Chương 3: Tia nắng ban mai 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hà Hi, đây là em gái cậu à?" Một tên con trai đi xe đạp đến trước mặt bọn họ dừng lại, trông hắn có vẻ lớn hơn Hà Hi vài tuổi, nhưng đã sớm bỏ học.

"Tưởng Hâm?" Hà Hi nhìn thấy hắn có chút giật mình, "Không phải là nghe nói anh đi Thượng Hải sao?"

Quý Hựu Đồng tìm thấy ký ức lúc trước của chủ thể, lúc trước hắn cùng Hà Hi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, nhưng hắn lại quang vinh trở về còn Hà Hi lại tự sát. Cô để đũa xuống " Anh hai, em ăn no rồi, em muốn về nhà."

Hà Hi sờ sờ đầu cô "Đồng Đồng ngoan, để anh hai nói chuyện với anh Tưởng Hâm một chút."

Tưởng Hâm đem xe đạp khóa kỹ, ngồi vào bên cạnh bọn họ "Đừng nói nữa, vốn là muốn đi, nhưng trong nhà có tang, phải kéo dài thời gian ."

"Làm sao vậy?"

"Trong nhà cha anh mới mất." Tưởng Hâm nói rất nhẹ nhàng "Tưởng có thể có chút vốn liếng gì đó, lại ngay cả một đồng cũng không có."

Hà Hi đạo: "Anh cũng đừng oán, cha anh đời này vì anh cũng coi như khổ ."

"Đúng vậy so với cha cậu còn tốt hơn. " Tưởng Hâm đánh giá Quý Hựu Đồng một phen: " Em gái cậu thật đáng yêu."

Hà Hi cười, đem Quý Hựu Đồng kéo bên cạnh mình "Đây là em gái em, anh đừng nghĩ bậy."

"Được, anh đây cũng không phải loại cầm thú. A, đúng rồi sắp tới anh định đi Thượng Hải, cậu có muốn đi cùng không? Chúng ta đi gây dựng sự nghiệp."

"Gây dựng sự nghiệp? Hai chúng ta có thể làm cái nghiệp gì?" Hà Hi ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt lại có đồ đang lóe lên.

"Anh đây cùng vài người anh em đều đi ra ngoài kiếm tiền. Nếu cậu đi cùng hoa hồng cũng được chia. Như vậy mới là nghĩa khí anh em." Tưởng Hâm móc ra điếu thuốc đứng lên nói.

 "Đợi em gái lớn thêm chút nữa em mới có thể đi." Hà Hi nói vài câu ý muốn mang theo Quý Hựu Đồng rời đi.

"Anh. " trên đường Quý Hựu Đồng giữ chặt tay Hà Hi "Anh có thể không đi cùng với người tên Tưởng Hâm kia được không?" Cô hoài nghi họ có thể gây dựng sự nghiệp gì, hẳn là không sạch sẽ.

"Yên tâm, anh hai sẽ không bỏ Đồng Đồng đâu."

Quý Hựu Đồng ngẩng mặt: " Anh hai, em không thích cái anh Tưởng Hâm kia."

Hà Hi siết chặt tay cô "Vậy lần sau không gặp anh ta nữa, được không Đồng Đồng?"

Đạt được câu trả lời của Hà Hi như vậy, cô cũng thoáng yên tâm.

Hai thân ảnh nho nhỏ bước đi dưới ánh đèn. Hà Hi bước chân dẫm vào bóng Qúy Hựu Đồng, Qúy Hựu Đồng cũng không chịu thua cũng dẫm lên bóng của Hà Hi. Bất chợt Hà Hi bế cô lên, vì vậy chỉ có thể nhìn anh dẫm vào bóng cô.

"Anh hai chơi ăn gian." Quý Hựu Đồng khanh khách cười, cong miệng lên không cam lòng nhìn anh, nhìn Hà Hi cũng cười cô không thể nào tức giận nổi.

Vui đùa ầm ĩ về đến nhà cửa, Trương Lỵ đứng bên ngoài bên cạnh nhìn quanh, nhìn thấy Quý Hựu Đồng vội lên tiếng "Bảo bối, con về rồi." Trương Lỵ gần như đoạt lấy từ Hà Hi mà sít sao ôm vào trong ngực: " Mẹ còn tưởng con bỏ mẹ, không bao giờ trở lại nữa."

"Anh hai chỉ mang con ra ngoài ăn tối thôi mà mẹ." Quý Hựu Đồng muốn tránh thoát xuống, bất đắc dĩ lại bị Trương Lỵ ôm thật chặt.

"Tiểu Hi, cám ơn con đã chiếu cố Đồng Đồng." Trương Lỵ hướng về Hà Hi gật gật đầu, đem Quý Hựu Đồng ôm vào trong phòng, ôn nhu trấn an "Đồng Đồng, đêm nay dượng không ở đây, con ngủ cùng mẹ nhé?"

Đương nhiên không tốt! Cả căn phòng toàn mùi rượu. Cô lắc đầu đứng lên "Con muốn ngủ cùng với anh Hà Hi."

"Con sao có thể ngủ cùng với anh như vậy. Nó không phải anh ruột của con, biết không. Mẹ mới là người thân của con." Trương Lỵ vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Hà Hi không phải anh trai ruột nên không thể gần gũi với anh. Nhưng lúc Hà Hữu Chí xâm phạm ký chủ, Trương Lỵ đang làm cái gì? Qúy Hựu Đồng đẩy Trương Lỵ ra, kiên định nói: " Con muốn ngủ cùng anh."

Đẩy cửa phòng, thấy anh đang đứng cạnh cửa giống như lúc nào cũng đợi cô vậy.

"Đồng Đồng, dì là không thể bỏ được em."Hà Hi nắm lấy tay cô nói.

"Nhưng Đồng Đồng thích anh hai hơn." Quý Hựu Đồng nói vô cùng nhẹ, cô đối với Trương Lỵ cũng không có tình cảm gì, đáng thương nàng, lại cảm thấy hết thảy đều là nàng tự tìm.

Rất nhanh, Quý Hựu Đồng vừa được năm tuổi, vẫn như cũ chưa đi nhà trẻ, trong nhà có bao nhiêu đều bị Hà Hữu Chí đem đi đánh bạc uống rượu hết, hay lại thỉnh thoảng chủ nợ đến tìm. Có lẽ hết học kì này, Hà Hi cũng nên thôi học.

Quý Hựu Đồng bắt đầu việc nấu cơm, lúc trước do bệnh tật bố mẹ không cho làm gì, vậy nên chỉ đành đứng xem Hà Hi làm như thế nào thì nhớ kĩ. Nhưng hiện tại bếp lò quá cao so với cô chỉ có thể đành chờ Hà Hi trở về.

"Còn chưa có cơm sao?" Hà Hữu Chí đánh bài trở về, có vẻ đã thua, không có tiền ăn cơm ngoài chỉ có thể về nhà.

"Chưa có ạ." Quý Hựu Đồng thân thể nho nhỏ dẫm ở trên ghế, miễn cưỡng với tới vung nồi, nồi bên trong nước còn chưa đốt lên.

Hà Hữu Chí uống một ngụm, "Tiểu tạp chủng."

Quý Hựu Đồng không nói lời nào, vẫn như cũ nhìn chằm chằm trong nồi nước.

Hà Hữu Chí thấy cô không nói lời nào, sinh lòng tức giận. Quý Hựu Đồng đến Hà gia ngày đầu tiên đã không để ý hắn, hai năm cũng không cùng hắn nói chuyện, ngay cả tiếng ba ba cũng chưa bao giờ kêu: "Tiểu tạp chủng, nói với ngươi, vì cái gì không trả lời?"

"Nói cái gì?" Quý Hựu Đồng quay đầu lại.

Hà Hữu Chí chỉ mình, "Tao bây giờ là cha mày, hỏi mày cái gì mày phải trả lời chứ."

"Chú." Cô kêu.

"Sao, nhớ cuộc sống nhung lụa ở Qúy gia sao?" Hà Hữu Chí cười rộ lên, lộ ra một ngụm răng vàng, trong miệng tản ra mùi khó ngửi "Sở gia vừa vặn không có con cái, không bằng đưa mày đi, còn có thể cầm cái gần vạn đồng tiền."

"Ông nói cái gì?" Trương Lỵ lao ra, hai mắt lõm xuống "Ông nói đem Đồng Đồng đi bán sao?"

Hà Hữu Chí chán ghét đẩy ra nàng, "Thì sao."

"Ông không thể..."

"Vì cái gì không thể?" Hà Hữu Chí cầm lấy tóc nàng, hung hăng kéo "Người ta nói có thể cho một vạn khối, vì cái gì không thể?"

Trương Lỵ ôm đầu, đau nước mắt lã chã rớt xuống "Đồng Đồng là của tôi..."

Hà Hữu Chí đạp nàng một cước, giật xuống dây lưng hung hăng vung ở trên người nàng, "Ngươi còn dám nói một lần?"

Trương Lỵ bị đau co lên đến, cho đến khi cánh tay đều là vết thương, nàng co lại thối lui đến góc tường mở miệng cầu xin tha thứ, "Tôi không nói, không nói..."

Quý Hựu Đồng có chút ít thất vọng, cũng đoán được Trương Lỵ sẽ yếu thế. Lúc này, nồi bên trong nước đã sôi, cô đem sợi mì nhúng vào.

Hà Hữu Chí đi qua đến, "Mày làm cái gì vậy? Nấu cho lợn ăn sao?"

"Chú à, trong nhà đã không còn gì cả ." Quý Hựu Đồng nhìn chằm chằm hắn, thật không giống với đứa trẻ 5 tuổi mà lạnh lùng đáp.

Hà Hữu Chí lui về phía sau hai bước, tựa hồ bị vẻ mặt của cô hù dọa, hắn lầm bầm đi ra cửa, "Quả nhiên là tiểu tạp chủng."

Kỳ thật Quý Hựu Đồng rất sợ hãi , nếu như bị đưa đến Sở gia, không biết sẽ phải làm gì. Cô chỉ mới 5 tuổi, chưa đủ tuổi để lao động, cũng không có khí lực, nếu ngày sau không gặp Hà Hi thì coi như nhiệm vụ này thất bại.

"Đồng Đồng..." Trương Lỵ ở góc gọi cô "Đến bên cạnh mẹ..."

Quý Hựu Đồng liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp chạy ra cửa.

Cô còn nhớ trường học của Hà Hi nằm ở đâu, thở hồng hộc chạy đến cổng trường. Hà Hi đang ở nói chuyện với Tưởng Hâm. Lúc này Tưởng Hâm một thân tây trang, mặt mày hớn hở, hoa tay múa chân nói. Tính thời gian, cũng là lúc Hà Hi muốn rời đi.

"Anh hai. " Quý Hựu Đồng đi qua giữ chặt Hà Hi tay kéo về phía trước, "Chú đã xảy ra chuyện, về nhà thôi."

"Đã xảy ra chuyện?" Hà Hi ôm lấy cô, đối Tưởng Hâm nói xin lỗi, " Chúng ta về nhà."

Tưởng Hâm cười một tiếng, trong miệng có viên răng vàng, "Ba ngày sau ta ở đầu trấn chờ cậu."

Ôm Quý Hựu Đồng đi trong chốc lát, thấy cô không nói tiếng nào, Hà Hi hồ nghi dừng lại xem cô "Đồng Đồng, em nói dối phải không?"

Quý Hựu Đồng gật đầu: " Anh, đừng đi cùng tên Tưởng Hâm kia nữa."

Hà Hi thở dài, "Anh không có bản lãnh gì, chỉ có thể đi theo người khác thôi."

Quý Hựu Đồng ôm lấy cổ anh "Anh, đừng đi cùng hắn."

Hà Hi nhìn qua cô, rõ ràng còn là một đứa bé mới năm tuổi, thân thể so với không trước cũng không đổi là bao, anh đau lòng hỏi: "Đồng Đồng có đồng ý đi cùng anh không?"

Quý Hựu Đồng gật gật đầu, "Đồng Đồng đi theo anh hai, đi chỗ nào cũng được."

Đêm đó, hai người lén lén lút lút thu thập hành lý rời đi, Hà Hi trộm lấy năm trăm đồng tiền còn sót lại, đây là toàn bộ gia sản của họ. Hà gia đã thấy đáy, nếu như bọn họ còn ở lại đây, hơn năm trăm đồng này cũng bị Hà Hữu Chí lấy đi đánh bạc hết.

Quý Hựu Đồng kéo tay Hà Hi, có chút không theo kịp bước chân anh.

"Đồng Đồng không hỏi anh hai muốn đi đâu sao?" Quý Hựu Đồng cùng anh đi không nói một lời, tùy ý để dắt đi, Hà Hi thực sự sợ hãi, thế giới xa lạ làm anh hết sức mê mang.

"Đồng Đồng đã nói, anh hai đi chỗ nào thì Đồng Đồng theo chỗ ấy."

"Đồng Đồng không sợ?"

"Không sợ."

Sớm tinh mơ theo kế hoạch hai người cùng rời đi, chỉ là, Hà Hi cũng không biết hai người sẽ có cuộc sống như thế nào.

Quý Hựu Đồng nằm trong lòng Hà Hi, cố nén không ngủ, cuối cùng vẫn ngủ mất, giấc ngủ của trẻ nhỏ không khống chế được.

Mở mắt ra, bọn họ đã ở trên xe lửa. Hà Hi lấy nước cho cô uống, Qúy Hựu Đồng uống vài ngụm, đem cái ly đẩy tới bên miệng anh "Anh cũng uống đi."

Hà Hi cười rộ lên, đã uống vài ngụm, "Đồng Đồng, khó chịu sao?"

Quý Hựu Đồng lắc đầu, "Có anh hai ở đây liền không khó chịu."

Hà Hi ôm sát cô "Vậy là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro