Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 11 tháng 9 năm 2011, ngày chia tay.

Qua hết kỳ nghỉ hè, mình chia tay với Giản Phi, thật ra thì mình muốn chia tay từ lâu, nhưng mà nghỉ hè không có ai chơi nên kéo dài đến bây giờ.

Chia tay với Giản Phi không khiến mình khổ sở như mình tưởng. Có lẽ do số mình lẻ loi cô độc.

Ngày 6 tháng 10 năm 2011 Vết thương

Mẹ nhìn thấy vết thương trên cánh tay của mình. Là do mình sơ ý, ỷ y mặc áo tay dài nên cắt nhiều chỗ khác nhau. Quên mất trời vào thu nóng nực như vậy, mình quên mất nên đã cuốn tay áo lên.

Mẹ mình cuống quýt nức nở hỏi mình bị làm sao, mình thản nhiên đáp lỡ tay.

Kẻ ngốc cũng chẳng tin nổi.

Mẹ vừa mếu máo vừa nấc cục hỏi tôi vì sao vậy con, sao con chưa chịu thoát ra? Chẳng lẽ con muốn nó chết con mới bình phục lại sao? Được, mẹ đi chém chết nó liền.

Mẹ chưa nói hết câu đã lao ra ngoài, cha ở bên cạnh vội vã ôm bà lại.

Mình đứng im đó, không nói gì. Đúng vậy. Tại sao? Tại sao bà luôn ép mình, lẽ nào là lỗi của mình thật sao? Mình rạch tay mình là sai sao? Mình chỉ là thoát ra không nỗi ám ảnh, chỉ là hận muốn gã chết đi, hận gã cũng là sai ư?

Hai người họ muốn mình làm sao, rốt cuộc muốn mình phải làm sao hả? Là lỗi của mình ư? Lẽ nào từ trước đến nay đều là lỗi của mình hay sao?

Mình bước vào phòng và lấy lưỡi lam ra, mẹ nói với mình con đừng nhúc nhích, mình cũng đáp lại mẹ đừng nhúc nhích.

Mẹ đứng im và che miệng khóc.

Mình rạch một cái trên tay mình, nói: Mẹ đừng làm ồn.

Mẹ nghẹn ngào rồi nấc cục. Mình lại rạch thêm hai rạch nữa. Thật ra mình không phải nhắm vào mẹ nhưng mình biết đã khóc thì khó dứt lắm. Mình chỉ muốn rạch tay để giảm bớt sự khó chịu trong người, mình khó chịu bứt rứt lắm. Nếu không rạch tay, mình sẽ ngạt thở chết mất.

Bọn họ nói con đừng tự làm tổn thương mình nữa, nhưng không phải vậy đâu, mình làm thế là tự cứu mình đó. Hai người họ đều không biết, mỗi khi mình khó thở, chỉ có lưỡi lam mới cứu vớt được mình.

Ngày 4 tháng 11 năm 2011, Chuyên viên tâm lý.

Hôm nay mình đã hứa với mẹ đến gặp chuyên viên tâm lý - một người phụ nữ tầm 30, họ Hứa.

Bác (sĩ) Hứa nói, chúng ta làm bạn nhé con.

Mình cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, cuối cùng cười giễu.

Bạn ư? Bạn bè là cái gì? Là tin tưởng lẫn nhau, thành khẩn tiết lộ bí mật, sau cùng nhận lại cái cười chê ngu ngốc và hệ quả về sau? Chắc là vậy, buồn cười thiệt.

Ngày 5 tháng 4, 2012, bạn trai

Hôm nay mình có bạn trai mới, cùng trường với mình, lớp 9.

Anh trông cao to, rất có cảm giác an toàn. Ảnh nói ảnh thích mình, muốn làm người yêu của mình.

Mình trả lời được, mặc dù đây là lần đầu mình gặp mặt ảnh.

Ngày 16 tháng 5 năm 2012, Ba năm

Hôm nay mình lén vứt thuốc đi, thuốc gì đâu vừa nhiều vừa đắng. Mỗi khi uống xong mình cảm giác đầu nặng nề. Đợt hổm mình hỏi bác Hứa khi nào mình thôi uống thuốc, cổ nói cái đó phải xem mình thế nào. Đó. Xem mình thế nào thì giờ mình không muốn uống nữa nên mình vứt thuốc đi.

Ngày 12 tháng 10 năm 2012, Chia tay

Mình chia tay rồi vì mình không muốn ngủ với ảnh.

Ngày 7 tháng 11 năm 2012, Lưu Mỹ Thục

Mình tình cờ gặp Lưu Mỹ Thục. Hôm đó mình định đi mua sprite, nhưng mình quên mang theo ví, trên đường về nhà mình gặp Lưu Mỹ Thục từ nhà của mình đi ra. Bã bối rối cười với mình, bắt chuyện với mình nhưng mình mặc kệ bã.

Mẹ mình nhìn mình với vẻ chột dạ, bà nói: "Cô Lưu của con khá tốt, mẹ có chuyện nhờ cổ."

Mình hỏi mẹ chuyện gì, mẹ đáp cách làm sườn xào chua ngọt.

Mình đáp mẹ muốn hỏi bệnh tình của con đúng không.

Mẹ mình ngập ngừng một lúc lâu rồi nói thẳng, "Con không hợp tác điều trị. Cổ là chuyên gia nên hiểu rõ về con."

Mình nói cần gì vòng vo đến thế, nếu mẹ nghĩ con không hợp tác điều trị thì đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần là được.

Mẹ mình bật khóc, hiếm khi không nói móc mình, bà nói: "Mẹ biết con khó chịu. Không sao cả. Con muốn làm gì cũng được, miễn là đừng làm tổn thương bản thân con."

Mắt mình bỗng âm ấm, nói thật đã lâu mình không khóc, nhưng đến cùng mẹ vẫn là mẹ ruột của mình, chỉ một câu đã khiến mình sụp đổ.

Mẹ mình nói tiếp: Trước đây là do mẹ không cố gắng tìm hiểu con, là lỗi của mẹ.

Mình nhìn nước mắt trên gương mặt mẹ, trái tim mình lập tức mềm nhũn, mình hỏi mẹ: Lưu Mỹ Thục dạy mẹ nói thế đúng không?

Mẹ im lặng.

Mình lại nói Lưu Mỹ Thục là một người tốt.

Mẹ gật đầu.

Mình lại nói nếu tốt thế sao nhất quyết lấy tên khốn nạn Đường Đức?

Mẹ nói do bã bị mù.

Mình nói bã không phải mù đâu, bã là nhà tâm lý học, giỏi nhất.. nhìn người, nhưng bà ta vẫn một lòng lấy gã đốn mạt đó làm chồng, có nghĩa là trong mắt bà ta Đường Đức là người tốt.

Mình không biết, mình thật sự không hiểu, mình hỏi mẹ: Đường Đức là người tốt thật hả mẹ?

Mẹ kiên định lắc đầu lia lịa, nó là thằng chó đẻ, đồ cặn bã!

Nhưng Đường Điềm Điềm nói gã là người tốt, Lưu Mỹ Thục nói gã là người tốt, và Giản Phi cũng nói gã là người tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl