Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12 tháng 12 năm 2019, Vũ Giai của mình.

Hôm qua Vũ Giai đưa cho mình một số tiền lớn, mình hỏi ở đâu ra, con bé cười cười bảo vừa hoàn thành một dự án lớn và công ty thưởng.

Mình nói, một cô thực tập sinh nhỏ nhoi thì làm được dự án lớn lao gì?

Con bé đáp: Mẹ cũng xem thường con mẹ quá, phải xem con gái nhà ai chứ.

Mình nhìn khuôn mặt tươi cười của gái, đã lâu rồi, lâu lắm rồi mới nghe con gái vui vẻ đến thế. Ngần ấy năm, cuối cùng con gái của mình đã bình phục, khỏe mạnh rồi. Con gái của mẹ ơi.

Lúc đó, mình mê muội vẻ thoải mái tươi tỉnh của con, quên đi số tiền đó lớn đến mức chẳng những trả hết tiền mượn của Đường Đức mà con dư dả nữa.

Hôm qua, Vũ Giai lẽo đẽo theo mình, không thèm ngó ngàng điện thoại, con bé nằm trên ghế sô pha xem TV với mình, mình hạnh phúc cực kỳ, như thể con bé trở lại năm mười tuổi, hồn nhiên và vô tư. Mình bất giác lơ là sự khác thường của con.

Vào lúc 4 giờ chiều nay, có một số lạ gọi mình và kêu mình đến bệnh viện gấp. Mình nghĩ ngay đến Vũ Giai của mình. Lo sợ bao nhiêu năm, thấp thỏm bao nhiêu năm cuối cùng trở thành sự thật. Mình tối sầm mắt lại ngay, nhưng không ngã xuống được, mình phải đến bệnh viện, bất kể kết quả ra sao, mình nhất định phải đến bệnh viện.

Vũ Giai nhảy cầu, có một nhân chứng nói rằng con bé nhảy cầu vào lúc 12 giờ trưa. Khoảng 11h mấy con bé nhắn wechat bảo hẹn bạn đi ăn, đừng chờ cơm con, mình còn đáp ừa.

Hơn ba giờ chiều người ta mới vớt con bé lên, đưa đến bệnh viện cũng là một quá trình.

Vũ Giai của mình bị che bởi một tấm vải xám, mình nhớ mỗi lần con bé không vui đều nói không thở nổi, khó thở quá, mình muốn xốc tấm vải lên, để con bé dễ thở nhưng bị ngăn cản.

Mình nói đó là con gái tôi mà, tại sao các người không cho tôi nhìn.

Bọn họ không ngăn cản mình nữa, mình nhìn thấy Vũ Giai, gương mặt con bé sưng phù, mình bắt đầu khóc, mình nức nở với con, con ơi kiếp sau con đừng làm con của mẹ nữa.

Vũ Giai từng lớn tiếng gào lên mình không bảo vệ được con bé. Đó là sự thật. Mình từ bệnh viện về nhà, vô thức bước vào phòng con bé. Quyển nhật kí nằm yên trên bàn và không khóa, hồi trước mình nghĩ nên tôn trọng con bé nên không đụng vào sự riêng tư của con, mình chưa từng đọc. Bây giờ mình hối hận chết đi được, nếu mình đọc một lần, chỉ đọc một lần thôi sẽ hiểu nỗi bi thương tuyệt vọng của con. Tại sao? Tại sao chứ. Nếu biết từ trước, cho dù có táng gia bại sản cũng phải dắt con bé rời khỏi thành phố này, tránh xa những kẻ tổn thương con gái mình.

Nếu không, con bé sẽ không từng bước sa vào vực sâu khốn khổ tuyệt vọng này.

Đường Đức đã hủy hoại cả cuộc đời con gái, từ buổi chiều năm 2009 đến 12 giờ ngày hôm nay, gã chưa từng dừng tổn thương bằng hành động đả động lòng người một cách vừa thông minh và xảo quyệt.

Gã dùng mười năm để chứng minh cho Vu Giai của mình thấy: "Mày xem, là mày sai chứ không phải tao."

Gã đã thành công, Vũ Giai của mình đã ra đi mãi mãi và Đường Đức vẫn luôn là người tốt từ xưa đến giờ.

Mình đau lòng muốn chết đi vì sự nghi ngờ và nỗi bi thương tuyệt vọng của Vũ Giai, mình phải có câu trả lời cho con bé. Mình mới là kẻ ngu si đần độn nhất trên đời. Mình cầm quyển nhật kí đi đến nhà Đường Đức.

Mình đọc to cuốn nhật ký của Vũ Giai cho bọn chúng nghe. Lưu Mỹ Thục nghe xong rơi lệ đầy mặt, Đường Đức cúi đầu xuống. Sau khi mình đọc gằn chữ cuối cùng, mình nhìn gã và hỏi: Vũ Giai nói mày là người tốt, mày tốt thật ư?

Đường Đức nói xin lỗi.

Mình chợt nhận ra, Đường Đức gã ta chưa bao giờ nhận lỗi lầm của gã, gã chưa từng xin lỗi Vũ Giai nhà mình!

Mình nói mày đừng xin lỗi tao vì từ đầu đến cuối, người mày có lỗi không phải tao mà chỉ có một. Mày nên đến mộ con gái tao mà quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, nhưng mà giờ có tác dụng gì đâu, Đường Đức mày là đồ súc sinh, chính mày tự tay hại đời con gái tao, mày là đồ ác quỷ, mày..

Mình mắng không ra lời, mình có tư cách gì mắng gã ta chứ. Đúng, cội nguồn khiến Vũ Giai tuyệt vọng đến mức ra đi đâu chỉ bắt nguồn từ một mình gã, còn có mình nữa, có Lưu Mỹ Thục, có Đường Điềm Điềm.. không, Vũ Giai nói rồi, là mỗi người đều có một lập trường riêng.

Vũ Giai của mình, con bé quá tốt bụng, ngay cả khi đau đớn như vậy, con bé vẫn luôn cố gắng thấu hiểu người khác, vì vậy cảm giác tội lỗi chỉ rơi vào mình con bé.

Vũ Giai mở khóa cuốn nhật ký và đặt nó lên bàn, mình biết con bé lặng lẽ chất vấn mình.

Mình đã suy nghĩ rất lâu và quyết định đăng nhật ký của Vũ Giai lên mạng. Mình nghĩ có lẽ đâu đó trên thế giới đang có những đứa bé đang phải chịu nỗi đau thương giống như Vũ Giai. Mình hy vọng mọi người lấy mình làm gương, mình không muốn có bất cứ ai sai lầm như mình, không mong muốn sẽ có một bi kịch như vậy xảy ra.

Vũ Giai của mình chào đời lúc 10: 18 sáng ngày 24 tháng 3 năm 1998. Vì đúng vào ngày Tiết Cốc Vũ, nên nhà mình đặt tên con bé là Cốc Vũ Giai. Trước 2 giờ chiều ngày 16 tháng 5 năm 2009, con bé thích nhất là ăn mì cay, kem, thích mặc váy hồng bồng bềnh. Con bé rất hay được thầy cô khen ngợi, gặp được ai trong tiểu khu cũng miệng ngọt xớt chào hỏi cô chú. Con bé bảo các bạn trong lớp ai cũng yêu quý mình, bạn bè lối xóm đều hâm mộ mình có cô con gái thông minh khéo léo hoạt bát dẻo miệng. Nhưng kể từ chiều hôm đó, con bé trở nên im lặng kín tiếng, con bé hay gào khóc, tự làm tổn thương mình, yêu sớm, oán trách mình và cha cô bé vì đã không bảo vệ được con. Mình ngỡ ngàng, bất lực và sợ hãi trước sự thay đổi của con, mình không giúp đỡ con kịp lúc và mãi mãi không còn cơ hội nữa.

Sau này con bé lớn lên và nhạy cảm theo năm tháng, biết giấu giếm vết thương bằng vỏ bọc vẫn ổn, còn bản thân mình thì cho rằng con tốt lên từng ngày. Mình mới là kẻ ngu nhất trên cõi đời.

Cô bé cố gắng trưởng thành đến năm 21 tuổi và kể từ hôm nay con bé biến thành thiên thần. Nếu, nếu có kiếp sau, mình cầu cho con bé lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, đừng gặp phải Đường Đức, đừng gặp gỡ Đường Điềm Điềm, đừng đụng phải Lưu Mỹ Thục, Giản Phi.. và đừng có một người mẹ ngu ngốc đần độn như mình.

(KẾT THÚC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl