Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như lời hứa trước đó, sau khi tan học thì cả đám tụi nó kéo nhau tới nhà hàng để ăn mừng cho Quỳnh Trang đã chờ được người yêu Thế Vinh từ nước ngoài trở về. Giờ ai cũng có đôi có cặp hết rồi nên cả đám đều rất vui vẻ.

Thái Sơn gọi cả bàn thức ăn, còn toàn những món đắc tiền không chứ, xem ra cậu phạt Thế Vinh người bạn cũ của mình không nhẹ tay chút nào cả.

Ngọc Khánh khẽ nhíu mày nhìn:

"Sơn, sao ông lại gọi những món đắc tiền thế? Ai mà trả cho nổi chứ?"

Thái Sơn vui vẻ nắm tay Ngọc Khánh, nói giọng ngọt ngào:

"Miễn sao không phải vợ yêu trả là được rồi."

Ngọc Khánh ngại ngừng quay mặt qua chỗ khác:

"Hừ, ai là vợ của ông cơ chứ?"

Thế Vinh tò mò hỏi:

"Sơn, Khánh, bộ hai người đang yêu nhau hả?"

Quỳnh Trang bật cười rồi lên tiếng trả lời thay hai người bạn tốt mình:

"Ừ đúng thế, họ đã chính thức yêu nhau rồi đấy."

Thế Vinh nghe vậy thì liền giả vờ buồn bã nói:

"Haizz, phải chuẩn bị tiền đi đám cưới hai người rồi."

Ngọc Khánh phồng má nhìn Thế Vinh:

"Thật uổng cho tớ mới vừa nãy còn thương tiếc túi tiền của cậu mà giờ cậu lại chọc ghẹo tớ thế đấy."

Thái Sơn vui vẻ hỏi:

"Vợ thấy chưa? Cái thằng quỷ này không phạt nặng là không được mà."

Lúc này Hải Nam bật cười và lên tiếng nói:

"Thôi thôi mọi người cứ ăn uống thoải mái đi, có gì thì Nam sẽ trả phụ cho. Vì phải chúc mừng cho Minh với My nữa chứ."

Vừa nghe câu đó thì tất cả đều ngạc nhiên quay qua nhìn về phía Hoàng Minh và Phương My đang ngồi. Tiến Thành buột miệng nói:

"Không lẽ anh Minh với My..."

Thanh Ngọc vội nói tiếp lời:

"Cũng đang yêu nhau?"

Ngọc Khánh nhìn và nói:

"Thì ra hồi sáng anh Minh vội vàng kéo My ra ngoài để tỏ tình."

Thái Sơn cười nói vui vẻ:

"Quá bất ngờ nha."

Những lời chọc ghẹo của cả đám đã khiến Phương My nhà ta đỏ mặt như trái cà chua chính vậy, trông cô lúc này dễ thương hết nói luôn.

Hoàng Minh đá vào chân Hải Nam một cái nhẹ:

"Mày nhiều chuyện quá thằng quỷ. Mày cứ lo cho công chúa Hoàng hung dữ của mình đi."

Nãy giờ nó vẫn im lặng uống nước cam của mình, nhưng khi nghe Hoàng Minh nói vậy thì liền liếc mắt nhìn anh:

"Này, anh một ngày không nói móc tôi thì anh ăn cơm không ngon hả?"

Hoàng Minh nhếch môi cười:

"Hình như là thế, thấy cô nổi giận lên tôi mới ăn ngon được."

Ngọc Khánh khẽ lắc đầu, ôi trời ạ sao cái hai người này thích cãi nhau quá vậy?

Thanh Ngọc vội nói:

"Thôi chúng ta ăn đi."

Phương My dịu dàng gắp miếng thịt bò vào chén của Hoàng Minh:

"Anh ăn đi."

Hoàng Minh mỉm cười hạnh phúc:

"Em cũng ăn đi. Em ốm quá đấy phải ăn nhiều vào."

"Dạ." - Phương My cười thật tươi.

Nhìn thấy Hoàng Minh với Phương My chăm sóc nhau như thế, thì bỗng nhiên trong lòng nó lại có cảm giác chua chát. Chính bản thân nó cũng chằng hiểu sao mình lại có loại cảm giác ấy nữa. 

Lúc này có ai đó gắp vào chén nó một con tôm đã được bóc hết vỏ. Nó ngước mặt lên nhìn thì thấy Hải Nam đang cười thật tươi.

"Anh nhớ lúc nhỏ em rất thích ăn tôm." - Hải Nam vui vẻ nói.

Nó nhìn xuống con tôm trong chén mình, cười cười:

"Em cảm ơn anh Nam."

Đang ăn thì Quỳnh Trang bỗng cầm ly nước cam đứng lên nói:

"Ngọc Khánh, Ngọc Lâm,  cảm ơn tụi mày vì đã giúp và đã bên tao trong thời gian qua. Nếu không nhờ có tụi mày thì chắc tao đã không hạnh phúc như giờ rồi."

Ngọc Khánh với nó vội lắc đầu, Ngọc Khánh nói:

"Ngốc quá đi, tụi mình là bạn mà nói cảm ơn gì chứ. Mày nói có đúng không Lâm Lâm?"

"Tất nhiên rồi. Là bạn bè nên giúp đỡ nhau mà." - Nó cười nhẹ.

Thế Vinh nhìn nó mà thắc mắc hỏi:

"Sao một người gọi cậu là Ngọc Lâm, một người gọi cậu là Lâm Lâm? Thế tớ nên gọi cậu gì đây?"

Nó cười cười:

"Tuỳ cậu thôi."

Thế Vinh bật cười và khoác vai Quỳnh Trang:

"Tớ đùa xíu thôi. Tớ sẽ theo Trang gọi cậu là Ngọc Lâm nha. Ngọc Lâm, tớ cũng cảm ơn cậu, vì đã giúp Trang và Khánh hoá giải hiểu lầm. Mọi việc Khánh đã kể cho tớ biết hết rồi. Thật lòng cảm ơn cậu nhiều lắm Ngọc Lâm."

"Trời, có gì đâu mà cảm ơn chứ?" - Nó nhẹ lắc đầu.

***

Hồng Bích đang đạp xe trên đường về, thì bỗng có một người đội nón đen và đeo khấu trang chạy ra chặn đường lại.

"Anh... là ai... muốn gì?" - Hồng Bích hoảng sợ hỏi. 

Người đó dùng tay cởi khấu trang ra, khẽ nói:

"Là tớ đây, là Tuấn Phi đây. Cậu đừng sợ."

Hồng Bích sau khi nhận ra cậu bạn Tuấn Phi của mình thì liền thở ra một hơi thật dài. Cô ta bực mình hỏi:

"Bộ cậu muốn dọa tớ chết hả?"

Tuấn Phi cười khẽ:

"Người ác sống lâu lắm nên cậu không dễ chết đâu."

"TUẤN PHI, CẬU..." - Hồng Bích tức giận tính chửi Tuấn Phi một trận nhưng không biết tại sao lại thôi. 

Tuấn Phi nhìn Hồng Bích mà cười mỉm:

"Lúc giận cũng xinh nữa. Thôi tớ không đùa nữa, đồ mà cậu cần nè."

Rồi hắn ta đưa cho Hồng Bích một bịt nhỏ, trong bịt có vài viên thuốc.

Hồng Bích cầm lấy bịt thuốc từ tay Tuấn Phi, khẽ hỏi:

"Cậu mạo hiểm ra đây là vì tớ sao?"

Tuấn Phi nhẹ gật đầu, cười buồn:

"Vì cậu, tớ có thể làm tất cả, chỉ cần cậu lên tiếng."

Nghe xong câu đó không hiểu tại sao trong lòng Hồng Bích lại thấy hơi xúc động, chính cô ta cũng hiểu quá rõ tình cảm của Tuấn Phi dành cho mình từ trước giờ. Nhưng rất tiếc, cô ta chẳng thể nào đáp lại được.

Tuấn Phi cũng biết quá rõ trong lòng Hồng Bích chỉ có một mình Hải Nam mà thôi, nhưng lại không làm chủ được tình cảm của mình, cứ muốn yêu thương bảo vệ cô ta. Cứ chấp nhận làm tất cả để cô ta được hạnh phúc, dẫu biết rằng điều ấy đang dẫn mình đến con đường chết chăng nữa.

"Thôi tớ đi đây." - Tuấn Phi nói khẽ, rồi quay lưng đi.

Nhưng mới đi được vài bước thì Hồng Bích đã với gọi theo.

"Chờ đã Phi." Hồng Bích bỗng lấy hết tiền trong bóp mình ra rồi chạy tới đưa vào tay Tuấn Phi -"Hiện giờ cảnh sát đang tìm cậu khắp nơi đấy. Cậu cầm đỡ ít tiền này đi."

Tuấn Phi thoáng ngạc nhiên với thái độ lo lắng của Hồng Bích lúc này. Chỉ cần có một chút lo lắng của người mình yêu nhất như vậy thôi thì hắn ta đã sức lực trốn chạy cả thế giới này rồi. Nước mắt của hắn ta muốn tuôn ra vì xúc động. Nhưng hắn ta đã cố gắng cười mỉm, khẽ nói:

"Cảm ơn cậu, Hồng Bích...  Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho tớ nha, số điện thoại ấy chỉ có một mình cậu biết thôi."

Hồng Bích liền gật đầu:

"Cậu cẩn thận đấy."

Tuấn Phi lùi về sau vài bước rồi quay lưng đi, sao trông hắn ta lúc này đây cô đơn quá vậy. Quá đúng tình yêu là liệu thuốc độc mà, dù người khôn ngoan thế nào khi yêu rồi đều mù quáng.

***

Ở nhà nó, ông Đức đang nói chuyện nghiêm túc với vợ mình trong phòng khách:

"Bà này, thằng Hùng đang thực sự phản dối hôn ước của Lâm Lâm với Hải Nam đấy."

Bà Hồng nhẹ gật đầu và nhìu mày lại:

"Tôi cũng đang lo về việc này đây... Chuyện đau đầu nhất là tụi nhỏ không biết công ty đang gặp khó khăn."

Ông Đức mệt mỏi dựa lưng vào ghế sofa, thở dài:

"Tôi nghĩ phải mau cho hai đứa nó đính hôn trước, chỉ như vậy mới có thể nhờ bác tư cứu giúp công ty mình vượt qua khó khăn thôi."

Bà Hồng buồn bã gật đầu:

"Chỉ có cách này thôi."

****Hết chương 52****
Truyện của chúng ta sẽ như thế nào đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro