Chương 3: Hàn Tu Ninh cùng KFC.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mua được phu thê phế phiến đã nhung nhớ từ lâu, ăn một bữa trưa thập phần mỹ vị, Nghi Ninh rất có tinh thần nhiệt tình ngồi 2, 3 tiếng gặm sách vật lý. Chỉ là tập trung quá mức, đầu có vài điểm nặng nề. Cổ cũng có chút đau nhức.

Không bằng trước hết cân nhắc về chuyện của Hàn Tu Ninh đi.

Trong ký ức của Nghi Ninh, dì Hàn là một người phụ nữ hiền lành hay cười. Rất yêu quý tiểu bối, không có khuyết điểm, không có tật xấu. Chỉ có một vấn đề, dì là một đại nhan khống.  Mẹ cô nói, ba của Hàn Tu Ninh trừ có một khuôn mặt đẹp ra thì cái gì cũng không tốt. Mà cố tình dì Hàn lại coi trọng diện mạo của hắn. 

Thời điểm ba của Hàn Tu Ninh không nói lý lẽ, ném vợ bỏ con trai, chính hành động đó của hắn cũng đủ để thấy sự thù địch của cả Hàn gia không phải là không có lý. Mà dì Hàn liền từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Thấy nhà chồng đối với mình cùng hài tử một lòng hờ hững, dì Hàn không phàn nàn, chỉ là hoàn toàn lạnh tâm. Trực tiếp mang theo đứa nhỏ trở về Hàn gia, đứa nhỏ như nào cũng tùy Hàn gia sắp xếp.

Hàn gia gia không biết mình nên tức hay nên cười. Gia gia tất nhiên đau khổ vì sự bất bình của con gái mình, nhưng con gái ông lại hết lần này đến lần khác, đem về một đứa cháu trai lại còn mang họ Hàn làm ông cao hứng đến hỏng rồi. Mặc dù Hàn gia gia không quá trọng nam khinh nữ, nhưng có đích tôn béo tốt thừa hưởng họ Hàn bên cạnh hai cô cháu gái tất nhiên càng tốt hơn. 

Vì thế liền quyết định, con gái cũng không tìm nới khác ở, liền sống tại nhà mình. Khi đó ba cô cùng Hàn đại bá vừa khéo lại đang ở thị trấn, vì thế, Hàn gia toàn gia đều ở cùng một chỗ, tam đại đồng đường, vô cùng náo nhiệt.

Ở Hàn gia trưởng bối vô cùng cao hứng hoan nghênh Hàn Tu Ninh, nhưng Hàn Nghi Ninh cùng đường tỷ Hàn Giai Ninh lại không quá vui, một người bị vây trong trung nhị kỳ cùng một Tiểu Đậu Đinh không hẹn mà cùng sản sinh nguy cơ khủng hoảng. Bình thường một phần bánh ngọt hai người phân cũng đã chiến hỏa văng khắp nơi, lại đến một Hàn Tu Ninh, thật sự muốn trời sụp đất nứt.

(trung nhị kỳ: chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì,  còn được gọi là "hội chứng tuổi teen")

Hàn Nghi Ninh, khi đó bốn tuổi, ưu sầu vô cùng. Lúc đó cô rất không vui. Sau khi đệ đệ đến, ông bà, ba mẹ không còn thích cô nữa, nên cô rất buồn.

Vì thế, ngày đầu tiên khi Hàn Tu Ninh đến Hàn gia, liền đầy hứng thú với ánh mắt kỳ lạ của hai vị tỷ tỷ. Sau đó, Hàn gia liền ngày ngày gà bay chó sủa.

Đương nhiên, ma sát giữa tiểu hài tử chỉ có thể là càng làm ầm ĩ cảm tình càng tốt. Tuy nhiên, khi Hàn Tu Ninh bắt đầu lên bảy, tám tuổi cái tuổi bướng bỉnh chó chê mèo ghét, các bạn nhỏ cùng trang lứa ở Hàn gia liền xuất hiện một bầu không khí cực kì căng thẳng.

Thời gian đó Hàn Giai Ninh bắt đầu vào năm nhất sơ trung, rời xa chiến trường, nhưng là, Hàn Nghi Ninh bắt đầu dị thường dài dòng vào trung nhị kỳ. Trực tiếp biểu hiện bất bình: Hàn Tu Ninh sao hắn có thể phiền như vậy? Nghỉ một lát có được hay không a? Ngươi đừng trang điểm thành Tề Thiên Đại Thánh nữa đi! Ai kêu ngươi múa may côn bổng! Sao ngươi lại đánh ta! Hỗn đản!

(côn bổng: côn là một loại gậy được sử dụng làm vũ khí phổ thông trong các hệ phái cổ truyền, Nhật Bản gọi là bổng, khái quát lại là côn bổng)

Bất quá, Hàn Giai Ninh và Hàn Nghi Ninh sau sơ trung cực kỳ dính nhau, Hàn Nghi Ninh sau sơ trung cũng đã sớm bất hòa với Hàn Tu Ninh, gặp ở đâu là cãi nhau ở đấy. Giống như hai người sinh ra đã là oan gia, thấy đối phương ngẫu nhiên còn có thể khinh thường hừ hừ vài tiếng.

Cuối năm 2007, dì Hàn mắc bệnh nặng bệnh nhẹ cùng lúc, đồng loạt tổn hại thân thể, buông tay nhân gian. Hàn Tu Ninh có thể nói "cha mẹ song vong". Gia đình Hàn đại bá cả nhà mua một căn nhà ở Thượng Hải, đã sớm không còn chỗ ở, không thể chăm sóc. Ba mẹ cô vẫn luôn coi Hàn Tu Ninh như con trai mà sủng, chủ động muốn được nuôi nấng Hàn Tu Ninh. Hàn gia gia do dự một thời gian dài, cuối cùng quyết định đem Hàn Tu Ninh chuyển sang hộ khẩu nhà cô. Nhưng là, Hàn Tu Ninh vẫn đang học lớp sáu ở dưới trấn. Vì vậy, Hàn gia gia chiếu cố hắn thêm nửa năm. Chờ Hàn Tu Ninh tốt nghiệp tiểu học, liền đưa ba Hàn mang về nhà, cũng tiện lên học sơ trung.

Ở kiếp trước, ở chung nhà hai người không có bất kỳ mâu thuẫn nào. Chỉ là Tu Ninh vừa mới đến, cũng có chút câu nệ. Nghi Ninh không quen với việc thêm trong nhà có thêm một đệ đệ, tự nhiên có chút xấu hổ.

Sau này, Hàn gia đã trải qua một loạt thay đổi, hai người cũng trưởng thành, cũng là tỷ đệ tình cảm sâu sắc. Một ngày trước khi Hàn Nghi Ninh trọng sinh, hai tỷ đệ còn hàn huyên cả đêm về giấc mộng nhân sinh. Hàn Nghi Ninh còn hứa hẹn công ty nghỉ phép sẽ về quê xem hắn cùng ba mẹ, chính là không nghĩ tới sẽ trọng sinh.

Trong kiếp này, cô sẽ cố gắng vứt bỏ xấu hổ và giải trừ ngăn cách đối với Hàn Tu Ninh.

Tiếng điện thoại bàn vang lên, âm thành cực kỳ vang dội. Nghi Ninh sợ điện thoại gọi đến muốn tìm ba mẹ, mặc dép lê xoẹt xoẹt chạy tới phòng khách tiếp điện thoại.

Ngay khi được kết nối, cô nghe thấy giọng nói lớn của mẹ Hàn. Âm thanh điện thoại của nhà cô rất lớn. Nghi Ninh cảm thấy tai mình nghe muốn hỏng hơi nhíu mày, đưa ống nghe ra xa.

"Nghi Ninh, ba mẹ đã chuẩn bị về nhà . Đã thu chăn ngoài ban công chưa?"

"Ừ nhỉ, con quên mất, bây giờ con đi ngay!"

"Ngươi đứa nhỏ này chính là không có trí nhớ, cũng không biết hôm nay một ngày ở nhà đều làm cái gì! Khẳng định lại xem tivi ăn đồ ăn vặt!"

"Bây giờ con đi thu chăn, cúp nha ~" buông ống nghe, Hàn Nghi Ninh xoa xoa cái trán, tính khí này của mẹ Hàn đúng là thật lâu không thấy, có chút ứng phó không được.

Ba mẹ Hàn lúc về, còn mang theo một đống lớn thức ăn vào cửa. Hàn Tu Ninh yên lặng theo ở phía sau. Mười ba tuổi Hàn Tu Ninh cắt một đầu tóc ngắn đơn giản, ngũ quan thanh tú, còn non nớt so với gương mặt thành thục soái khí sau này không có gì bất đồng. Trọng yếu nhất là, làn da trắng nõn, vừa thấy liền biết là Hàn gia nuôi. Hàn gia không có bí kíp gì, chính là theo Hàn gia gia đến Hàn Nghi Ninh, tỷ đệ ba người đều rất trắng. Hàn Nghi Ninh sau này thường trêu ghẹo mẹ Hàn, nói mẹ cô có làn da tối nhất trong gia đình.

"Ba, mẹ, các người là tiện đường mua đồ ăn trở về sao? Mua cái gì vậy? Có gì ngon không?"

"Ân, mua sườn heo làm sườn heo om cho ngươi. Ba ngươi còn mua cho ngươi ít KFC, ngươi và Tu Ninh chia nhau ăn đi." 

Hàn Nghi Ninh nhìn chằm chằm vào Hàn Tu Ninh một lúc, mỉm cười: "Lại đây, đi theo tỷ ngươi trở về phòng ăn."

"Ngươi muốn gì?" Hàn Tu Ninh vẻ mặt hoài nghi, Hàn Nghi Ninh cho hắn vào phòng cô? Này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì! Nói thật, hắn luôn luôn đối nhị tỷ nhà mình có loại tâm lý  sợ hãi nói không nên lời. Nhị tỷ không phải bật nhầm số đi? Thông minh đến chọc người ta cười, còn mang một bộ mặt tươi cười hì hì. Rồi sau đó lại trêu cợt hắn, Tu Ninh đen mặt, hắn đều đã sớm hiểu rõ mấy trò này.

Hàn Tu Ninh trông vẫn như một cậu bé. Khuôn mặt hắn rất bóng, da thịt nhẵn nhụi đến nỗi Hàn Nghi Ninh muốn véo mặt một trận cho đã tay.

"Đến đây đi, ta sẽ không chọc ngươi đâu ~" Nghi Ninh trực tiếp lôi kéo hắn vào phòng.

Hàn Tu Ninh nhìn Hàn Nghi Ninh như gặp phải quỷ: "Hôm nay ngươi uống lộn thuốc gì vậy? Không phải ngươi thường nói 'phòng nữ hài, nam hài không được vào' sao?"

Kiếp trước giờ phút này, Nghi Ninh vào trung nhị kỳ ý thức cực mãnh liệt, cự tuyệt hết thảy nam sinh vật tiến vào phòng cô, bao gồm ba ba cùng đệ đệ. Chính là hiện tại nghe Hàn Tu Ninh lại nói lại, hơi chút có chút quẫn. Vì thế, thuận tay nhặt cây bút bi trên bàn gõ nhẹ vào đầu Hàn Tu Ninh một cái.

Hàn Tu Ninh một bên thuận thế lui người lại, một bên nhìn trên bàn liếc mắt một cái, biểu cảm càng kỳ quái : "Xong rồi, ngươi còn làm bài tập, triệt để không bình thường. Ngươi không phải tuyên bố không đến vài ngày cuối cùng tuyệt đối không làm bài tập sao?"

Hình như. . . Là có chuyện như vậy thật. Thời sơ trung, lão sư sẽ sắp xếp bài tập về nhà trước kỳ nghỉ hè và nghỉ đông chính thức. Lúc này Hàn Nghi Ninh sẽ nhanh chóng làm bài tập về nhà và chia sẻ kết quả sau khi hợp tác với các bạn cùng lớp. Phần còn lại được để lại cho đến cuối kỳ nghỉ. Thật sự là đem tiểu thông minh phát huy đến cực hạn. Chính mình buổi sáng còn nhận vì chính mình chăm chỉ... Này quả nhiên là ảo giác!

Nghi Ninh mặt có chút hồng. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì tốt.

Đang lúc không khí có chút xấu hổ, mẹ Hàn bưng một đĩa hoa quả vào phòng. Bên trong đều là dưa gang cùng dưa hấu được cắt gọn gàng, còn có một chút bồ đào.

"Ăn mấy đồ chiên này không bằng ăn hoa quả, ta cũng không biết tại sao các ngươi lại thích ăn mấy thứ này." Mẹ Hàn không bao giờ đồng ý cho họ ăn đồ chiên. Đặt đĩa trái cây lên bàn của Nghi Ninh, mẹ cô thuận tiện liếc nhìn, có chút kinh hỉ: "Nữ nhi nhà ta hôm nay còn làm bài tập, thực không bình thường a!"

Nghe thấy mẹ Hàn nói lời này, Nghi Ninh càng ngượng ngùng .

"Mẹ, ngươi mau đi ra đi. Ba ba một mình ở phòng bếp, ngươi có thể yên tâm sao? Vạn nhất ba đột nhiên đến hưng trí, chúng ta đêm nay chỉ sợ cả nhà ôm bụng !" Hàn Nghi Ninh mang vẻ mặt nghiêm túc.

"Đứa nhỏ này! Nói cái gì vậy! Tốt tốt, mẹ đi ra ngoài, hai người các ngươi nhớ uống nước ăn quả!"

Nghi Ninh loáng thoáng nghe thấy trong phòng bếp mẹ cùng ba đối thoại.

"Nữ nhi ngươi hôm nay thế nhưng thành thành thật thật làm bài tập!"

"Này không phải rất tốt sao. Nữ nhi ở nhà ngoan như vậy, ngươi mất hứng?"

"Là ta nghĩ nhiều! Ôi, ngươi nói, đó còn phải nữ nhi của chúng ta không? Sợ chúng ta không quan tâm nó nữa? Thật đáng yêu!" Mẹ cô thanh âm nghe qua thực cao hứng.

Nghi Ninh nội tâm một đám tiểu động vật chạy qua, mẹ Hàn não động... Lợi hại ! Thầm hô, cô hít một hơi, Nghi Ninh chuyển hướng qua hộp KFC, ăn ăn ăn! Vừa quay đầu liền thấy Hàn Tu Ninh đăm chiêu nhìn nàng, Nghi Ninh cầm lấy một cái cánh gà nhét vào trong miệng hắn: "Nhìn cái gì vậy! Ăn đi!"

(não động: ảo tưởng thái quá)

"Chậc, nhìn trúng tim đen, thẹn quá hóa giận a" Hàn Tu Ninh vừa nói vừa ăn, hàm đảo qua đảo lại.

"Đúng rồi, ta về sau chính là không ai yêu không ai muốn, thật đáng thương ~" Nghi Ninh ý định chêu chọc hắn, còn làm bộ xoa xoa nước mắt. "Đệ đệ a, tỷ tỷ về sau chỉ có thể dựa vào ngươi. Ngươi xem, ba mẹ một điểm cũng không yêu ta a. Vạn nhất bị gia bạo a, ở trường học bị khi dễ a, ngươi đều phải bảo hộ tỷ tỷ a! Bằng không tỷ tỷ không có cách nào sống nữa." Nói xong than thở khóc lóc, Hàn Nghi Ninh tự bội phục chính mình .

Hàn Tu Ninh xương gà ở miệng đã quên phun, sợ ngây người, lần đầu tiên thấy như vậy người vô sỉ như vậy đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro