CHƯƠNG 11.THUYẾT KHÔNG CHÍNH THỐNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THỨ TƯ, 19/4/00


Tối qua lần đầu tiên tôi lại mở máy tính sau nhiều ngày và thấy một mớ email, phần lớn là từ họ hàng. Khó có thể nhớ hết gia đình nhà mẹ nhưng cũng khó tương đương để quên đi di sản nhà Layton. Suốt mười năm đầu tiên của cuộc đời, tôi đã không biết gia đình gốc Trung Quốc của mẹ tôi được gọi là Layton. Bà ngoại người Trung Quốc của tôi đã từng kể cho tôi nghe rằng đấy là cái tên Trung Quốc đã được Anh hóa của ông tôi, và tôi tin bà. Sau đấy chú Gregory giải thích rằng bà ngoại thích nói thế vì bà đã từ bỏ cái tên Trung Quốc để lấy tên Anh. Người nhà Layton Trung Quốc đầu tiên là một gia nhân đã giao kèo sẽ lấy tên theo gia chủ của mình khi ông rời khỏi tỉnh Quảng Đông để định cư ở Trinidad. Nhờ công việc vất vả của ông tôi - điều hành một công ty nhỏ kinh doanh đồ uống không cồn, sữa đặc và bảo hiểm nhân thọ - Layton bây giờ là một cái tên được ghi nhận trên khắp Trinidad. Công ty TNHH Layton Marketing mở rộng nhanh chóng khi ông còn sống, rồi đến một trạng thái bình ổn ôn hòa dưới sự chỉ đạo của chú Gregory.

Có nhiều người nhà Layton tự hào về việc mang họ Layton đến mức ta phải nhìn rất kỹ phần cuối email của mình mới đoán ra Layton nào đang gửi thư cho ta: gplayton là Gregory Con, con chú Gregory của tôi, pglayton là một người bà con khác, Paul; và glayton là con gái của Paul. Không có gia đình nào (kể cả gia đình nhà Chan) từng tiếp nhận một người nhà Layton. Trên danh nghĩa mang họ Chan, nhưng thật ra tôi là một người nhà Layton. Tôi liếc qua bốn bức email có chủ đề "Các ngày kỷ niệm, sinh nhật và lễ rửa tội nhà Layton" và thấy rằng sinh nhật của tôi cũng có trong đó nhưng họ Chan của tôi đã bị bỏ sót vì chẳng mấy người nhà Layton có thể nhớ được. Một thông báo từ người họ hàng ở Calgary của tôi nói rằng anh ta mới có hai con trai sinh đôi. Một công thức bánh xốp sữa nóng. Một thông báo sinh con khác từ một người họ hàng ở Trinidad: "Olivia Marie Layton, gần ba cân, sinh mười ngày trước."

Kẹp giữa thông báo ngày sinh của Olivia Marie và công thức bánh xốp của bà trẻ tôi là một thư có tiêu đề gây khó chịu: TÌM KIẾM NGHIỆP ĐOÀN BƯƠM BƯỚM! "Diễn giả khách mời đặc biệt từ khu vực Vịnh San Francisco, Cozy Von Booty" - email của Allie viết. "Cozy đã dẫn dắt phong trào liên đoàn các vũ công múa cột tại cuộc biểu diễn nhìn qua lỗ khóa của các Quý cô Mạnh mẽ ở San Francisco năm ngoái. Sau đó sẽ có mục T&A, à quên, Q&A." Ký ở dưới là dấu hiệu tình cảm đặc biệt của Allison J-$->==.

Một bức email sau đó nài nỉ tôi tham dự cuộc họp:

Tớ sẽ điều phối, bồ biết đấy. Trời ơi, tớ sẽ yên tâm hơn khi có bồ ở đây. Căng thẳng quá! Xxxx. Nếu thích thì dẫn cả Jasmine đi cùng nữa nhé! Trong tình đoàn kết giữa các lao động tình dục, Allison. Khẩu hiệu là Quyền lực Về tay Chị em - nhưng đừng có đả động với các thành viên lao động tình dục khác rằng tớ là một Phụ Nữ Được Bao nhé. Họ có thể sẽ hiểu lầm và cố tìm cách ngăn cản tớ chủ trì đấy.

Hiểu lầm? Tôi đoán Allie cần tất cả lòng tin trên đường phố thì may ra mới có thể tổ chức được cái đám đông này. Họ sẽ làm gì nếu biết Allison có thể hoàn toàn không có tổ chức tí nào? Trục xuất cô nàng? Hạ cô nàng xuống cấp dán phong bì à?

THỨ BA, 25/4/00


Vừa mới nhận được một cú điện bất ngờ từ Jasmine. "Bồ có tới cái buổi họp điên rồ ấy không? Tối nay Allison sẽ làm gái chủ trì đấy!"

"À, có thể tớ sẽ tạt đến một tí. Nếu tớ không bận đi làm. Mà sao bồ lại gọi?" tôi hỏi.

"Nó muốn nhìn thấy một gương mặt thân quen. Nó căng thẳng không biết mình có đảm nhận vai trò mới được không. Tớ bảo nó: Bình tĩnh lại đi, cũng chỉ như làm má mì thôi - nhưng thế lại làm nó căng thẳng hơn. Ha!"

Khó có thể hình dung ra Allison làm một má mì! Jasmine cũng sẽ là một má mì dở ẹc nếu thật sự phải kiếm sống theo cách ấy, vì nó chẳng mấy khi hòa thuận được với những gái khác - mà một má mì thì phải làm được thế. Nhưng Jasmine thiếu sự khiêm tốn của Allison. Jasmine thật sự nghĩ mình nên làm má mì.

THỨ TƯ, 26/4/00


Cuộc họp tối qua đông hơn lần trước - khoảng hai mươi người chen chúc trong phòng khách của Roxana, hít thở cái mùi dễ làm say của hương đốt. Rõ ràng Cozy Von Booty khá có sức hút ở Bờ Đông. Và cô ta đã khiến cho cái khuyên mũi và mái tóc lởm chởm của Gretchen trông chỉ như phục sức của đám chíp hôi đú đởn.

Bộ cánh màu đỏ của Cozy gồm những dải cao su bề rộng chừng hai phân quấn thành một cái váy, vậy là ta có thể nhìn thấy rất nhiều hình xăm của cô ta - cả phía trước và hai bên - lộ ra qua những chỗ cuốn hở. Như những bức tranh đằng sau một tấm mành mành vậy. Mái tóc bob theo Louise Brooks của cô ta được nhuộm màu xanh lá ngả vàng, cùng màu với đôi giày bít mũi sexy. Cô ta đang bán các huy hiệu hứa hẹn (đúng hơn là đe dọa) thế này: KHÔNG CÔNG BẰNG, KHÔNG MIẾNG ĂN. Khi cô ta với tay ra thay cho một trong những môn đệ của mình, ta có thể thấy cô ta để cho lông nách mọc dài - nó cũng được nhuộm tiệp màu tóc. Và đôi giày.

"Bồ có nghĩ cái điều tớ đang nghĩ không?" Jasmine hỏi với một giọng rất thấp.

"À, tờ New York Times nói rằng các đồ phụ trợ tiệp màu đang quay trở lại vào mùa thu này."

"Có khi lông mu của cô ta cũng tiệp màu với đôi giày cũng nên. Chắc phải mất ba tiếng để mặc được cái bộ ấy đấy nhỉ! Rõ ràng là dân thích khoe hàng đang chiếm đa số ở đây," cô nàng càu nhàu.

Một cô gái mặc một phiên bản bảo thủ hơn bộ cánh của Cozy - da thay cho cao su - đi vào, và Roxana, người đang mặc áo phông ghi chữ ĐĨ TÌNH DỤC AN TOÀN, chào đón cô ta bằng một cái ôm đúng mực. Một số thành viên khác đang đeo các huy hiệu có chữ ĐỒNG TÍNH NỮ ĐÁNH SON CHỐNG LẠI TOÀN CẦU HÓA. Jasmine và tôi, với cách ăn mặc đơn giản hơn, cảm thấy mình hơi gây chú ý. Tôi nghĩ Allie cũng thấy vậy.

"Tại sao dân đồng tính nữ đánh son lúc nào cũng có gu thẩm mỹ về son tệ thế nhỉ?" Jasmine nín thở thì thầm.

Trước khi Cozy bắt đầu, Allison tuyên bố, "Tôi muốn mỗi người trong căn phòng này đều chia sẻ điều gì đó tích cực về trải nghiệm của mình với tư cách một lao động tình dục. Nhưng xin hãy giữ lại những bình luận của mình một lát, để Cozy có thời gian phát biểu."

Roxana cắt ngang, không thể hoàn toàn bỏ vai trò quen thuộc là chủ trì được. "Hoặc chúng ta có thể chia sẻ về một hành động tích cực mà chúng ta đã làm để cải thiện cuộc sống của tất cả các lao động tình dục."

"Và các thế hệ tương lai của các lao động tình dục," Belinda, mụ dominatrix tóc muối tiêu đế thêm.

"Tại sao lại không phải là các thế hệ đi trước nữa nhỉ, trong khi chúng ta đang ở đấy?" Jasmine hỏi tôi. "Một số các cô em này đã xaaaa thời hoàng kim của họ lắm rồi."

Allison loáng thoáng nghe được và nhìn về phía chúng tôi đầy căng thẳng.

"Cố tỏ ra tử tế đi nào," tôi thì thầm với Jasmine. "Đây là lần đầu tiên Allie chủ trì. Và nó đang cảm thấy bị áp đảo trước cái đống... đồ da kia." Và cả cao su nữa chứ!

Cozy Von Booty là tâm điểm của buổi tối. Cô ta ngồi trên một cái ghế gỗ tròn cao, chân bắt tréo đầy vẻ chiến lược, ngửa người về phía sau đủ để phô hình thể hình đồng hồ cát của mình.

"Lisa và tôi đã khởi động một dự án email mới," Cozy tuyên bố. Một vài người, trong đó có tôi, trông có vẻ khá bối rối. "Dành cho những người trong số các bạn chưa quen với các hành động trong phong trào ủng hộ tình dục của người đóng vai trò mẫu mực trong ngành công nghiệp người lớn, Lisa Marquis..."

Lisa Marquis? Hay vinh quang xếp loại X? Cozy, khá tự hào vì mối liên hệ riêng tư với một ngôi sao phim khiêu dâm nổi tiếng, đã cố tình nhắc tới "chuyến lưu diễn sắp tới của Lisa" và "sự cam kết của Lisa với quyền lợi của gái".

"Lisa và tôi đã tái tuyên bố lại khái niệm về 'con đĩ truyền thông'. Là gái làm tiền, chúng ta cần kiểm soát cách chúng ta được miêu tả qua các diễn ngôn chiếm ưu thế - trên tin tức, trong các bộ phim Holywood, trên ti vi..."

Allison mặt sáng bừng chân thành nhìn Cozy, khiến cho Jasmine nheo mắt lại một cách kỳ lạ còn tôi thì rùng mình. Mỗi khi Cozy hào hứng nói về việc "là một con đĩ", tôi lại co rúm người lại. Tuy nhiên những kẻ đồng tính nữ đánh son chống lại toàn cầu hóa thì có vẻ yêu thích việc ấy lắm.

"Vậy là chúng tôi tạo ra một danh sách nhận email, đăng ký vào danh sách này các thành viên sẽ nhận được thông báo mỗi khi có sự miêu tả tiêu cực nào đấy về gái đĩ trên các phương tiện thông tin đại chúng, và chúng ta sẽ có thể đáp lại như một phong trào thống nhất. Chúng ta cần tấn công - theo cách của phong trào ủng hộ tình dục - các bộ phim có tính gia trưởng như Eyes Wide Shut, phim đã khai thác chủ đề gái gọi chết..."

Không buồn tự giới thiệu mình, Jasmine bùng nổ.

"Lisa nói gì? Từ khi nào một ngôi sao phim con heo đầu đất lại trở thành một chuyên gia về việc xảy ra với gái gọi trong đời thực hay trên phim thế? Chị đang định bảo với tôi rằng một ngôi sao phim con heo sẽ quyết định liệu một bộ phim Holywood có chấp nhận được hay không chấp nhận được đối với tôi đấy à? Ở đây thì như thế là không thể chấp nhận được nhé."

Bị bất ngờ, Cozy chớp mắt và ấp úng.

"Xin chào?!" Jasmine sỉ vả. "Các ngôi sao phim con heo biểu diễn sex cửa hậu trên màn ảnh vì vài nghìn đô! Bố mẹ của Lisa có thể đi vào cửa hàng cho thuê băng Champagne mà thuê một cuốn băng có hình ảnh cô con gái nhỏ của họ đang toát mồ hôi bán trôn lấy tiền! Nói thế nào nhỉ, từ khi quái nào mà các diễn viên phim con heo lại biết nên chiếu cái gì trên màn ảnh vậy - trong khi trước ống kính máy quay bọn họ vẫn làm những việc mà ngay cả lúc riêng tư cũng không gái gọi có tự trọng nào làm? Lisa Marquis không được trang bị đủ khả năng, xét về mặt tâm thần, để đánh giá một bộ phim của Stanley Kubrick. Có lẽ cô ta nghĩ cô ta có thể làm một bộ phim hay hơn chăng?"

"Cô thậm chí còn chẳng biết Lisa!" Cozy cắt ngang. Tôi đang bắt đầu cảm thấy ngôi sao phim khiêu dâm theo chủ nghĩa nữ quyền kia và nhà hoạt động chuyên diễn trong các sô nhìn qua lỗ khóa kia là hai bạn tình của nhau. Jasmine thật sự nên im mồm thôi!

"Đúng đấy!" ai đó khác đồng tình. "Cô nghĩ cô là ai?"

"Từng người nói một thôi, làm ơn!" Allison nhỏ nhẻ nói. Giọng ai oán của cô nàng cắt ngang vụ náo loạn. Tất cả, kể cả Jasmine, im bặt.

"Đang có chia rẽ giữa các lao động tình dục," Allie ngâm nga. "Chúng ta ở đây để vượt qua những khác biệt ấy."

"Tôi thì không," Jasmine nói chắc nịch. "Tôi chỉ ở đây để xem sự điên rồ nào sắp được bịa đặt ra nhân danh quyền lợi cho gái gọi thôi. Bởi các ngôi sao phim con heo, không hơn!"

Mình có thật sự muốn Jasmine làm phù dâu trong đám cưới của mình không nhỉ?

"Tôi không nghĩ Jasmine đã tự giới thiệu mình," Roxana cắt ngang. "Jasmine, tại sao cô không nói cho mọi người trong phòng biết làm sao cô lại đi đến quan điểm như thế? Tôi nghĩ chúng ta cần có một cuộc đối thoại ở đây - làm rõ sự khác biệt giữa chúng ta nếu chúng ta định, ừm, giải quyết chúng."

"À, trước hết," Jasmine bắt đầu, "tôi đã trả xong món nợ của mình với tư cách là một gái gọi. Tôi đã có mối làm ăn của riêng mình và tôi chẳng có gì đồng điệu với một vài kẻ thông thái nửa mùa chẳng thể giữ nổi quần áo trên người. Tại sao Lisa Marquis lại tuyên bố là đại diện cho những người như tôi! Tôi đâu có đòi đại diện cho cô ta. Phim khiêu dâm đang làm hỏng một điều tốt đẹp. Bọn đàn ông xem tất cả những thứ kinh tởm ấy trên băng và việc ấy khiến cho chúng nảy ra nhiều ý tưởng."

"Đó là cuộc chiến chung của chúng ta," Allison bắt đầu giải thích. "Chúng ta đều bị công việc đổ tiếng xấu lên người..."

"Các ngôi sao phim con heo thì có thể bị," Jasmine nói, "đó là bởi vì họ không có kỷ luật làm việc như các gái gọi. Nghe này, không thể như thế được! Một con bé cho rằng làm tình hậu môn là bình thường mà lại đòi bảo vệ quyền lợi cho tôi à? Cô ta sẽ quyết định liệu tôi có bị lăng nhục không à? Vì một bộ phim mà tôi thậm chí còn chẳng tham gia? Tôi không nghĩ thế!"

"Làm tình đường cửa hậu là một phần của bức tranh tình dục..." Roxana lên tiếng.

"Đấy là một lựa chọn cá nhân!" Cozy tuyên bố.

"Thật kinh tởm thì có!" Jasmine vặn lại. "Và còn kinh tởm hơn nữa khi làm thế vì tiền."

Tôi điên cuồng nháy mắt ra hiệu "Thôi đi!" với Allie - liệu có ai vui lòng bắt Jasmine ngừng nói được không nhỉ?

"Sao tất cả chúng ta không thể nhất trí dẹp chủ đề này qua một bên nhỉ?" Allie hỏi. "Tôi thật sự không thích nó chút nào! Nó khiến tôi..." Nó bỏ lửng câu nói và trông có vẻ khổ sở y như tôi đang cảm thấy. Thật ra thì tôi bắt đầu đau đầu rồi.

"À, chúng tôi không đưa nó ra," Belinda nói. "Cô bạn tinh hoa nhất của cô đã khởi xướng nó. Và bây giờ chúng ta phải thay đổi chủ đề chỉ vì cô không thể xử lý được à?"

"Chúng ta phải lắng nghe bài diễn văn đả kích đầy nhục mạ và gây chia rẽ này từ một gái gọi và rồi chúng ta phải giết chủ đề này đi vì một gái gọi khác," ai đó phàn nàn. "Cái tôi thấy đang diễn ra là một nỗ lực của các gái gọi hòng kiểm soát cuộc thảo luận! Làm tình đường cửa hậu chỉ là một vấn đề đánh lạc hướng mà thôi. Cả hai cô đều đang định theo đuổi cùng một lịch trình! Vì hai cô đều được hưởng lợi từ việc làm gái gọi hơn là từ phong trào này!"

"Như thế không công bằng!" Allison kêu lên. "Nếu các vị muốn một vũ công thoát y chủ tọa buổi gặp mặt này, tôi sẽ bước xuống. Cứ nói ra đi!" Nó sắp khóc đến nơi. "Tôi đâu có đòi hỏi được chủ tọa buổi gặp này!"

Roxana đưa cuộc gặp trở lại trật tự. "Allison nói đúng. Hãy nhất trí dẹp chủ đề này qua một bên. Một số phụ nữ thấy làm tình đằng cửa hậu thật hạ cấp nhưng một số lại thấy việc ấy trao quyền cho ta," bà ta rống lên. "Mỗi lao động tình dục đều có Quyền Lựa chọn."

"Làm ơn đi," Jasmine càu nhàu. "Có ai chọn cách bị quấy rầy không?"

"Cô đã bao giờ quay một cảnh khiêu dâm chưa?" Cozy hỏi.

Có một chút im lặng khi Jasmine bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô ta.

"Chưa," Jasmine cuối cùng cũng nói. "Tại sao?"

"Chừng nào cô còn chưa đi bộ một ki lô mét trong quần dây của một cô gái khác, tôi gợi ý cô là chừng đó vẫn nên giữ lại những lời phán xét của mình. Với lại, Lisa đã sản xuất một bộ phim video rất thân thiện với phụ nữ cho các cặp đôi giải thích cách hưởng thụ tình dục cửa hậu - rất quân bình chủ nghĩa. Tôi không nghĩ cô hiểu làm tình cửa hậu, và khi nói đến chuyện tính dục, người ta thường sợ những gì họ không hiểu."

"Chị không hiểu chị đang nói cái gì thì có. Nghe này, tôi biết cách giả vờ làm tình cửa hậu, và tôi tình cờ lại là một trong số những người giỏi nhất đấy! Tôi cá là chẳng có gì về việc đó trong băng video của cô ta đâu nhỉ."

Bỗng nhiên cả cuộc họp, tưởng đã quay lại chống Jasmine, lại bắt đầu thay đổi.

"Cô đã làm thế à?" Gretchen ré lên. "Đấy là một kỹ năng quan trọng! Có lẽ cô có thể dạy tại hội thảo về việc giảm nhẹ tác hại ở Seatle. Tôi đang tổ chức hội thảo về tình dục an toàn. Tôi đã hứa với họ sẽ có ba lao động tình dục thật sự, và đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra được nhiều hơn một - là tôi," Gretchen thừa nhận. "Tôi đang bắt đầu quên một số mánh lới mà tôi đã học khi đứng đường mất rồi. Đôi khi tôi phải làm giả ở cuộc hội thảo!"

Jasmine, không hề chuẩn bị cho sự chuyển dịch bất ngờ của nhiệt độ này, trông khá sắt đá và nghi hoặc. "Seatle? Chính xác thì cô muốn tôi bay đến Seatle để làm gì? Tôi có thể hỏi là ai sẽ trả tiền cho việc này không? Và ai sẽ là khán giả? Cô có nghĩ tôi điên không?"

"Có rất nhiều tiền từ Quỹ Soros," Roxana giải thích. "Những nhân viên hoạt động tại địa bàn và các tư vấn viên sẽ có lợi từ kiến thức của cô và chia sẻ nó với các chị em đang hành nghề. Hãy nghĩ về tất cả những chị em không được ưu ái đang cần lời khuyên của cô!"

"Tôi cần phải thế à?"

Khi cuộc họp đi đến hồi kết, Cozy ném cho Jasmine những cái nhìn băng giá. Cô ta không vui về việc phải chia sẻ ánh đèn sân khấu, cũng phải thôi, ta có thể trông đợi gì hơn thế từ một vũ công nude cơ chứ?

Một nhóm nhỏ vây quanh Jasmine và tôi có thể nghe thấy những tiếng chửi thề của cô nàng; họ nói: "Việc này được San Francisco chỉ đạo - tôi không nghĩ cô nên đại diện cho cái đó!" Còn những cô nàng muốn làm Cozy Von Booty, mặc váy da và đeo khuyên mũi hình chữ U, thì đang tụ tập lại ở đầu bên kia phòng khách của Roxana.

Tôi đứng tựa vào một cái giá sách, đang cố hồi tỉnh khỏi toàn bộ chuyện đáng xấu hổ này thì một cô ả mảnh khảnh mặt đầy tàn nhang với những đường nét thanh tú và mái tóc vàng màu dâu va vào tôi. Cô ả đã lẻn vào cuộc họp khi Jasmine đang cãi nhau với Cozy Von Booty về tình dục đường hậu. Mặc quần jean và một chiếc áo lạnh ngắn tay có mũ, trông cô ta khoảng mười bảy tuổi. Nhưng cũng có thể là hai mươi nhăm. Khó đoán được.

Cô ta chặn Allie lại, một vẻ lo lắng hoảng hốt hiện trên gương mặt nhỏ của cô ta. "Em là Charmaine," cô gái nói nửa như thì thầm, "em đã gửi cái email đó cho chị về, chị biết đấy... sau khi nghe chị nói trên radio." Cô ta nhìn quanh lo lắng. "Em không thể nói về chuyện đó ở đây được! Chị bảo em đây là một cuộc gặp kín cơ mà!"

"Cô đang ở giữa những người bạn!" Allie trấn an cô ta. "Chúng tôi có nhiều người hơn mong đợi. Nhưng cô không cần phải sợ nữa. Đây là một nơi an toàn! Chúng tôi hỗ trợ cô với sự..."

"Nghe này, những người này làm em sợ - nhất cái cô tóc nâu mồm to kia. Cô ta là ai thế?"

"Sự cô lập sẽ làm chúng ta mất đi sức mạnh!" Allie liến thoắng bảo cô ta. "Chúng tôi ở đây để giúp đỡ cô!"

"Em cần một luật sư! Em không cần chia sẻ các vấn đề của mình với tất cả những người này." Cô gái trông có vẻ rất khốn khổ. "Đây," cô ta đưa cho Allison một mảnh giấy nhỏ. "Chị có thể gọi điện cho em ở số này. Đấy là điện thoại di động của em. Em phải gặp hắn ở công viên Carl Schurz lúc bốn giờ ngày mai, đó là..." Giọng cô ta vỡ ra, "Xấu hổ lắm... Em không biết phải làm gì nữa... Em sợ lắm... nhưng em kể với chị vì em tin chị."

Những câu nói run rẩy của Charmaine bị lấp chìm bởi Jasmine, người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.

"Mấy cô ả quá khích này đang lải nhải về toàn cầu hóa và các khu đèn đỏ đấy - làm ơn đi, chúng ta có thể ra khỏi đây không?" Jasmine van vỉ. "Tớ cần đi uống cái gì ngay!"

Khi nhìn thấy - và nghe thấy Jasmine, Charmaine trao cho Allison một cái nhìn lo sợ rồi quay đi và bắt đầu bước ra khỏi căn nhà, gần như đang bị đuổi vậy.

Khi cuối cùng cũng về nhà, tôi đã bị kiệt sức, về mặt cảm xúc. Đến ba giờ sáng tôi tỉnh dậy, hoàn toàn mất phương hướng. Tôi đã thiếp đi trên chiếc tràng kỷ, và tôi bị ám ảnh bởi gương mặt cô gái ấy. Cô ta đã sử dụng từ gì nhỉ? Bị nhục mạ? Tôi đã nghe nói đến những cô gái bị bắt trong các trò chơi tình dục bạo lực đen tối vượt khỏi vòng kiểm soát... Hay đó là một thằng cha cớm ác dâm lợi dụng cô ta? Tôi cũng đã nghe nói đến những câu chuyện kinh khủng về chuyện đó.

THỨ BA, 2/5/00


Hôm nay Milt gọi điện từ ô tô của gã và đề nghị một vụ tàu nhanh vào cuối buổi sáng.

"Anh không có nhiều thời gian đâu," gã cảnh báo tôi. "Nhưng chúng ta sẽ làm được! Anh cần gặp em. Tuần trước đúng là địa ngục!"

Tôi lôi ra một cái ga giường mới cho Milton và mở ngăn kéo bí mật đựng chim giả. Một cái Lucite ngon lành? Hay một cái cao su lòe loẹt có vẻ tươi mát? Tôi chọn một cái màu đen nhỏ, rồi lại để nó vào. Tôi đang đùa với ai cơ chứ? Càng kỳ dị và bẩn thỉu thì càng tốt. Milt có đầy tình dục tuyệt vời ở nhà; vợ gã rất giỏi - tôi đã xem các tấm ảnh gia đình - và tôi ngờ rằng chị ta chỉ là một người làm bộ đoan trang. Chỉ là vì, khi có trẻ con trong nhà, ta không thể chính xác là về nhà, bật lên một cuốn băng khiêu dâm, và hành sự ngay giữa ban ngày được! Người ta cứ tưởng chỉ có loại bị kiềm chế mới thích thú những kiểu lập dị. Nhưng thật ra thì khách hàng càng có hôn nhân hạnh phúc và lành mạnh bao nhiêu thì ta lại càng phải lao động vất vả bấy nhiêu để giữ cho mọi thứ thật bẩn thỉu.

Tôi lau bụi một cái chim giả trông rất kinh và tựa nó vào một cái gối. Tôi mở một ống tuýp kem bôi trơn, gói hờ vào một cái khăn giấy và tuồn nó vào dưới gối để dễ lấy. Rồi tôi tua lại băng.

Tôi vẫn đang đánh răng thì tiếng chuông reo.

Để xúc tiến mọi việc nhanh, tôi khuyến khích Milt xem phim trong khi tôi tự xử bằng đầu cái chim giả. Tôi không thường làm thế với Milt - chỉ khi nào gã vội, khi gã không có thời gian dành cho những trò chơi tình dục âu yếm. Trước hết tôi không muốn làm quá. Tôi lo về kích cỡ của cái đó (và luôn tập thêm vài động tác Kegel sau đó). Thứ hai, quan trọng là phải làm gì đó khác biệt mỗi khi ta gặp một khách thường xuyên. Hãy đảm bảo là ta không bị lún sâu vào vết mòn đã đi.

Sau khi Milt đã tắm và trả tiền xong, tôi đã sẵn sàng để gặp Bernie - ở chỗ của Liane. Tôi thật sự không cần thêm khoản tiền mà tôi nhận được khi tiếp khách qua Liane, nó ít hơn tiền tôi tự kiếm được. Nhưng mỗi cuộc gặp lại giúp ta tiến lại gần định mức hằng tuần của mình hơn - mà Bernie cũng dễ tính.

Tại phòng nghỉ nhà Liane, nơi các khách hàng được giải trí, tôi đãi Bernie ít nghệ thuật sân khấu cho vui - nhìn vào mắt gã trong khi tôi nhẹ nhàng cởi nút áo mình, rồi kéo váy lên để cởi quần lót.

"Cứ mặc đi," gã gợi ý.

"Váy của em à?" tôi làm như ngạc nhiên, cứ như thể đây là việc lập dị nhất mà ai đó đã từng nói với tôi vậy.

"Chỉ một lúc thôi." Rồi gã đi đến và trườn bàn tay vào dưới lớp vải bóng mượt. May mà đấy là một cái váy khá bó, nên tôi có khả năng tránh khỏi ngón tay của gã. Một người chuyên nghiệp sẽ yêu cầu gã đi rửa tay, nhưng là một kẻ được cho là nghiệp dư, tôi không muốn tỏ ra quá lạnh lùng.

"Em, ừm, thật sự phải đi tí thôi!" tôi cuối cùng cũng nói, vùng ra khỏi gã và biến mất vào trong buồng tắm.

Tôi rửa ráy sạch, treo váy lên một cái mắc áo và quay lại, trần truồng với mỗi đôi giày dưới chân.

"Cứ đi giày đi," gã khăng khăng. "Trông em như thế tuyệt lắm!"

"Thật à? Em có nên đi giày lên giường không?"

"Hoàn toàn nên... Và hôm nay anh muốn dành thời gian làm vui lòng em."

Tôi trườn lên lớp ga giường màu trắng mát lạnh và vào vai một nữ sinh phóng túng chưa bao giờ lên giường với một lão già trác táng đầy kinh nghiệm.

Bernie hôn nhẹ cô bé con đã dọn sạch lông của tôi, rồi bắt đầu thổi nhẹ lên nó. Vì tôi mới vừa cạo lông, mỗi xăng ti mét trên da tôi đều ngứa ngáy. Đôi khi, mặc dù đầu ta thì nghĩ rằng gã đang lên giường cùng hơi ngốc một chút, cô bé của ta vẫn có vẻ như mỉm cười lại với gã với tâm trí và ý chí riêng của nó.

Trong khi Bernie liếm tôi, tôi hơi nâng thân mình lên một chút - bề ngoài là để nhìn gã. Thật ra tôi đang điều hòa cơ bụng, vừa đếm chậm rãi vừa nâng mình lên xuống nhịp nhàng trong một loạt những cử động có vẻ như bột phát. Cái chim giả sáng nay vụt qua tâm trí tôi và tôi lại làm thêm mười động tác Kegel nữa trong khi gã liếm tôi. Rồi tôi "tới".

"Ôi trời ơi," tôi nói với một giọng ngưỡng mộ. "Anh - anh thật tuyệt vời."

Sau khi gã đã đi, tôi đến gặp Liane trong căn phòng khách đầy nắng của bà ta, nơi bà ta ngồi trên sofa, mặc áo lụa nâu xếp li thân trước và váy ngắn đơn giản cũng màu nâu, chân đi xăng đan Chanel nâu pha trắng.

Bà ta đặt tờ New York Times xuống và mỉm cười.

"Bernie bị bỏ bùa rồi!" bà ta nói, vỗ vào cái ghế sofa.. "Uống ít trà bạc hà nhé. Theo tờ Times..." Bà ta rót trà cho tôi. "Vẻ quý bà lại quay trở lại mốt thu năm nay rồi! Tôi khá hứng thú!"

"Ôi, theo nghĩa gì vậy?" tôi tự hỏi. Một cái khuyên mũi chứ không phải ba chăng?

"Những cái khuyên sẽ được che kín," bà ta đọc to, "tôi hy vọng là cái đó bao gồm cả khuyên rốn!" bà ta nói thêm. "Hôm tôi đi ăn trưa ở nhà hàng La Goulue với bạn, cô chiêu đãi viên ở đó mặc một bộ vét nữ phô bày cái khuyên bụng của cô ta! Hay tôi nên gọi là khuyên rốn nhỉ? Vét nữ là một chuyện, khuyên rốn lại là chuyện khác."

Liane vẫn còn nhớ thời các gái gọi không mặc vét nữ đến khách sạn và nhà hàng vì các quý bà không làm thế.

Tôi liếc nhìn tờ báo. "Ba thế hệ với vẻ Quý bà... Có thể có vẻ quý bà với một cái áo quây không?" Hoàn toàn có thể chứ, một cô gái tóc vàng trông như phiên bản mười sáu tuổi của Allison nói. Người ta trích dẫn Nan Kempner, rồi kéo thành một bài dài lảm nhảm về cuộc nổi loại vĩ đại của vét nữ hồi năm 1965.

Tôi ngạc nhiên khi đọc về một thiếu niên Thích được Làm Quý bà. Tôi đã không quan tâm đến chuyện quý bà quý biếc đó cho đến tận khi bắt đầu hành nghề. Thực ra ước mơ trở thành gái gọi của tôi chỉ xuất phát từ suy nghĩ kiểu con trai: tôi nghĩ mình có thể chỉ cần ra đường là thu thập được chiến lợi phẩm, như một cậu trai. Nhưng rồi tôi nhanh chóng khám phá ra rằng mình phải học cách cư xử như một quý bà.

Một quý bà có thể để khách tán giời tán bể nhưng không được đền đáp lại; cung cách của một quý bà rốt cuộc là để đàn ông tôn sùng mình. (Jasmine, người cũng biết giả cung cách của quý bà, thì nghĩ ta có thể giả vờ làm thế và vẫn là một quý bà. Tôi không chắc lắm! Các quý bà quan tâm đến bề ngoài gợi cảm chứ nhỉ.)

Một điều khác để phân biệt một gái gọi có vẻ như quý bà là cái bánh nướng gọn gàng và chải chuốt của cô ta. Khách hàng biết ta kiếm tiền bằng cái cô bé của ta, nhưng một cô bé được wax sạch sẽ, bảo dưỡng đẹp đẽ thì cũng gửi một thông điệp: Ta dành tiền chăm sóc cô bé của ta. Cái từ cô bé thì là phong cách của quý bà; từ bướm thì không. Cái bánh nướng thì nằm đâu đấy ở giữa. Cũng ổn nếu kể với khách rằng ta có một bạn trai cố định, nhưng sẽ không có vẻ quý phái khi kể cho họ nghe các chi tiết tình dục! Sẽ không có vẻ quý bà khi đếm tiền trước mặt khách, nhưng có vẻ quý bà khi đếm tiền một cách thẳng thắn (như một quý bà) lúc hai gái cùng chia tiền. Về ma túy: việc hít cocain có vẻ quý phái hơn hít heroin. Nhưng hít gì thì quý bà cũng chỉ được dùng một lượng rất nhỏ. Và thật không có vẻ quý bà tí nào khi thừa nhận với khách rằng đêm qua ta không ngủ mà sáng vẫn loạng choạng ra khỏi giường để gặp hắn ta (việc này được biết là có xảy ra). Một quý bà trông có vẻ sa sút lúc ban ngày hơn là ban đêm.

"Tháng trước tôi môi giới cho một gái mới tới tiếp khách ở đây, và tôi phát hiện ra rằng cả người cô nàng đầy những hình xăm!" Liane đang nói. "Cô ta còn có một cái khuyên ở nụ hoa nữa - thật là choáng! Tôi nghĩ chúng ta đều trông đợi mùa thu với xu hướng thời trang quý phái này." Liane sẽ ngất nếu bà ta nhìn thấy đám đông pha tạp ở cuộc họp gần đây của NYCOT. "Lẽ ra lúc mới gặp tôi phải yêu cầu cô ta cởi quần áo. Nhưng tôi đã thôi không làm thế nhiều năm rồi, khi việc làm ăn ở đây chậm lại."

Một số má mì nhất quyết phải nhìn xem khách hàng của họ sẽ nhận được cái gì. Bianca, người điều hành cái nhà thổ ở góc đường gần khách sạn Sutton Place, luôn đòi kiểm tra gái mới để đảm bảo không có một vết sẹo phẫu thuật hay dấu hiệu sử dụng ma túy nào. Jeannie, người điều hành dịch vụ Hẹn hò Trong mơ đã bắt các cô mới cởi đồ - để xem liệu chúng tôi có xỏ cái gì không. Bây giờ có vẻ như các má mì cũng phải xem có hình xăm hay khuyên ở môi dưới không.

"Hồi việc làm ăn của tôi còn rất chạy," Liane nói, "tôi cần nhiều cô gái khác nhau. Tôi đã phải mở nhiều chi nhánh, nên đương nhiên là tôi gặp nhiều cô gái hơn. Điều ấy có nghĩa là tôi đã khó tính hơn với những người làm việc tại đây. Tôi đòi hỏi nhiều hơn." Bà ta thở dài. "Đó là trước khi các hãng hàng không phá hỏng việc làm ăn của tôi! Trước đây, một người đàn ông phải ở lại một đêm ở New York nếu anh ta muốn đi Chicago," bà ta nhắc tôi nhớ lại. "Tất cả" - ý là các ông - "đều đi qua New York! Vậy là tất cả" - ý nói các cô gái - " trước hết đều phải cởi quần áo ra cho tôi kiểm tra đã."

Đến khi tôi làm cho Liane, việc làm ăn của bà ta đã bắt đầu chững lại. Thập niên bận rộn nhất của bà ta là những năm 1970 - thời đại của Gái gọi Hạnh phúc, những người với "sự ồn ào công cộng" vẫn khiến Liane nhớ lại trong nỗi kinh hoảng và sự không tán thành.

"Dạo này tôi gặp ít gái quá," Liane nói. "Tôi nghĩ đã hai mươi năm nay tôi không yêu cầu một gái mới cởi đồ ra, em gái thân mến ạ! Tôi có yêu cầu cô cởi quần áo không? Tôi không nhớ nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro