Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 15 tháng 5 năm 2013, ngày mai.

Ngày mai là ngày đó. Mình càng không muốn nhớ thì mình càng nhớ rõ. Mình khó chịu muốn chết cho xong.

Sắp đến thi chuyển cấp, mẹ nói với mình không cần thi điểm cao chỉ cần làm hết sức là được. Mình cảm thán mẹ thật sự đã "trưởng thành", phải khen cô Lưu dạy rất giỏi.

Lưu Mỹ Thục không còn kiêng dè gì đến nhà mình nữa. Mình rất ngạc nhiên khi thấy họ thân thiết với nhau, ngoài việc thảo luận về mình, họ còn có thể vui vẻ nói về rau dưa, giày dép, túi xách mới.. trong siêu thị hay trung tâm mua sắm. Điều mình không mong ngóng nhất đã đến.

Mặc dù mình không ghét Lưu Mỹ Thục, nhưng chỉ cần có quan hệ với Đường Đức là mình không thích nổi. Ngày thường không sao, nhưng ngày hôm nay thì không được, mình lại bắt đầu bực bội trong người.

Mình nói bã là chồn chúc tết gà, đạo đức giả, rõ ràng là kẻ làm sai mà cứ đội lốt người tốt, người tốt hay kẻ xấu đều bị nhà bà chiếm hết.

Vẻ mặt Lưu Mỹ Thục đỏ trắng đan xen, vội vàng xin lỗi mình rồi bỏ về, trước khi đi còn không quên nháy mắt với mẹ để mẹ không trách mắng mình.

Mình nhìn thấy tất cả, mẹ cũng thật sự không mắng mình, chỉ bảo nếu con không ưa bã thì sau này mẹ không cho bã đến nhà chúng ta nữa.

Mình không nói, bước vào phòng, mẹ thấy mình lại im ỉm vào phòng, lại hốt hoảng nhưng không dám ra lệnh cho mình đi ra, chỉ một lát lại đi đến trước cửa bảo mình ra ăn khoai tây chiên, xoài, sữa chua..

Mình đang ngồi trong phòng, cầm lưỡi lam trên tay. Đã lâu rồi mình không dùng nó nữa, lần này mình do dự có nên dùng hay không.

Lần này là mình sai, họ thương mình như vậy, mình không nên đối xử với họ như thế.

Lỗi của mình, mình nghĩ.

Ngày 22 tháng 7 năm 2013, Không có tiêu đề

Kết quả thi chuyển cấp cao bất ngờ, cha mẹ định đăng ký cho mình vào trường trọng điểm, nhưng mình muốn học trường cấp 3 bình thường. Mặc dù sẽ không tốt như trường trọng điểm nhưng mình đã rất hài lòng.

Nghe nói Đường Điềm Điềm học trường trọng điểm, nếu không có bất ngờ thì chắc chắn sẽ được nhận vào trường đại học trọng điểm. Nghĩ đến đây mình lại khó thở, nhưng không muốn dùng đến lưỡi lam. Mình nghĩ, không thể cứ thế mãi.

Mình nằm trên giường thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng cũng ngừng.

Ngày 12 tháng 8 năm 2013, Chỗ ở

Hôm nay mình bàn bạc với cha mẹ về việc sống ở trường, mẹ mình không đồng ý, bà bảo lỡ mình ở kí túc xá bị khinh rẻ thì sao.

Thái độ mình hết sức kiên quyết, lên cấp ba đồng nghĩa với việc mình có thể thay đổi sang một môi trường hoàn toàn mới. Mình sống ở trường sẽ tránh được việc vô tình gặp phải người nhà họ Đường kia.

Cả nhà rơi vào bế tắc. Mẹ mình cầm điện thoại loay hoay, mình biết chắc chắn bà đang xin lời khuyên từ Lưu Mỹ Thục.

Một lúc sau, mẹ đồng ý.

"Nhưng nếu con sống không quen hoặc có gây gổ với bạn bè, con nhớ kĩ nhất định phải về nhà."

Ngày 3 tháng 9 năm 2013, Một cuộc sống mới

Trường học mới, một phòng kí túc xá có sáu người, bồn cầu trong nhà vệ sinh là dạng ngồi xổm, các bạn cùng phòng có vẻ dễ sống chung.

Ngày 29 tháng 10 năm 2013, Tin đồn

Khai giảng không bao lâu, mình không chủ động kết bạn hay chủ động bắt chuyện với ai. Giờ ra chơi, mình cũng ngồi một mình lặng lẽ. Có lẽ trong mắt mọi người, mình là người hướng nội.

Chẳng qua hôm nay có lời đồn đại. Một người bạn hồi cấp hai nói: Nhìn bây giờ trông mình có vẻ điềm đạm, chứ thực ra hồi cấp hai mình là đứa lêu lổng, lẳng lơ, quen biết bao bạn trai.

Mình không đính chính, ngẫm lại cũng có gì sai.

Trường cấp ba lớn hơn trường cấp hai không biết bao nhiêu lần, cũng lớn hơn trường tiểu học rất rất nhiều lần, tính ra gấp bao nhiêu lần giáo viên và bạn học, một mình mình nhỏ bé biết bao trong tập thể, nên tin đồn có đáng kể là bao, rồi sẽ vào dĩ vãng.

Kí túc xá chia ba phe, một phe ba người, một phe hai người, cùng nhau ăn cơm rồi lên lớp. Còn phe còn lại là mình mình, nhưng không khổ sở đâu, vì nếu bây giờ mình có bạn, biết đâu lại không thích nghi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl