Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện sẽ như những đôi bạn thân khác, nếu như Hân không nhận ra rằng, nhỏ thích Kiều. Hân không biết, thật sự không biết từ khi nào nhỏ đã bắt đầu 'đổ' Kiều.

Có thể là vào lúc trời mưa, Kiều luôn ở bên cạnh Hân, giúp nhỏ bịt tai lại khi những tia sấm sét kéo đến, hay là vào bữa sớm, khi trên xe buýt, Kiều luôn dựa đầu lên vai Hân để ngủ bù cho những buổi học thâu đêm trước khi đến trường, cô nói: Vai mày mềm hơn ghế xe nhiều, tao ngủ xíu, chút nữa đến trạm nhớ gọi tao dậy. Thậm chí, cũng có thể là vì mỗi ngày nhìn đôi bàn tay dịu dàng ấy của Kiều... Đúng thật là rất nhiều, không biết đâu mới là nguyên nhân cho thứ tình cảm này, cũng có thể là bao gồm hết tất cả những cái đó đi.

"Ê, này, Hân ới? Mày ngẩn ra chi vậy? Hân!" Tiếng của Kiều vọng bên tai, gọi Hân lại từ trong hồi ức cũ.

Hân: "... Tao đang nghĩ xem mình nên chơi trò nào, chứ cứ hứng hoa như vậy thì cũng vứt."

Kiều chỉ cười hì hì, không nói gì.

Hân đang nói dối.

Cô chơi với Hân tận 8 năm, sao có thể không biết, mỗi khi nói dối Hân đều cọ ngón út với ngón áp út ở bàn tay trái với nhau. Hân bây giờ, đang vừa nói vừa làm như vậy. Cô biết, nhưng cô không nói.

Hân : "Nè, có mấy cánh hoa như này, mình xếp chúng thành hình con bướm đi, xong rồi ép vào giấy kính làm cái bookmark đó, nhìn cũng xinh."

"Được đó, tao với mày làm, mỗi người một con, sau đó trao đổi cho nhau, vậy đi." Kiều nhanh nhẩu nói.

"Ok." Hân cười. Kiều dễ thương thật, nhưng cô ấy chắc là có người mình thích mất rồi.

Ôi, vậy mình có cơ hội không nhỉ...?

———^_^———

Nhật ký ghi chép tự động của Kiều: Hôm nay thật chán, chỉ có chơi với Hân là vui. Trời thật đẹp, nhưng mình ngồi ngay cửa sổ, bị nắng chiếu vào chói mắt quá.

Có điều, Hân đang giấu mình cái gì thì phải. Cảm giác thật khó chịu.

Thật không muốn khi mà người của mình lại có thứ giấu mình, kỳ thật, Hân chưa phải là người của mình, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là của mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro