Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 6 tháng 8 năm 2019, tin xấu

Cha mình bị bệnh nặng, bắt đầu từ tháng 5. Ngày đó mình đang đi thực tập, mẹ không báo cho mình biết bệnh cha trở nặng. Đến khi mình về nhà, cha mình hấp hối rồi.

Mình không ngờ cha mình trước giờ luôn mạnh giỏi, bỗng chốc lại để lại mình ra đi như thế này. Mình có cảm giác không chân thật.

Trong đám tang của cha, mình nhìn thấy cả nhà họ Đường: Đường Đức, Đường Điềm Điềm và cả Lưu Mỹ Thục.

Mình không mong chờ họ một chút nào. Mình không biết tại sao bọn chúng đến, mình cứ tưởng chỉ có Lưu Mỹ Thục mà thôi.

Mình nhìn chằm chằm vào họ, mẹ mình ôm chặt lấy mình như thể bà sợ mình sẽ nổi bão làm gì. Tóc mẹ mình đã bạc gần hết, nếp nhăn sắp đầy cả mặt.

Bà nói: "Là mẹ kêu họ đến, những ngày cuối đời của cha.. họ đã giúp đỡ rất nhiều. Một nửa chi phí nằm viện của cha con là mượn từ nhà họ."

Mình cười, mình nói không sao đâu mẹ, mọi chuyện đã qua rồi.

Ngày 7 tháng 8 năm 2019, Đường Đức là người tốt

Đường Đức là một người tốt.

Sau mười năm quan sát, quả thật gã là một người tốt, là một người cha tốt, một người chồng tốt, một người hàng xóm tốt bụng, một người xa lạ hiền lành, cư xử hòa nhã, không tranh với đời và giúp đỡ mọi người xung quanh.

Gã được xem là người tốt được người đời khen nức nở.

Gã chỉ ti tiện với mình mình, gã chỉ đồi bại với mình mình, mẹ mình nói chuyện đã qua lâu rồi. Con người đâu phải bậc thánh nhân, không ai toàn vẹn cả.

Mình nghĩ bà nói đúng. Có một số việc, nói đúng là đúng, không đúng cũng phải đúng, ngang cũng đúng mà dọc cũng đúng.

Bởi vì ai cũng có lập trường riêng. Đứng ở lập trường của cha mẹ, của Đường Điềm Điềm, của Lưu Mỹ Thục, và cả của Giản Phi đều không một ai chê trách gã xấu xa.

Nhưng ở góc độ của mình, từ những việc đồi bại đã làm với mình, khiến mười năm qua mình chưa biết mùi vui vẻ, sống không hạnh phúc. Cho dù sống ở trường đại học đất khách, mình cũng chỉ tạm thời quên đi, sống như một cái xác biết đi trong lâu đài loang lổ, chồng chất vết thương. Mình sợ phải tiếp xúc với người khác, luôn từ chối không dám nhận lòng tốt của bất cứ ai.

Ha, lập dị.

Mình chợt nhớ đến hai từ này.

Lập dị, mình cảm thấy mình là người như vậy. Nhưng có cách nào sao? Mình không thoát ra được, chính gã đã hủy hoại cuộc đời mình vào buổi chiều ngày 16 tháng 5 năm 2009, chính gã đã kéo và đè mình xuống ghế sô pha. Chính lúc đó, cuộc đời mình nát, nát bét hết rồi.

Nhưng mình cũng biết, gã có trách nhiệm, nhưng không thể đổ hết lỗi lầm lên người gã.

Đã mười năm rồi. Có phải tội ác tày trời gì đâu, thậm chí còn chẳng đến mức ngồi tù, cớ sao mình phải tính toán chi li, tại sao phải sống mười năm nay trong xấu hổ nhục nhã, khổ sở vô cùng, chẳng những không thể căm hận gã mà còn tự tìm lí do thù ghét bản thân.

Là do chính mình không đủ mạnh mẽ, không đủ rộng lượng, là do bản thân cố chấp nghĩ không thông, là do bản thân ích kỉ luôn đổ lỗi cho người khác, là do mình để tâm quá nhiều, còn người ta chỉ vì một phút bị ma ám vào mười năm trước, bây giờ đã biết ăn năn chuộc tội, huống chi còn giúp đỡ cha mẹ mình, chăm sóc cha, cho mẹ mượn tiền.

Xem đi, gã là người tốt, lương thiện biết bao, lại khiến mình lâm vào khốn cảnh này. Thấy chưa, mình khổ sở đau thương suốt mười năm qua, chẳng qua là lỗi của mình, chính mình sai.

Gã là người tốt, chẳng qua một phút lầm lỡ thôi, chỉ là mình sống sai 10 năm trong khốn khổ.

Xin lỗi.

Căn nguyên của nỗi đau là do bản thân mình. Bây giờ mình đã nghĩ thông, nếu đã tìm ra vấn đề, cứ thế giải quyết rất dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl