùng cũng chỉ là một kẻ nhát gan.

Một kẻ nhát gan ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro