Chương 1-Chuyện gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 19/09/2008

"Oaw...oa..oa..." Tiếng khóc đầu đời của tôi vang khắp hành lang của bệnh viện.

Bác sĩ :" Là con gái...là con gái..."

Ba tôi : Cười nhẹ, nước mắt rưng rưng, chảy dài xuống hai bên má.

Đó là ngày mà tôi sinh ra trong niềm hạnh phúc của ba và mẹ tôi.

Tua thời gian đến gần một chút vẫn là ngày 19 tháng 09 nhưng nó khác đến lạ thường.

Ngày 19/09/2020

Hôm đó là sinh nhật, mà tôi lại làm mẹ giận lôi đình vì điểm học tập của tôi không tốt, còn định đánh tôi. Nhưng ba tôi lại tìm cách năn nỉ và đưa tôi "trốn" đi để tổ chức sinh nhật cho tôi mặc dù không được hoàn hảo cho lắm.

Mọi người: "Happy Birthday to you...Happy Birthday to you..."- một người lên tiếng nói :"Mau thổi nến đi An, nến sắp tắt rồi kìa!!!"

Tiếng thổi nhẹ nhàng vang lên trong tiếng ồn ào của cửa hàng: "Phù...". Sinh nhật lần thứ 12 của tôi đã được tổ chức đơn sơ tại một cửa hàng đồ ăn nhỏ với những người bạn không thân gì mấy của tôi, hầu hết họ đến để ăn 'chực' mà thôi!

Trên đường về nhà tôi cứ lo sợ run lẩy bẩy, và cứ mong chờ cho thời gian trôi lâu một chút.

Về nhà, tôi đã thấy mẹ cầm sẵn cây thước sắt và chuẩn bị đánh tôi một trận lôi đình mà người ta dùng cây thước đó để vẽ, đo quần áo vì mẹ tôi là một thợ may.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy là tôi liền nhớ đến những lần bị mẹ đánh và những vết chảy máu, sưng bầm tím mà tôi bị đánh đòn vì bảng điểm kém hay vì cãi nhau với em trai tôi. Chỉ có hai lí do này mà tôi bị đánh, mắng suốt từ bé đến giờ, những câu chửi rủa mà mẹ hay dùng để chửi tôi, tôi thuộc đến 'nằm lòng', có khi những từ mẹ định nói ra tôi còn đoán được trước trong đầu. Còn một lí do khác nữa đó là quậy phá nhưng nó không quay trọng mấy vì tôi là một đứa nghịch ngợm , hoạt bát và năng động.

Mẹ tôi lại là ' kẻ thù không đội trời chung' với tôi. Ngược lại với tôi mẹ tôi là một người trầm tính, nóng nảy, ít cười và rất hay giận dữ với những việc không đúng ý mình (kể cả ông bà ngoại tôi hay cho dù có là ai đi nữa). 

Gia đình tôi không mấy khá giả chỉ là đủ ăn 3 bữa cơm ít ỏi hoặc có khi nhịn luôn cả buổi trưa nhưng lại là nhà 'nổi tiếng' nhất xóm vì lúc nào người ta cũng nghe tiếng chửi bớt hay cãi nhau từ nhà tôi phát ra. 

Nhà tôi chia ra ra làm hai phe, tôi và ba tôi một phe là ngưới hướng ngoại, còn mẹ và em tôi lại là phe hướng nội nhưng em tôi lại có hưởng một chút quậy phá từ ba tôi. Không giống tôi mặc dù là một đứa quậy phá nhưng kiểu quậy phá của tôi là làm cho người ta cười (hài hước), em tôi thì là quậy phá theo kiểu trêu chọc chỉ biết làm cho người ta tức điên lên muốn chửi nó thì nó lại khóc òa lên mà méc mẹ tôi.

Đánh xong tôi hờn dỗi nằm trên giường, chùm kín chăn từ đầu đến chân tôi nằm úp mặt vào tường suy nghĩ và khóc:" Tại sao tôi lại sinh ra trong cái nhà như thế này?, Tại sao tôi lại học dở tệ đến thế?"  những câu hỏi lạ lùng đều nảy ra trong đầu tôi, nhiều lúc tôi muốn mình tự tử chết đi cho rồi để ba mẹ tôi khỏi mệt mỏi vì tôi, nhưng tôi lại không có cái dũng khí ấy.

Tôi khóc nhiều đến nỗi sáng hôm sau mắt tôi sưng đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không tìm ra được lời giải đáp cho những câu hỏi của tôi.

Sáng nào cũng vậy, tôi thức dậy từ sáng sớm đánh răng, rửa mặt, mặc chiếc áo trắng sạch sẽ với cái phù hiệu có tên" Lê Kiều Thiên An, lớp 7A2", và cái váy dài xuống tận bắp chân mà mẹ may cho tôi để che đi những vết bầm tím hay vết thương tích của những trận đòn mà chân tôi lúc nào cũng có. Tôi từng ao ước có được đôi chân không vết tích của mấy tụi con gái hay mặc váy ngắn ngang đầu gối ở trường tôi. 

Búi tóc đuôi gà đơn giản cùng đôi giày tả tơi có phần rách nát mà tôi mang hồi lớp 5. Thân hình nhỏ nhắn của tôi nhanh chóng bị chênh lệch khi đeo thêm chiếc cặp nặng nề đựng toàn sách nâng cao, sách giải, sách bồi dưỡng,... mà mẹ tôi mua cho tôi, mặc dù tôi chẳng bao giờ đọc tới.

Tôi nhanh chóng leo lên yên xe honda cũ của ba và đi tới trường, trong khi mẹ và em tôi còn ngủ lì bì trên giường. Vì tôi học lớp 7 nên phải đến trường sớm để ôn bài một phần nữa là do trường nằm hơi xa nhà tôi còn em tôi chỉ mới học lớp 1 mà trường nó cũng gần nhà nên nó có đủ thời gian để ngủ nướng và chuẩn bị đi học.

Đến trường, ba tôi: "Nhớ học chăm chỉ câu nào không hiểu thì hỏi bạn hoặc thầy cô, coi chừng mẹ lại đánh đòn cho đấy!!"

Tôi nở nụ cười tươi đáp lại lời ba: "Dạ con biết rồi!" , pha vào nụ cười tươi ấy có chút buồn bã và đau đớn vì vết tích hôm qua mẹ đánh còn chưa lành mà rỉ máu khiến tôi đau đớn đi khập khiểng vào lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro