Chương 2: Nhà hình ống - Bia lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa trưa hôm nay, Từ Quang Tễ đang ăn cơm ở căn tin, chỉ còn lại chút cơm thừa canh cặn, không có gì mới mẻ, vừa vặn đụng phải cha của Thái Oánh Oánh. Lão Thái trước kia là chủ nhiệm thần kinh khoa ngoại, tuy rằng cũng là người trong cảnh "cô trù quả thất" nhưng con đường sự nghiệp lại vô cùng đắc ý, vừa mới được thăng chức lên làm Phó viện trưởng. Vẻ mặt tươi tỉnh mà bưng hộp cơm HelloKitty ngồi xuống bên cạnh Từ Quang Tễ "Lão Từ, ông cũng không về sao?"

(*Cô trù quả thất - 孤俦寡匹: cô đơn và góa bụa, cô đơn khi không có bạn đời.)

Từ Quang Tễ đang vùi đầu chiến đấu với đống cơm khô, phát hiện một bóng người bao phủ xuống, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía đùi gà mà bản thân đã ướp ngày hôm qua, yên lặng đem vào trong lồng ngực ôm lấy.

"Anh thế này hơi có chút khinh thường người khác đấy nhé, ai không có chứ."

Thái viện trưởng uy phong lẫm liệt mở hộp cơm.

Từ Quang Tễ không tiếng động liếc nhìn. Thật đúng là không có.

Thái viện trưởng yên lặng cầm đũa, đổi chủ đề: "Nghe Oánh Oánh nói, Từ Chi làm bài thi không tệ, hơn bảy trăm điểm ."

Thái Oánh Oánh kia miệng so với dì xào rau trong nhà ăn còn thích thêm mắm thêm muối, Từ Quang Tễ xới cơm: "Không cao như vậy."

Hắn biết rằng Từ Quang Tễ trong những năm gần đây đã rất khiêm tốn, trầm ổn, đến mức mong mọi người sẽ quên đi sự tồn tại của bản thân hắn. Những bài học đau khổ mà hắn từng trải qua đã khiến cho Từ Quang Tễ bây giờ không thể không tin vào câu nói phong thủy của bà cụ: ngươi nhất định là quá suôn sẻ, lại tự cao tự đại, ông trời trông thấy cũng phải đố kị vì vậy mà Thu Điệp mới gặp phải những chuyện không may.

"Tôi biết bà lão nhà anh mê tín, nhưng anh là người có học" lão Thái lấy đũa cào vào mép hộp cơm, "Chuyện nên chúc mừng vẫn phải chúc mừng."

"Tôi không nói sẽ không chúc mừng với con bé" Từ Quang Tễ ngẩng đầu, đẩy kính mắt xuống, "Chờ chính thức công bố điểm rồi nói sau, Thái Thái nhà anh thế nào?"

"Đừng nói nữa" Thái viện trưởng thở dài, trầm mặc cúi đầu xới cơm, "Phát huy ổn định như huyết áp của tôi vậy, có nhiều hơn 1 điểm cũng không cho nó thi, nếu không tự nguyện học lại thì cũng dự tính tìm trường dạy nghề mà theo đi!"

Từ Quang Tễ có chút không nỡ gắp chiếc đùi gà của bản thân đưa qua: "Ăn đi."

Lão Thái lại gắp trở về, Từ Quang Tễ cho là hắn không muốn, vừa định nói đừng khách sáo với tôi, Thái Thái nhà anh quả thực không dễ dàng.

Chỉ thấy Thái viện trưởng đã chấm miếng đùi gà vào chén nước sốt, cúi đầu thô lỗ cắn một miếng, hài lòng nói: "Cám ơn nha, nước sốt của anh ngon thật đấy, lần sau tôi sẽ kêu Thái Thái đến nhà anh lấy một ít."

Từ Quang Tễ: ". . . . . ."

"Nhưng có một chuyện" Lão Thái đang say sưa gặm đùi gà, chợt nhớ ra, "Tôi phải nhắc nhở anh, có phải Từ Chi nhà anh đang yêu không?"

Từ Quang Tễ buông mạnh chiếc đũa "Anh nghe ai nói?"

"Đừng kích động" Lão Thái cũng không đoái hoài tới việc gặm nữa, ngon lành xoa miệng, lập tức giải thích: "Có một cuộc họp phụ huynh vào đợt trước, anh không đi sao? Trong phòng giáo viên tôi đã gặp một cậu bé, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, chính là cái mà Thu Điệp đã để lại cho Từ Chi. Bất quá, khi đó tôi thấy thành tích của Từ Chi vẫn luôn ổn định nên tôi không nói với anh sợ anh xúc động mà ảnh hưởng đến kì thi của bọn trẻ."

Từ Quang Tễ im lặng phóng ánh mắt như đuốc về phía lão Thái.

"Đừng nhìn tôi như vậy, bây giờ kỳ thi đã kết thúc rồi, anh không cần phải quá kích động. Nên tìm thời gian để trò chuyện cùng con bé, thời điểm này chuyện yêu đương vẫn còn sớm. Điểm này, Oánh Oánh nhà tôi ngược lại thực khiến người ta yên tâm, dáng dấp không được xinh đẹp như Từ Chi nhà anh, thành tích còn nát như vậy, nếu có người cùng con bé nói chuyện yêu đương." lão Thái đem hộp cơm đóng lại, tràn đầy tự tin nói "Tôi sẽ là người đầu tiên đưa cậu ta đến bệnh viện của chúng ta điều trị mắt."

**

Cơn mưa xối xả đem toàn bộ thành phố gột rửa một phen. Sau cơn mưa, bầu trời trở nên tươi sáng hơn, những chiếc lá xanh um vừa được cơn mưa cọ rửa trở nên tươi tốt tỏa ra một thứ ánh sáng xanh mướt, ve sầu tự do cất tiếng ồn ào báo hiệu một mùa hè nữa lại đến.

Từ Chi đi đến căn phòng mà Đàm Tư thuê, không có ai ở đó, cửa phòng được đóng chặt so với lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân đều vô cùng kín kẽ. Ôn tập sinh ở phòng cách vách nói hắn về quê từ chiều, buổi tối mới trở lại.

Từ Chi chậm rãi đi xuống lầu, lúc này cô mới để ý đến tòa nhà, ở đây gần như đều là học sinh cấp ba bởi vì nơi này cách Nhất Trung rất gần.

Trường Nhất Trung xét tuyển khá gay gắt, các học sinh giỏi, 'trạng nguyên' trong các kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông ở các quận, huyện, thành phố và cả các tỉnh khác đều tập trung ở đây cho nên học sinh đến từ các nơi rất đông. Học sinh trung học thường thích tự mình thuê phòng, vì ký túc xá cứ đúng 10 giờ sẽ tắt đèn.

Nghe nói tòa nhà này vào mấy tháng trước khi kỳ thi diễn ra đều sáng đèn đến tận bốn, năm giờ sáng. Dưới sự tàn sát cấp độ địa ngục như vậy, khó trách tính tình Đàm Tư luôn bất ổn.

Thành phố Khánh Nghi hứng chịu mưa gió quanh năm, các bức tường trong hành lang đầy ẩm ướt, phảng phất bốc lên một cỗ mùi vị ẩm mốc.

Từ Chi đi lên lầu một, mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng, phát ra vài tiếng nói chuyện trầm thấp --

"Hiện tại điểm vẫn chưa công bố, mẹ đã thương lượng với cha con, hy vọng có thể đưa con ra nước ngoài, không cần phải học lại thêm một năm nữa."

"Ồ, sao cũng được."

Giọng nói lạnh lùng đầy từ tính.

Từ Chi theo bản năng ngẩng đầu nhìn, cửa chống trộm không đóng, một thân ảnh dài và gọn gàng phản chiếu xuyên qua khe cửa dừng ở trên hành lang. Tòa nhà này là một công trình cũ kỹ, nhỏ hẹp rách nát và ẩm thấp, trên tường ngổn ngang nước bẩn lại không hiểu thấu làm nền cho bóng dáng thanh mảnh sạch sẽ có sức hấp dẫn người.

Ở trong góc là vài tấm giấy dán tường chống muỗi và ruồi được che phủ dày đặc, còn có các loại hương chống muỗi bằng điện của các nhãn hiệu khác nhau, trong đó có một số loại còn chưa được sử dụng. Có thể nhìn ra được chủ nhân nơi này là một người tính tình quái đản, hay xoi mói không dễ hầu hạ.

Người phụ nữ lại lên tiếng: "Cô gái kia, tóm lại là muốn cùng gia đình người ta nói rõ ràng, tốt nhất là làm càng sớm càng tốt -- "

"Ừ, con đã nói, mẹ muốn làm gì thì làm, đừng nói không phải bạn gái của con, nếu thật sự là bạn gái của con, không thành vấn đề, mẹ nói chia liền chia."

Có thể nói không hề tồn tại một chút ham muốn nào.

Cửa phòng khép hờ, Từ Chi xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp nhìn thấy trong phòng khách một người phụ nữ trung nhiên không thấy rõ mặt mang khí chất tựa như hoa lan ngồi trên sofa. Giọng nói của người phụ nữ làm Từ Chi nhớ tới mẹ - Lâm Thu Điệp nữ sĩ. Đường nét gần như giống nhau, nhẹ nhàng mà sắc bén, tức giận cũng không vội vàng. Trên người bận một chiếc áo liền váy điểm hoa màu vàng nhạt, trong ấn tượng của Từ Chi, Lâm Thu Điệp nữ sĩ dường như cũng có một chiếc.

"Con còn ngụy biện!" Người phụ nữ có chút tức giận, chén trà đập vào bàn 'phanh' một tiếng, "Không phải bạn gái của con, con còn đưa về nhà? Nếu mẹ không đến, hai đứa còn định làm gì? Còn con, nhìn xem trên người đang mặc cái gì hả, mẹ không phải không cho phép con yêu đương, nhưng có một số việc đừng khiến cho mẹ không có cách nào thu dọn cục diện! Cha của con bé kia cũng không phải loại người sẽ dễ dàng bỏ qua."

Hắn tựa hồ cười lạnh một cái.

"Không đúng, hai người không cần phải hao tổn tâm tư tìm lý do để tống cổ con ra nước ngoài."

"Con đây là thái độ gì! Chê chúng ta quản quá nhiều sao? Con đối với chúng ta có cái gì không hài lòng, cứ nói thẳng đừng có mà âm dương quái khí."

(*Âm dương quái khí - 阴阳怪气的: hành động quái gở, không bình thường.)

Chủ nhân của thân ảnh bỗng quay lưng lại, đứng ở cửa ra vào. Người con trai với thân hình cao gầy, ỷ vào dáng người vượt trội, ăn mặc đầy tùy tiện, trông giống như vừa bị. . . . . ."Bắt gian tại giường", chỉ kịp lấy vội hai chiếc áo và quần rồi mặc vào.

Thân trên là áo sơ mi rộng rãi, phía dưới vẫn là quần học sinh in logo của trường Nhất Trung, bờ vai rộng lớn thẳng tắp, cả người vừa phải cân đối, tuy rằng có chút gầy gò nhưng không yếu đuối, đường cong tự nhiên sắc bén, là dáng người tiêu chuẩn điển hình của con trai - thể loại nam sinh khác biệt.

Từ Chi nhớ tới Thái Oánh Oánh đã từng nói, trường Nhất Trung không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà còn hội tụ rất nhiều nam sinh có ngoại hình đẹp trai tuấn tú.

Ánh mắt Từ Chi rơi vào logo trường Nhất trung được in trên quần của nam sinh, so với đồng phục học sinh chồng chất hoa văn của Duệ Quân thì đồng phục của Nhất Trung vẫn luôn nghiêm chỉnh, đoan chính.

Nhưng hiển nhiên nhìn nam sinh này không hề mang dáng vẻ nghiêm chỉnh, một tay đút trong túi quần, dựa nửa người vào tủ giày cạnh cửa, một thân áo khoác lỏng lẻo vắt ở trên vai, một chân lười biếng dẫm lên quả bóng rổ đầy chữ ký. Dưới sự mắng chửi điên cuồng, vẫn giữ được tâm tình thảnh thơi gọi đồ ăn ngoài.

"Con còn gọi đồ ăn!" Người phụ nữ hiển nhiên hiểu rõ hắn "Con cả ngày chỉ biết ăn thôi sao?"

"Ăn cũng không được?" Nam sinh dáng vẻ lửa cháy còn đổ thêm dầu "Vậy khi nào con thử hỏi bác sĩ, trước kia lúc con sinh ra có phải quên nói con đây làm bằng sắt không?"

"Con nói chuyện có cần phải đâm chọc thế không?"

Hắn thở dài: "ai, lần đầu mẹ gặp con cũng biết con là cái gai rồi mà?"

Sao, lúc sinh ra đã mang theo dao ư.

Người phụ nữ đoán chừng cảm thấy tự mình gây họa, trầm mặc một lát liền chuyển đề tài: "Tối hôm qua con ở cùng ông nội cả đêm trong đồn cảnh sát?"

"Bằng không? Đối phương không chịu giải quyết riêng."

"Nói lời vô ích, đó là bọn ăn vạ chuyên nghiệp, cũng do ông nội con tiện tay nên mới mắc mưu" Người phụ nữ dừng một chút, thấy hắn không muốn nói thêm điều gì với trưởng bối, lại quay về chủ đề: "Con bé vừa rồi là lần đầu tiên con đưa về hay đã —"

"Con ăn xong rồi, con đã nói không phải cô ta. Mẹ hy vọng là cô ta thì là cô ta đi, con lười giải thích." nam sinh không kiên nhẫn nói.

Hành lang im ắng, tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ, cố gắng che đậy mọi âm thanh bất hòa, giọng nói của người phụ nữ cuối cùng cũng dịu đi—

"Mẹ mặc kệ con, dù thế nào khi quay về con cũng phải lập tức xuất ngoại, những chuyện lộn xộn này mẹ sẽ xử lý tốt. Còn nữa, tối hôm qua khi con gọi điện thoại cho mẹ ở đồn cảnh sát, mẹ đang trong phòng họp phải đến ba giờ sáng mới kết thúc. Sáng hôm sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát ta mới biết chuyện, không phải cố ý không nghe điện thoại của con."

"Vâng, con hiểu rồi" nam sinh lúc này ngoài ý muốn trở nên rất dễ nói chuyện, không có ý định truy cứu đến cùng, cũng lười để ý xem đã xảy ra chuyện gì sau ba giờ sáng. Giơ tay vò mái tóc, giống như một con lười chậm rì rì từ tủ giày đứng dậy "Con nằm một chút."

Người phụ nữ gọi hắn lại: "Con chờ một chút, trước tiên thay một bộ quần áo khác rồi cùng ta đến nhà Tưởng giáo sư."

Hắn ước chừng là bị chọc tức, cúi đầu im lặng rồi lại ngả người ra sau: "Mẹ cứ trực tiếp cho con vào đội tuyển quốc gia đăng kí 18 hạng mục phối hợp là được rồi."

Khi nói lời này, Trần Lộ Chu không hiểu sao lại liếc mắt nhìn về phía hành lang, ánh mắt tự nhiên bắt gặp Từ Chi đang ở ngoài cửa. Nhưng một chút cũng không để ý, nhanh chóng quay lại, từ từ nhắm hai mắt người dựa vào, một bộ dáng 'tứ đại giai không' không hề xấu hổ mà tiếp tục chiến đấu với mẹ mình:

"Mẹ, con đã một ngày không ngủ rồi, con chính là hộ tống người cùng ăn cùng uống cùng chơi, vậy cũng phải làm cả ba việc hả."

"Trần Lộ Chu! con có thể nghiêm túc một chút cho ta không!"

Thật giống, Từ Chi khi còn nhỏ cũng là một đứa bé tính tình nghịch ngợm, nói chuyện không biết lựa lời, lời nói Lâm Thu Điệp nữ sĩ hay nói cũng là: con có thể nghiêm túc một chút cho ta không?

Hắn thở dài: "Này, mẹ đừng tức giận, con còn chưa nói những lời không nghiêm túc đâu đó. Nhưng mà, con chưa bao giờ làm trái ý mẹ, theo lời Chu Ngưỡng Khởi nói thì con cũng ít nhiều giống mẹ một nửa. Bất luận là xuất ngoại hay học lại chỉ cần người vui vẻ, con cũng cam đoan sau này có bạn gái sẽ hỏi qua ý kiến và sự đồng ý của người, có thể không? Con có thể đi ngủ được chưa?"

"Con thực sự không biết tốt xấu —— "

Giọng người phụ nữ trung niên hơi ngừng lại vì đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xa lạ xông vào trong tầm mắt của bà.

Từ Chi có lẽ đã quá tưởng niệm khoảng thời gian cô cùng mẹ cãi cọ, trăm ngàn cảm xúc vụt qua, có cảm giác như mới vừa xảy ra, tràn đầy sự gần gũi. Từ Chi giống như một con thỏ vểnh tai, bước xuống bậc thang một cách chậm rãi, ai tinh mắt cũng có thể nhận ra cô đang "vây xem"*.

(*Vây xem - 围观: Ẩn ý: Sự chăm chú giám sát của cộng đồng

Giải thích: Thuật ngữ này thường được sử dụng để gọi một đám đông tụ tập quanh một sự kiện hay một số đối tượng trên mạng hay trong thế giới thực và chăm chú theo dõi nói. Với sự giám sát chặt chẽ của cộng đồng, chính quyền sẽ không thể lừa người dân.)

Trần Lộ Chu mệt mỏi ngẩng đầu thở dài một hơi, vô lực nói không nên lời: "Mẹ, con thật sự buồn ngủ—-"

Lời còn chưa dứt, có lẽ nhận thấy được tầm mắt của mẹ mình có chút lệch khỏi quỹ đạo đường nhìn ban đầu giữa hai người. Anh cau mày, quay đầu lại.

Bầu trời ráng đỏ cuộn theo những đám mây, hoàng hôn giống như một nét vẽ thanh tao chấm phá, phản chiếu vào hành lang chật hẹp một sự nồng nhiệt đẹp như tranh.

Ánh mắt lại một lần nữa chạm nhau, hai cặp mắt kỳ thật đều không có cảm xúc gì, lãnh đạm đến cực điểm, giống như hai cốc bia lạnh ùng ục sủi bọt lan tràn mà pha lẫn vào nhau giữa mùa hè, cũng không thể nói rõ ai mãnh liệt hơn ai.

Người con trai này, đường nét khuôn mặt đều đặc biệt trôi chảy, có cảm giác vô cùng lạnh lùng, mí mắt và khóe miệng đều rất mỏng, thời điểm không cười sẽ lộ ra một loại khí chất lãnh đạm "không dễ lừa gạt".

Từ Chi có khuôn mặt tròn trịa, nét mặt nhỏ nhắn, thanh tú, kỳ thực vô cùng ưa nhìn. Khuyết điểm là ở đôi mắt, điềm đạm, sắc sảo, lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt, bất cần. Khi nhìn thẳng vào mọi người, sẽ có cảm giác "không có ý tốt".

Không dễ lừa gạt và không có ý tốt gặp nhau, thật sự ngượng ngùng, người nào mở miệng trước người đó thua.

"..."

"..."

Nhưng thật ra trong lòng Từ Chi đang do dự không biết có nên nói một câu 'xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý , tôi chỉ nghe được giọng nói của mẹ anh và nghĩ đến người mẹ đã khuất của tôi —'

Nói như vậy hình như không quá phù hợp.

Sau đó, cô nhìn vào ánh mắt của hắn, đột nhiên nhớ tới lão Từ từng nói 'người có đôi mắt lương thiện và tấm lòng chân thành sẽ không quá ngốc'. Anh chàng này không biết tâm có thật hay không nhưng ánh mắt lại vô cùng ngay thẳng dù sao cũng không phải kiểu người dễ lừa gạt, sự mạnh mẽ sắc sảo đều hiện lên trong đôi mắt.

Từ Chi nghĩ thầm hay là vẫn nên thành thật thừa nhận và nói một lời xin lỗi, nhưng chưa kịp đợi cô mở miệng thì đã bị một câu nói chặn lại.

"Hay là hai ta thêm cái Wechat, lần sau có muốn nghe người khác bị mắng còn có thể sớm tìm tôi mua một vé, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ngồi ngoài cửa cho cô?"

Trần Lộ Chu kéo áo khoác đồng phục trên vai xuống, cột vào ngang hông, tiếp đó nhô nửa người ra bên ngoài, vẻ mặt 'tôi đang thay cô mà suy nghĩ chu toàn': "Đứng nghe người ta bị mắng thì mệt lắm đó."

"Không —"

Không phải như vậy mà.

Còn chưa chờ Từ Chi kịp nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" thật lớn, hắn đem cửa đóng lại một cách đầy đáng sợ, cơn gió từ cánh cửa đem đến một luồng khí tức xa lạ tạo nên một bầu không khí quỷ dị lan tràn khó hiểu hết sức lạnh lùng mà xông thắng về phía mặt cô.

Ngày mùa hè, dưới ráng chiều những bụi cây rực lên một màu đỏ thẫm, bóng cây đung đưa trên mặt đất hòa cùng tiếng ve sầu không biết mệt mỏi vẫn còn mơ hồ vang vọng bên tai Từ Chi, vào tháng sáu tại nơi đầy rạng rỡ và tươi sáng ấy đã ánh lên một sự rung động.

"Cái miệng của con sao toàn chứa thuốc súng không vậy hả?" Người phụ nữ cùng Lâm Thu Điệp đều giống nhau, lời nói toát ra toàn là châu ngọc, vô luận như thế nào cũng không chịu bỏ qua cho hắn "Con nói chuyện với một cô gái như vậy coi được sao? Một thân đầy nợ đào hoa có phải con rất vẻ vang có đúng không? Nói chuyện khéo léo sẽ bị lở miệng à?"

"Không nói được, vậy thôi" chỉ nghe hắn kéo lê đôi dép đi vào trong, thờ ơ đáp trả một câu: "Trong mắt mẹ, con dù có nói chuyện với chó, cũng được xem như một cuộc nói chuyện."

"Con giả bộ một chút không được chắc, mê hoặc lòng người không phải con rất giỏi sao, mẹ cũng lười quản con. Còn có, áo khoác không mặc cho tử tế vào cột vào người làm cái gì hả, cà lơ phất phơ."

"Vừa nãy cửa gõ rầm rầm, con kịp tìm quần lót mà mặc sao? mẹ không thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào bên dưới của con à."

Từ Chi: ? ? ? ? ? ? ?

Tôi thấy tôi đi chết là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro