Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 22 tháng 3 năm 2014, thuốc

Bạn cùng phòng phát hiện mình uống thuốc trầm cảm, nhưng các cổ không dị nghị gì, chỉ kêu mình nhớ giữ gìn sức khỏe. Thế mà khi mình bước vào lớp, ánh mắt tất cả bạn trong lớp nhìn về mình có vẻ là lạ. Mình cũng kệ họ.

Buổi chiều có một bạn nữ chung lớp chủ động đến ngồi cạnh, bắt chuyện với mình. Cổ khen đôi mắt mình rất đẹp. Đây là lần đầu tiên mình được người khác khen đôi mắt đẹp, bỗng hơi vui vui.

Ngày 9 tháng 4 năm 2014, Hồ Duyệt

Hồ Duyệt và mình trở thành bạn bè. Bạn ý là bạn nữ khen đôi mắt mình đẹp. Bạn ý kể bạn từng bị trầm cảm vì cha ly hôn, bạn ý ngỏ lời hi vọng giúp được mình.

Mình không đáp, cổ ở bên cạnh riu ríu một mình, kể những chuyện vui, thi thoảng mang cho mình sô cô la và trà sữa.

Cứ thế bạn ý trở thành bạn của mình.

Hồ Duyệt ở lớp hoạt bát lắm, chẳng ai liên tưởng được cổ từng bị trầm cảm. Cổ muốn đưa mình vào vòng bạn bè của cổ nhưng từ chối. Biết sao được, mình vẫn bài xích tiếp xúc với người lạ.

Ngày 16 tháng 5 năm 2014, Không có tiêu đề

Hôm nay tâm trạng không tốt, Hồ Duyệt mời mình ăn KFC.

Ngày 12 tháng 11 năm 2014, Đường

Hôm nay mình về nhà, vô tình gặp Đường Điềm Điềm, cô ta mỉm cười lễ phép với mình, mình vô thức cười đáp lại, sau đó không ai nói gì. Mình về đến nhà, mẹ cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, ngập ngừng có vẻ như muốn hỏi mà không dám.

Mình chủ động xắn tay áo cho bà xem cánh tay không có vết thương, mặc dù vết sẹo in hằn trên đó.

Mẹ mình rất vui, bỗng nói mình khang khác.

Mình trả lời dù sao bốn năm rồi, mẹ mình nghe xong càng tươi hơn.

Ngày 18 tháng 2 năm 2015, Tết

Hôm nay là đêm giao thừa, mẹ mình làm một bàn tiệc lớn. Trong kí ức của tôi, chỉ có hồi nhỏ mới được ăn thịnh soạn, nhưng mẹ đáp Tết năm nào mẹ cũng làm như nhau. Mình đáp lại chắc vài năm trước con không để tâm.

Mình dừng thuốc chống trầm cảm được một năm rồi. Mình bắt đầu có sức sống rồi.

Ngày 07 tháng 06 năm 2016, Thi đại học

Lớp mười hai trôi qua chóng vánh, tất cả chỉ đợi giây phút này: Cốc Vũ Giai cố lên!

Mày nhất định phải phát huy thật tốt nào.

Nhất định.

Phải thi tốt hơn Đường Điềm Điềm.

Ngày 22 tháng 7 năm 2016, Điểm thi

Có kết quả thi đại học: 534. Mình thi khá đấy chứ, có thể đậu đại học tốt ở tỉnh. Mẹ mình cầm điện thoại hoài, không biết tám với ai nữa.

Mình liếc sang thì thấy tên "Thục", liền giật lấy điện thoại của mẹ và hỏi Lưu Mỹ Thục, Đường Điềm Điềm bao nhiêu điểm.

Lưu Mỹ Thục đáp cổ thi không tốt lắm, chỉ được 623 điểm, thấp hơn bình thường 20 30 điểm.

Mình trả lại điện thoại cho mẹ và quay trở lại phòng.

"Tôi không sao, trong phòng không có lưỡi lam, không phải bà đã kiểm tra kĩ lưỡng lắm sao?" Mình lớn tiếng nói vọng ra, "Tôi chỉ muốn ở một mình thôi."

Mình không nghe tiếng bước chân, biết chắc chắn bà không đi đâu, bởi mấy năm nay hễ mình tự nhốt mình trong phòng là bà chờ đến khi nào mình ra thì thôi.

Mình thở dài nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, mình biết mình nên buông tay.

Nhưng mình không buông được. Mình không kiểm soát được, lúc nào cũng so sánh với Đường Điềm Điềm, mình thầm nhủ nếu không xảy ra vụ đó, chắc chắn mình không thua Đường Điềm Điềm.

5 năm trước, lúc nào điểm mình cũng cao hơn Đường Điềm Điềm, nếu không có vụ đó xảy ra, mình cũng có thể vào trường cấp 2, 3 trọng điểm, rồi vào trường đại học loại 1. Mình cũng không cần uống thuốc chống trầm cảm, không bị mụ mị đầu óc và phản ứng chậm chạp.

Rõ ràng mình có thể có một tương lai tươi sáng.

Ngày 1 tháng 9 năm 2016, Đại học

Hôm nay là ngày mình báo danh, mình đăng ký trường đại học tỉnh kế bên. Ngồi xe lửa ba tiếng. Ký túc xá bốn phòng, ai ai cũng nhiệt tình.

Ngày 10 tháng 9 năm 2016, Huấn luyện quân sự

Học quân sự xong, chính là mở đầu cuộc sống sinh viên đại học. Bạn bè cùng phòng ai cũng tham gia các câu lạc bộ và đoàn hội. Mình không muốn tham gia. Ai cũng bảo đại học chính là viện thẩm mỹ và trại nuôi heo, còn mình chỉ muốn biến trường đại học thành viện dưỡng lão.

Mình chỉ mong mỏi mình càng thêm điềm đạm chín chắn, mong thoát khỏi quá khứ. Cuốn nhật ký này chứa chất quá nhiều kí ức đau thương, mình quyết định sẽ khóa lại và mở nó vài ngày mình thật sự thoát khỏi được nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl