Ta có lỗi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều đau lòng nhất là người ở cạnh bên, ở rất gần bên nhưng lại chẳng thể nào gọi tên người. Cuống họng như bị thứ gì đó nghẹn vào, làm cho ta cứ ức mãi. Càng muốn kêu tên lại càng thấy đau đớn, đau đến điên dại. Ta không biết liệu bản thân còn đủ kiêng cố để gắng gượng với người không? Bởi vì trái tim ta hiện giờ rất tan nát, nó vì người mà đến khuyết cũng để lộ ra, còn đâu là hình tượng thưở ban đầu !
Điều đáng buồn nhất là ta còn yêu nhau nhưng đôi chân lại không vì thế mà dừng lại.. Chúng ta cứ bước đi mà chẳng có nỗi một thứ mạnh mẽ có thể kìm hãm được đôi chân ấy.
Điều đáng sợ nhất là người dừng đi những thói quen người hay làm thay vào đó là sự câm lặng không nói lấy một lời. Ta tự hỏi liệu ta đã làm gì cho người căm phẫn sao?
Ta biết ta và người là hai cá thể ngàn đời vẫn chẳng thể hoà vào nhau được nhưng người đừng vì thế mà bắt ta cố nhớ lấy điều đấy chứ?
Ta biết khi chia ly, người cũng chẳng thấy đau mấy, bởi vì kẻ yêu mù quáng từ đầu không phải người!
Người trách ta tại sao lại lạnh nhạt đến thế?! Ta hỏi người nếu ta biết được kết cục của chuyện này đi theo hướng khác liệu ta có như vậy? Ta biết trước được rồi một ngày người cũng sẽ lừa dối ta, thế nên.. Ta cố không để người ảnh hưởng quá nhiều vào cuộc sống ta, cũng vì thế mà ta mất đi người sớm hơn!
Ta chỉ trách là mình quá thông minh, chỉ trách là sự hiếu kì của mình luôn đến không đúng lúc.
Người à, có thể nào bỏ chút tự tôn của mình cho ta không?
Ta không dám dối nhưng lòng ta thật sự rất nhớ người! Lòng ta đang rất đau khổ khi người rời đi mà chẳng ngoái lại nhìn ta. Có chăng lần này người sẽ rời bỏ ta thật sự, để ta lại một mình trơ trọi giữa vạn người?
Đừng bỏ rơi ta, vốn dĩ ban đầu ta đã là kẻ yếu đuối. Ta không mạn xin người chữ "thương" nhưng có thể nào vì ta mà dịu dàng hơn không?
Ta ngượng khi mượn ân tình người sợ rằng chân tình ta không đủ trả, sợ rằng ngàn kiếp này ta mắc phải ái tình mà không một chút nào được kháng cự!
Có thể nào cho ta ngắm kĩ dung nhan người, ngắm thật kĩ cố khắc vào trong tâm thật sâu?! Ta không sợ ta quên người, ta chỉ sợ người quên ta nên vờ cớ ngắm người để người ngắm nhìn ta! Thật yếu đuối.
Hà cớ gì ta lại yếu đuối, nhu nhược thế! Hà cớ gì ta lại luỵ người, luỵ trong bi thương! Hà cớ gì người lại không yêu ta! Hửm?
Tại sao nhân gian lắm người, ta lại vấp phải ái tình người? Tại sao tâm can người một chút cũng chẳng dành cho ta? Có chăng thời gian ta yêu người không đủ làm người phai lòng! Nói xem ta còn phải đợi bao lâu nữa để nhận được chân tình người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro