NHẬT LỘ-Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: HỒI ỨC

Ký ức là gì? Nó có hình dạng như thế nào? Tại sao nó lại tồn tại? Điều đó chỉ có thể tùy thuộc vào bản thân mỗi người! Khi nhắc đến ký ức, mọi người đa số hẳn sẽ nghĩ đến một cái gì đó trừu tượng, một mảng cuộc sống mà mình đã vô tình hay cố ý đánh mất!

Không phải ký ức nào cũng đẹp và đáng nhớ! Nhưng sâu thẳm trong trái tim của chúng ta, ai ai cũng dành riêng một góc dù là nhỏ bé nhất để chôn giấu những gì đã qua, và đó chính là niềm riêng mang tên ký ức! 

“Cho dù có xa cách bao lâu, anh vẫn sẽ nhận ra em! Cho dù có bao nhiêu khó khăn anh vẫn không bao giờ buông tay! Cho dù có bao nhiêu dối trá, sự thật duy nhất chỉ có một mà thôi!”

Quay ngược thời gian, chúng ta cùng trở về quá khứ để cùng nhau chấp vá từng mảng ký ức tưởng như đã phủ đầy dấu ấn thời gian. Có một câu nói rất hay: ký ức chính là tai không thể nghe, mắt không thể thấy, mũi không thể ngửi, miệng không thể nếm, tay không thể nắm, và chân đi không bao giờ đến, nhưng có một điều chắc chắn rằng nó không bao giờ bị lãng quên! Có lẽ chúng ta nhớ để cố tìm câu trả lời, và cũng có lẽ trong tiềm thức mọi người không muốn quên đơn giản là vì họ không thể quên được!

Ký ức là như vậy đấy!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Cô nhi viện Dốc Mơ, 10h khuya:

“Cho dù có xa cách bao lâu, anh vẫn sẽ nhận ra em!”

Nhật ký: Ngày…….tháng……….năm……….!

“Ba ơi, ba có khỏe không?

Hình như con đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi, vậy là ba nợ con nhiều ơi là nhiều câu trả lời luôn, nhưng không sao, con có thể chờ! Hihi. Ba nhớ hôm nay là ngày gì không? Con biết ba sẽ không quên đâu! 29 tháng 2 nữa rồi, con tám tuổi rồi đó ba, con lớn rồi hihi.

À, con kể cho ba nghe chuyện này nè, hôm nay có một em bé bị bỏ rơi đó ba, là một em gái dễ thương lắm lắm. Giống như con và em Quyên lúc trước, em bé cũng được mẹ Bình nhìn thấy ở cửa nhà kho. Giờ con mới biết thì ra em bé mới sinh nhỏ xíu à. Chắc lúc trước con cũng y như vậy, nhưng em đáng yêu hơn con là chắc rồi. Con thích em quá ba ơi! Con quyết định rồi, sau này con sẽ chăm sóc cho em như em ruột của con. Con sẽ cố gắng thương em nhiều nhiều. A, mẹ Bình nhắc tụi con đi ngủ rồi, mai con sẽ kể tiếp. Ba ngủ ngon………………..........

Con nhớ ba lắm! Ba mau về đi ba!

Võ Ngọc Anh Tân! 8 tuổi!”

………………………………………………………………………………………………

Nhật ký: Ngày…….tháng……….năm……….!

“Ba ơi, ba có khỏe không?

Đỗ Quyên đi rồi, em ấy được một chú giàu có nhân nuôi, con buồn vì không còn gặp em ấy nữa, nhưng con cũng vui vì bây giờ không ai dám nói em ấy không có ba mẹ nữa. Lúc chiều người ta tới đón, con không có ở đó, con không muốn nói tạm biệt vì nhất định khi lớn lên con sẽ gặp lại em ấy!

Tuần trước còn cùng nhau chơi trốn tìm, làm nhà kho đổ đầy đậu xanh, cũng may là hai đứa con chỉ bị phạt nhẹ. Con rất thích em ấy kêu con là “cậu bé đậu xanh của em”. Hôm qua con đã tặng Quyên một cái nút áo, chính giữa có một hạt đậu xanh, làm kỷ niệm. Em ấy bỏ nó vào một cái túi thơm, nói là lúc nào cũng sẽ đem theo, coi như bùa hộ mệnh, con vui lắm ba ơi. Nhưng mà giờ thì chỉ còn con và Quỳnh thôi!

Con nhớ ba lắm! Ba mau về đi ba!

Võ Ngọc Anh Tân! 10 tuổi!”

………………………………………………………………………………………………

Nhật ký: Ngày…….tháng……….năm……….!

“Ba ơi, ba có khỏe không?

Ba, hình như con lại không nghe lời thì phải, mẹ Bình thường nói là không được nói chuyện với người lạ, nhưng hôm nay con gặp một chú rất kì lạ. Chú đó đội nón che kín hết mặt, bí ẩn lắm, nhưng quần áo lại gọn gàng và đơn giản, không giống người xấu. Con không sợ chút nào vì giọng nói của chú đó hiền lắm. Con chắc là giọng ba còn hay hơn chú đó nữa hihi. Chỗ của chú đó đưa con tới có nhiều thứ hay lắm ba ơi, chú đó còn nói sẽ dạy con học mọi thứ để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Con sẽ cố gắng học để sau này bảo vệ cho ba, Nhã Quỳnh và Đỗ Quyên. Cảm giác của con đối với chú lạ mặt này giống hệt như tình thân của con và Quỳnh vậy. Con không hiểu sao mình rất tin tưởng chú ấy. Ba, con có đúng không?

Con nhớ ba lắm! Ba mau về đi ba!

Võ Ngọc Anh Tân!”

………………………………………………………………………………………………

Nhật ký: Ngày…….tháng……….năm……….!

“Ba ơi, ba có khỏe không?

Chú ấy cũng đi rồi! Chỉ để lại cho con những dòng này!

Cuộc đời không giống như cuốn sách….chỉ cần đọc phần đầu là đoán biết được phần cuối……Cuộc đời phức tạp hơn nhiều!…….Nó chứa đầy những bí ẩn mà con người không thể hiểu hết………Hãy giúp mọi người bằng chính sức mình……..vì người mà cậu vẫn thường hay dựa dẫm…………biết đâu lúc nào đó lại đột nhiên biến mất.

Hằng ngày con đều nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, vật duy nhất lưu giữ kỉ niệm về ba, nó đã dừng lại tại thời khắc ba rời đi. Chú ấy có lẽ cũng sẽ giống mọi người, đều bỏ đi và không trở lại. Con chưa kịp nói với chú hai tiếng “cảm ơn”! Nhờ có chú ấy mà bây giờ con đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Con sẽ trở thành một cảnh sát giỏi và tìm ra sự thật sau khi tốt nghiệp. Con hứa! Nhất định con sẽ tìm được mọi người!

Con nhớ ba lắm! Ba mau về đi ba!

Võ Ngọc Anh Tân! 20 tuổi!”

………………………………………………………………………………………………

Nhật ký: Ngày…….tháng……….năm……….!

“Ba ơi, ba có khỏe không?

Ngày mai con và Quỳnh sẽ chuyển tới thành phố Hy Vọng. Cuối cùng con cũng gặp lại người đó. Chú ấy không nói gì nhiều, chỉ tặng con một viên đạn và nói với con đúng một câu “tôi khỏe, để cậu phải lo lắng rồi”. Con cảm giác như lời này là thay mặt ba trả lời câu hỏi mà bao năm nay ba đã nợ con. Dù rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng chú ấy đã đi ngay sau đó, vẫn không có gì thay đổi! Chỉ vậy thôi con đã rất vui, biết được con sắp rời nơi đây nên mới xuất hiện, có nghĩa là chú ấy vẫn luôn dõi theo con, chưa bao giờ rời bỏ!

Quan trọng hơn là con đã biết được ai là người hại ba 24 năm trước. Con sẽ minh oan cho ba và bắt hắn phải chịu trừng phạt thích đáng trước pháp luật.

Con nhớ ba lắm! Ba mau về đi ba!

Võ Ngọc Anh Tân! 26 tuổi!”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Thành phố Hy Vọng, khu phố Bát Tiên, 4h30’ chiều:

“Cho dù có bao nhiêu khó khăn anh vẫn không bao giờ buông tay!”

“Thình thịch…………..Thình thịch………….Thình thịch……………!

Xin chào mọi người, đây có thể được xem là chương trình lần đầu tôi kể phiên bản Nhật Lộ hoành tráng hơn bánh rán của Doraemon nữa. Lần đầu được phát biểu như một vai chính nên có hơi hồi hộp một chút, ngực tôi bây giờ cứ như tiếng trống trường lúc tập thể dục vậy. Chắc mọi người chưa biết tôi là ai, xin tự giới thiệu tên khai sinh, nói ngắn gọn là tên thật, và nói dài dòng là tên từ thời cha sanh mẹ đẻ chôn nhao cắt rốn của tôi là Nguyễn Hoài Thái Nhất. Cái tên vừa lạ vừa đẹp, đúng là số một. Nhưng không hiểu sao từ lúc tôi làm ca sĩ tới bây giờ tự dưng cha, ba và mẹ tôi lại lôi đâu ra cái tên Ken mà gắn cho tôi, nói thật cảm nghĩ của tôi khi nghe nó chính là chẳng có liên quan gì đến cái tên trời phú có một không hai Thái Nhất của tôi cả. Haizzzzz, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi dù gì cũng là một đứa trẻ ngoan nên cha, ba mẹ đặt đâu thì con ngồi đó thôi, xài đỡ cái tên Ken cũng được, không đến nỗi nào.

Cuộc đời tôi nói dài không dài, mà nói ngắn cũng không hẳn đã ngắn lắm, chí ít thì tôi biết được rằng mình đã và đang trải qua 25 cái xuân xanh vô cùng không nhàm chán và vô vị tí nào. Haha, có ai đọc nhầm không! Chắc chỉ qua vài dòng này mọi người ắt hẳn đã hiểu sơ sơ tính cách của tôi rồi phải không! Đừng vội lo lắng hay thắc mắc, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về cuộc đời mình, đảm bảo sau khi nghe xong các bạn sẽ hiểu tại sao tôi lại trở thành như thế này. Sẵn sàng để nghe chưa? Mà có chưa thì tôi cũng kể. Xin lỗi nhưng phải nói rằng “mọi người có quyền là không nói, nhưng những gì mọi người nói thì tôi coi như là mọi người không có nói”. Thôi không dài dòng nữa, bắt đầu nhé!

À mà thật ra thì phải kể từ đâu đây ta, thôi thì nhớ đoạn nào kể đoạn đó chứ tôi lấy cái trần nhà trong phòng tôi ra bảo đảm rằng không ai rảnh rỗi đi ghi âm lại những chuyện đã xảy ra với mình ngày này qua ngày khác như tôi đâu. Chắc mọi người không hiểu tại sao một ca sĩ ngời ngời sáng chói như tôi mà lại lấy cái trần nhà ra để thề phải không, chuyện này đơn giản lắm, để sau hãy nói đi. Quay lại vấn đề chính là……….là……….là gì ta???? Đó lại là một khuyết điểm bé nhỏ trong vô vàng nhược điểm xen lẫn với ưu điểm của tôi, à nhớ rồi, lang man một hồi cũng nhớ ra, lý do tôi phải cực khổ ghi âm lại như vậy là tại vì tôi mắc chứng hay quên trầm trọng. Đúng là thảm kịch trong bi kịch mà! Cũng còn may chán, bởi vì ít ra nhà tôi cũng không khó khăn gì mấy, người ta giàu người ta ăn nho Mĩ, tôi không giàu bằng thì đành qua Mĩ ăn nho thôi. Vì vậy mà tôi còn có máy ghi âm để lưu lại. Chứ nếu không có mùng tơi để mà rớt nữa thì thiệt là bi kịch trong thảm kịch luôn rồi. Còn chuyện gì đau khổ hơn khi mà quên luôn gia đình mình kia chứ. Thiệt là ước lệ!

Còn bây giờ cùng nhìn qua lý lịch trích chéo xẻ dọc của gia đình tôi một chút, nếu có gì không hiểu có thể liên hệ với quản lí của tôi để biết thêm thông tin chi tiết. Chống chỉ định người già, trẻ em, phụ nữ có thai hoặc cho con bú nhé, haha đừng tin! Nhưng nói trước với mọi người, ai là hủ nữ thì chuẩn bị tinh thần đi. Đầu tiên, tù trưởng của gia đình là……….mẹ tôi, phải nói là tôi rất sung sướng khi biết được rằng trong thế kỷ 21 này, ở giữa một nơi hào hoa tráng lệ như thành phố Hy Vọng mà gia đình tôi vẫn còn theo đuổi chế độ mẫu hệ, thiệt là hết sức tưởng tượng. Nhưng mọi người đừng vội đánh giá, nghe tôi kể hết cái đã. Câu chuyện rất xúc tích và dễ hiểu, mong mọi người chú ý lắng nghe. Ngày nảy ngày nay, có hai người con trai, một người lạnh lùng khó tính, còn người kia lại hiền lành và…….dễ dụ, cha và ba của tôi đó, họ yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cản. Câu chuyện sẽ là một sad ending nếu như không có sự xuất hiện của một cô gái trung can nghĩa đảm, chí khí ngất trời, thông minh khéo léo và tài mạo song toàn, người đó không ai khác chính là người mẹ yêu dấu của tôi hiện giờ (tôi là bất đắc dĩ thôi, bà ấy đang ở ngay bên cạnh, không khen không được). Còn kịch tính hơn phim tình cảm lãng mạn hàn quốc lâm li bi đát nữa. Lượt bỏ 1000 chữ lý do tại sao mẹ lại có mặt kịp thời như vậy, thật ra chỉ có 5 chữ mà thôi “bà ấy là hủ nữ”. Sự thật lúc nào cũng phũ phàng như vậy đó! Mẹ là bạn thân của cha và ba nên sẵn sàng thay thần Cupid se duyên. Phải nói là tôi phục mẹ sát đất, bà không đi làm diễn viên quả là uổng phí một nhân tài cho nền điện ảnh nước nhà, bởi vậy giờ thì hiểu tại sao bà lại bắt tôi làm ca sĩ rồi. Sau hai giây lang man kéo dài thời gian thì tôi đã nhớ ra đoạn kế tiếp của câu chuyện hì. Sau khi lấy nhau, cha, ba và mẹ đường đường chính chính về sống chung một nhà haha. Cha và ba tôi rất bận rộn, không lúc nào ở nhà được vì họ phải cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, vì vậy mà mẹ tôi lên chức tù trưởng trong gia đình cũng là điều dễ hiểu thôi. Rồi hết. Happy ending! À mà hình như tôi còn thiếu thiếu điều gì đó thì phải. Haizzzzz bệnh lại tái phát nữa rồi. Kệ đi, chút nữa nhớ thì kể tiếp, không nhớ thì………..chạy làng!

Rẹt rẹt………….Rẹt rẹt……………….!

Trở lại với tôi, dù gì hôm nay tôi cũng là vai chính mà hihi. Nghiêm túc mà nói, tính tình của tôi hơi quái dị một chút, khó hiểu hơn chút nữa và hay quên nhiều chút, nhưng trừ ra những điểm trên thì tôi đảm bảo mình hoàn toàn là một người con trai tốt và chung thủy, là loài động vật được các bạn nữ cho là đã tuyệt chủng từ lâu! Và, đừng quá phấn khích nhé, tôi cũng giống như cha và ba mình! Các bạn cũng phải thông cảm với những người con trai như tôi, cũng rất gian nan vất vả mới có thể sống sót tới bây giờ, làm sao tôi lại có thể để mình rơi vào cạm bẫy của bọn con gái được. Thử nghĩ mà xem, giữa cái thế giới xã hội hiện đại ngày nay, càng hiện đại thì càng hại điện, mỹ nữ thì ít mà yêu nữ thì nhiều, tốt nhất nếu tìm được người con trai mình thích thì tiến tới, còn không tôi nhất quyết thủ tiết chứ không bao giờ lấy vợ đâu. Các bạn cũng thấy gia đình kỳ lạ của tôi rồi, nhất là mẹ tôi, haizzz. Lúc tôi nói cho mẹ biết giới tính thật của mình, bà đã phán một câu làm tôi choáng váng – nhất định phải nằm trên! Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tôi có thể khỏe mạnh và đẹp trai như thế này đều nhờ vào bà cả, tất nhiên là tôi chuẩn công rồi, mà còn là loại nguy hiểm nhất – phúc hắc công haha. Dĩ nhiên là cha và ba của tôi không thể sinh sản vô tính được, mà mẹ lại là hủ nữ, cho nên từ đó suy ra tôi là con nuôi! Đó, vấn đề chính là chỗ này đây, giờ thì đã biết lúc nãy tôi vẫn chưa kể xuất xứ, à nhầm, xuất thân của mình.

Lại nói, tuy tôi là người không bình thường như vậy đó, nhưng tôi vẫn là động vật bậc cao à. Sở thích của tôi cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là làm ca sĩ chán thì lâu lâu bỏ nhà lên núi, xách ba lô lên và đi thôi, miễn trong đó có vật bất ly thân của tôi là được. Chụp ảnh, chụp ảnh, chụp ảnh, tôi thích chụp ảnh ghê ghớm! Đã có lúc tôi còn nghĩ muốn lấy cái máy chụp hình làm vợ, một ý nghĩ sáng tạo phải không! Chắc có lẽ nhận thức được bản thân sắp già rồi, khụ khụ, nên tôi muốn lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất mà đời mình nhìn thấy. Nói đến đây trong đầu tôi lại bay bổng duy nhất một hình ảnh, oa đẹp lung linh luôn. Cũng vì cuộc gặp gỡ mang tính chất định mệnh đó mà tôi không còn ý định kia nữa haha. Giống như là giới trẻ ngày nay thường gọi là gì nhỉ, hình như là tình yêu trời đánh thì phải, nói thật thì tôi chẳng thích cách gọi đó tí nào, nhưng có lẽ đó là những từ ngữ miêu tả chân thật nhất tình trạng đứng hình lúc đó của tôi, cứ như là đang ở giữa Bắc cực lạnh giá mà thấy được con Luto nhà tôi vẫy đuôi vậy. Vì người đó hơi khó tính nên từ giờ tôi sẽ cực kì nghiêm túc khi kể về thiên tình sử của chúng tôi, thật ra mà nói thì từ nghiêm túc được bỏ trong ngoặc kép.

Tiếp tục lượt bỏ thêm 1000 chữ nữa, tóm lại là tôi đã gặp Nhật Huy trong một buổi chiều lộng gió cách đây 31 ngày, khi đi tìm Luto, tôi nghĩ vậy, bởi vì lúc nằm trong nhà nhìn ra, cánh cửa sổ phòng tôi cứ đập vào tường ầm ầm phá nát không gian thơ mộng lãng mạn mà tôi đang tưởng tượng. Là Lê Nhật Huy, 24 tuổi, sinh ngày 31 tháng 10 và tốt nghiệp đại học Sư Phạm yêu dấu của tôi đó các bạn có biết không? À, xin lỗi vì tôi hơi kích động một chút hì. Để tìm hiểu về người đó, tôi đã bất chấp mọi thủ đoạn, từ nghe lén tới làm gián điệp, với một mục đích duy nhất, là có thể ở bên cạnh bảo vệ và sẵn tiện……….chọc ghẹo người đó luôn, tôi sẽ gây ấn tượng với cậu ấy theo cách riêng của mình. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, không sai chút nào, ánh nhìn của cậu ấy rất xa xăm, như vô định, chỉ có thể nói đôi mắt đó rất sáng, vừa đẹp vừa có hồn, hình ảnh đó như một hồi ức đẹp và có lẽ là điều duy nhất tôi không bao giờ quên. Nhờ chiếc máy ghi âm bé tí ti gắn trên vòng cổ của Luto mà tôi đã biết và hiểu rõ về người tôi yêu hơn, tôi đã nói với mọi người chưa ta, gì chứ máy ghi âm thì tôi không bao giờ thiếu. Còn về cái trần trong phòng riêng của tôi, hí hí đó là nơi lưu giữ tất cả những hình ảnh của Lê Nhật Huy – người tôi yêu! Mới nghĩ tới thôi đã hạnh phúc chịu không nổi rồi! Mỗi tối trước khi đi ngủ mà được ngắm người mình yêu thì còn gì hạnh phúc bằng phải không! Bước kế tiếp là tiếp cận thôi, ông bà ta có câu nhất cự li, nhì tốc độ mà. Mọi người hãy ủng hộ tôi nhé!

Mặc dù rất tiếc nhưng câu chuyện tạm thời tới đây thôi! Cảm ơn mọi người đã lắng nghe đôi lời tâm sự mang đâm tính tự kỉ của tôi. Tạm biệt và hẹn gặp lại! Cho dù có bao nhiêu khó khăn tôi vẫn không bao giờ buông tay người ấy đâu!

Tái bút: Tôi vẫn còn một vũ khí bí mật khác! Suỵt!

Rẹt rẹt………….Rẹt rẹt……………….!”

-Ghi âm xong! Luto, ra công viên thôi!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Thành phố Hy Vọng, khu phố Anh Thảo, 11h55’ khuya:

“Cho dù có bao nhiêu dối trá, sự thật duy nhất chỉ có một mà thôi!”

“-Mẹ ơi, con đạt hạng nhất rồi!

-Đăng Khôi của mẹ giỏi lắm! Khoa, còn con?

-……………!

-Con chỉ là may mắn thôi, Khoa cũng rất cố gắng đó mẹ!”

………..

…………………

“Xoảng!

-Em đừng nói gì hết, là anh làm bể!

-Anh đừng có giả bộ nữa, em không cần anh giúp! Cứ để mẹ phạt em đi!

-Khoa, nghe anh nói!”

………..

…………………

“-Có người chết đuối!

-Khoa!

Phụt!

-Tỉnh lại rồi! Sao em lại ở dưới hồ, em đâu có biết bơi.

-Hộc…Haha muốn chết mà cũng khó quá!

Chát!

-Em chưa tỉnh hả?

-Hừ! Một mình anh là đủ rồi.”

………..

…………………

“-Chán quá! Em ra ngoài đá banh đây!

-Không được, mẹ dặn……..

-Mẹ dặn………mẹ dặn…….Anh còn câu nào khác nữa không?

-Chưa học bài xong thì không được đi chơi.

-Anh nghe lời vậy thì làm đi. Em không quan tâm! Lúc nào anh cũng là người giỏi nhất, ngoan nhất, đâu có ai thèm để ý tới em. Dù có cố gắng, em cũng chỉ là em trai của Huỳnh Đăng Khôi thôi, trong mắt mọi người Huỳnh Đăng Khoa này không hề tồn tại! Em ghét anh!

-Đứng lại!”

………..

…………………

“-Khoa đứng lại! Nghe anh nói!

Kétttttttttttttttt!

-Không!!!!!!!!!!!!!!!!”

Ò e í………Ò e í…………!

………..

…………………

Hộc………………Hộc…………….Hộc………………!

-Em xin lỗi! Tất cả là lỗi của em! Người phải chết là em mới đúng! Anh hai, em xin lỗi! Hức hức!

“-Đừng khóc, em đã trưởng thành, phải mạnh mẽ lên!”

-Anh………anh………! Anh ở đâu?

“-Lúc nào anh cũng ở bên cạnh em!”

-Không! Anh đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện nữa!

“-Em ghét anh tới vậy sao?”

-Tại sao? Anh rõ ràng đã chết rồi, tại sao cứ trở về ám ảnh tôi, sao không chịu buông tha cho tôi? Tại sao?????????

“-Anh không hề trách em!”

-Anh có biết mỗi đêm tôi đều nhìn thấy cảnh tượng anh nằm đó, không động đậy, hơi thở yếu ớt, mắt nhìn về phía tôi! Nhìn thấy khuôn mặt của chính mình bê bết máu, rất nhiều máu! Anh có biết nó khủng khiếp tới mức nào không?

“-Anh xin lỗi, nhưng anh không thể……….!”

-Haha, làm sao anh biết chứ, con người lúc nào cũng tỏa sáng như anh làm sao hiểu được cảm nhận của ngọn đèn nhỏ nhoi như tôi chứ! Hay là anh giết tôi luôn đi, sống như vầy thà chết còn sướng hơn!

“-Hãy sống cả phần cuộc đời của anh!”

-Tôi căm ghét tới tận xương tủy cái khuôn mặt này, bởi vì đối với mẹ, nó luôn là anh chứ không phải là tôi!

“-Anh luôn ở trong em, bởi vì……………….hai chúng ta là một!”

-Im đi! Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!

“-Cho dù em có cố phủ nhận, sự thật duy nhất chỉ có một mà thôi! Hai chúng ta là một! Anh………..chính là em!”

Peng…………..Peng………….Peng……………!

!………………..12h….………..!

Ngày xửa ngày xưa, ở một thành phố xinh đẹp mang tên Hy Vọng, vào một buổi sáng đẹp trời, cách đây 18 năm, có hai cậu bé bụ bẫm dễ thương như thiên sứ đã cùng nhau xuất hiện trên thế gian này, dưới sự chúc phúc của tiếng chuông vang vọng nơi thánh đường. Tuy chỉ ra đời cách nhau 5 giây thôi nhưng ngã rẽ số phận lại không hề giống nhau cũng hệt như tính cách của họ vậy! Với tính tình hiền lành, ôn hòa, ấm áp, học giỏi, thành tích tốt lại đẹp trai, người anh luôn được mọi người yêu quý. Trái lại, cậu em rất ngang bướng, lúc nào cũng cau có, ghanh tị với anh mình, không bao giờ chịu học bài, suốt ngày chỉ lo chơi bời. Khoảng cách giữa hai anh em ngày càng rõ rệt, không thể nào cứu vãng được. Rồi cuối cùng cái ngày định mệnh đó cũng đến! Cái chết của người anh trai sinh đôi đã để lại nỗi ám ảnh tột cùng mãi mãi in sâu trong tâm trí của người em! Mâu thuẫn…..Chia cắt…..Dằn vặt…..Ảo ảnh…..Đau khổ…..Liệu liều thuốc nào để chữa lành vết thương này??????????

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Mỗi người đều cố gắng mang cho mình một chiếc mặt nạ thật kín đáo để làm vỏ bọc thu mình lại! Nhưng họ không hề biết rằng, càng cố gắng che đậy thì nỗi đau càng chôn chặt trong tim, không cách nào rũ bỏ được! Chỉ có chấp nhận và thẳng thắng đối mặt với nó mới chính là cách hiệu quả nhất đẩy lùi quá khứ! Đau là điều dĩ nhiên, nhưng thanh thản cũng là điều tất nhiên! Vậy họ sẽ chọn lựa như thế nào? Đâu mới thật sự là lối đi đúng đắn?????????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro