NHẬT LỘ-Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: GẶP GỠ

Thành phố Hy Vọng, khu phố Trúc Đào, 6h45’ sáng:

Một buổi sáng yên bình!

Hôm nay là một ngày hết sức quan trọng với Phương Trà! Hay bất cứ người con gái nào cũng đều là ngày cô ấy đẹp nhất. Hình như có một quyển sách đã nói rằng “Hôn nhân là kết thúc một mở đầu hay mở đầu một kết thúc?” Ắt hẳn vẫn có rất nhiều người vẫn không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi hóc búa này!

Có những thứ trên đời bạn cứ ngỡ nó là một khởi đầu, nhưng đó lại chính là sự kết thúc, không lý do, không nguyên nhân, không một lời giải thích. Rồi có những chuyện, bạn không bao giờ tin nó sẽ khởi đầu, không bao giờ có thể. Vậy mà nó lại khởi đầu, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ!

Và điều rút ra là gì? Trên đời này, có những thứ ta không lường trước được, những thứ ta hy vọng nhất, tin tưởng nhất, chắc chắn nhất thì cũng chính là thứ sẽ làm ta bất ngờ nhất, đau đớn nhất và không bao giờ tin rằng nó sẽ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra!

Ông Thiên đang nhàn rỗi tưới cây trước sân nhà. Một bên là nhà ảo thuật gia vĩ đại lúc nào cũng ngập tràn hào quang chiếu sáng dưới ánh đèn sân khấu, một bên là người cha hiền lành giản dị, lấy gia đình và cây cảnh làm niềm vui sống mỗi ngày. Hai hình ảnh trái ngược trong cùng một con người! Phương Trà cũng đã thức dậy từ sớm, dù không hay thể hiện cảm xúc qua lời nói nhưng có thể thấy được nụ cười hạnh phúc thật tươi trên môi cô ngay khi vừa từ trên lầu bước xuống.

-Con chào ba!

-Ăn sáng đi con, chuẩn bị trang điểm nữa

Phương Trà không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy cổ ba mình, giống như một đứa trẻ đang làm nũng đòi kẹo. Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:

-Cảm ơn ba! Cảm ơn ba đã chấp nhận anh ấy!

Ông Thiên vỗ nhẹ vào lưng con gái mình. Ông tuy không đồng ý chuyện của Trà và Nam-chồng sắp cưới của cô, nhưng ông cũng càng không muốn thấy con gái mình đau khổ. Đặt chiếc bình tưới xuống, ông nhìn thẳng vào mắt Trà nói:

-Ba có cái này cho con. Chờ ba một chút.

-Dạ!

 Một lúc sau, ông Thiên trở ra với một chiếc hộp nhỏ màu xanh biển trên tay. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, dù có vẻ hơi cũ nhưng thời gian vẫn không làm giảm đi sự lấp lánh vốn có của nó. Thoạt nhìn đã có thể nhận ra là được đặt riêng, bởi vì thiết kế của nó rất đặc biệt. Mặt chính hai phần gồm một chiếc nhẫn trơn cách điệu đơn giản, được gắn trực tiếp vào đó là một viên đá lục giác hình giọt nước, xanh biếc. Chiếc nhẫn tượng trưng cho mặt trời, còn viên đá là hiện thân cho biển cả. Cả hai thứ kết hợp, bổ sung cho nhau một cách hài hòa, âm dương cân đối. Điều đặc biệt là nếu tách ra ta sẽ có được hai mặt dây chuyền, một dành cho nam, một dành cho nữ. Sau một hồi im lặng, Trà cất lời trước:

-Sợi dây này………hình như hồi nhỏ con có thấy rồi!

-Mẹ Bình của con nói lúc thấy con trước cửa nhà kho thì con đã đeo nó rồi. Khi con khoảng năm tuổi, bà ấy sợ con ham chơi làm mất nên đem cất đi, sau này mới đưa lại cho ba.

Như chợt nhận ra điều gì đó, Trà nhẹ nhàng mỉm cười, đặt sợi dây chuyền trở lại tay ông Thiên và nói với ông:

-Chút nữa con muốn anh Nam đeo cho con!

-Được rồi, hai cha con mình vô ăn sáng rồi chuẩn bị.

Ông Thiên để sợi dây chuyền trở lại trong hộp, tay xiết chặt lấy nó. Tuy ngoài mặt ông rất bình tĩnh, nhưng thực ra nội tâm đang gào thét mãnh liệt.

Vẫn câu nói cũ “Mọi thứ đều không thể lường trước được!”. Đó là gì? Người ta nói đó chính là định mệnh!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Nhà Nam ( chồng sắp cưới của Trà ), 8h15’:

Đứng trước gương giờ đây là hình ảnh của một chàng trai khá sáng sủa. Bộ vest chú rể màu đen lịch lãm càng làm toát lên vẻ chững chạc vốn có của cậu ta. Nụ cười nửa miệng tuy đẹp nhưng lại khiến cho người đối diện phải cảm thấy ớn lạnh. Nếu dùng một từ để miêu tả nó thì có lẽ từ chuẩn xác nhất là “Đểu!”.

Đang chỉnh trang lại trang phục và cà vạt thì đột nhiên một nhóm thanh niên gồm ba người cũng mặc âu phục đen xông vào phòng. Nam giật mình quay lại, thì ra là đám bạn của cậu.

-Haha, cuối cùng mày cũng có được nàng. Chuột sa hũ nếp rồi đừng có quên bạn bè đó!-Anh chàng thứ nhất cất lời chọc ghẹo.

-Ok! Đừng lo, sớm muộn gì tài sản của Trà cũng thuộc về tay tao thôi!

-Mày quên ông già nàng rồi hả? Ông ta coi bộ cáo già lắm!-Anh chàng thứ hai tiếp lời.

-Hừ! Mày coi thằng bạn này thường quá vậy? Đã thành công bước đầu rồi thì lo gì không xử được ông ta!

Người con trai im lặng ngồi trên ghế nãy giờ cũng cất tiếng:

-Tao mà là trời, tao đánh mày cho bỏ ghét, lừa gạt con gái người ta!

-Sao? Ghen tị với tao rồi hả? Là tại cô ta hiểu lầm thôi, tao biết phải làm sao? Tự dưng thành cái gì mà bạn thời thơ bé trong cô nhi viện. À đúng rồi “cậu bé đậu xanh”.

-Haha “đậu xanh” hả? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ dữ!-Ba người còn lại cười thô bỉ.

-Tới giờ rồi! Đi thôi!-Nam nhìn đồng hồ, sau đó phất tay ra hiệu cho ba người kia thôi lảm nhảm và xuất phát.

Chuẩn bị xong, cả bọn xuống lấy xe, đích đến là nhà thờ Đức Bà tọa lạc trong trung tâm thành phố Hy Vọng. Đó là một tòa kiến trúc cổ kính, nơi “đã từng” chứng kiến rất nhiều cặp đôi trẻ hạnh phúc bên nhau!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Ngoại ô thành phố Hy Vọng, cùng thời điểm đó:

Đi được hơn nữa đường, Quỳnh cảm thấy khát nước nên hai anh em dừng lại trước một cái siêu thị nhỏ.

Chíu………………..Chíu……………!

Xoảng……………..!

Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Vừa mở cửa bước xuống xe thì hai anh em đã nghe âm thanh kính vỡ cùng tiếng hét thất thanh phát ra từ phía trong cửa hàng. Anh Tân vội nép người vào góc tường, rút súng ra rồi quay lại nói với Quỳnh:

-Em tìm chỗ an toàn trốn đi, đừng quay lại xe, có thể bọn chúng sẽ cướp xe chạy trốn.

-Dạ, em biết! Anh hai cẩn thận!

Anh Tân gật đầu rồi xoay người vòng ra cửa sau. Nhưng trường hợp ngoài ý muốn lúc nào cũng chọn đúng thời điểm để diễn ra, hai tên cướp từ trong bất ngờ chạy ra cửa chính. Cả hai nhanh chóng leo lên một chiếc xe màu bạc đậu sẵn bên lề đường, vụt phóng đi. Anh Tân cũng nhanh chóng trở lại xe đuổi theo ngay lập tức, bỏ lại Quỳnh bình thản đứng trước cửa hàng.

-Lại vì công việc mà bỏ mình nữa rồi, thiệt đúng là anh hai chứng nào tật nấy.

Trong lúc đó, Anh Tân vẫn đuổi theo sát nút xe của hai tên cướp. Hai chiếc ô tô rượt đuổi nhau chạy như bay trên đường, họ đã tiến vào trung tâm thành phố Hy Vọng. Mười lăm phút sau, cuộc rượt đuổi có vẻ vẫn chưa đến hồi kết, dường như bọn chúng đã phát hiện ra mình bị bám đuôi., một tên cướp nhoài người ra khỏi cửa trước, xoay lại hướng xe Anh Tân nhắm bắn.

Chíu………………Chíu……………Keng………..!

-Chết tiệt, kính chống đạn!

Anh Tân vẫn không hề nao núng, cầm chắc tay lái đánh sang trái lách qua những chiếc xe trước mặt, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Chiếc xe màu đen của Anh Tân vẫn kiên trì bám riết lấy chiếc ô tô của hai tên cướp. Phía trước lại là một ngã tư nữa, linh cảm không tốt bắt đầu len lỏi trong lòng Anh Tân, đèn đỏ bật sáng và cậu nhận ra rằng hai kẻ kia không hề có ý định giảm tốc độ.

Ầmmmmmmmmmmmm!

Nhanh như chớp, một âm thanh rúng động phát ra ngay chính giữa giao lộ làm người đi đường ai nấy nghe thấy đều phải thót tim. Chiếc xe màu bạc đâm sầm vào một chiếc ô tô trắng mui trần, phía sau còn được trang trí thêm hoa và nơ màu hồng, trông rất xinh xắn. Hiện trường tang thương không nỡ nhìn, hai chiếc xe bẹp dúm lại, bốn bánh chổng lên trời, xăng tràn đầy đường, xung quanh hỗn loạn, do va chạm mạnh nên những người trên chiếc mui trần bị hất tung ra khỏi xe. Tiếp theo sau đó là một tiếng nổ rất chói tai vang lên. Khói lửa thay phiên nhau bốc lên ngùn ngụt. Không cần phải nói, Anh Tân vội ngừng xe, chạy thẳng đến hiện trường, cùng với sự giúp đỡ của mọi người đưa các nạn nhân đi thẳng đến bệnh viện gần nhất! Trong góc khuất, một người nào đó rất thỏa mãn với những gì đang diễn ra!

Và chiếc xe mui trần đó………………………………………….là của Nam!!!!!!!!!!!!!!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Bệnh viện Phú Thọ, 10h30’:

Hai tiếng trước, Trà và ba mình đã chạy đến đây ngay khi nhận được cuộc gọi báo Nam bị tai nạn. Đến nơi, hai người chỉ gặp được Anh Tân mà thôi. Sau khi nghe cậu kể lại diễn biến sự việc thì Trà đã im lặng cho đến bây giờ.

Cuối cùng thì đèn trước phòng cấp cứu cũng tắt, vị bác sĩ già chậm rãi bước ra, tay phải gỡ mắt kiếng xuống, xoa xoa thái dương vẻ mệt mỏi, tay trái đút vào túi áo blouse trắng, vẻ mặt căng thẳng của ông làm mọi người không khỏi lo lắng. Trà cùng ông Thiên và Anh Tân vội chạy đến:

-Tình hình sao rồi bác sĩ?

Giọng nói khàn khàn cất lên:

-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Chia buồn cùng gia đình!

Lời nói đó như cứa vào tim Trà từng nhát từng nhát dao thật sâu, quá sức tàn nhẫn. Một giọt………..hai giọt………rồi thì nước mắt của Trà đã không còn có thể kìm giữ trên khóe mi thêm giây phút nào nữa, không ai có thể cảm nhận được nỗi đau trong cô lớn đến thế nào! Hôm nay rõ ràng là ngày cô sẽ hạnh phúc nhất mà! Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi! Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Tại sao!!!!!!!!!

Biết đâu đây lại là một chuyện tốt theo đúng nghĩa đen của nó !!!!!!!!!!!!!!!!!!!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Sáng hôm sau, trường THPT Quốc tế Việt Úc, lớp 12A1, 7h:

Bốp…………….Bốp………………..Bốp………….!

Mọi người trong lớp im phăng phắc sau tiếng vỗ tay của cô lớp trưởng khó tính. Theo như kinh nghiệm học ở lớp này hai năm, cứ nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc này của cô, tốt nhất là mọi người nên chuẩn bị tinh thần đón nhận một chuyện kinh thiên động địa là trên hết, tránh để lên cơn đau tim đột xuất. Nhìn sơ lượt qua cả lớp một lần, cô chợt nở nụ cười thật tươi.

-Hôm nay, ba học sinh mới sẽ……………….chuyển tới lớp mình đó!

-Yeahhhhhhhhhh! Yahoooooooo!

Vừa nghe được tin, cả lớp nhao lên như bầy ong vỡ tổ. Mới đầu học kì mà đã có chuyện vui rồi. Có thêm người mới cũng đồng nghĩa với việc sẽ càng có nhiều trò vui hơn. Mấy tên con trai có vẻ phấn khích hơn hỏi:

-Trưởng, đẹp không vậy?

-Ờ đúng rồi, mà trai hay gái vậy?

-Hết sức bình tĩnh, đừng manh động! Chút nữa thầy tới là biết mà. Rồi thông báo xong rồi đó.

Cô nàng trở lại chỗ ngồi mà không nói thêm gì nữa, bỏ mặc mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao. Không ai chú ý đến một cậu học sinh mới từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở trong góc lớp ngủ ngon lành.

Cộp………….Cộp………….Cộp………….!

Tiếng đế giày quen thuộc nện xuống sàn gạch vang vọng từ xa làm cho không khí đang sôi nổi của lớp 12A1 bỗng chốc trở nên im lặng khác thường.

Thầy chủ nhiệm tới!

Nhật Huy bước vào lớp cùng với một nữ học sinh mới. Không đợi Huy lên tiếng, cô nàng tự tin giới thiệu về bản thân trước cái nhìn xét nét của cả lớp.

-Rất vui được làm quen, mình là Võ Ngọc Nhã Quỳnh.

Phịch…………….Phịch……………..Phịch!

Chưa kịp vỗ tay hoan nghênh thì tiếng chạy phát ra từ hành lang phía ngoài một lần nữa thu hút sự chú ý của đồng loạt mọi người trong lớp. Lại một gương mặt mới xuất hiện trước cửa! Quần áo thì xộc xệch, đã vậy đầu tóc còn bù xù, nhìn không ra lại là học sinh lớp A. Chỉnh trang lại một chút, cậu ta từ từ bước vào và nhìn chằm chằm vào Nhật Huy, sau đó nắm tay lại rồi giơ ngón cái về phía mình hất mặt lên nói:

-Chào mọi người, Nguyễn Hoài Thái Nhất, học sinh mới!

Ai cũng đều vô cùng ngạc nhiên, dù là quậy đến mức nào đi chăng nữa nhưng chưa một ai trong lớp dám có thái độ như vậy với thầy chủ nhiệm. Nhật Huy vẻ mặt vẫn lạnh tanh, nhìn đồng hồ điềm đạm nói:

-Trễ 1’30 giây! Kêu phụ huynh tới đây gặp tôi!

Nhưng không ai lại nghĩ đến Thái Nhất không những không sợ mà còn tiến lại gần Huy, nở một nụ cười tinh quái trả lời:

-Không ngờ thầy còn gấp hơn em! “Muốn gặp mặt ba mẹ chồng như vậy.”

Vế sau đã bị Thái Nhất âm thầm giữ lại! Nhất định sau này sẽ có cơ hội nói ra mà thôi! Bất chợt một giọng nói uể oải vang lên từ góc lớp phá tan bầu không khí đang căng thẳng:

-Oáp……! Cái gì mà ồn quá vậy?

Sau khi phát ngôn câu nói đó, cậu ta nhận ra mọi người đang trố mắt nhìn mình như………….thú lạ! Mọi chuyện sẽ không có gì nếu cậu không vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đứng ngay giữa lớp.

-“Không thể nào! Cái con nhỏ nữa tặc đó……, sao mà xui dữ vậy.” – Nội tâm cậu gào thét mãnh liệt.

Quỳnh cũng đang há hốc không nói nên lời. Phải, cậu ta chính là cái tên khó ưa mà cô đã gặp ở siêu thị ngày hôm qua. Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Mà thôi, tạm gác chuyện đó qua một bên. Điều quan trọng lúc này là lửa giận trong mắt Nhật Huy đã bốc lên cao vút rồi. Hai học sinh mới một người thì ngủ trong lớp, một người lại vô trễ, thật là không có chút kỉ luật nào.

-Huỳnh Đăng Khoa, Nguyễn Hoài Thái Nhất ngày mai kêu phụ huynh hai em tới gặp tôi.

Học kì mới gian khổ đã bắt đầu!?

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Trở lại trưa hôm qua, 9h30’:

Quỳnh phải đến nhà mới một mình vì bất đắc dĩ bị anh hai bỏ rơi không thương tiếc. Dù sao thì lâu lâu mới được tự do như vậy, nhân tiện hôm nay là ngày cuối tuần, cô quyết định đi siêu thị mua một ít đồ dự trữ cho cả tuần. Vì đặc thù công việc nên ít khi Anh Tân ăn cơm ở nhà. Thường thì cậu sẽ ăn cùng mọi người, những lúc có thời gian Quỳnh sẽ mang cơm trưa thẳng tới cảnh cục và cùng ăn với nhau. Cô không tin tưởng bất cứ loại thức ăn nào ngoài những thứ tự tay mình nấu cả. Rất may cho Anh Tân vì tay nghề của cô cũng không tới nỗi tệ. Vừa tới cổng, Quỳnh đã nghe tiếng cằn nhằn từ xa của một cậu thanh niên, thoạt nhìn hình như cũng trạc tuổi với cô. Cậu ta đi cùng với một người phụ nữ, tuy đã có tuổi và ăn mặc giản dị nhưng phong thái của bà vẫn không kém phần quý phái.

-Sao con phải làm chuyện này chứ?

-Miễn thắc mắc. Nếu con không muốn bị cắt lương tháng này thì ngoan ngoãn đi.

-“Grừ…..cứ lấy chuyện này uy hiếp mình”- Ngày mai là vô học rồi, vậy mà mẹ cũng không để con ngủ cho đủ giấc nữa. Tổn hại sức khỏe!

-Thức dậy sớm cũng là cách tốt để tập thể dục!

-Nhà mình có người giúp việc chi mà mẹ phải cất công đi chợ cho mệt-“Đã vậy thì thôi đi, còn đày đọa con người ta bỏ giấc ngủ vàng bạc ton ton đi theo”.

-Giúp việc chứ đâu phải trâu, ngày nào cũng phải dọn dẹp cái đống bừa bộn của con. Con có phải là đàn ông không vậy?

-Con đâu phải là đàn ông, con còn con trai nheo nhẽo mà!

Người phụ nữ đang đi phía trước bỗng quay đầu lại, nở một nụ cười “tà ác” sau khi nghe người con trai phía sau vẫn không ngừng than phiền.

-Phải rồi, cái gì con nói cũng được hết. Người ta nói cái miệng hại cái thân đó con yêu. Tại vì con nói nhiều quá nên mẹ đã đi đến quyết định là từ nay trở đi cuối tuần nào con cũng phải đi chợ với mẹ.

- Hả!!! Mẹ…..

- Cãi lời trừ lương. Quyết định vậy đi!

-“Trừ lương…………trừ lương hoài.”

Nói rồi bà xoay người đi thẳng vào siêu thị, để lại cậu thanh niên kia vẫn còn một bụng ấm ức hậm hực đứng mãi trước cửa. Không quan tâm nhiều nữa, còn phải mua đồ về nấu ăn, sau đó đưa cơm đến cục cảnh sát cho anh hai. Chắc mọi người vẫn chưa biết, trong từ điển của Võ Ngọc Nhã Quỳnh không có từ “lạc đường”.  Đúng vậy, dù mới đến thành phố Hy Vọng chưa đầy hai bốn tiếng đồng hồ nhưng Quỳnh đã nắm được vị trí của ba nơi quan trọng nhất: cục cảnh sát, trung học phổ thông quốc tế Việt Úc và ngôi nhà nơi hai anh em cô vừa chuyển tới rõ như lòng bàn tay.

Trong lúc mua đồ, Nhã Quỳnh chú ý thấy hành vi của một người đàn ông hết sức đáng ngờ, cô bèn rón rén theo dõi, thì ra là một tên chôm chỉa. Máu nữ hiệp của cô lại bắt đầu nổi lên. Đang định túm cổ ông ta từ phía sau thì đột nhiên có người la lên:

-Ông kia! Làm gì đó?

-“Trời ơi, nhìn là biết trộm rồi, còn la lên nữa, thiệt là……!”-Quỳnh đỡ trán!

Tên trộm giật mình, quay đầu bỏ chạy, Quỳnh cũng nhanh nhẹn đuổi theo, mặc cho mọi người đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chạy ngang qua hàng trái cây, cô chợt nảy ra một ý tưởng. Dùng hết sức bình sinh của mình, Quỳnh nhắm ngay đầu tên chôm chỉa ném tới hai trái ổi thật to. Dự là lần này hắn chết chắc! Nhưng trong quá trình gia tốc đang kết hợp với vận tốc hết sức ăn ý thì xuất hiện một chướng ngại vật giữa quãng đường. Và kết quả là hai trái ổi dễ thương nằm gọn trên trán của một người khác.

-“Chết rồi! Ủa, nhìn người này quen quen! Hả, cái tên công tử hồi nãy. Trời!”

Dù không mấy thiện cảm với hắn nhưng dù sao cũng là lỗi của mình nên Quỳnh vội vã chạy đến chỗ nạn nhân bằng tốc độ “ánh sáng”!

- Anh có sao không? Tui xin lỗi, xin lỗi.

- Ngàn sao luôn! Cô làm cái gì vậy? Tính ám sát tui hả?

-Xin lỗi. Tại tui muốn bắt cái ông chôm chỉa kia kìa. Ai biểu tự nhiên nhảy ra cản chi! - Những lời cuối Quỳnh càng nói, càng nhỏ lại.

-Chọi bể đầu tui rồi giờ còn nói vậy nữa hả!

- Người ta cũng xin lỗi con rồi, cổ đâu có cố ý.

Người phụ nữ quý phái lúc sáng từ xa tiến lại cũng lên tiếng. Quỳnh đỡ tên con trai đó đứng dậy, nhưng tính tình của cậu ta khá là khó hợp tác, gạt tay cô ra nhất quyết không chịu.

-Khỏi!

-Con trai gì đâu mà nhỏ mọn, mỏ nhọn, khó ưa! – Quỳnh thì thầm một mình.

-Ai cần cô ưa. Con gái mà như cô hả, đanh đá, bạo lực!

-Tui đã xin lỗi anh rồi mà, còn muốn gì nữa. Làm như mình hay lắm vậy đó. Không phải tại anh thì tui đã bắt được cái ông ăn trộm kia rồi. Cái đồ hẹp hòi. Đừng có thấy tui nhịn mà làm tới!

-Cái con nhỏ này, tui mới là người phải nói câu đó đó.

-Nè, lớn hơn ai mà nhỏ này nhỏ nọ. Cái loại người bất lịch sự như anh, ỷ là con trai rồi muốn nói gì thì nói hả.

-Cô nói ai bất lịch sự?

-Ai trả lời tui nói người đó.

Người con trai xoay qua nói với người phụ nữ kia, nhưng lại bị bà phớt lờ:

-Mẹ coi đó, sai rõ ràng mà còn như vậy.

-Coi như mẹ chưa nghe gì hết.

Nói rồi, bà ấy nhắm hướng cửa ra vào đi thẳng làm tên kia tức đỏ mặt!

-Được, cô giỏi lắm!

-Sợ rồi hả!

-Gặp con cọp cái như cô ai mà không sợ.

-Cái gì? Tui đúng là điên thiệt mà. Nói chuyện với anh mắc công mệt thêm. Hứ! – nói rồi Quỳnh bỏ đi không thèm nhìn lại.

-Bỏ đi không vậy hả? Ít nhất cũng phải bồi thường tiền thuốc men cho tui chứ. Con nhỏ nữ tặc kia!

Từ xa nhìn lại, bà Diệp thầm khen cho tính bộc trực của Quỳnh: “Thiệt là phục cô bé này. Chưa có ai dám làm thằng con mình tức điên như vậy, đúng là một cô gái đáng nể. Phải chi nó được như thằng Khôi thì.………haizzzz.”

Đăng Khoa từ xa tiến lại cắt ngang dòng suy nghĩ của bà Diệp.

-Sao mẹ không nói gì con nhỏ đó hết vậy? Bộ con bị chửi mẹ vui lắm chắc?

-Lớn rồi, cãi lộn với con gái mà cũng cần tới mẹ nói phụ hả?

-Chắc con là con ghẻ của mẹ quá.

-Con nói lại mẹ nghe thử coi. Muốn mẹ phạt nặng hơn không?

Vừa nói bà vừa nhéo tai cậu ta.

-Aaa, đau! Mẹ bạo lực quá. Bởi vậy…..

-Bởi vậy sao? Bởi vậy mẹ mới để con bé đó dạy cho con một bài học, cho chừa cái thói ngang tàn. Gặp kì phùng địch thủ rồi, biết sợ chưa? Mẹ cầu mong sao con học chung với nó cho nó trị con.

-“Về nhà phải cầu bồ tát phù hộ mới được, học chung với con cọp cái đó chắc mình chết sớm”.

-Con lầm bầm cái gì đó. Đi về! Trưa rồi!.

-Hồi nãy mẹ không chịu đi xe nhà, giờ bắt con ôm một đống đồ ăn vậy, mất mặt quá.

-Mẹ nói cho con biết, đây là lần chuyển trường thứ ba rồi. Con mà không lo học hành cho đàng hoàng là mẹ cho biết tay. Mẹ không nhân nhượng nữa đâu!

-Con biết rồi - “Nhắc tới chuyện học chi không biết”.

Đang trong tâm trạng ức chế thì cậu ta chợt nhìn thấy Quỳnh đang đứng trước cổng siêu thị đón taxi. Gương mặt đang bí xị bỗng chốc trở nên gian xảo, một nụ cười bí hiểm hiện lên. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa rồi. Quan sát một lúc, thấy Quỳnh đã bắt được taxi, cậu vội chạy đến. Nhằm lúc cô nàng vừa mở cửa thì ngang nhiên ném đồ của mình vào xe, đã vậy còn không nói không rằng ngồi hẳn vào luôn ghế sau.

-Haha, cám ơn nhiều nha, nữ tặc!

-Tui bắt được nó trước mà, chiếc xe này là của tui chứ.

-Bộ nó có dán tên của cô hả? Mẹ, về thôi. Bái bai!

-Hừ, vĩnh biệt. Đừng có để tui gặp lại anh lần nào nữa đó. Cái đồ khó ưa!

Cái thành phố hơn tám triệu dân này có lẽ vẫn còn hơi nhỏ!!!!!!!!!!!!!!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Đôi lời tự kỉ: 3 cặp đôi chính đã gặp nhau rồi <3, tung bông tung hoa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro