Chương 1: Tia nắng ban mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồng Đồng, không sợ."

"Mẹ..." Quý Hựu Đồng hai tay vô lực buông thõng, hô hấp dồn dập, bên tai thanh âm của mẹ không ngừng kêu tên cô.

"Tốt lắm, người nhà xin dừng bước." Một cái bệnh lạnh như băng đem cha mẹ của nàng ngăn cách bên ngoài. Đối mặt với sinh tử của bệnh nhân, bác sĩ chắc hẳn cũng nhìn quen thân nhân ly biệt. Cho nên, giọng nói của bác sĩ mới có thể không mang theo bất luận sắc thái gì.

Quý Hựu Đồng có bệnh tim bẩm sinh bệnh, nên từ nhỏ cô đã bị trông giữ đặc biệt, ăn cái gì, đi chỗ nào, đều phải nói với cha mẹ. Lúc sinh ra, bác sĩ nói cô không sống được quá 5 tuổi, không nghĩ tới, hiện thời cô đã hai mươi tuổi.

Cô không có lên đại học, bởi vì cha mẹ không đành lòng để cô một mình ở những thành thị khác. Quý Hựu Đồng thành tích không tốt, nghỉ mấy tháng học, chuyển đến bệnh viện ở một thời gian ngắn, thầy cô đối với thành tích của cô không quá khắt khe, cha mẹ cũng không trách mắng.

Mặc dù được cưng chiều là vậy nhưng cô lại khao khát được thầy cô mắng vì thành tích không tốt, cha mẹ có thể trách mắng vì cô không nghe lời, cũng khát vọng có thể như bạn cùng lứa tuổi trưởng thành có thể đạt được tình yêu.

Mà tình yêu, Quý Hựu Đồng đã đạt được.

Người kia ngồi ở góc đường, trên mặt hiện lên vẻ mặt rất lạnh lùng, anh nhìn dòng người lướt qua, trong ánh mắt không cái gì gợn sóng.

Quý Hựu Đồng giơ cái ô đứng đối diện anh, nước mưa làm cho ánh mắt cô mơ hồ, cô xem mười phút mới nhìn rõ, quần áo của anh rách tả tơi , trên cánh tay trái có màu đỏ khô khốc, anh bị thương? Quý Hựu Đồng chưa bao giờ chủ động cùng chàng trai nào nói chuyện nhiều, trừ bác sĩ chính cùng Chu Vũ. Cô là cô gái ngoan ngoãn, không dám làm bất luận cái gì làm trái với ý nguyện của cha mẹ.

Cho nên, cô dự định bước chân rời đi.

Không bị khống chế, cô bước đến trước mặt anh, hỏi: "Xin hỏi, anh cần giúp gì không?" Khóe mắt anh có một nốt ruồi đỏ, nho nhỏ, không cẩn thận quan sát cơ hồ nhìn không ra.

Anh không nói gì.

Quý Hựu Đồng đem cái ô che cho anh: "Cùng đi chung nhé."

Cô đứng ở bên cạnh anh, đôi ủng màu đỏ đi mưa phá lệ rõ ràng. Cô thẹn thùng cười, "Rất kỳ quái phải không, lớn như vậy còn xuyên ủng đi mưa."

Anh như cũ không nói chuyện.

"Anh không nói được sao?" Đồng Đồng hỏi anh, "Anh sẽ không giống tôi, thân thể có bệnh đi?"

Ngón tay khẽ nhúc nhích, giương mắt nhìn cô một cái. Chỉ là một cái, trái tim Quý Hựu Đồng bắt đầu đập mạnh.

Thật lâu, trái tim chậm rãi bình phục. Đồng Đồng đem cái ô chuyển đứng lên, bọt nước bị tầng tầng bỏ qua. Con mắt nhìn chằm chằm cánh tay trái của anh, cô thở một hơi thật dài, quyết định, "Nếu như anh nguyện ý cởi áo khoác ra, tôi có thể giúp anh băng bó miệng vết thương."

Anh thực sự đã cởi áo khoác ra.

Đem cái ô đưa cho anh, anh chần chờ đón lấy, Quý Hựu Đồng đem túi sách lấy ra nước sát trùng cùng vải xô. Đúng vậy, sợ cô bị thương bên ngoài nên cha mẹ đem túi sách của cô trở thành hòm thuốc.

Miệng vết thương không sâu, rất nhanh băng bó kỹ. ở bên cạnh anh đứng một lát, Quý Hựu Đồng có chút ít không thôi rời bước tránh ra, "Trời sắp tối rồi, cái ô cho anh, tôi nên về nhà ."

"Tôi có thể dắt tay em không?" Anh khẽ ngước mắt, thanh âm trầm thấp.

Quý Hựu Đồng gò má ửng đỏ, anh rất khá đẹp, có lẽ là chàng trai soái nhất mà cô từng gặp, vì vậy hết sức kích động.

Thấy cô không đáp, anh chủ động dắt tay cô: "Anh đưa em về nhà."

Hết sức thần kỳ, anh tựa hồ biết rõ mọi thứ về cô, chẳng những biết rõ tên cô, còn biết cô có bệnh tim bẩm sinh. Anh nói tên anh là Túc Ngôn, 26 tuổi.

Còn lại, Quý Hựu Đồng hoàn toàn không biết gì cả.

Cô cũng không cần biết rõ, bởi vì bọn họ rất nhanh rơi vào bể tình, Túc Ngôn không thích nói chuyện, cũng không cười, lúc nào cũng là nhàn nhạt xem cô. Quý Hựu Đồng bị nhìn chằm chằm thẹn thùng, phồng má quay đầu đi. Túc Ngôn lại đem cô trở về, in dấu nhàn nhạt trên trán cô một nụ hôn.

Mỗi lần như vậy, trái tim cô nhảy đặc biệt mau. Quý Hựu Đồng bổ nhào vào trong lòng anh che lấy trái tim, trái tim cô quá yếu ớt, có thể hay không bởi vì Túc Ngôn liền nhảy ngừng?

"Đồng Đồng, cậu bị gạt, " Chu Vũ nói cho cô biết, Túc Ngôn tên thật là ,đã kết hôn và có con nữa". Chu Vũ lấy ra một tờ ảnh chụp đặt ở trước mặt cô, trên ảnh một nhà ba người cười ấm áp.

Đột nhiên , Quý Hựu Đồng hô hấp dồn dập, trái tim đau đớn...

Cô được đưa vào phòng giải phẫu, bên ngoài cha mẹ khàn khàn gào thét...

...

Quý Hựu Đồng đầu óc rất đau, theo thói quen, cô không có đưa tay che đầu, mà là đi che trái tim. Trái tim mạnh mẽ nhảy lên, không có bất kỳ khó chịu. Đầu óc đau càng thêm muốn nứt, một cái tin tức nhảy vào trong đầu nàng, cô cần phải trợ giúp từng cái thế giới người ủy thác hoàn thành nhiệm vụ.

Đùa giỡn hay sao?

Lúc mở mắt, trước mắt là một màu đen. Nhìn một mảng tối đen cô cảm thấy bất an nhưng so với chói mắt thì tốt hơn nhiều. Cô thử dò xét tính hỏi: "Có ai không? Bác sĩ? Mẹ?"

"Kí chủ ngài khỏe, hoan nghênh đến với hệ thống trung tâm chiếm đóng. Nơi này là nơi tiếp thu từng thế giới tâm nguyện. Người có chấp niệm mạnh, cũng sẽ bị truyền tống đến nơi đây, ngài cần giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện." Máy móc thanh âm dị thường lạnh như băng.

Cảm thấy đầu không còn đau nhức, mắt cũng thích ứng với bóng tối, Quý Hựu Đồng cảm thấy bất an nhìn qua xung quanh, "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Nói đơn giản, đây là một giao dịch, ngài hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được một phần thưởng, cuối cùng đạt tới mức yêu cầu có thể được rời đi, hơn nữa có thể hứa một cái nguyện vọng. Vô luận là nguyện vọng gì, chỉ cần ngài có thể đề ra, liền nhất định có thể giúp ngài thực hiện."

Nói thí dụ như, cho cô một trái tim mới? Trở về lúc chưa gặp Túc Ngôn? Hoặc là khiến Túc Ngôn toàn tâm toàn ý bên người cạnh cô...

Quý Hựu Đồng liếm liếm môi, điều kiện đúng là hết sức mê người. Bất quá, cô phải hỏi lại: "Nếu như ta cự tuyệt?"

Thanh âm của đối phương như từ sông băng ở chỗ sâu trong truyền đến, "Chẳng lẽ ngài không biết giải phẫu thất bại, ngài đã chết rồi sao?"

Ngơ ngẩn, cô... chết ? Cho nên nói, cô không có đường lui?

Cô lẩm bẩm há mồm, "Ta tiếp nhận nhiệm vụ."

...

Trương lỵ gả vào một gia đình giàu có, lại cho nàng tám vạn bát sính lễ, người Trương gia cười đến không khép miệng được. Trương phụ mất sớm, Trương mẫu nuôi hai chị em lớn. Trương lỵ học xong sơ trung liền bỏ học, xin làm ở một xưởng bột mì, Trương Lỵ là người thành thật, trổ mã sớm so với người khác, mới mười sáu mười bảy tuổi sớm đã trổ mã có lồi có lõm. Hai mươi tuổi hoàn toàn trổ mã khai, chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng làm cho mấy công nhân không khỏi thèm thuồng.

Bột mì xưởng đa số là đàn ông, cũng nhiều lần bị chịu ủy khuất. Ngay từ đầu cô không chịu nổi, định không làm, muốn đi giặt quần áo thuê phòng. Trương mẫu lạnh lùng nói: "Tài cán lắm sao, người ta cũng đã làm gì mày sợ cái gì? Em trai mày còn phải lo cho nó học đại học, mày không vì mình thì cũng phải suy nghĩ cho em nó chứ." "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con lại tìm việc làm." Ngày hôm qua Quý Vân Thanh gọi Trương Lỵ vào phòng làm việc, thừa dịp không có người liên tục sờ mó ngực cô, cô nhát gan không dám gọi, tùy ý để hắn mò đủ rồi mới rời đi.

"Bột mì xưởng có thể cho mày 800 đồng tiền tiền lương, mày đi giặt thuê cũng chưa tới 500 đồng" Trương mẫu dí đầu cô: "Nếu mày khăng khăng không làm, thì không cần ở Trương gia ăn cơm nữa!"

Cho dù lại gặp nhiều ủy khuất, Trương Lỵ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Lần tiếp theo bị gọi, xưởng trưởng Quý Vân Thanh càng thêm dũng cảm đối với cô giở trò, thậm chí có một lần cởi quần lót của cô mò □□. Trương Lỵ sợ hãi, muốn chạy trốn, Quý Vân Thanh uy hiếp cô nói, nếu là dám chạy trốn, liền hiếp cô.

Không lâu, Quý Vân Thanh đem lần đầu tiên của Trương Lỵ cướp đi, cô ở trong xưởng bắt đầu được hắn chiếu cố, không có người còn dám xuống tay với cô, mọi người đều biết cô là xưởng trưởng phu nhân.

Có lần đầu tiên liền có lần thứ hai, thậm chí ba lần bốn lượt.

Không đến nửa năm, Trương Lỵ mang thai.

Quý Vân Thanh cũng coi như người có trách nhiệm, không nói hai lời cưới nàng về, cấp Trương mẫu tám vạn bát sính lễ. Trương Lỵ cũng từ đây không cần làm việc ở xưởng, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai là được.

Những ngày đầu chỉ cần ở nhà làm một chút việc nhà, Quý phụ Quý mẫu đối với cô cũng có chiếu cố, thường mua thuốc bổ cho cô uống. Mới ba tháng, nàng liền bị vỗ béo đến trắng trẻo mập mạp.

Mang thai sáu tháng, Trương lỵ bắt đầu cảm thấy không thích hợp, Quý Vân Thanh thường xuyên đêm không về ngủ, thái độ với cô cũng càng phát ra lãnh đạm. Cuối cùng, đã từng trong xưởng chế tác chị em nói cho cô biết, bột mì xưởng gần đây bị một nhà công ty đầu tư, nữ giám đốc công ty lão bản nương thường xuyên đến bột mì xưởng, Quý Vân Thanh đã cùng nàng làm lên giường.

Bụng càng lúc càng lớn, Quý phụ Quý mẫu đối với nàng cũng yêu mến có thêm, chỉ còn chờ ôm tôn tử. Trương lỵ không nghĩ cũng không dám đem sự tình nháo đại, khẽ cắn răng cũng nhịn.

Trương lỵ sinh hạ nữ nhi Quý Hựu Đồng sau, Quý phụ Quý mẫu thái độ đối với nàng có chỗ thay đổi, nhưng là khá lịch sự, chỉ là từ trước đến nay không đi ôm tôn nữ.

Đợi đến Quý Hựu Đồng lúc một tuổi, Quý Vân Thanh bắt đầu oán giận Trương Lỵ chỉ biết là dùng tiền, không muốn cho thêm nàng tiêu vặt. Trương Lỵ phải dựa vào số tiền tích cóp lúc trước để mua sữa cùng quần áo cho con nhưng cũng rất nhanh tiêu hết. Quý Vân Thanh đã ít ỏi về nhà, Trương Lỵ chỉ có thể đi xưởng bột mỳ tìm hắn, xa xa , liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp lên xe hắn cùng rời đi.

Lúc này, Trương Lỵ lại xem xem bản thân, cả ngày ở nhà, dáng người đã mất, người cũng già nua không ít, hoàn toàn mất hết khuôn mặt tinh xảo cùng dáng người lồi lõm, không trách được Quý Vân Thanh về nhà cũng không muốn liếc nhìn nàng một cái.

Chán nản về nhà, con gái đang kêu khóc. Trương Lỵ đi qua ôm lấy bé cùng nhau khóc, không có biện pháp nào.

Trương Lỵ không cho Quý Hựu Đồng uống sữa bột nữa, chỉ cho nàng uống cháo, chính mình không có biện pháp, đi giặt quần áo thuê, cuối cùng miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống. Ngẫu nhiên, Quý Vân Thanh ném cho nàng mấy trăm đồng tiền, nàng mới có thể giúp con gái mua một chút đồ ăn ngon .

Lúc Quý Hựu Đồng ba tuổi, Quý Vân Thanh đột nhiên đưa cho nàng hai ngàn đồng tiền, nói với Trương Lỵ, chúng ta ly hôn đi.

Trương Lỵ chỉ biết khóc, không biết làm sao.

"Mỹ lâm đã có con hai tuổi, chúng ta nhất định phải ly hôn." Quý Vân Thanh đưa cho nàng giấy thỏa thuận li hôn, nói cho nàng biết, "Ký tên ở chỗ này."

Trương Lỵ bắt đầu ôm con gái khóc, Quý Hựu Đồng sợ hãi, cũng khóc theo.

Quý Vân Thanh bị khóc đầu óc đều muốn nổ, giận dữ hét: "Khóc cái gì khóc, ký tên!"

Quý phụ Quý mẫu cũng đến khuyên giải nàng ly hôn, Tôn Mỹ Lâm là người tài trợ xưởng bột mì, cô ta cũng sinh ra một đứa con gái, nhưng địa vị cao hơn Trương Lỵ nên tự nhiên muốn cưới Tôn Mỹ Lâm.

Kýtên xong, Trương Lỵ ôm con gái trở lại nhà mẹ đẻ, Trương mẫu cũng không chàođón nàng, lấy đi của nàng hơn hai ngàn đồng nói em trai Trương Uy thi lên đại họccần dùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro