NHẬT LỘ-Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: RẮC RỐI

Khu phố Minh Nhật, 7h52’ sáng:

Tin………….Tin…………..Tin…………….!

Sáng sớm, những tia nắng ấm áp đầu tiên đã bắt đầu thay phiên nhau len lõi qua từng kẽ lá ngọn cây báo hiệu một ngày làm việc mới tràn đầy hy vọng đã bắt đầu. Từng cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua mang theo vô vàng hương thơm nhè nhẹ của nhiều loài hoa dại khác nhau, sự kết hợp của chúng tạo nên một mùi hương thanh khiết và vô cùng độc đáo, vài giọt sương cuối cùng vẫn còn lưu luyến đọng lại. Trên những nhánh cây ven đường, hai chú chim nhỏ xíu cũng đang cất tiếng hót vang và vui đùa một cách tinh nghịch cùng với nhau. Thật là một buổi sáng yên bình!

Hôm nay là ngày đầu tiên Anh Tân chính thức gia nhập cảnh cục thành phố Hy Vọng. Hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên con đường lớn phía trước mặt, dù là đang ngồi trong xe nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cái không khí ngột ngạt và nóng bức ngoài kia thật sự làm cho con người ta không hề dễ chịu chút nào! Nơi đây khác hoàn toàn với quê hương thứ hai của cậu – thành phố Mộng Mơ! Tuy nhiên, những điều này vẫn chưa là gì để có thể khiến Anh Tân phải bận tâm. Chính lúc này đây, dòng chảy thời gian cứ như đang quay ngược lại, khơi dậy cái quá khứ mà thực chất không bao giờ ngủ yên trong tâm trí cậu. Đáng lẽ ra cậu đã có thể trưởng thành bình thường như bao đứa trẻ khác, có đủ cha mẹ thương yêu, hàng ngày được người thân đưa đón đi học, có một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng không, chính sự xuất hiện của kẻ đó đã phá tan đi tất cả mọi thứ, cướp đi những người thân yêu nhất trong cuộc đời Anh Tân. Mẹ cậu vì đỡ một phát súng từ tay hắn mà qua đời, còn ba thì mãi đến bây giờ vẫn không rõ tung tích trong khi vẫn còn bị buộc tội một cách vô căn cứ! Vậy mà giờ đây hắn ta vẫn có thể ngang nhiên có được một cơ ngơi mà biết bao người mơ ước, giành được địa vị cao trong xã hội và luôn được mọi người kính trọng! Chỉ vừa nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho con người ta vô cùng bất bình và tức giận. Nhưng cuộc sống này lắm lúc lại tồn tại đầy rẫy những chuyện không công bằng như vậy, và điều đó là bất khả kháng!

-“Ba! Con nhất định sẽ lấy lại danh dự cho người! Chú! Con hứa sẽ không làm người thất vọng! Hãy cho con sức mạnh! Phùng Nhân Đức, rất cám ơn, nhờ ông mà tôi mới mạnh mẽ được như ngày hôm nay! Ông nhất định sẽ phải đền tội!”

Ò e í………….Ò e í……………Ò e í………….!

Âm thanh báo động đột ngột vang lên cắt ngang dòng ký ức hỗn độn đang tranh nhau ùa về của Anh Tân, kéo cậu trở về thực tại. Theo phản xạ, cậu giảm tốc độ ngay lập tức, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính ô tô. Một cảnh tượng đã quá quen thuộc diễn ra ngay trước mắt cậu, bên kia đường, hàng loạt xe cảnh sát nối đuôi nhau hối hả chạy về phía ngược lại. Hầu hết mọi người có mặt ở đó đều hiếu kì đứng lại, người thì xôn xao bàn tán, người thì nhìn theo mãi cho đến khi chiếc xe cuối cùng khuất bóng sau ngã rẽ ở góc phố. Nhìn vào tình huống này thì đến cả người thiểu năng cũng biết được rằng có chuyện gì đó vô cùng khẩn cấp đang xảy ra. Không cần đến nửa giây suy nghĩ, Anh Tân vội vàng đánh tay lái quay ngược đầu xe, nhấn ga đuổi theo ngay sát phía sau. Tiếng còi hiệu liên tục được phát ra, đoàn xe vẫn cùng nhau chạy đua với thời gian, bởi vì họ biết rằng dù chỉ là trễ một giây thôi thì mọi chuyện cũng có thể chuyển biến theo chiều hướng không ai mong muốn.

Năm phút sau, cuối cùng thì đoàn xe cũng đã dừng lại trước một trung tâm thương mại vô cùng rộng lớn. Đẩy cửa bước xuống xe, Anh Tân đưa mắt nhìn xung quanh một cách tỉ mỉ. Tình hình ở đây bây giờ vô cùng hỗn loạn, dù cảnh sát đã giăng kết giới màu vàng ở xung quanh ngăn không cho mọi người bước vào trong hiện trường, nhưng đám đông vẫn không ngừng bám lấy cố chen qua cho bằng được. Nhiều người còn kêu khóc thảm thiết vì có người thân bị mắc kẹt phía bên trong. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đang định chạy đến tìm hiểu sự tình thì Anh Tân chợt khựng lại vì sự xuất hiện của một thân ảnh mà cậu đã muốn gặp rất lâu rồi! Từ trong đoàn xe cảnh sát lúc nãy, một người đàn ông khoảng trên năm mươi tuổi, mái tóc muối tiêu, dáng người cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị bước ra. Đi cùng ông còn có thêm ba người nữa, hai nam và một nữ, thoạt nhìn bọn họ có vẻ trẻ hơn nhiều so với người đàn ông kia, chắc chỉ khoảng chừng trạc tuổi với Anh Tân mà thôi. Tất cả đều khoác trên người đồng phục vô cùng chỉnh chu y hệt nhau. Chỉ vậy thôi cũng đủ cho Anh Tân khẳng định rằng họ chắc chắn là thành viên của cảnh cục! Trần Minh Duy, Dương Thanh Du, Dương Thanh Dương và cuối cùng là Phùng Nhân Đức, tất cả những cái tên đó lần lượt lướt qua trong đầu cậu. Có lẽ nhiều người sẽ đặt nghi vấn tại sao cậu lại nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay như vậy. Câu trả lời rất đơn giản, bởi vì trước khi chuyển đến đây, cậu đã điều tra rất chi tiết về hồ sơ của họ, không sót một điểm. Có một quy luật bất biến mà một số ít người vẫn còn chưa biết đến, kẻ mạnh không phải lúc nào cũng chiến thắng, chỉ có kẻ giành được chiến thắng mới chính là kẻ mạnh thực sự! Đó là những gì Anh Tân học hỏi được từ người đàn ông bí ẩn nơi thành phố Mộng Mơ. Khẽ nhếch môi, cậu cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, hô hấp điều hòa, nhưng có ai biết được trong lòng cậu thực sự sóng gió đang kéo đến.

-“Người cần gặp đã xuất hiện!”

Quan sát sắc mặt của họ một lúc, Anh Tân chắc chắn rằng tình hình đã xấu đi không ít, điều này được thể hiện rõ rệt nhất qua thái độ căng thẳng của ba người kia! Trong lúc hai người con trai bận bàn bạc với cục trưởng thì cô gái còn lại đứng kế bên vẫn liên tục gọi điện thoại cho ai đó từ nãy đến giờ, nhưng có vẻ mọi thứ đều vô vọng. Tạm gác những chuyện trong quá khứ lại, Anh Tân sải bước đi đến gần một người cảnh sát khu vực đang khổ sở với đám đông phía ngoài, cậu đưa ra thẻ công tác, nhờ vậy mà anh ta mới cho cậu vào trong vòng giới nghiêm. Điều quan trọng lúc này là phải làm sao có thể bảo đảm an toàn được cho tất cả mọi người. Tiến lại chỗ bốn người kia, câu nói đầy gấp gáp và lo lắng từ cô gái tình cờ lọt vào tai cậu.

-Cục trưởng, đội gỡ bom gặp tai nạn dọc đường!

Chân mày của vị cục trưởng nhíu lại, đến lúc này thì vẻ mặt của ông không còn trầm tĩnh thêm được nữa. Ông khẩn trương hỏi lại:

-Còn bao nhiêu thời gian?

Mọi người nhìn đồng hồ sau đó đồng thanh trả lời:

-3 phút!

-Tôi có thể!

Ba chữ chắc nịch của Anh Tân vang lên từ phía sau lưng làm cả bốn người khá bất ngờ xoay người nhìn lại, như thể đó không đơn giản chỉ là một câu nói, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì đó là cả một kỳ tích! Trong khi mọi người vẫn còn chưa định thần lại thì cậu tiếp tục:

-Tôi là Võ Ngọc Anh Tân, từ cục cảnh sát thành phố Mộng Mơ, trình diện.

-Được! Không có thời gian để trì trệ đâu!

Lời của cục trưởng nói ra vô cùng dứt khoát! Dù là người mới nhưng thành tích phá án vang dội của Anh Tân không ai là không biết đến, cho nên quyết định này của ông cũng chẳng có gì là lạ! Vì vốn dĩ trong mắt mọi người ông ta luôn là một người nhân đức hệt như cái tên của mình, sống vì người khác và đặt tính mạng nhân dân lên hàng đầu. Nếu cuộc đời này là vở kịch lớn thì ông ta thật sự là một diễn viên tài giỏi! Không để phí phạm thì giờ thêm giây nào nữa, mọi người liền kể ngắn gọn diễn biến của sự việc cho Anh Tân. Vào khoảng 7h40’ sáng nay, một người đàn ông trung niên đi một mình, dáng người nhỏ nhắng, khuôn mặt hơi xương, trên người là bộ đồ vest rộng quá khổ màu xanh đen, chân mang giày da bước vào nhà hàng nằm ở sảnh chính tầng trệt trong khu trung tâm thương mại. Ông ta không hề gọi bất cứ thức ăn hay nước uống gì cả, chỉ trả lời là phải đợi bạn khi được hỏi. Một lúc sau khi người phục vụ đi vào, ông ta đột nhiên cởi áo ra đứng lên bàn la hét bảo mọi người mau gọi cảnh sát đến cứu mình, vì có người đã gài bom lên người ông ta. Thời hạn để vô hiệu hóa nó là 15’! Kẻ đó còn nói nếu bất kì ai rời khỏi nhà hàng thì quả bom sẽ phát nổ ngay lập tức! Sau khi nhận được tin báo, mọi người nhanh chóng tập họp lại và cùng tổ cơ động đến đây. Đội gỡ bom cũng được triệu tập nhưng không may là đã gặp tai nạn trên đường nên có lẽ sẽ không đến kịp. Rất nhiều người bị mắc kẹt phía trong, người đàn ông đó vẫn không ngừng van xin cầu cứu cảnh sát. Là nạn nhân hay thủ phạm? Mục đích của hung thủ thật sự là gì? Liệu với ba phút ngắn ngủi Anh Tân có thể giành giật sự sống cho mọi người từ tay tử thần hay không? Biết đâu kì tích thật sự sẽ xuất hiện!

Trong suốt bốn năm công tác ở cảnh cục thành phố Mộng Mơ, không biết bao nhiêu lần Anh Tân đã phải đối mặt với những cuộc thực chiến như thế này rồi, kinh nghiệm nhắc nhở cậu phải luôn là người nắm thế chủ động, chiếm được hai trong ba điều thiên thời, địa lợi, nhân hòa là cũng đủ để cậu giành phần thắng về tay mình. Nhanh chóng bước vào bên trong hiện trường, Anh Tân đảo mắt xem xét để nắm bắt tình hình một cách cụ thể hơn. Xung quanh nhà hàng đều được lắp kính trong suốt vì vậy rất có thể hung thủ đang quan sát từ phía ngoài. Mọi người ở đây ai nấy cũng đều ngồi thụp xuống, hai tay để lên đầu, nhiều người còn khóc đến ngất lên ngất xuống vì sợ hãi quá độ. Ánh mắt cương nghị của Anh Tân dừng lại ở người đàn ông đang không ngừng kêu cứu ở chính giữa nhà hàng. Không quá khó để nhận ra vì ông ta đang mang trên người lưỡi hái của tử thần – một quả bom plastic hẹn giờ! Thật không thể tưởng tượng được nếu như quả bom này phát nổ thì mọi thứ sẽ như thế nào? Chỉ cần một lượng nhỏ thuốc nổ dẻo cũng có thể phá hủy cả một chiếc xe tải lớn, uy lực thực sự của nó còn mạnh hơn TNT thông dụng nhiều! Biết rõ điều đó, Anh Tân nhanh chóng bước đến gần, cố thuyết phục để người đàn ông đó lấy lại bình tĩnh, có như vậy cậu mới có thể giải quyết được cái của nợ không chịu nghe lời đang dính sát trên người ông ta.

-Tôi là cảnh sát, tôi sẽ giúp ông.

-Mau, mau phá nó đi, tui không muốn chết, mau lên!

Nguyên tắc đàm phán thứ nhất: tuyệt đối không được nói không!

-Được, nhưng ông phải hết sức bình tĩnh, hợp tác với tôi, được chứ?

-Phá nó đi, mau lên, tui sắp chết rồi! – ông ta vẫn còn khá kích động.

Nguyên tắc đàm phán thứ hai: không được tránh ánh mắt đối phương!

-Trước hết ông hãy hít thở sâu, bình tĩnh lại, tin tôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi! – Anh Tân dùng ánh mắt của mình thâu tóm cục diện.

Người đàn ông kia rốt cuộc cũng dần trấn tĩnh lại. Cảm thấy mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, Anh Tân bắt đầu chú ý tới trọng điểm của vấn đề. Cẩn thận mở chiếc nắp rời phía trên của quả bom ra, cậu vô cùng ngạc nhiên với thiết kế khá kì lạ của nó. Tất cả mọi sợi dây bên trong đều giống hệt nhau, cùng một màu trắng! Đúng như dự đoán của Anh Tân – là chất nổ loại C4! Chiếc đồng hồ nhỏ xíu vẫn kiên trì chạy cho tới những giây cuối cùng, có vẻ như nó không hề muốn bỏ cuộc thì phải! Anh Tân khẽ nhếch môi một cách khó hiểu, trong bụng thầm cười khi phát hiện ra điều thú vị này. Cậu xoay người đứng lên, nhìn khắp xung quanh như đang tìm kiếm một cái gì đó rất quan trọng. Đây rồi! Chính là nó – chiếc áo vest mà người đàn ông kia mặc lúc sáng! Và thật có chút thất vọng vì kẻ chủ mưu và nguy hiểm nhất cuối cùng lại là cây bút bi nằm trong túi của chiếc áo khoác trông vô hại này! Nó chính là ngòi kích nổ! Tất nhiên không ai hiểu được hành động này của Anh Tân là có ý gì! Mặc cho mọi người đều mắt tròn mắt dẹt quan sát từng cử chỉ của mình, cậu nhặt chiếc áo lên và đi thẳng đến chỗ người đàn ông kia.

Nguyên tắc đàm phán thứ ba: tuyệt đối không để lộ cảm xúc!

Lấy lại gương mặt nghiêm nghị lúc nãy, Anh Tân nói:

-Chắc ông biết rất rõ đây là cái gì phải không?

Nhìn chiếc bút bi trên tay Anh Tân, người đàn ông kia không nén được kích động, mặt ông ta tái đi rõ rệt, miệng rống lên giận dữ:

-Anh đang làm gì vậy? Sắp hết giờ rồi, anh muốn tôi chết hả? Mau phá nó đi, mau đi!

-Tại sao ông lại kích động như vậy? Vì tôi không phá bom hay vì chiếc bút này?

-Cảnh sát mấy người điên hết rồi, phá nó liền đi nếu không tôi sẽ chết đó! Hắn sẽ giết hết, giết hết!

Nguyên tắc đàm phán thứ tư: nói không được thì dùng vũ lực!

Đối với những kẻ thân lừa ưa nặng như vậy thì không còn cách nào khác! Anh Tân chỉ có thể rút chiếc còng số 8 bên hông ra, khóa chặt tay người đàn ông kia lại, sau đó quay ra khẳng định với mọi người:

-Mọi chuyện kết thúc rồi!  

Tích tắc…………Tích tắc…………Tích tắc………..!

5……….….4…………3………….2………..1! Hết giờ!

Reng………….Reng………….Reng…………!

Không ngoài dự đoán của Anh Tân! Quả bom kia không hề phát nổ mặc dù…………..nó là thật!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Khu phố Anh Thảo, 5h25’ chiều:

-Haizzzzzz! Họp kịch ở trường có phải dễ hơn không! Cũng tại cái tên khó ưa đó hết, tự nhiên kêu tới nhà lớp trưởng, từ chỗ mình tới đây hết nửa tiếng chứ ít gì! Làm mất nguyên buổi chiều của mình, còn không kịp nấu cơm cho anh hai nữa. Được rồi, chủ nhật này ngươi sẽ biết tay ta, cứ đợi đó Huỳnh Đăng Khoa.

Nhã Quỳnh chán nản nhìn vào con hẻm nhỏ loằng ngoằng hiện ra trước mặt, không nén được tiếng thở dài. Vốn dĩ cô cũng là một cô gái trẻ trung với tính tình hòa đồng và hoạt bát, nhưng chỉ vì cái cuộc họp kịch không liên quan này mà cô phải bỏ dở kế hoạch đi nhà sách và ghé chỗ làm đưa cơm chiều cho anh hai, hơn ai hết cô biết chắc Anh Tân sẽ ngược đãi cái bao tử không một chút nhân từ mỗi khi đối đầu với mấy vụ án. Càng nghĩ càng tức không chịu được! Cái tên công tử bột khó ưa, nhỏ mọn, mỏ nhọn đó, đúng là! Có vẻ như ngày đầu tiên của Quỳnh ở thành phố mới, trường mới với thầy cô và bạn bè mới diễn ra không mấy suôn sẻ như cô bé từng nghĩ. Hay nói thẳng ra là khá tệ! Vừa chân ướt chân ráo đến lớp thì đã có dịp đụng mặt ngay với cái tên oan gia hôm trước trong siêu thị, không những vậy còn bị xếp chung tổ trực nhật với cậu ta nữa chứ, nhiêu đó thôi cũng đủ chứng minh được là Quỳnh may mắn tới cỡ nào rồi. Cũng vì ấn tượng lúc sáng trước lớp khá tốt nên cô bé bất đắc dĩ được bầu làm lớp phó lao động thay cho người bạn vừa chuyển đi, không biết phải đánh giá chuyện này là may hay rủi nữa! Chỉ có điều theo luật lệ riêng của lớp đặt ra từ trước đến giờ, cứ hễ ai phạm lỗi thì đều phải bị phạt tưới cây cho tất cả các bồn hoa trong khuôn viên trường. Và dĩ nhiên Quỳnh sẽ là người giám sát nhất cử nhất động của hai cái người - mà ai cũng biết là ai - đã đi trễ và ngủ gật lúc sáng. Kể ra thì trong cái rủi vẫn còn có cái may. Đúng là ông trời không hề phụ người hiền!

Phịch……………Phịch……………..Phịch……………!

-Đứng lại! Đứng lại! Nếu không mày chết chắc!

Đang ức chế với cái địa chỉ đầy xoẹt ngang xoẹt dọc cầm trên tay, Quỳnh chợt nghe tiếng động lạ phát ra từ phía sâu trong con hẻm. Hình như là âm thanh rượt đuổi xen lẫn với tiếng la hét vô cùng chói tai của một nhóm người lạ mặt đang hướng về phía cô! Từ xa một người con trai khá trẻ, dáng cao, đầu đội nón kết màu đen che đi nửa khuôn mặt, quần jean phối với áo sơ mi trắng, có lẽ do đã chạy một quãng xa nên trông cậu ta hiện giờ khá xộc xệch. Phía sau là cả một đám người cao to lực lưỡng, mặt mày bặm trợn vẫn không ngừng bám riết lấy người thanh niên đó. Họ ngày càng tiến lại gần chỗ Quỳnh đứng, và cô bé chợt nhận ra rằng cái người đang chạy trối chết kia không hề xa lạ chút nào!

-“Hả? Cái tên khó ưa! Sao…..sao…..? Mà cũng đúng thôi, tính cách khác người như vậy không gây thù chuốc oán với người ta mới là lạ! Nếu mà bị nguyên nhóm người đó bắt được chắc chỉ còn nửa mạng là may lắm rồi. Haizzzz thiệt muốn để người ta dần hắn một trận cho bỏ ghét quá!”

Dù gì cũng là bạn học chung lớp, sau này vẫn còn phải gặp mặt nhau dài dài nên Quỳnh không thể đứng yên giương mắt nhìn cậu ta bị đánh thê thảm được. Suy đi nghĩ lại, vẫn là nên cứu người trước rồi hẵng tính sau! Máu nữ hiệp lại nổi lên, Quỳnh hùng hổ đứng chặn trước đầu hẻm chờ nhóm người đó kéo đến. Nhưng ông bà ta thường có câu người tính không bằng trời tính, chưa kịp để Quỳnh ra tay gì cả, cậu thanh niên đó vừa chạy tới thì đã nắm luôn lấy tay cô kéo đi, cô bé không kịp phản ứng cứ thế theo đà chạy luôn. Đây rốt cuộc là cái tình huống gì????? Rõ ràng là cô đang ở thế chủ động mà, sao giờ lại thành ra giống như cái tên này mới chính là người cứu cô cơ chứ! Hôm nay đâu phải thứ sáu ngày mười ba đâu mà hết chuyện này đến chuyện khác ập đến vậy! Thôi thì bỏ qua chuyện đó đi, điều cần phải lo trước mắt là làm sao thoát khỏi cái đám người đang hung hăng và đầy vẻ khát máu đằng sau kia kìa, đó mới chính là vấn đề.

Sau một hồi quanh co không biết bao nhiêu lâu, từ đường lớn cho tới ngõ nhỏ thì cuối cùng hai người cũng cắt đuôi được bọn người kia. Thật không thể tin được nhìn bề ngoài có vẻ cái tên này rất thư sinh, nhưng không ngờ lại có sức chạy bền bỉ đến vậy. Hắn ta cũng thông minh đó chứ, không hề do dự trong việc quyết định chạy theo hướng nào, cứ như thể đã nắm rõ từng ngóc ngách của khu vực này trong đầu, và giờ thì chỉ việc lôi cái bản đồ đó ra áp dụng mà thôi. Cứ mãi chỉ lo chạy nên hai người không để ý là họ đã ra đến tận bờ sông Nhật Lộ. Lúc này, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà kết hợp với những đám mây trắng nhẹ trôi tạo nên cả một nền trời đỏ rực, phía đông từng bầy chim nối tiếp nhau bay về tổ, khung cảnh nơi đây vô cùng lãng mạn và thật sự rất đẹp! Dần ổn định lại nhịp thở, Quỳnh lấy từ trong cặp ra một tờ khăn giấy đưa cho người con trai kia và nói:

-Nè, lau mồ hôi đi.

Người kia mắt tròn xoe nhìn Quỳnh chằm chằm rồi cuối cùng cũng nhận lấy.

-Cảm ơn!

Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Cái con người vừa ngang ngược vừa không nói lý này lại có thể nói ra hai từ đó dễ dàng như vậy? Thật là một tin chấn động! Đến cả taxi mà hắn còn không nhường cho cô huống chi là thốt ra tiếng cảm ơn, hắn mà tử tế như vậy sao, có đánh chết Quỳnh cũng không tin! Chắc chắn có vấn đề! Cô rất bất ngờ trước thái độ kì lạ của cái người đang đứng trước mặt mình, không lẽ hôm nay tên đó uống lộn thuốc! Nhất định phải làm rõ mới được. Nghĩ là làm, Quỳnh lên tiếng dò xét:

-Đáng lẽ họp kịch mà, sao lại bị mấy người đó rượt vậy?

-Xin lỗi, tui với bạn có quen nhau hả? – Người con trai đó dùng ánh mắt đầy vẻ hy vọng nhìn Quỳnh.

Lại thêm một tin sốc mà Quỳnh nhận được nữa! Chỉ trong vòng một ngày mà cô đồng thời được nghe cả lời cảm ơn lẫn xin lỗi từ miệng của cái tên khó ưa mà cô không mấy thiện cảm kia. Phải chi lúc nào hắn cũng dễ thương như vậy thì hay biết mấy. Mà khoan đã, tên đó vừa nói gì? “ Xin lỗi, tui với bạn có quen nhau hả?” Càng nghe Quỳnh càng trở nên mù mịt, người này rõ ràng là Huỳnh Đăng Khoa, là cái tên oan gia ngõ hẹp với cô, sao giờ lại trở thành người dưng rồi? Nhìn hết lượt trên dưới một lần nữa, từ khuôn mặt cho đến dáng người đều không sai một nét, cô không hề nhận nhầm người mà. Không lẽ hắn ghét cô đến nỗi không muốn nhận người quen luôn, biết vậy lúc nãy không cứu cho rảnh nợ! Trong khi Quỳnh vẫn đang không hiểu mô tê gì thì cậu thanh niên kia chợt phì cười. Điều này càng làm Quỳnh tức tối thêm, chắc lại bị hắn lừa rồi, cô giống một kẻ ngốc lắm sao? Không kìm được cơn giận, Quỳnh hơi lớn tiếng:

-Cười cái gì?

-Tui không có ý gì nhưng nhìn bạn lúc nãy rất dễ thương. – Người thanh niên kia trả lời rất tự nhiên, không có vẻ gì là trêu chọc cả.

-Đừng có giả bộ nữa, tui bị lừa rồi, được chưa! – Quỳnh vẫn rất khó chịu khi bị hắn đùa giỡn.

Nhưng đáp lại với thái độ đó là một khuôn mặt hoàn toàn thân thiện, người con trai kia vẫn giữ nụ cười trên môi, từ tốn nói:

-Thiệt mà. Nhưng bạn chưa trả lời câu hỏi của tui, tụi mình có quen nhau hả? Nhìn bạn rất quen nên tui mới kéo bạn chạy luôn, chứ mấy tên côn đồ đó tàn nhẫn lắm. Bị bắt thì không biết phải làm sao!

Hình như mọi thứ đang trở nên rắc rối! Người con trai này……phải nói sao cho đúng đây? Ngoài gương mặt ra thì tất cả mọi thứ đều trái ngược hoàn toàn với cái tên khó ưa kia! Từ trang phục đến cách nói chuyện đều khác xa một trời một vực! Trên đời này không lẽ lại có chuyện trùng hợp vậy sao? Như để xác nhận rõ ràng hơn, Quỳnh bèn hỏi:

-Vậy anh không phải là Huỳnh Đăng Khoa?

Nghe đến cái tên này, sắc mặt của người thanh niên đột ngột thay đổi. Cậu hướng ánh mắt xa xăm về phía cuối chân trời đỏ rực, có thể nhìn thấy vô vàn xúc cảm đang lướt qua trong đôi mắt ấy! Quỳnh vẫn chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. Không gian im lặng chợt bao trùm lấy hai người, một lúc sau cậu ta cất lời:

-Tui là Đăng Khôi, rất vui được làm quen, bây giờ tui phải đi rồi, hẹn gặp lại!

Người con trai đó vội rời đi sau khi bỏ lại cho Quỳnh một câu nói khá ngắn gọn. Cô bé cứ đứng mãi bên bờ sông cho đến khi bóng dáng của người thanh niên kia khuất hẳn. Không hiểu sao Quỳnh cảm thấy rất tò mò về người này, cậu ta cho cô một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Có cái gì đó mất mác khi nhìn vào đôi mắt đen láy đó. Không biết đến khi nào cô mới có thể gặp được người đó một lần nữa! Nghĩ đến điều này không hiểu sao Quỳnh lại rất buồn!

Guồng quay thời gian vẫn cứ tiếp diễn, nếu chúng ta không bước tiếp thì nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau! Bất kì ai đi ngang qua cuộc đời ta đều có lý do cả! Hãy cứ hy vọng rằng những người ta yêu quý sẽ mãi mãi không bao giờ chia xa!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Vài ngày sau, trường THPT Quốc tế Việt Úc, lớp 12A1, 9h40’ sáng:

Cộp………….Cộp………….Cộp………….!

Chỉ cần nghe tiếng đế giày quen thuộc nện xuống sàn gạch vọng lại từ xa thì mọi thành viên trong lớp 12A đã có thể đoán ra ngay chủ nhân của nó là ai rồi. Cũng phải thôi, bởi vì tiết học tiếp theo của lớp ngày hôm nay là môn Toán của thầy chủ nhiệm mà. Vừa bước vào, Nhật Huy đã ngay lập tức cảm nhận được không khí của lớp có gì đó hơi kì lạ, nhưng là ở điểm nào thì cậu chưa kịp nhận ra. Mà với tính cách lạnh lùng vốn có từ trước đến giờ, cậu cũng không quan tâm lắm. Chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục với những công việc thường nhật đã quá quen thuộc, cậu lấy giáo án và sổ điểm ra, chuẩn bị trả bài! Vì vậy mà Huy không hề chú ý đến việc Thái Nhất đang từ từ tiến lên bảng, đứng đối diện trước mặt và chiếu ánh nhìn như xoáy sâu vào cậu. Hết thảy những học sinh còn lại trong lớp bỗng chốc hóa đá, ngồi im phăng phắc như những pho tượng, trố mắt cùng nhìn vào cái mục tiêu đang chuyển động đều kia. Ngoan ngoãn một cách không hề bình thường tí nào! Ngẩng đầu lên, một tia khó hiểu thoáng hiện ra trong mắt Huy khi thấy nét mặt vô cùng nghiêm túc của cậu học sinh đã để lại trong tâm trí của Huy ấn tượng không mấy tốt cả về hình thức lẫn cách ứng xử trong ngày đầu tiên nhập học. Cậu nghiêm giọng hỏi:

-Trả bài???????????

-Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với thầy! Thầy Lê Nhật Huy, em- Nguyễn Hoài Thái Nhất, em……………em . yêu . thầy!!!!!!!!!

-Hửm?????????????????

-EM . YÊU . THẦY ! – Thái Nhất gằn lại từng chữ một lần nữa!

Chỉ có bấy nhiêu chữ ngắn ngủi đó thôi mà đã có thể làm cho bầu không khí vốn căng thẳng trong lớp này giãn nở đến mức tối đa theo cấp số nhân. Nhật Huy không thể tin hay chấp nhận được cái điều bất hợp lý mà mình vừa nghe. Có gì đó giống như âm thanh của sấm chớp vừa đánh xẹt qua tai cậu, rõ ràng và chân thực như thể cậu đang phải đứng giữa sân trường dưới bầu trời phủ đầy mây mù cùng mưa giông và gió rét. Phải, cậu không hề nghe lầm! Một chữ cũng không sai chút nào! Ba từ cuối còn đặc biệt được nhấn mạnh và lặp lại rất rành mạch trước sự chứng kiến của tất cả học sinh trong lớp! Khuôn mặt lạnh tanh của Huy dần chuyển sang xám xịt! Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện đè nặng lên đại não đang làm việc hết công suất vì phải cố hết sức phân tích cái dữ liệu hơi quá tải mà cậu vừa nhận được! Cứ nhìn cái vẻ bề ngoài đó của Huy thì dù có ngồi đoán đến mấy mươi năm nữa cũng không ai biết được rằng câu nói vừa rồi của Thái Nhất có lực sát thương mạnh đến mức độ nào. Tất cả những biểu cảm dường như chỉ là thoáng qua đó đều được ghi nhận lại một cách cẩn thận từng chi tiết trong mắt Thái Nhất, cậu thầm cười trong bụng vì cuối cùng cũng đã có thể thành công trong việc làm cho cái người còn lạnh hơn cả mùa đông kia thay đổi sắc mặt, dù cho chỉ là một chút thôi cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

Chưa bao giờ Nhật Huy phải đối mặt với một tình huống cực kì oái oăm và khó xử như thế này! Cho dù là lúc biết được sự thật về mẹ mình cậu cũng không hề có cái cảm giác kì lạ như bây giờ, trung ương thần kinh liên tục phát tín hiệu mách bảo cậu phải cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. Dù là không lường trước được điều này sẽ xảy ra nhưng với tài năng che dấu cảm xúc của mình, Huy dần lấy lại được khuôn mặt điềm tĩnh như lúc ban đầu. Không cần biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng ai có suy nghĩ rằng sẽ làm khó được Lê Nhật Huy cậu chỉ với trò trẻ con này thì người đó đã lầm to rồi! Không dễ như vậy đâu! Chỉ hai giây sau đó, cả lớp 12A không ai bảo ai đều đồng loạt nín thở khi thấy được ngọn lửa trong mắt thầy chủ nhiệm đang ngày càng bùng cháy dữ dội. Thật là một lớp học đoàn kết! Kìm nén cơn giận đang dâng cao, Nhật Huy nói:

-Chắc em rất muốn biết mặt hội đồng kỷ luật?

-Yeah! Yeah! Yeah! Yahoooooo!

Vừa nói dứt câu cậu đã phải giật bắn cả người vì tiếng hô hào rõ to đầy phấn khích của đám học sinh phía dưới. Quay lại nhìn thì chỉ thấy Thái Nhất đưa lên hai ngón tay hình chữ V, gương mặt đầy vẻ đắc thắng, miệng cười tươi một cách tự nhiên, ánh mắt vẫn vậy luôn nhìn thẳng, lúc nào cũng cho người ta cảm giác có thể nhìn thấu hết suy nghĩ của người đối diện.

Không biết cái lớp nhất quỷ nhì ma này lại muốn làm trò gì nữa đây???????????

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tự kỷ ing~~~ : Chương này làm tác giả cạn kiệt sức lực luôn, nhưng mà cảm thấy vui vì đã dốc hết tâm huyết vào nó! Mong mọi người thích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro