Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 27 tháng 5 năm 2009, Đường Điềm Điềm là người xấu.

Đường Điềm Điềm và mình không nói chuyện đã hơn một tuần. Bạn bè chung của chúng mình đều biết cả hai xích mích với nhau. Các bạn ý hỏi mình sao thế, mình không thể nào kể cho các bạn đó nghe được, mình lấy hết can đảm viết giấy cho các bạn ý biết.

Các bạn ý muốn hai chúng mình làm lành, nhưng mình tức giận từ chối, vì mình dồn hết thù hận từ Đường Đức sang Đường Điềm Điềm, mình hận cổ, mong sao chưa từng quen biết với cổ.

Các bạn ý đều bảo mình càng ngày càng xấu tính, cho nên đều về phe thân thiết với Đường Điềm Điềm, bởi vì Đường Điềm Điềm vẫn vui tươi như trước, cổ vui vẻ như xưa, đúng rồi vì vốn dĩ cổ có phải là người bị tổn thương đâu.

Từ đó, hầu như mình không có bạn bè, tiết học thể dục cũng không có ai chơi với mình, mình hận chết Đường Điềm Điềm, hận hơn cả Đường Đức. Mình càng hận cổ, càng ghét chính mình hơn. Vì sao chứ? Vì sao ban đầu phải thân thiết với Đường Điềm Điềm, vì sao nhất quyết phải sang nhà cổ chứ? Mày là đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu.

Ngày 28 tháng 5 năm 2009 Đường Điềm Điềm là người xấu.

Ngày 29 tháng 5 năm 2009 Đường Điềm Điềm là người xấu.

Ngày 30 tháng 5 năm 2009 Đường Điềm Điềm là người xấu.

··

··

··

Ngày 24 tháng 10 năm 2009, ngày đi gặp chuyên gia tâm lý.

Hôm nay cha mẹ đưa mình đi gặp chuyên viên tâm lý, cha mẹ kể lại mình hằng đêm cứ bật khóc, chính mình không biết, chỉ biết cổ họng sáng nào cũng đau rát.

Chuyên viên tâm lý là một cô ngoài bốn mươi tuổi, họ Lưu, cô Lưu hỏi mẹ mình trước đây mình có gặp sang chấn gì không, mẹ mình kể lại cho bà nghe về chuyện Đường Đức, mình ngồi nghe và không còn cảm xúc lắm.

Sau đó, Cô Lưu đề nghị cha mẹ ra ngoài, nói muốn trò chuyện riêng với  mình.

Cổ hỏi đợt thi rồi mình được bao nhiêu điểm, trong lớp mình thân với ai nhất và ghét ai nhất.

Mình nói với cô về mọi chuyện và nguyên nhân hận thù với Đường Điềm Điềm, cô Lưu nắm lấy tay mình, dịu dàng nới: “Con à, con không sai, con không hề có lỗi và con không ngu ngốc, kẻ hại con mới là người sai, có lỗi."

“Con ngu lắm.” Mình thì thào nói, “Cô đừng an ủi con.”.

Cô Lưu nắm tay mình thật chặt, cô nói cô là bạn của mình, mình có tâm sự gì, cứ tâm sự với cô.

Mình đồng ý, bởi vì bây giờ mình không có ai tâm sự hết.

Tối đó lúc ăn cơm, mẹ mình nói hình như lâu rồi không thấy bóng dáng con quỷ cái lảng vảng trong tiểu khu, cha lập tức ngắt lời bà, bảo là đừng nhắc đến ả trước mặt mình, như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến mình. Thật ra không đâu, mỗi lần nghe mẹ chửi ả ta quỷ cái này quỷ cái nọ, mình vui là đằng khác.

Ngày 25 tháng 12 năm 2009: Giáng sinh

Gần tan học, các bạn ồn ào thảo luận lát nữa đi đâu chơi, trong đó sôi nổi nhất là Đường Điềm Điềm, cổ cười hớn hở.

Quỷ cái.

Mình học theo mẹ, thầm mắng cổ.

Mình cũng có hẹn, hẹn với cô Lưu. Mặc dù mình với cô tuổi chênh lệch nhiều, nhưng với mình, cô là bạn thân nhất của mình. Mình muốn tặng quà Noel cho cô.

Mình không báo trước cho Cô Lưu vì mình muốn tạo sự bất ngờ cho cô.

Nhưng khi mình bước đến cửa phòng khám của cô, mình trông thấy Đường Đức, cô Lưu đang ôm cánh tay Đường Đức, đến cả nếp nhăn cũng thể hiện sự vui vẻ.

Đường Đức nhìn thấy mình, nở nụ cười hết sức ghê tởm, hỏi: "Cốc Vũ Giai, sao cháu ở đây?"

Mình phớt lờ ổng, cô Lưu giới thiệu với mình đây là chú Đường.

Ổng không phải chú Đường, ổng là Đường Đức, mình trả lời cô Lưu: ổng là Đường Đức mà con hay nhắc, gã đã tổn thương con.

Nụ cười cô Lưu cứng đờ, cô quay sang hỏi Đường Đức, "Thật sao?"

Đường Đức nói: "Quả thực có chút hiểu lầm."

Cô Lưu để Đường Đức đi về, mình đi theo cổ vào phòng khám, hai người im lặng một lúc, mình hỏi cô vì sao quen với Đường Đức.

Cổ đáp cổ sẽ kết hôn với Đường Đức.

“Vì sao cô lấy một kẻ xấu xa làm chồng?!"

Cô Lưu nói rằng cổ không nghĩ Đường Đức là kẻ xấu xa tồi tệ, cổ và Đường Đức quen biết nhau từ thời đại học,cổ không thể nào tưởng tượng được Đường Đức cô từng quen biết chính là Đường Đức trong câu chuyện của mình.

Mình vứt món quà xuống đất và hét lên: Thế cô cho là con nói dối sao?

Cô Lưu vội vỗ về mình giảm bớt sự kích động, nhưng mình không muốn nghe cổ nói nữa, cổ và Đường Điềm Điềm đều như nhau, cả hai đều tin tưởng gã khốn nạn đê tiện, đều là kẻ xấu.

Mình lại ngu si, mình không bao giờ tin bất cứ ai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl