Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 1 tháng 3 năm 2010 Không có tiêu đề

Khi mình trở về nhà, mẹ mình nói Lưu Mỹ Thục đã đến nhà mình.

Cổ đã kết hôn với Đường Đức và hoàn trả tất cả phí điều trị trước đó, nói lời xin lỗi với mình.

Mình ăn cơm không ngon, và vài đũa đã ăn không vô nữa. Mẹ mình khuyên mình ăn thêm nhưng không có kết quả, bắt đầu nói mình lập dị, chuyện đã qua 10 tháng rồi mà còn không chịu quên. Nhưng mẹ à, con đã cố quên rồi, nhưng chính mẹ không biết cố ý hay vô tình luôn nhắc đến nó, bà kêu mình đừng nhớ lại, nhưng chính miệng bà nhắc rồi lại bảo bà không có nói, chính tôi suy nghĩ nhiều, là tôi lập dị.

Mình ghét nhất từ đó, mình ghét mẹ.

Ngày 12 tháng 4 năm 2010, Ngày thi

Kỳ thi cuối cấp sắp đến, mẹ kêu mình thi cho tốt mới vào được trường cấp hai tốt. Nhưng thực tế kể từ chuyện đó, thành tích mình tuột dốc không phanh. Mình không thể nào tập trung học khi cùng lớp với Đường Điềm Điềm, mình nói cho mẹ, nhưng mẹ nói không có cách nào chuyển lớp được, nhà chúng ta là tầng lớp bình dân, thầy giáo nói trường học có quy định không được chuyển lớp.

Mẹ mắng mình yếu đuối, mắc gì phải sợ Đường Điềm Điềm.

Mình rất muốn đáp rằng mình không hề sợ cổ, chỉ là mình không muốn nhìn thấy mặt cổ thôi, nhưng đến cùng cũng không nói ra. Dạo này mình lười nói lắm.

Ngày 24 tháng 7 năm 2010, Trường trung học số ba.

Có kết quả thi, điểm số của mình nát bét. Thầy giáo nói 10 bạn có thành tích đứng đầu lớp được tuyển thẳng vào Trường Trung học Số 3, trong đó có Đường Điềm Điềm.

Trường Số 3 là trường cấp 2 tốt nhất ở đây.

Mẹ mình rất khó chịu, nhưng mình vui lắm, thế là mình có kì nghỉ hè không có bài tập về nhà, sau này vào cấp hai mình không cần nhìn mặt Đường Điềm Điềm nữa.

Ngày 1 tháng 9 năm 2010, Trường cấp 2 mới

Suốt kì nghỉ hè, mình chỉ đọc sách và ngủ ở nhà, có cảm giác vô cùng thoải mái. Học kỳ mới bắt đầu, mình hy vọng có thể kết bạn mới.

Lớp mình đang học là lớp 7 (3), trong lớp gần như toàn là gương mặt mới, chỉ có một bạn chơi rất thân với Đường Điềm Điềm.

Bạn đó muốn tiến tới bắt chuyện với mình nhưng mình bơ luôn. Mình thấy các bạn gái trong lớp có vẻ bẽn lẽn nên chủ động bắt chuyện. Hồi trước mình được coi là một cô bé có duyên, chắc hẳn mình sẽ có bạn cấp 2 rồi.

Ngày 1 tháng 10 năm 2010, lễ Quốc Khánh.

Linh Linh rủ bạn bè về nhà bạn ấy chơi nhưng mình từ chối.

Ngày 17 tháng 11 năm 2010, ngày cãi nhau

Hôm nay mình và một người bạn bỗng dưng chiến tranh lạnh, mình khó chịu quá đi. Chắc là mình không hợp có bạn bè.

Ngày 06 tháng 12 năm 2010, Thể dục

Tiết thể dục hôm nay không có ai bắt cặp với mình cả, nhưng mình không quan tâm bởi đây đâu phải lần đầu. Một người bạn nói xấu mình là đứa âm binh từ tiểu học, mình đáp trả cổ: Mày là con quỷ cái.

Ngày 9 tháng 3 năm 2011, Bạn trai

Hơn nửa năm rồi mình không ghi nhật ký, vì có cảm giác ngây thơ. Nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm của mình, mình có bạn trai rồi, ảnh là Giản Phi, học trường trung học nghề kế bên, ảnh hơn mình 3 tuổi.

Ảnh có mái tóc đỏ au, trông rất ngầu, anh nói thầy cô không làm gì được anh.

Anh nói muốn bảo vệ mình, ai dám ăn hiếp mình thì đánh bầm dập nó, chính vì thế mình mới đồng ý làm bạn gái anh.

Mình nói mình ghét rất rất nhiều người. Giản Phi hỏi là ai, mình bật thốt tên Đường Đức. Ảnh nói chuyện nhỏ thôi, lát nữa ảnh trùm bao tải tẩn gã một trận. Mình nói không được, ổng là người lớn.

Giản Phi nói: "Anh cũng là người lớn."

Ngày 16 tháng 5 năm 2011, Kỷ niệm hai năm

Kể từ vụ đó đến nay đã tròn hai năm, Giản Phi nói, hôm nay ảnh sẽ trút giận cho mình, ảnh gọi anh em đến và mang theo một bao tải và mấy cục gạch.

Chúng mình bao vây Đường Đức trong một con ngõ. Đường Đức có vẻ đã già hơn chút. Giản Phi trùm bao tải ổng và đẩy ổng ngã xuống đất. Các anh em còn lại nhào lên đấm đá Đường Đức. Hơn nữa Giản Phi bảo mình đá vào đũng quần của ổng, mình hơi chần chừ nhưng vẫn đạp mạnh. Đường Đức rên lên và co người lại vì đau.

Có người điện báo cảnh sát, chúng mình không chạy thoát.

Đường Đức và chúng mình đều bị đưa đến đồn cảnh sát, Đường Đức nói với cảnh sát rằng chúng mình và ổng giỡn chơi chứ không hề có chuyện ẩu đả đánh nhau.

Cha mẹ mình đến đồn và cả Lưu Mỹ Thục.

Mẹ nhìn mình, rồi nhìn Giản Phi, sau đó mắng mình: "Mày mới bây lớn, có biết xấu hổ hay không?"

Lưu Mỹ Thục ngăn bà lại, không cho bà mắng mình nữa.

Ầm ĩ một lúc thì cảnh sát thả mọi người ra, Lưu Mỹ Thục đưa Đường Đức đến bệnh viện, mình đi theo cha mẹ về, mẹ cấm mình từ nay về sau không được lui tới với Giản Phi nữa.

Mình không đáp, cha mình đứng giữa hòa giải, nhưng nói giảm nói tránh vẫn không chấp nhận chuyện mình và Giản Phi.

"Cha mẹ không thể bảo vệ được con, nhưng ảnh có bảo vệ được con, con muốn tiếp tục với ảnh!" Mình gào lên giữa đường.

"Bọn tao không bảo vệ được mày? Một đứa ngu như mày chạy xồng xộc vào cho người ta hại đời, có ông trời cũng không bảo vệ được mày!" Mẹ rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi mỉa mai tôi.

Bà quả nhiên là mẹ mình, chỉ dùng một câu đã khiến mình ngạt thở.

Mình đờ đẫn theo hai người về nhà, Giản Phi gọi điện thoại cho mình, ảnh nói: Anh nghĩ Đường Đức không khốn nạn như em kể đâu.

Cúp điện thoại, mình cảm thấy tay chân bủn rủn, nằm không thoải mái, khó thở, nghĩ thôi đã đau đầu, có làm gì cũng khó chịu cả.

Mình có mua lưỡi lam để chuốt bút chì. Bây giờ mình lấy nó rạch một đường lên cánh tay, cảm giác hơi đau nhưng khiến mình dễ thở hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl